Sư Huynh, Cho Muội Mượn Nội Đan Nhé

Chương 92



Mấy hôm nay các tiên nga trong cung Tử Vi lại có thêm đề tài tám chuyện mới. Nghe nói Nữ thần núi Vương Ốc đưa con gái tới nghỉ tạm mấy hôm tại cung Tử Vi. Vị tiên tử kia mới tới cung Tử Vi mà nhan sắc đã làm dấy nên một cơn sóng gió không nhỏ trên Cửu Trùng Thiên.

Ta ngồi xổm dưới một gốc mẫu đơn xem đàn kiến chuyển nhà, cách một hàng rào, lắng nghe tiếng bàn tán ríu rít của các nàng tiên nga ở viện kế bên.

“Tiên nữ kia tên là gì?”

“Hình như là Tiêm Ngưng.”

“Đúng đúng, chính là cái tên này.”

Cây gậy nhỏ trong tay ta vô thức gãy thành hai đoạn.

“Đúng là một mỹ nhân…”

“Đúng vậy đúng vậy, Ai ai cũng phải kinh ngạc.”

“Các cô có nghe nói không, hình như Tiêm Ngưng tiên tử thương thầm Tam điện hạ đấy.”

“Hôm qua tôi thấy nàng ta vào tẩm cung của Tam điện hạ, mãi lâu sau mới đi ra…”

“Hôm kia cũng thế…” 

“Như vậy cũng tốt. Nghe nói dạo này tính tình Tam điện hạ tệ lậu ghê lắm, người hầu trong cung của ngài ấy ngày nào cũng lo ngay ngáy, chỉ sợ chạm nọc Tam điện hạ.”

“Có mỹ nhân bên cạnh, chắc hẳn tâm trạng ngài ấy sẽ dần khá khẩm hơn…”

“Chắc chắc, phải nói người ở trong viện của chúng ta, đúng là khó lường ghê, có thể quyến rũ hai vị điện hạ đến mức chết đi sống lại.”

“Chắc hẳn là Hồ Ly Tinh ngàn năm biến thân đây…”

Ta không nghe nổi nữa, vịn rào trúc đứng dậy, hoạt động đôi chân cứng đờ, từ tốn quay về dưới cây hoa đào, nằm lên sạp mềm.

Hoa đào rào rạt, ta cầm một đóa thưởng thức trên đầu ngón tay.

Đột nhiên ai đấy gõ nhẹ mấy cái lên cổng viện.

Ta quay đầu lại, thấy một bóng dáng yểu điệu yêu kiều xuất hiện trước cổng viện, không khỏi ngẩn người.

Ta hoài nghi chẳng lẽ mình nhìn nhầm, chống tay ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận nhìn vị tiên tử đứng trước cổng viện mấy lần, bấy giờ mới chắc chắn mình không nhìn lộn.

Ta hơi bối rối đứng dậy, nói với nàng ta: “Tiên tử đây là…”

Nàng ta thấy rốt cuộc ta đã có phản ứng, bấy giờ mới nhẹ nhàng cất bước, đi về phía trước như liễu rung trong gió, chào hỏi lại ta.

Nàng ta cười nhạt với ta. Cảnh Xuân khắp vườn quả nhiên không theo kịp nhan sắc đẹp tươi của nàng.

“Tiểu tiên tên là Tiêm Ngưng, từng gặp Phinh Phinh tiên tử một lần ở Vương Ốc…”

Ta vờ như chợt nhận ra, gật đầu, mời nàng ta vào điện uống một chén trà.

Tiêm Ngưng tiên tử khách khí đáp không cần. Ta cũng không thật lòng muốn chiêu đãi nàng ta, nên mời nàng ta cùng ngồi lên trường kỷ với mình.

Lòng ta thầm nghi hoặc không rõ nàng ta tới tìm mình vì chuyện gì, nhưng chẳng hiểu vì sao lại không muốn biết lắm. Vì thế nàng ta không nói gì thì ta cũng im lặng. Hai người chúng ta cùng lúng túng ngắm hoa rơi trước thềm một lúc. Rốt cuộc Tiêm Ngưng tiên tử không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước.

“Thật ra… hôm nay muội mạo muội đến thăm, là vì muốn hỏi Phinh Phinh tiên tử mấy chuyện về Tinh Trầm điện hạ…”

Cô mỹ nhân này đã ở cung Tử Vi mấy ngày, tất nhiên đã nghe câu chuyện máu chó giữa ta và hai vị điện hạ nhiều đến mức thuộc lòng, vậy mà còn có thể vô cùng bình tĩnh tới con cà con kê với ta về vị Tam điện hạ mà cả đời này sẽ không qua lại với ta nữa. Có thể thấy lòng dạ nàng ta có lẽ cũng không được xinh đẹp như dung nhan bên ngoài.

