Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 20



Tôi nhập học tại đại học A, vào những lúc rảnh rỗi sẽ đi tìm nhà để dạy thêm. Thành phố A cách thành phố D khoảng hai tiếng đi đường cao tốc, tôi dùng tiền ấy mua vé tàu đến thăm em trai.

Nhưng vé tàu vốn không bao giờ là rẻ, thời gian của mỗi kỳ nghỉ cũng không dư dả nên tôi chẳng thể đi nhiều.

Thằng nhóc đã thêm WeChat tôi, mỗi ngày đều gọi video tới tầm nửa tiếng. Bạn cùng phòng tôi toàn mấy thằng chân chất lại thẳng tính, tôi và bọn họ nhanh chóng làm thân, gọi mấy tiếng anh em cũng toàn lời thô tục, đến buổi tối tôi gọi cho em trai phải cố kìm lời lại, mà ba ông thần kia lại thò qua một hai phải nhìn xem cậu em trai có thể "sửa tính" tôi là ai.

"Em mày nhìn chả giống mày gì cả! Dễ thương quá đi!" Tôi có một thằng bạn cùng phòng gia cảnh tương đối khá, nhìn thoáng qua rồi nói kiểu không quan tâm lắm, "Đồ em mày mặc nhìn không rẻ mà đồ của mày nhìn bần muốn chết, tiết kiệm thế làm gì."

Tôi tất nhiên không thể kể sự thật cho họ nghe rồi.

Tôi ra vẻ thâm trầm, nói: "Tao muốn che giấu thân phận con nhà giàu để tránh bị người xấu nhắm tới."

Vì thế ba thằng xấu xa đó đòi tôi chiêu đãi một bữa lớn, ăn luôn tiền vé tàu kỳ sau của tôi.

Đến nửa cuối năm hai đại học, tôi đổi nơi, dạy toán cho một cô nhóc tiểu học. Do thời kỳ nổi loạn sớm tận 5 năm, nhóc này tiễn đi chừng ba bốn gia sư, người lớn trong nhà đành bỏ tiền ra thuê thêm. Tiền đến trước mắt tất nhiên phải lấy, không dạy được thì cùng lắm tôi lấy nốt một tháng tiền cũng không lỗ. Sinh nhật em trai gần đến rồi, tôi phải tích tiền mua quà cho nó.

Nào ngờ cô nhóc này cũng dễ lắm. Lúc đứng trước cửa tôi còn nghe nhóc đang cãi lộn với ba, nói rằng không muốn học, ghét giáo viên gì đó. Tôi vừa bước vào thì cô nhóc đó liền nhìn chằm chằm.

Sau đó không nói năng gì.

Tôi cầm kẹo cười tủm tỉm đưa nhóc, nhóc cầm lấy, sau tôi gật đầu với phụ huynh rồi đi vào phòng dạy.

Cô nhóc này căn bản không nghe tôi giảng bài, tôi nhấn mạnh bốn năm lần nhóc cũng chỉ nói không hiểu kèm theo đó là giọng điệu không hề có tý kiên nhẫn nào. Tôi lại lấy đồ ăn ra, cô nhóc ghét bỏ mà nói: "Sao thầy chẳng có tí bay bổng gì hết vậy, thời đại nào rồi còn lấy kẹo ra dụ." Rồi nhìn tôi bằng cặp mắt mang ý phê phán, "Nhưng do thầy đẹp trai nên em tạm chấp nhận."

Nụ cười tôi cứng đờ. Khiếp thật đấy, nếu mấy đứa nhóc này cũng ngây thơ giống em trai tôi thì tốt rồi.

Thằng nhóc năm nay học lớp 4, nó vẫn luôn là đứa cho đồ ăn ngon thì ngoan ngoãn nghe lời, mua cho món đồ chơi thì ngồi ôm cả buổi xem như báu vật.

