Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 62



Ta chơi cờ đến khuya với A Phụ, sau khi y về, ta ngồi đọc sách ở đầu giường Tinh Trầm. Đọc một lúc, ta tựa đầu lên mép giường ngủ mất.

Giữa lúc mông lung, ta bỗng cảm thấy ấm áp hơn nhiều, cánh tay cánh chân co quắp cứng đờ cũng giãn ra. Ta bèn rúc vào nguồn ấm đó, rồi lại dụi người vào, cuối cùng quấn lấy nó bằng cả tay lẫn chân, chôn mặt vào một cái gối nóng hầm hập còn phập phồng nhè nhẹ. Làn gió ấm dịu dàng thi thoảng lại phất qua mặt, ngủ ngon thích chí.

Tuy rằng ngủ rất sung sướng, nhưng ta lại gặp phải một giấc mộng kỳ quái.

Ta mơ thấy bản thân đột nhiên mở mắt ra, lò sưởi mình đang ôm biến thành Tinh Trầm, hắn đang cúi đầu nhìn ta với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ta thầm gào lên trong đầu là không ổn rồi, trèo lên giường coi lén bị hắn bắt quả tang, như vầy thì biết nói gì cho qua chuyện đây.

Ta cuống quít đứng dậy tính bỏ trốn mất dạng, nhưng lại bị hắn ấn về bên cạnh.

Ngay sau đó, trời đất bỗng quay cuồng, ta bị hắn đè giữa đệm gối hỗn độn, ngước mắt lên thấy mặt hắn ở trên mình, đang chậm rãi tới gần.

Áo ngủ của hắn hơi hé ra, để lộ v0m nguc rắn chắc. Mái tóc dài như lụa đen trượt xuống ven gối và vai ta. Màu đỏ như máu đầy kìm nén hiện lên ở đuôi mắt xếch, trông vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.

Ta cuống quít chống cánh tay lên ngực hắn, giải thích lộn xộn: “Sư huynh, sư huynh, chắc có lẽ có thể muội lại mộng du, không phải cố ý, không phải cố ý đâu. Huynh đừng nổi nóng, muội đi bây giờ…”

Ta vừa nói vừa định đứng dậy, lại bị hắn giữ cổ tay lại, ấn chặt bên cạnh mình. Hắn nhếch khóe môi, cúi người nhẹ nhàng hỏi bên tai ta: “Thích ta à?”

Ta nói thầm trong lòng, thích huynh cái con khỉ…

Ta đang định hất hắn xuống giường, thì lại nghe thấy mình vâng khẽ. Sau đấy hai má nóng lên như lửa, ta ngước đôi mắt như say rượu nhìn về phía hắn. Sợ hắn không rõ “vâng” là ý gì, lại nhẹ nhàng bổ sung câu nữa: “Thích huynh đó.”

Ta thầm k3u rên trong lòng, giấc mộng quái đản gì thế này, bà đây còn không quản được mồm mình nữa.

Màu đỏ ửng nhanh chóng lan ra hai má Tinh Trầm, rồi thần tốc tràn từ cổ tới v0m nguc cảnh Xuân phơi phới. Thần thái của hắn lại như một tay già đời lọc lõi, hắn ung dung giữa chốn xô bồ vén một sợi tóc chẳng rõ là của ta hay của hắn trên má ta đi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt thành thạo phong lưu.

Dù ta đang vừa tức vừa sợ, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, lúc cười thằng nhãi này quả thực quá đẹp, nhìn một cái là con tim không khỏi ngỡ ngàng.

Hắn đè người xuống thấp hơn, đôi môi mỏng hơi lạnh lướt qua bên tai ta như chuồn chuồn lướt nước, hỏi ta bằng giọng khàn khàn gần như là thì thầm: “Thích đến mức nào?”

Ta vốn muốn nói huynh đang mơ đấy à, mau tỉnh lại đi, nhưng đến lúc sắp chữ xong xuôi trong họng, lời vuột ra khỏi miệng lại là: “Muốn thích bao nhiêu, thì thích bấy nhiêu ạ.”