Ta cười nhạt hỏi nàng ta: “Tiên tử muốn biết điều gì?”

Gương mặt hồng hào của Tiêm Ngưng tiên tử ửng đỏ, nàng ta thoáng cúi đầu, nói với vẻ xấu hổ: “Thật ra… Thật ra cũng không có gì, chỉ là sau này muội muốn ở bên Tam điện hạ sớm hôm, vậy mà không hề biết Tam điện hạ thích hay ghét thứ gì. Nghe nói tiên tử từng ở chung một viện với điện hạ tại núi Lưu Ba, chắc hẳn rất hiểu Tam điện hạ, cho nên muội cả gan đến hỏi thăm tiên tử thường ngày điện hạ thích gì hoặc không thích gì, để đến khi ở chung với chàng… được thuận lợi hơn…”

Ta bấm nhẹ đầu ngón tay lên chiếc bàn nhỏ bằng ngọc xanh trên giường, chậm rãi gật đầu nói: “Ồ…”

Tiêm Ngưng tiên tử nghiêng người về phía ta với vẻ khó nén nổi chờ mong, ngóng đợi hỏi, “Liệu tiên tử có thể rộng lòng chỉ bảo vài điều cho muội được không ạ?”

Ta lại ấn lên chiếc bàn nhỏ, vờ như đang hồi ức xa xăm, nhưng tiếng vọng “Ở chung với chàng thuận lợi hơn…” lại lặp đi lặp lại bên tai.

“Ở chung với chàng thuận lợi hơn…”

“Ở chung với chàng thuận lợi hơn…”

Ta không kìm được lòng mình, chỉ muốn biết, chàng có bằng lòng không?

Nhưng ta lại chợt cười khổ trong lòng, chàng có bằng lòng hay không, còn liên quan gì tới ta nữa đâu?

Chàng có bằng lòng hay không?

Vấn đề này lại quanh quẩn trong đầu ta không chịu rời đi.

Liệu chàng có bằng lòng không?

Chỉ mới tưởng tượng thoáng qua, mà một cơn lạnh lẽo gần như độc địa đã trườn lên đầu ta.

Tiêm Ngưng tiên tử thấy mãi mà ta không nói gì, thì hơi bất an gọi ta khe khẽ.

Ta đột nhiên định thần lại, đành tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Để ta ngẫm lại đã…”

Mặt tiên tử tỏa ra vẻ chờ mong, ngóng trông ta nghĩ ra điều gì.

Nên ta thật sự bắt đầu nhớ lại cặn kẽ.

Trong ngôi viện nhỏ ngàn hoa tươi thắm trên đỉnh Thần Chung, ta từng đi theo làm tùy tùng hầu hạ chàng hơn nửa năm như một tiểu thái giám. Thử hỏi trên đời ai hiểu sở thích sở ghét của chàng nhất, nếu không phải bổn bình đây thì còn là ai được nữa.

Có cơ hội đúng lý hợp tình được chìm trong hồi ức như thế, môi ta không khỏi nở nụ cười.

Sư huynh đúng là một kẻ rất khó hầu hạ.

Hoa trong viện lộng lẫy như gấm, nhưng chàng lại chỉ thấy ngứa mắt, đặc biệt rất ghét mùi hương nồng nàn của hoa mẫu đơn. Mỗi khi mầm mới nảy lên, chàng sẽ sai ta nhổ sạch…

Trà thì chỉ uống trà mây tía trên núi Nga Mi, cực kỳ ghét trà ướp hoa mùi gắt…

Chỉ chịu ăn nho tím, không ăn nho xanh, tuy rằng loại nho như ngọc bích đến từ phương Tây còn ngọt hơn…

Trái cây phải cắt thành hình quân cờ chỉnh tề vuông vức chàng mới hãnh diện ăn mấy miếng, cắt thành hình khác thì không ăn…

Không ăn canh hạt dẻ bỏ đường…

Nếu bị người khác đánh thức vào sáng sớm, chàng sẽ khó ở cả ngày…

Hỏi một câu đến lần thứ hai, chàng sẽ bực mình…

Tiếng sáo như có như không vọng lại từ đằng xa, lưu luyến xuyến xao, chẳng hiểu sao lại làm lòng người man mác buồn thương Xuân.

