Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 63



Sáng sớm thức dậy đã gà bay chó sủa, kinh động đến A Phụ ở phòng đối diện. Khi y gõ cửa bước vào, Tinh Trầm vừa mới luống cuống mặc quần áo cẩn thận. Hắn ngẩng đầu đọ mắt với vị khách không mời ngoài cửa một lát. Khí thế khinh khỉnh ngốc nghếch xin miễn gặp khách của hắn làm A Phụ điếng người, khiến lão già lõi đời miệng lưỡi dẻo quẹo còn có thể tâm tình tâm sự với cả tảng đá phải đứng chết trân ngoài cửa.

Ta thầm cảm thán trong lòng, quái thú phải để quái thú trị…

Cảm thán xong ta vội vàng mời A Phụ vào phòng, lờ bản mặt khó chịu của Tinh Trầm đi, cố gắng giới thiệu thật thân thiện: “Sư huynh, đây là A Phụ bạn của muội. Trước kia chính y đã chỉ đường cho muội tới núi Lưu Ba. Không ngờ A Phụ còn là thần y. Huynh ít nhiều cũng phải nhờ A Phụ nên mới khỏe nhanh được như vậy đó, huynh nên cảm ơn người ta đi.”

Ánh mắt của Tinh Trầm dừng lại ở bàn tay đang nắm áo choàng A Phụ của ta, mắt hắn sầm lại, hắn thờ ơ nhả một câu: “Đa tạ.”

Ta thầm tặc lưỡi trong lòng. Sư huynh quả nhiên có tài năng thiên bẩm, hai chữ “Đa tạ” qua cái mỏ quý hóa của hắn, nghe hệt như mấy chữ “Muốn chết hả” vậy.

Kẻ hay lảm nhảm như A Phụ có vẻ thật sự đã bị Tinh Trầm làm cho chết sốc, y chỉ hoảng hốt gật đầu, đôi mắt thường xuyên cà lơ phất phơ chứa đầy vẻ chế nhạo nay lại lặng đi hiếm thấy. Y chỉ nhìn cái mặt tái nhách sầm sì của Tinh Trầm chằm chằm không dời mắt.

Cảnh tượng này hơi bị xấu hổ á…

Ta đột nhiên nhớ tới một đề tài, vội nói với A Phụ: “À đúng rồi, hình như người sư huynh ta còn mọc ra thứ gì ý. A Phụ, ngài mau khám hộ huynh ấy coi có gì đáng ngại không đi.”

“Hở? Để ta khám thử…”

A Phụ hiếm khi thể hiện vẻ lương y như từ mẫu, chẳng thốt ra nửa câu thừa thãi nào, tiến lên một bước hỏi với vẻ đứng đắn: “Kìa, ở đâu?”

Tinh Trầm tức xì khói lườm ta, hoảng loạn lùi một bước về đằng sau, cáu kỉnh nói: “Làm gì có.”

Nói xong mặt lại bất giác đỏ lên.

A Phụ thấy thế thì đầu tiên là sửng sốt, sau đấy lại buồn cười nhếch khóe môi lên, lắc đầu cười với ta: “Không sao đâu, không sao đâu…”

Lão này đúng là không thể khen nổi, ban nãy ta còn thầm tán tụng lão lương y như từ mẫu, thế mà lão lại lật mặt khám qua loa lấy lệ ngay.

Ta nửa tin nửa ngờ, “Không sao thật chứ?”

A Phụ gật đầu với vẻ mặt cao thâm khó đoán, đứng đắn nói: “Lừa cô thì ta là chó cún.”

Ta: “…”

A Phụ quay đầu cười ha hả nói với Tinh Trầm: “Chú nhóc này, linh lực trong cơ thể cậu hơi quái dị, về sau cậu bớt dùng đi thì hơn.”

Tinh Trầm nghe vậy thì đầu tiên kinh ngạc, lát sau hắn lại tỏ vẻ suy nghĩ rất lung. Khi nhìn A Phụ lần nữa, ánh mắt hắn đã biến từ khinh thường thành tò mò xoi mói.