Sau một tháng đi dạy thì tôi coi như đã làm quen được với cô nhóc này, mấy đứa nhỏ này xem ra không khó dạy lắm. Cô nhóc đặc biệt thích mấy thứ "ngầu", còn rất thích khoe khoang. Tôi phải đọc mấy lời kịch khiếp hồn trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà nhóc đưa để đổi lấy một tiếng học tập nghiêm túc, rồi còn phải chụp ảnh chung, cô nhóc lấy luôn tấm hình đó làm hình đại diện khoe với bạn bè, kèm câu "Nhìn anh thầy đẹp trai của tui này", để đổi lấy lời hứa sẽ đạt điểm cao vào bài kiểm tra kỳ sau.

Xem mấy bức hình của cô nhóc tôi cũng thấy mình đẹp trai quá chừng. Người mà, ai chả có lòng hư vinh chứ, tôi đắc ý gửi ảnh chụp cho em trai xem, "Anh đẹp trai không?"

Em trai lập tức gọi video cho tôi, tôi tưởng nó muốn khen, bởi thằng nhóc này gần đây miệng lưỡi khá trơn tru, không nghĩ tới vừa nhận thì câu đầu tiên nó nói lại là: "Người bên cạnh anh là ai vậy?"

"Học sinh của anh đó," Tôi chống cằm, "Anh chưa nói hả?"

Em trai sắp chín tuổi rồi, mấy năm nay nó cao lên hẳn mười cm, mà trông thân mình lại chẳng thay đổi gì, gò má phồng lên như là giận dỗi mà nhìn tôi. Mặt nó hơi hồng, nói thầm: "Sao anh lại dạy người vừa nhìn là thấy ghét đó vậy?"

Tôi dở khóc dở cười, "Em không quen biết người ta thì sao lại ghét. Cô bạn nhỏ trông xinh xắn thế này, em không thích có bạn gái xinh trong lớp mình sao?"

Nó trừng tôi, "Không thích!" Nó bắt đầu kể tội cô nhóc kia ra, "Muốn tìm người dạy bổ túc thì nhất định học rất kém, lúc chụp ảnh thì ra vẻ này nọ, không đẹp chút nào! Hơn nữa nhỏ đó ở gần anh như vậy, em …" Nó căm giận nói, "Em đã lâu không gặp anh rồi này."

Tôi cười ha ha, thằng nhóc này đúng là buồn cười, đầu năm nay em trai nhỏ vậy mà lại không thích em gái nhỏ. Thằng nhóc ồn ào: "Anh đừng đi dạy nữa!"

Tôi nói: "Nhà người ta đưa anh tiền. Với lại việc đi dạy thế này cũng tốt."

Nó nói một cách ngang ngược vô lý: "Không, anh muốn dạy thì cũng chỉ có thể dạy mỗi em thôi!" Thằng nhóc sử dụng máy tính bảng để gọi video với tôi, nói xong nó lập tức móc điện thoại ra, tìm gì đó rồi cho tôi xem màn hình điện thoại, "Em có rất nhiều tiền, anh đừng dạy nhỏ nữa, dạy em thôi!"

Tôi ôm bụng cười to, liên tục xua tay. Nó không mấy vui vẻ mà trừng tôi, tôi lau nước mắt nói: "Tiểu Trăn, em đừng làm anh buồn cười nữa."

"Em nghiêm túc mà!" Nó tuyên bố.

Tôi đương nhiên biết nó nghiêm túc, đối với mấy đứa nhóc chuyện gì xảy đến với mình đều được phóng ra bằng trời. Tôi chống cằm cười không ngừng, không cãi nữa, dời sự chú ý của nó sang chỗ khác. Nó lẩm bẩm lầm bầm oán giận rất lâu, vẫn ủy khuất nói với tôi: "Anh đừng dạy nữa, em ghét lắm."

Một bức ảnh thôi sao nó lại khó chịu như vậy. Hơn nữa dù nó ghét thế nào thì cũng không thể khiến việc kiếm tiền của tôi chậm trễ được. Tôi xua tay, bảo rằng mình còn phải làm bài tập, ngắt video.