Ta bị bản thân làm cho tức tối tới độ hồn phách suýt bay ra ngoài, lại thấy gương mặt đẹp của Tinh Trầm đã đỏ rực như chậu than, trái tim gần trong gang tấc cách hai lớp áo mỏng rõ ràng đang đè trên ngực ta, đập thình thịch như muốn sổ lồng khỏi ngực hắn, xuyên thủng một lỗ trên người ta.

Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng cụp mi che khuất thoáng ngây ngô thẹn thùng trong ánh mắt, lập tức bán đứng vẻ thạo đời mà hắn gồng mình giả vờ giả vịt.

Trong mộng, ta quả thực gan dạ đến mức sắp leo lên nóc nhà lật ngói, ánh mắt dịu dàng như nước, thẹn thùng tựa nhành đậu khấu tháng Hai sang. Vòng eo thon như dương liễu bị đè dưới thân hắn, lớp áo trong hơi mỏng bó chặt hai b4u nguc mềm mại cao ngất. Ta chưa bao giờ biết, hoá ra mình còn có thể sắm vai một ả hồ ly tinh hớp hồn phách người ta như thế…

Hồ ly tinh chớp hàng mi rất dài, nhẹ nhàng nỉ non: “Sư huynh, huynh làm muội đau rồi.”

Cái tay đang nắm cổ tay ta của Tinh Trầm càng siết chặt hơn, trái cổ hắn lăn lên lăn xuống đầy kìm nén, vẻ ngượng ngùng trong ánh mắt bị che kín bởi màu đỏ tươi như máu cực kỳ nguy hiểm.

“Sư huynh…”

Ả hồ ly tinh khoác lớp da của ta còn chưa kịp nói xong, Tinh Trầm đã đột nhiên cúi người kề tai ta nói thầm: “Vậy thì ta sẽ làm muội đau…”

Nói xong hắn hôn ta thật mạnh…

Cơn run rẩy nóng bỏng lan từ đỉnh đầu ra khắp người ta, ngọn lửa hừng lực trong tim như sắp trào ra ngoài. Ta tham lam cướp lấy hương vị của hắn, li3m mut vị ngọt dìu dịu thấm từng đợt vào lòng mình, không thể từ bỏ giữa răng môi hắn…

Không đúng, đây không phải là cảm giác của ta.

Ta không muốn vò nát hắn khảm vào máu thịt mình, ta cũng chẳng muốn thu nhỏ hắn bỏ trong tay áo, ta không thấy bối rối hoảng loạn, ta không có cảm giác giằng xé cuồng loạn khó lòng mô tả, ta càng chẳng cảm thấy niềm vui sướng như sắp thiêu đốt bản thân thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Thức hải tối đen của ta gần như một đồng cỏ bị lửa cháy lan ngàn dặm. Giữa ánh lửa rực rỡ, từng cảnh tượng u ám tối nghĩa hiện lên như đèn kéo quân. Đôi tay loang lổ gân xanh bóp chặt trên cần cổ, tẩm điện lạnh lẽo tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, màn đêm bủa vây như bóng đè, vũng máu nhỏ trước đầu gối trong từ đường, ánh mắt lạnh lẽo rét cắt da cắt thịt của người đàn bà nọ, tiếng cười lạnh lùng ở thảm cỏ xanh rì ven hồ nước, “Mi nghe kỹ cho ta, cung Tử Vi là của đại ca mi, mi chớ có tơ tưởng đến nó…”

Những cảnh quá khứ dữ tợn đó gào thét lướt qua như kéo quân, lập tức bị ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt, rồi theo gió thổi hoá thành tro tàn vương vấn khắp trời.

Thức hải đột nhiên trở nên sáng trong tĩnh lặng. Hoa đang đúng độ đua sắc trong sân, lá xanh kết kín đầu cành.