Tuy Tinh Trầm đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tệ lắm. A Phụ chẳng thèm đánh tiếng, bước lên nắm cổ tay Tinh Trầm bắt mạch cho hắn ngay. Ta thấy gân xanh trên trán Tinh Trầm nảy lên mấy cái, nghĩ bụng có lẽ hắn niệm tình mấy hôm hôn mê được A Phụ chăm sóc, nên cuối cùng vẫn nhịn không thảy A Phụ ra ngoài cửa sổ.

“Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng không qua loa được đâu…”

A Phụ vừa lầm bầm lầu bầu, vừa túm cổ tay Tinh Trầm ấn hắn về giường, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Tinh Trầm, cười trông đến là tận tình chu đáo, “Chú nhóc ạ, sức khỏe cậu thế này, sáng sớm đừng có phừng phừng hừng hực thái quá. Hay là ta dạy chú Thanh Tâm cho cậu nhé…”

Đương lúc một trận tai ương máu me sắp diễn ra trong phòng, A Phụ chợt mau lẹ vọt ra ngoài cửa như một con cá chạch trơn tuồn tuột, tiếng cười tựa chuông bạc của y vọng lại từ hành lang: “Sáng sớm thức dậy, cũng không nên để sát khí quá nặng. Chậc chậc, ta đi sắc một bát thuốc cho cậu vậy…”

Ta đi ra cửa phòng, nhìn bóng dáng bỏ chạy tuyệt trần của A Phụ, nhọc lòng đóng cửa phòng lại.

Người có tính tình vừa gian manh vừa thiếu tinh tế như A Phụ, sống chung dưới một mái nhà với ông tướng con sát tinh là Tinh Trầm, không biết ta sẽ phải chuốc phiền vào người nhặt xác cho y bao nhiêu lần đây…

Ta ngoái đầu nhìn Tinh Trầm vẫn đang tức nổ đom đóm mắt ngồi tựa ở đầu giường, thật sự không hiểu tại sao sáng nay thức dậy hắn lại cáu nhặng lên như thế, chẳng lẽ là vì đã ngủ quá lâu?

Nhưng bao nhiêu ngày xa cách giữa cõi mơ và cõi tỉnh, khi mở mắt ra thấy ta, chí ít hắn cũng nên vui mừng chút đỉnh chứ…

Ta nhẹ nhàng lắc cái đầu hơi choáng váng của mình, thầm cười nhạo trong lòng, mình lại mơ hão gì thế này…

Nhắc tới mơ mộng, ta lại thấy chột dạ ngay. Chẳng những chột dạ, ta còn vô cùng bối rối hoang mang. Ta thầm nhớ lại cảnh mình liếc mắt đưa tình với hắn trong mơ, còn cả dáng vẻ lẳng lơ lúc van cầu hắn làm mình đau, bất giác rùng mình thấy gớm. Bình thường chắc phải ngẫm ngợi dữ lắm nên mới mơ thấy cảnh tượng kiều diễm như vậy đây. Nhưng sao ta lại không biết mình từng mơ ước về hắn nhỉ?

Lòng thấy tội lỗi, ánh mắt ta nhìn hắn cũng trở nên lấm lét.

Không ngờ lại đụng trúng ánh mắt cũng chẳng lấy gì làm quang minh chính đại của hắn.

Cảm giác này quái dị thật…

A Phụ bị những người tới tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc làm vướng chân, nên đành mở hàng ngay tại chỗ. Y sai một gã hầu bàn của quán trọ mang thuốc đã sắc xong lên, ta thở phào cực kỳ nhẹ nhõm. Cái tên gậy chọc cứt này đúng là kẻ khù khờ được thánh nhân yêu, không chui vào tầm mắt Tinh Trầm để hắn tẩn cho nữa.

Ta bưng thuốc tới trước giường, múc một thìa thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Tinh Trầm, động tác thành thạo liền mạch lưu loát. Đến tận khi chiếc thìa chạm vào đôi môi góc cạnh rõ ràng của Tinh Trầm, ta mới chợt thấy hơi gượng gạo.

Không phải bình thường mình vẫn đút thuốc như này hả, rốt cuộc ngượng vì đâu nhỉ?

