Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 91



Ta từng nhìn thấy từ đường tiên của tộc Tử Vi một lần qua kính Ba Thước của Nhược Thủy tiên tử.

Sau này lại mặc áo cưới đỏ thẫm tới đây với Tinh Trầm trong giấc mộng hoang đường của bản thân.

Trong mộng, mình của thời niên thiếu không biết mùi đau khổ, cũng trẻ dại chưa tỏ chuyện ái tình.

Nếu lúc ấy có thể thành hôn với sư huynh trong mơ, thì cũng coi như giải quyết được một mối ăn năn của cuộc đời.

Ta đang ngẫm ngợi hơi xa xôi, thì bỗng bị Cảnh Húc sư huynh lặng lẽ kéo tay áo, chợt giật mình định thần lại.

Chốn quan trọng như từ đường tiên, hôm nay khách quý vui vầy. Tất cả những người có mặt đều là các nhân vật danh dự có uy tín nhất tộc Tử Vi.

Ta được đế hậu và Cảnh Húc sư huynh dẫn đi, suốt quãng đường nhận không xuể những gương mặt tươi cười và lời khen tặng.

Ta thấy bóng dáng Mạn Mạn sư tỷ lẫn trong đám đông, tỷ ấy đang đứng cạnh Tễ Nguyệt sư huynh. Tễ Nguyệt sư huynh thấy chúng ta tới gần, lạnh mặt xoay người tránh ra, kéo Mạn Mạn sư tỷ đang vừa cất bước vừa ngoái lại ra khỏi từ đường.

Đế hậu nhìn bóng dáng hận không thể viết hai chữ “ngỗ nghịch” sau đầu của Tễ Nguyệt sư huynh, bỗng cười mỉm rồi quay qua trò chuyện với chúng tiên.

Cảnh Húc sư huynh lặng lẽ hỏi ta: “Còn đứng được không?”

Ta gật gật đầu, trái tim bỗng vô cớ nhảy dựng lên.

Một cơn căng thẳng khó lòng miêu tả nổi đột nhiên siết chặt yết hầu ta chỉ trong khoảnh khắc, khiến ta gần như không thở nổi.

Cửa điện bỗng mở ra, ánh mặt trời chọc vào mi mắt, thứ đồng thời ùa vào mắt ta là một bóng hình mà không ngày nào ta không mơ thấy…

Cơ thể ta hơi loạng choạng, cảm thấy đầu váng chân mềm.

Cảnh Húc sư huynh lặng lẽ đỡ ta từ đằng sau.

Người đứng ở cửa đại điện trông hơi mơ hồ giữa ánh nắng chói mắt. Chàng bước từng bước một đến gần, xuyên qua đám thần tiên đang dần lặng đi, tiến từng bước về phía ta.

Bơ phờ mỏi mệt, gầy đi rất nhiều.

Mày mắt lại sắc bén tựa khắc vào xương cốt, như trong giấc mộng của ta. Chỉ cần liếc một cái, là thành kiếp nạn không thể độ nổi trong kiếp này.

Ta không nói gì, chỉ sợ mở miệng sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Cảnh Húc cũng không lên tiếng, chỉ sợ cất lời là đến đận nước đổ khó hốt.

Ánh mắt của Tinh Trầm ngơ ngác dao động giữa ta và Cảnh Húc sư huynh, một lúc lâu sau chàng mới hỏi như đang trong giấc chiêm bao: “Gì thế này?”

Ta không còn lời gì để nói, bàn tay đỡ trên lưng ta của Cảnh Húc sư huynh đang run nhè nhẹ.

Đế hậu đột nhiên cất tiếng, mặt mày hớn hở cười nói: “Con về đúng lúc lắm, vừa kịp đại lễ đính hôn của huynh trưởng con và Phinh Phinh tiên tử.”

Tinh Trầm như bị nhốt trong một giấc mộng nực cười, mắt chàng ngập vẻ hoang đường. Chàng nắm lấy tay ta, xoay người định đi ra ngoài điện.

Ta không cử động, nhưng cũng không có sức để giằng ra. Ta bị Tinh Trầm túm tay kéo lên trước, lảo đảo một bước. Một bàn tay bỗng nhiên đặt lên cổ tay ta, giải thoát ta khỏi tay chàng.