“Sư huynh…”

“Sư huynh…”

“Sư huynh…”

Đó là giọng ta, có khi ngoan ngoãn, có khi lấy lòng, có khi có lệ, có khi tức giận bất bình…

Giọng nói kia lọt vào tai, khoé môi mỏng lạnh lẽo mà đẹp đẽ không đừng được, chỉ muốn nhếch lên…

Một vầng trăng khuyết như móc câu màu bạc.

Một bóng dáng lạnh lùng cô đơn quen thuộc ở vách núi ven đỉnh Thần Chung.

Hắn quay đầu, nhìn về phía điện sâu lầu vắng khoá cứng hồi hắn còn nhỏ, nhoẻn miệng cười với thiếu niên gầy gò trong bóng đêm vô tận kia.

“Ngươi sai rồi, ai nói cuộc đời này không có niềm an ủi nào…”

Mộng cảnh hỗn độn như ma quỷ đột nhiên có manh mối. Đây không phải giấc mơ của ta, mà là giấc mộng của Tinh Trầm…

Lòng ta cả kinh, ta chợt mở mắt ra, phát hiện mình đang ôm chặt một người, mặt chôn trong v0m nguc vạt áo tán loạn của người đó, tiếng tim đập như trống dồn vang bên tai…

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, cố trấn an bản thân, hơn nữa còn yên lặng khẩn cầu ông trời rằng, khi ta ngước mặt lên, sẽ thấy một gương mặt đang say ngủ.

Nhưng ông trời đã quen làm theo ý mình, mà hình như còn rất thích thấy ta trong cảnh túng quẫn.

Ta từ từ ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt sâu như hồ nước…

“Sư huynh…”

Thấy hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, trong khoảnh khắc ấy, ta chợt quên mất ban nãy mình đã khẩn cầu ông trời mở lưới thế nào, nhất thời vui mừng ra mặt, toét miệng cong mắt cười với hắn. Những nỗi bối rối loạn lạc trong lòng cũng bị ta ném hết sang một bên, không thèm nghĩ nữa.

“Rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi, mấy hôm nay huynh làm muội sợ chết đi được.”

Ta vờ như bình tĩnh ngồi dậy, thuận tay sửa vạt áo cho hắn, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ừm thì… Buổi tối gác đêm, chắc là tật mộng du lại tái phát…”

Biểu cảm của Tinh Trầm hơi kỳ quái, hắn ngơ ngác nhìn ta không nói lời nào, co quắp dịch người ra sau…

Ta đột nhiên cảm thấy có gì hơi cộm cộm.

“Ơ, sư huynh, người huynh mọc ra cái gì này?”

Ta vừa nói vừa thò tay vào trong chăn, còn chưa sờ đến nơi thì đã bị Tinh Trầm túm được cổ tay, hắn lập tức giật tay ta ra khỏi chăn.

“Đừng có nghịch…”

Ta thấy nhịp thở của hắn hơi loạn, tưởng hắn mới khỏi bệnh nặng nên vẫn hơi khó chịu. Lúc cuống quít ngẩng đầu lên, ta lại thấy hắn loay hoay đến mức cả người bốc khói, màu đỏ ửng trên má gần như lan cả vào khoé mắt…

Ta vội sờ trán hắn, hoảng loạn kêu lên: “Sư huynh, huynh đừng sợ, muội đi tìm thần y về khám cho huynh.”

Ta vừa nói vừa luống cuống xuống giường, lại bị hắn túm ngay về.

“Không cần…”

Giọng hắn cực kỳ nhẫn nhịn, mắt hắn lảng đi, như thể đang giấu giếm ta chuyện gì.

Lòng ta càng hoảng loạn hơn, ta vội vàng trấn an hắn: “Sư huynh, có một thần y đang trọ ở phòng đối diện, là bạn tốt của muội. Ngày xưa chính y đã dẫn muội tới núi Lưu Ba bái sư học nghệ. Huynh đừng sợ, có bệnh thì nên trị mới là phải nhẽ.”

Mặt Tinh Trầm có vẻ không nhịn được nữa, hắn chợt ấn ta ngã ra giường, xoay người đè lên ta. Hắn đỏ mặt cất giọng khàn khàn bên tai ta: “Ăn muội là khỏi ngay được thôi.”