Ta ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt sâu xa ẩn ý của Tinh Trầm, bỗng dưng hiểu rõ vì đâu nên nỗi. Lúc trước mỗi lần đút thuốc cho hắn, thằng cha này đều ngủ, bây giờ hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái, thảo nào ta lại thấy lưng mình tê rần.

Hắn đột nhiên ghét bỏ quay mặt đi, húng hắng hỏi, “Làm gì đấy?”

Ta suýt hộc máu vì bị hắn chọc tức, cái trán đang ghi dòng chữ “Mình mơ ước hắn hồi nào chứ” mờ mờ như bị một hòn đá lớn đập thẳng vào, rơi vỡ loảng xoảng thành dòng “Mình mơ mộng hắn cái quái gì” hằn trên trán.

Ta cáu từ trong dạ cáu ra, tức ứa gan, đút thẳng thìa thuốc vào miệng hắn chẳng thèm suy nghĩ, nói không khách khí tẹo nào: “Mấy nay huynh toàn uống thuốc như thế đấy, không thích à? Không thích thì nhổ ra đi.”

Ta ép mình phải bình tĩnh lại, nhét bát thuốc vào tay hắn, đứng dậy lùi mấy bước về sau, đứng trong tư thế sẵn sàng chạy bán xới bất cứ lúc nào.

Tinh Trầm lại ngơ ngác nhìn bát thuốc trong tay mình, không biết hắn nghĩ tới điều gì, mắt hơi dại ra.

Hắn bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch, tha thứ tội đại bất kính cho ta nhẹ nhàng như vậy thôi.

Bình thường mỗi khi ta với ông tướng này nhìn nhau lom lom ở chung một chỗ, tụi ta đều chưa từng cảm thấy gượng gạo hay ngại ngùng bao giờ. Khi hắn chịu đáp lời ta thì ta sẽ ríu rít không dứt miệng, lúc nào hắn hết khoái đáp ta rồi thì ta vẫn líu lo không ngậm mồm. Tóm lại hắn cứ lờ lớ lơ, mình ta tự vui là được.

Nhưng chẳng rõ sáng nay làm sao nữa, hình như hắn đang cực kỳ lúng túng, khiến ta cũng ngượng nghịu theo. Ta vốn muốn kể rất nhiều chuyện mới cho hắn nghe, muốn kéo hắn ra quán rượu nghe người ta hát, muốn đưa hắn đi nếm thử món bánh bao nhân thịt to oạch ở nhà bên. Hôm trước ta còn thổi phồng với ông chú nặn tượng đất ven phố là sư huynh ta xinh đẹp như hoa, bao giờ hắn tỉnh sẽ đưa tới cho ông chú ngắm một cái, sau này cứ nặn tượng theo ngoại hình của hắn, đảm bảo bán đắt như tôm tươi.

Nhưng ta vừa chạm phải ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước của hắn là không ríu rít nổi nữa, đành ngoan ngoãn tìm một xó xỉnh để đứng quay mặt vào tường. Chưa được bao lâu, ta lại cảm thấy một đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình từ đằng sau, sắp đốt hai lỗ trên lớp áo sau lưng ta đến nơi.

Ta thầm lẩm bẩm trong lòng, ngoái đầu lại tìm kiếm nguồn cơn của ánh mắt nóng rực kia, lại thấy Tinh Trầm tựa đầu giường cầm một quyển sách, đang thờ ơ lật qua trang mới, vùi đầu đọc hết sức chuyên chú.

“Sư huynh…”

Ta do dự chần chừ, vẫn quyết định nhắc nhở hắn.

Hàng mi dài của hắn hơi rung rinh, hắn ngước gương mặt đẹp không cảm xúc lên, nhướng mày ừ khẽ một tiếng với ta.

Ta chỉ quyển sách trong tay hắn, “Huynh cầm ngược sách rồi…”

“Hử?”

Hắn lật bìa lại nhìn lướt qua, nói mà mặt không đổi sắc: “Quyển sách rách nát gì thế này, in bìa ngược rồi…”

Ta khịt mũi, tối qua ta có đọc quyển này rồi, có in lộn trong ngoài gì đâu.

Ta lon ton rướn lại gần nhìn, ngực Tinh Trầm hơi phập phồng, ta rút quyển sách ra khỏi tay hắn.