Ta quay đầu nhìn về phía Tiêm Ngưng tiên tử, nhẹ nhàng nói giữa tiếng sáo mờ mịt: “Ta nhớ ra được một ít, cô nghe nhé…”

Đôi mắt Tiêm Ngưng tiên tử ngời sáng, nàng ta gật đầu thật mạnh.

Vài đóa hoa đào từ từ đậu trong lòng bàn tay, ta nhìn hoa nở khắp đình, chậm rãi nói: “Bản thân sư huynh rất thích hoa, nhất là hoa mẫu đơn…”

Tiêm Ngưng tiên tử gật đầu, nghe vô cùng chăm chú.

“Chàng thích hoa tươi ướp thành trà, đặc biệt là hoa nhài trắng…

“Chàng chỉ ăn nho xanh, không ăn nho tím…

“Thích ăn táo để cả vỏ…

“Canh hạt dẻ bỏ thật nhiều đường, càng nhiều càng tốt…

“Thích được đánh thức bằng tiếng ca hoặc tiếng đàn lúc sáng sớm…

“Thích nhất là khi khi cô đuổi theo chàng hỏi linh ta linh tinh, một chuyện hỏi 3 lần trở lên, chàng sẽ cảm thấy cô rất hiếu học cầu tiến…”

Ta từ tốn kể từng câu từng chữ, một nụ cười quỷ quyệt luôn treo bên khóe môi.

Nàng ta chăm chú lắng nghe từng từ, ánh mắt thành kính và vui sướng.

Tiếng sáo uyển chuyển quấn quanh từng câu từ lạnh nhạt, khiến người ta nhớ tới vẻ hoang vắng và ấm áp khi trời chiều ngả về Tây.

Dẫu biết trong cuộc đời dài đằng đẵng của chàng, ta là vị khách qua đường đầu tiên…

Nhưng ta lại không có cách nào cam tâm tình nguyện chúc chàng sớm tìm được bạn cùng chung lối về trong quãng đời đằng đẵng ấy…

Ít nhất… đừng là cô gái nào mà ta biết…

Tới sẩm tối, Cảnh Húc sư huynh trở về từ bên ngoài, mang theo một phần bánh hoa đào mà hôm qua ta ăn nhiều thêm mấy miếng.

Ta mở lớp bọc bằng giấy dầu ra, ngồi dưới gốc cây cùng ăn một chiếc bánh với huynh ấy.

Ta nói: “Cảnh Húc sư huynh, muội muốn về Lưu Ba.”

Đỉnh Tiểu Mi ở cạnh đỉnh Mộ Vãn của sư phụ, cách đỉnh Thần Chung có địa thế hẻo lánh nhất hơi xa, nên chỉ hôm nào trời nắng to ta mới có thể nhìn thấy ngôi nhà nhỏ mình từng sống nửa năm kia.

Sân nhà Cảnh Húc sư huynh cũng trổ những bông hoa nhổ mãi không hết, nhưng vẫn thanh tịnh hơn vườn nhà Tinh Trầm rất nhiều.

Ta bọc áo choàng ngồi dưới mái hiên, để một quyển kinh Diệu Pháp Liên Hoa trên đùi. Từ lúc ta thức dậy sáng nay, trời đã hơi âm u, như thể chìm trong một cơn mưa Xuân dai dẳng.

Tiểu Thạch Lựu đã quấn chân ta nửa canh giờ, ta nghe nó léo nhéo hơi phiền, nên quyết định mặc kệ nó, chuyên tâm đọc quyển kinh của mình.

Tiểu Thạch Lựu lại không nhận ra ta đang khó chịu, vẫn nằng nặc quấy phá.

“Phinh Phinh, chúng ta về đỉnh Thần Chung được không?

“Muội mặc kệ, muội muốn về đỉnh Thần Chung cơ.

“Trên bếp còn món lê tuyết ướp đường chuẩn bị hầm, muội phải về nấu cho tỷ ăn.

“Rốt cuộc Tinh Trầm ca ca có chỗ nào không tốt chứ? Chỉ có huynh ấy là chịu chơi trò bện dây hoa với muội thôi. Muội muốn đi về, muội muốn đi về.

“Muội muốn đi về.

“Muội muốn đi về.”

Ta khép sách lại, xách Tiểu Thạch Lựu lên đùi mình, lạnh lùng hỏi con bé: “Muội vừa nói gì?”

Tiểu Thạch Lựu cau mày căm giận nói: “Muội muốn đi về.”

Ta lắc đầu, “Không phải câu này.”

Tiểu Thạch Lựu nhảy lên, kêu: “Muội muốn đi về.”

Ta lắc đầu: “Câu trước câu này cơ.”