Tình cảnh này không khác gì giấc mộng quái đản mơ màng hồ đồ ban nãy của ta, nhưng đoạn đối thoại thì đã thay đổi. Ăn ta là khỏi ngay là thế nào, chẳng lẽ hắn đã quyết tâm lấy lại nội đan của mình ư?

Thế này thì chết thật rồi.

Ta hoảng quá, vội la lên không kịp lựa lời: “Sư huynh, trong mơ huynh có nói vậy đâu, huynh bảo muốn làm muội đau mà, đâu phải ăn muội ạ…”

Cơ thể Tinh Trầm đột nhiên cứng đờ, hắn trừng mắt nhìn ta với vẻ không thể tin nổi. Gương mặt điển trai lập tức trở thành một chậu than đỏ lửa. Hắn hoảng hốt nhảy xuống giường, túm bừa áo ngoài khoác lên người, chém đinh chặt sắt thề thốt phủ nhận: “Muội nói linh tinh, ta không nằm mơ nhé, ta chẳng mơ mộng gì sất, đang ngủ ngon lành mơ cái gì mà mơ? Con mắt nào của muội thấy ta nằm mơ…”

Ta ngơ ngác ngồi trên giường, mắt đầy sao xẹt vì bị hắn quát, mãi sau mới nói rất ngay thẳng: “Nhưng mà, huynh thật sự…”

Tinh Trầm như một con chó bị giẫm phải đuôi, lại lập tức xù lông lên: “Thật sự cái gì? Ta không nằm mơ, muội mới nằm mơ, trán muội có mở thiên nhãn chắc, mà thấy được giấc mơ của người khác?”

Ta ấm ức hé miệng, rồi lại ngậm mồm. Ba hồn bảy vía bay mất vì sợ ban nãy dần quay về vị trí cũ. Bấy giờ ta mới phát hiện mình hoảng quá nên suýt lỡ mồm, chưa đánh đã suýt khai ra chuyện liên kết linh hồn quái dị giữa hắn và mình.

Ta nhìn ông sư huynh đang từ mỹ nhân say ngủ bỗng biến thành chú chó xù lông của mình, ấp úng nói: “Không mơ thì thôi, huynh cuống lên làm gì, cứ như chột dạ lắm ý.”

Tinh Trầm đang từ một chú chó xù lông, bỗng biến ngay thành một con nhím xù lông, tức muốn hộc máu quát ta: “Ta chột dạ chỗ nào, ta chột dạ cái gì, con mắt nào của muội thấy ta chột dạ?”

Ta thấy hắn nghiêm nghị ngay thẳng quá, hận không thể chỉ trời chỉ đất thề thốt rằng chắc chắn không có việc này, thì lòng không khỏi thấy chần chờ. Có lẽ ta thật sự đã tưởng nhầm, giấc mơ kia vốn chỉ là một mớ bòng bong lộn xộn mà thôi. Có lẽ vì tối qua A Phụ hỏi ta mấy câu khó hiểu, khi đó tuy ta không để tâm, nhưng chẳng ngờ ý nghĩ ấy lại vô thức ghim sâu vào lòng…

Cách giải thích này hợp lý hơn, nếu không chỉ riêng cảnh hắn cúi đầu hôn ta thôi đã đủ để ta vắt hết óc suốt nửa đời còn lại, nghĩ trọc đầu cũng chẳng ra nổi.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, sao trong giấc mơ của bản thân, ta lại biến mình thành một ả hồ ly tinh điên đảo lòng người, chết không đền mạng thế này? Chẳng lẽ đây là kiểu lẳng lơ khiến bản thân cũng bất ngờ trong truyền thuyết đấy ư…

Còn cả cái hôn rúng động hồn phách kia nữa…

Ta bất giác chạm vào đôi môi hơi nóng lên của mình. Mình ốm rồi sao…

[HẾT CHƯƠNG 62]