Thế này thì đúng là quái lạ thật đó…

Quyển sách ta đang cầm bị in lộn trong ngoài thật…

Ta bối rối nói: “Nhưng mà… Nhưng mà tối qua muội đọc thì…”

Tinh Trầm rút sách khỏi tay ta ném lên giường, ung dung giữa chốn xô bồ đứng dậy, “Ta đói rồi…”

Vì thế ta tung tăng chạy sang tiệm bánh bao cách vách mua mấy cái bánh bao to nóng hôi hổi về, còn chưa kịp chạy lên lầu thì đã bị những tiếng tán dóc trong sảnh lớn giữ bước.

Ta đứng trên cầu thang rướn cổ nhìn xung quanh, thấy những lời bàn tán đó vọng đến từ một bàn ăn kế cửa sổ.

Ta dỏng tai chờ, quả nhiên nghe thấy người đàn ông gầy nhẳng đen đúa nuôi râu ba chỏm hỏi với vẻ mặt khó tin: “Ông nói thật đấy hả?”

Một gã vạm vỡ béo trắng như cái màn thầu hấp ngồi đối diện hắn gật đầu thật mạnh: “Thật đấy thật đấy, không chỉ mình tôi tận mắt chứng kiến, mà tất cả mọi người ngồi kín thuyền lúc đấy đều thấy cả. Đó chính là thượng thần Phong Lăng.”

Ông anh màn thầu béo sợ mình diễn tả còn chưa đủ sinh động, đít đẩy cái ghế rõ nặng ra, nhảy dựng lên trong thế Lăng Ba Vi Bộ. Gã như một con vịt béo treo trên giá, “Thượng thần Phong Lăng đi qua mặt sông lâng lâng thế này, ẩn vào núi sâu ở bờ bên kia.”

Khỉ ốm chặc lưỡi, tỏ vẻ khó tin ra mặt, “Sao ông không kéo màn trời xuống làm dao để chém gió cho đã.”

Ông anh màn thầu chưa đi được mấy bước đã thở hổn hển, kéo ghế đặt đít ngồi xuống, suýt ép cho cái ghế nọ trợn mắt ngủm củ tỏi tại trận. Gã đỏ mặt tía tai gào lên với anh khỉ ốm: “Lừa cái thứ chết toi như ông làm gì, hay ông cũng tè một bãi tự soi bóng mình xem cái ngữ ông có chỗ nào đáng để tôi phí nước miếng không đi.”

Anh khỉ lập tức bày ra tư thế như sắp đại náo thiên cung, nhảy bổ lên ghế, chỉ vào ông anh màn thầu mà mắng: “Tên mập chết tiệt, còn nói năng l0 mãng với ông đây nữa, cẩn thận ông bán mày sang nhà đồ tể Vương để bên ấy xẻo thịt mày đem đi buôn nhá.”

Anh mập vươn đôi tay béo múp như quạt hương bồ túm cái cổ thon dài như cây gậy trúc của khỉ ốm, nhưng anh khỉ ốm lại lẩn nhanh như trạch. Hai người còn lại trên bàn rượu thấy tình thế không ổn, mỗi anh vội túm chặt một người, khuyên nhủ mãi hai ông kia mới ngồi vào bàn lần nữa.

Bấy giờ lại có kẻ tán chuyện trong sảnh: “Ông anh đây nói chẳng sai, hôm ấy tôi cũng ở trên thuyền, tận mắt nhìn thấy thượng thần Phong Lăng bước trên mặt nước, biến mất giữa núi sâu.”

Lại có mấy người phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy.”

Ông anh màn thầu nhướn hàng lông mày thưa thớt, nhìn khỉ ốm với vẻ mặt dạt dào đắc ý.

Khỉ ốm vẫn ra chiều phản đối ra mặt, “Dù các anh có thực sự thấy một người bước trên mặt nước qua sông, nhưng làm sao kết luận được đấy là thượng thần Phong Lăng.”

Ông anh màn thầu hơi ngớ ra, rồi lại chém đinh chặt sắt nói: “Nhất định là ngài ấy, chính là ngài ấy rồi.”

Mấy người xung quanh cũng đế theo, đúng lắm đúng vừa.