Tinh Trầm xoay người, ngơ ngẩn nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay ta của Cảnh Húc sư huynh, mãi lâu sau mới lẩm bẩm gọi một tiếng: “Ca…”

Chàng nhìn về phía ta, ánh mắt vẫn như chưa tỉnh hẳn, nhẹ nhàng bảo: “Theo ta đi, ngoan nào.”

Ta chậm rãi lắc đầu, mặt không cảm xúc, lùi một bước ra đằng sau Cảnh Húc sư huynh.

Những tiếng xì xào dần vang lên khắp nơi, tuy đế hậu vui vẻ chịu đựng dáng vẻ mất hồn mất vía của Tinh Trầm, nhưng cũng bắt đầu cảm thấy không ổn. Bà ta đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Tinh Trầm, hôm nay là ngày vui của huynh trưởng con, con đừng quấy phá ở đây nữa.”

Nhưng ánh mắt của Tinh Trầm chỉ tập trung vào mặt ta, chàng vẫn nhẹ nhàng hỏi ta: “Chuyện giữa muội và huynh ấy là sao thế?”

Lớp lụa mỏng như khói che đi những đốt ngón tay hơi trắng bợt của ta. Mặt ta không cảm xúc, ta đáp nhẹ tênh: “Chính là chuyện mà huynh đang chứng kiến bây giờ đấy.”

Lời nhẹ nhàng vừa thốt ra, Tinh Trầm như bị nện một gậy vào đầu, càng ngơ ngác hơn. Chàng lẩm bẩm hỏi: “Vậy chuyện giữa muội và huynh thì tính sao đây?”

Ta cụp mắt xuống, thờ ơ đáp: “Chẳng tính sao cả, sư huynh, đấy là tại trước kia huynh nghĩ nhiều thôi…”

Sau này, ta không biết Tinh Trầm xoay người rời đi như thế nào, cũng không biết đế hậu cười mỉm nói gì với ta…

Ta chỉ gật đầu hùa theo, treo nụ cười nhợt nhạt không chút sơ hở trên môi, như một con rối gỗ bị giật dây đi đằng sau Cảnh Húc sư huynh, cho tận tới lúc tàn tiệc trở về tẩm điện của Cảnh Húc sư huynh, ngồi trên chiếc trường kỷ ấm áp.

Sắc Xuân khắp vườn không che nổi.

Ta đứng dậy đi tới đó, đóng lại hai cánh cửa sổ nhỏ đã lặng lẽ mở ra.

Ta xoay người quay lại trước giường, ngồi im lìm u ám như một mặt nước lặng.

Có tiếng động nhỏ vang lên ngoài cửa điện, sau đấy là tiếng bước chân chậm rãi quen thuộc của Cảnh Húc sư huynh.

Huynh ấy đi đến cạnh ta, ngồi xổm xuống trước giường, nhẹ nhàng hỏi ta có muốn gặp chàng một lần không.

Ta lắc đầu, tốt nhất là cả đời này không nên gặp nhau nữa.

Cảnh Húc sư huynh ngồi trước giường một lát, không nói gì cả, yên lặng ở bên ta trong căn phòng tối tăm, như thể đang tìm một cách động viên và an ủi không cần lời nói.

Lòng ta như đồng hoang vạn dặm, chỉ có một gợn gió quái đản phất qua.

Ta còn nhớ ngày mới gặp Cảnh Húc sư huynh, là ở trong điện Sương Hoa của sư phụ. Huynh ấy mặc bộ áo trắng muốt hơn cả tuyết, lạ lẫm và xa xôi.

Cho tới tận hôm nay vào giờ phút này, người cúi đầu lẳng lặng ngồi dưới mặt nền trước mặt ta đây, vẫn lạ lẫm và xa xôi như thế.

Nhưng đó lại là người duy nhất hiểu được cõi lòng ta trong thời khắc này.

Một cơn mưa Xuân đi qua, vườn cây gọn gàng tinh tươm trước phòng đột nhiên mọc lên mấy đóa hoa dại nhỏ.

Ta ngồi xổm bên vườn hoa ngắm nghía. Đấy là mấy bông khiên ngưu lai hồng nhạt và xanh lam. Giữa khu vườn toàn hoa thơm cỏ lạ quý báu, trông chúng có vẻ khá hiếm hoi.