Lúc này A Phụ vui tươi hớn hở bưng bát thuốc đi ra, ông anh màn thầu thấy y thì cười tít mắt không thấy tổ quốc đâu ngay, vội đứng dậy hành lễ nói: “Thưa ngài thần y, thuật châm kim của ngài thần kỳ quá, chứng đau nửa đầu suốt mười mấy năm nay của tôi giờ đã hết hẳn rồi.”

A Phụ cười phẩy tay với ông anh màn thầu, “Duyên phận mà thôi, không cần cảm tạ ta.”

Những kẻ khác cũng vây lên như tổ ong bầu, mồm năm miệng mười nói lời cảm tạ.

A Phụ vất vả lắm mới đuổi hết được những người xóm giềng nhiệt tình phơi phới đi. Y ngẩng đầu thấy ta đứng trên cầu thang, bèn cười chào ta rồi lên lầu chung.

Ta vừa vào phòng đã sốt sắng nói với Tinh Trầm: “Sư huynh, huynh đoán xem muội nghe thấy gì nào, có mấy người dưới lầu nói họ nhìn thấy thượng thần Phong Lăng. Thượng thần Phong Lăng là sư tổ đúng không ạ?”

Tinh Trầm liếc mắt nhìn A Phụ ở đằng sau ta, rồi cạn lời liếc ta.

Bấy giờ ta mới nhận ra có lẽ mình lại nói lời không nên nói mất rồi.

Ta đưa bánh bao cho Tinh Trầm, ngượng ngùng cười nói: “Sư huynh, nhân lúc còn nóng huynh mau nếm thử đi ạ.”

Tinh Trầm nhận bánh bao, lấy một cái ra nhét vào miệng ta, “Bánh bao cũng chẳng bịt nổi mồm muội.”

Ta lén nhe nanh với hắn, trốn qua một bên gặm bánh bao.

A Phụ chẳng khách khí tẹo nào, bưng bát thuốc đưa cho Tinh Trầm, tiện tay thó một chiếc bánh bao, cười rất chi là hiền từ với Tinh Trầm: “Mau nếm thử món thuốc ta tự tay sắc coi có ngon không nào.”

Nét cười với giọng điệu này, ta còn tưởng thứ y đang bưng là một bát canh già hầm lửa nhỏ ba canh giờ lận cơ đấy…

Tinh Trầm quả thực sắp chết sặc trước cái nhìn ngóng trông tựa làn nước biếc của A Phụ. Hắn nhận bát thuốc, xoay người bước mấy bước tới cái xó mà ta đang náu mình, như thể cũng muốn tìm một chỗ dung thân cho chính hắn.

A Phụ theo sát từng bước, Tinh Trầm đành phải đi đường vòng, quẹo lại ngồi xuống cạnh bàn.

A Phụ cũng ngồi bắt chéo chân bên cạnh, gặm một miếng hết nửa cái bánh bao, vừa nhai vừa nói lúng búng: “Lũ quỷ con, còn biết giấu giếm giấm giúi cơ đấy, tiếc là giấu ta cũng vô dụng thôi, ta biết sư tổ mấy đứa là ai rồi.”

Tinh Trầm suýt sặc thuốc, khuôn mặt đỏ lựng lên vì nghẹn. Hắn nốc hết chỗ thuốc còn lại trong bát rất qua loa, hỏi với vẻ mặt đề phòng: “Ông là ai, sao lại biết thượng thần Phong Lăng?”

A Phụ cười nói: “Ngữ hắn thì thượng thần nỗi gì, chỉ là một lão bất tử sống lâu thôi.”

Ta không thích nghe câu này, dù sư tổ từng làm gì, nói cho rốt ngài vẫn là sư tổ của chúng ta. Huống hồ sư phụ ngày đêm mong nhớ canh cánh mong chờ ngài, nếu thầy nghe thấy có kẻ kể xấu sư tổ như thế, hẳn sẽ khó chịu lắm.

Ta bực bội nói: “A Phụ, ngài đã biết ngài ấy là sư tổ của chúng ta, sao còn dám chửi bới ông cụ trước mặt chúng ta?”

A Phụ nhướng mày với ta, “Cô còn có lòng hiếu thảo quá nhỉ, hắn ta mà là sư tổ của mấy đứa nỗi gì. Chẳng phải hắn đã không còn liên quan với Lưu Ba lâu rồi sao?”

Ta tức giận nói: “Chỉ cần ngày nào sư phụ ta còn tôn kính nhớ nhung ngài ấy, thì ngày đó chúng ta còn tôn kính nhớ nhung ngài ấy. Tuy ngài ấy giết rất nhiều người, nhưng chưa từng làm hại đệ tử Lưu Ba nào. Hôm nay nếu ngài còn nói nửa câu bất kính với sư tổ ta, ta sẽ cắt đứt tơ tình với ngài.”

Ta còn chưa dứt lời, A Phụ và Tinh Trầm cùng giật bắn mông dậy.

Tinh Trầm gào lên: “Cái gì?”

A Phụ kêu lên: “Ui chao con gái ơi, tuổi cha đây làm cố nội con còn được, con đừng cho cha vào hàng ngũ mấy cậu trai trẻ phong lưu độc thân chứ.”

Y nói xong thì như bôi dầu dưới lòng bàn chân, chạy toé khói chẳng thèm ngoái đầu.

Ta ngơ ngác nhìn Tinh Trầm đang tức xì khói, chẳng hiểu sao trăng gì cả, hỏi: “Hai người ăn phải thuốc chuột hả?”

Tinh Trầm kéo một chiếc ghế tới trước mặt ta, ngồi xuống cực kỳ khoa trương, tiện tay gõ vào chiếc ghế kế ta.

Ta chần chờ ngồi xuống, ngoan ngoãn chờ ông tướng này ra lệnh.

Tinh Trầm ho khan, đứng đắn ra một mệnh lệnh kì cục cho ta.

“Bốn chữ cuối cùng ấy, muội không được nói bừa, đặc biệt là không được nói bừa với người khác.”

Ta nghĩ bụng cha nội này lại lên cơn rồi, nhưng bị uy quyền của hắn chèn ép, ta đành hoang mang gật đầu.

Tinh Trầm lại ho khan một tiếng, nói tiếp: “Về sau không được túm tay áo người khác, một chút cũng không được.”

Ta nói thầm trong lòng, thằng cha này bệnh nặng lắm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vờ như vô cùng kính cẩn học hỏi người trên, nghiêm túc hỏi: “Tay áo của sư huynh thì sao ạ?”

Tinh Trầm đổi dáng ngồi, suy nghĩ một lát rồi mới tỏ vẻ miễn cưỡng ra mặt: “Tùy muội thôi.”

Ta gật đầu như nhận được ơn trời, trong lòng lại thầm cười nhạo: Nếu có thêm người thuần thú, thì có thể dẫn hai đứa bọn ta ra ngoài diễn xiếc khỉ.

Khi ta tưởng rằng yêu cầu ban nãy của ông cố nội chủ nợ đã sáng tạo tới mức khiến người ta phải sôi máu, thì hắn lại đổi dáng ngồi, hơi rướn người lên trước, nhếch đôi mắt hẹp dài, thản nhiên nhìn ta nói: “Còn nữa, xưng hô sư huynh này, muội chỉ được gọi cho mình ta nghe thôi.”

Ta nhất thời thấy đầu mình bươu ra, ngập ngừng thương lượng với hắn: “Vậy… Vậy còn các sư… à không… đồng môn khác thì sao ạ?”

Vẻ mặt Tinh Trầm như đang nói ta đần chết đi được, hắn dằn cơn tức xuống dạy dỗ ta: “Thêm tên vào…”

Ta gật đầu vì đã được giải đáp thắc mắc, học đến đâu vận dụng đến đó: “Ví dụ như Cảnh Húc sư huynh, Tễ Nguyệt sư huynh… Tinh Trầm sư huynh…”

Tinh Trầm nhướng mày, ta vội đổi giọng gọi: “Sư huynh…”

Không biết hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, hàng mi dài rung rinh mấy cái, ánh mắt lại trở nên lấm lét.

Ta bắt đầu nghiêm túc hoài nghi có phải mấy hôm nay Tinh Trầm ngủ nhiều quá nên hỏng đầu rồi không…

[HẾT CHƯƠNG 63]