Trước kia khi còn ở trên đỉnh Thần Chung, nhưng bông hoa dại thế này nở khắp núi đồi. Có lần ta bị Như Mộng xô ngã vào bụi cỏ, lăn lông lốc, người ngợm đầu tóc dính đầy hoa khiên ngưu, cỏ tua.

Khi ta về viện trong bộ dạng như con nhím, Tinh Trầm vừa vui sướng khi người khác gặp họa cười nhạo ta, vừa vươn tay nhổ gai trên tóc ta đi, chỉ để lại một đoá khiên ngưu ngửa mặt lên trời…

Tiếng bước chân vọng lại từ đằng sau. Ngay khoảnh khắc nghe thấy động, ta đã bất giác đứng dậy, nhưng không dám quay đầu lại nhìn.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh ta.

Ta không cầm lòng nổi, vẫn quay đầu nhìn về phía chàng.

Chỉ 2-3 ngày ngắn ngủi, mà dường như chàng còn mảnh khảnh hơn cả lúc mới về…

Nhưng vẫn là mỹ năm 4000 năm mới gặp được một lần…

Ta lạnh nhạt cụp mắt, “Chẳng hay sư huynh tới đây có chuyện gì?”

Tinh Trầm nhìn ta thật sâu, cất giọng kìm nén và xa cách, “Ta tới tìm huynh trưởng…”

À… Tới tìm Cảnh Húc sư huynh à…

Huynh ôm muội một cái đi…

Lòng ta bỗng dưng bật ra một câu này.

Đầu ta càng cúi thấp hơn, vô cùng hoảng sợ trước suy nghĩ ấy.

Ta cũng nói với vẻ xa cách và khách khí: “Cảnh Húc sư huynh có việc đi ra ngoài, bao giờ về muội sẽ bảo huynh ấy tới tìm huynh…”

Tinh Trầm lặng yên thật lâu, rồi đột nhiên nói: “Ta biết huynh ấy đi ra ngoài…”

Ta chợt ngước mắt lên nhìn về phía chàng, chỉ liếc một cái thôi, mà đã rất khó rời mắt đi rồi.

Huynh ôm muội một cái đi…

Ta yên lặng nghĩ thầm.

“Vậy huynh tới làm cái gì?”

Ta lạnh nhạt hỏi.

Huynh ôm muội một cái đi…

Ý nghĩ này một khi đã mọc rễ ở trong lòng, thì sẽ điên cuồng lan ra, chỉ trong khoảnh khắc đã có xu hướng thành lửa cháy lan cả cánh đồng.

Chàng bước lên trước một bước nhỏ, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Huynh nghe thấy à…

Ta vùi đầu thật sâu vào lòng chàng, gắng nuốt nước mắt vào trong, chỉ cho phép chúng chảy ngược vào tim.

Mùi hương quen thuộc, day dứt không yên…

Dường như lạc lối nửa đời, tới phút giây này mới tìm được nửa thân thể bị thất lạc.

Ta tham lam hít mùi hương trên người chàng vào, nhất thời quên cả giãy giụa, hoặc là không muốn giãy giụa.

Tiếng nỉ non của chàng vọng lại bên tai ta, “Muội nói thật với ta đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta không đáp, chỉ tham lam ngửi mùi hương trên người chàng…

“Ta sẽ không để bất kỳ ai làm muội tổn thương. Muội không phải sợ, nói thật cho ta biết đi được không…”

Hơi thở ấm áp của chàng nhẹ nhàng phả lên cần cổ lạnh lẽo của ta, ta càng rúc sâu hơn trong l0ng nguc chàng.

Ta thầm cười khổ trong lòng, bổn bình đây xưa nay rộng lượng, cảm thấy chẳng có chuyện gì trên đời mà mình không từ bỏ được.

Cớ sao giờ phút này lại khó lòng dứt bỏ thân thể này như thế?

Chỉ muốn ôm mãi thế này tới khi trời đất chẳng còn thôi...

Eo ta ở ngay khuỷu tay chàng, cái cằm nhọn bị ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng nâng lên.

“Tại sao muội lại tiều tụy thế này?”

Chàng nhìn ta, ánh mắt mờ mịt và u buồn.

Ta vẫn không nói gì cả.

Chàng cúi đầu, hôn ta say sưa triền miên.

Ta nhắm mắt lại.

Tốt quá…

Chàng lưu luyến không rời ấn trán mình lên trán ta, dịu dàng bảo: “Theo ta được không, bao nhiêu ngày nay… Ta sắp chết mất…”

Trái tim đột nhiên run lên, ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy chàng ra.

Muội sẽ không để bất kỳ ai làm hại huynh, muội sẽ không để huynh chết…

Mặt chàng lộ vẻ tổn thương, đồng tử chợt tối đi, khí thế lạnh lùng khiến người ta sợ hãi dường như lại quay về thuở đầu gặp gỡ ở Lưu Ba.

Chàng không hề báo trước tiếng nào, đột nhiên khiêng ta lên vai, bất chấp tất cả đi về hướng cổng viện.

“Huynh buông ra…”

Nắm đấm của ta nện lên vai lưng gầy guộc của chàng, chỉ đánh đau chính mình.

Chàng không nói một lời, bước qua con cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, khoảng đất ngập cánh hoa hồng trước ánh mắt ngỡ ngàng của đông đảo tiên nga người hầu ngoài viện.

Cho đến lúc bị một bóng người mặc áo trắng nhanh nhẹn chặn lại.

“Đệ đang làm gì đây?”

Mặt Cảnh Húc sư huynh sầm lại, huynh ấy lãnh đạm hỏi chàng.

Tinh Trầm đặt ta xuống đất, tiện thể kéo ta vào lòng mình, lạnh lùng trả lời: “Huynh đang làm gì vậy?”

Cảnh Húc vươn tay về phía ta, “Qua chỗ ta nào.”

Tinh Trầm cũng lạnh lùng nói: “Không được đi.”

Ta đẩy Tinh Trầm một cái, lại bị chàng ôm chặt hơn nữa.

Chàng kìm nén cơn phập phồng mãnh liệt trong l0ng nguc, một lúc lâu sau mới nói với Cảnh Húc bằng giọng khàn khàn: “Huynh biết mà… Đệ chỉ có nàng thôi…”

Một thoáng đau xót khó lòng lần vết hiện lên trên gương mặt Cảnh Húc, nhưng huynh ấy không nói gì cả, giơ tay gõ một cái thật mạnh lên vai Tinh Trầm.

Tinh Trầm nhịn đau, nắm tay ta đi về phía trước mà không quay đầu lại.

Chưởng phong sắc bén của Cảnh Húc sư huynh chợt ào tới, Tinh Trầm phát ra tiếng rên, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Ta đột nhiên dừng bước, kéo bàn tay đang túm chặt cổ tay ta của chàng lại, cắn nó thật mạnh.

Dòng máu tanh ngọt trộn lẫn cùng nước mắt mằn mặn, chảy hết vào trong miệng…

Chàng rốt cuộc dừng bước, nhìn ta với vẻ khó lòng tin nổi, mãi lâu sau mới đờ đẫn nói một chữ: “Đau…”

Bỗng dưng, chuyện cũ trong giấc mộng xưa vỡ thành từng đoạn vụn vặt xẹt qua đầu ta.

Trong đại điện lạnh lẽo, cậu bé bị chó cắn rách ngón tay, lắc đầu nói với Cảnh Húc: “Không đau…”

Đánh nhau với Tễ Nguyệt tới nỗi mặt mũi bầm dập, Cảnh Húc nghiêm mặt bôi thuốc cho chàng, thiếu niên nhe răng nhếch miệng vì nước thuốc xót, nhưng vẫn quật cường nói: “Không đau…”

Trên chiếc giường u ám, thiếu niên tóc tai bù xù, ngơ ngác cuộn tròn ở cuối giường, né tránh bàn tay Cảnh Húc run rẩy đưa về phía cổ tay xanh tím loang lổ của mình, đờ đẫn nói: “Không đau…”

Đã từng đau đến thế, vậy mà lại kiêu ngạo chưa bao giờ nói một chữ đau…

Cuối cùng ta vẫn không thể cầm được những giọt lệ của chính mình…

Chàng thầm thì hỏi: “Muội không muốn theo ta sao?”

Ta gật đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt rơi xuống bùn đất, không dám nhìn vào mắt chàng nữa.

Chàng rốt cuộc cũng chậm rãi buông lỏng bàn tay lấm chấm vết máu ra…

[HẾT CHƯƠNG 91]