Tiểu Thạch Lựu nghiêng mặt ngẫm nghĩ rồi nói: “Chỉ có Tinh Trầm ca ca chịu chơi trò bện dây hoa với muội thôi.”

Ta nựng khuôn mặt nhỏ trơn láng của con bé, chần chờ nói: “Bện dây hoa?”

Tiểu Thạch Lựu gật đầu, “Tinh Trầm ca ca đẹp ngời ngời như thế, còn chịu chơi trò bện dây hoa với muội.”

Ta: “…”

Đẹp ngời ngời thì chơi bện dây hoa có là gì đâu. Ta rất tò mò không biết cái đầu nhỏ của con bé chứa thứ của nợ gì.

Ta lẩm bẩm hỏi: “Chàng ấy… từng chơi bện dây hoa với muội lúc nào?”

Tiểu Thạch Lựu nói với vẻ mặt rất đỗi chờ mong: “Mỗi lần hỏi han muội linh tinh, huynh ấy đều sẽ vô cùng kiên nhẫn chơi bện dây hoa với muội.”

Ta lẩm bẩm: “Hỏi han linh tinh ư?”

Tiểu Thạch Lựu gật đầu nói: “Hỏi tỷ thích ăn gì, hỏi tỷ thích màu gì, hỏi sao hôm nay tỷ toàn dẩu miệng thế, hỏi tỷ đi đâu với Sở Dao tiên quân, hỏi tỷ nói vớ va vớ vẩn gì sau lưng huynh ấy…”

Ta xua xua tay, ra hiệu cho con bé đừng kể nữa, cúi đầu mở bừa quyển sách kinh trên đùi ra.

Tiểu Thạch Lựu thấy ta không nói gì, lại bắt đầu gây rối: “Muội muốn đi về, muội muốn đi về, muội muốn đi về.”

Ta đặt con bé lên mặt đất, nói nhẹ tênh: “Về sau tỷ bện dây hoa với muội không được sao?”

Tiểu Thạch Lựu nhệch miệng, “Chỉ bện dây hoa làm sao mà đủ được…”

Ta hỏi nó: “Vậy muội còn muốn thế nào nữa?”

Tiểu Thạch Lựu đảo mắt, nhảy phắt lên đùi ta, gào lên: “Muội muốn tỷ dẫn muội và Thiên Thanh xuống núi chơi.”

Ta bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.

Tiểu Thạch Lựu giũ hết vẻ ấm ức trên mặt đi, hớn ha hớn hở nhảy xuống khỏi chân ta, nắm góc váy ta nói: “Đi thôi.”

Ta trợn tròn mắt, “Giờ đi luôn à?”

Tiểu Thạch Lựu gật đầu, mặt như viết mấy chữ to giờ tỷ không đi thì muội sẽ quậy tới bến.

Ta đành buông sách xuống, bất đắc dĩ đứng dậy. Nghĩ thầm thôi cũng được, mấy nữa chỉ sợ muốn đưa hai đứa nó xuống núi chơi cũng không đi nổi…

Tiểu Thạch Lựu thấy ta đồng ý thì chạy như gió cuốn về phòng gọi Thiên Thanh.

Ta đứng dưới mái hiên, liếc qua bầu trời sầm sì, nghĩ bụng liệu có nên mang ô theo không.

Chỉ một lát sau, Tiểu Thạch Lựu đã thay bộ váy hoa mới tinh, đeo túi tiền xeo xéo trên vai, lon ton đến cạnh ta. Chúng ta chờ mãi chờ mãi mà không thấy Thiên Thanh đi ra, ta đành phải trở về phòng tìm con bé.

Nhưng ta lại thấy Thiên Thanh ngồi dưới cửa sổ, chống má bằng một tay, buồn bã nhìn ra ngoài.

Ta gọi con bé: “Thiên Thanh, còn đợi chờ gì nữa?”

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với vẻ xa xăm: “Đang đợi mưa bụi…”

Sau đó lại nhẹ nhàng hỏi: “Tỷ thì sao?”

Ta dịu dàng đáp: “Tỷ đang chờ muội…”

Thiên Thanh quay đầu, lại thẫn thờ hỏi: “Chờ muội làm gì?”

Ta lại đáp nhẹ nhàng: “Không phải hai đứa muốn xuống núi chơi sao?”

Thiên Thanh vỗ trán, đột nhiên thay đổi hẳn phong cách, “Úi má ơi, xem trí nhớ của muội này.”

Nói xong con bé bò xuống khỏi bàn nhanh như chớp, chui tọt đầu vào cái rương của nó, bắt đầu tìm xiêm áo trang sức.

Ta yên lặng xoay người đi ra ngoài, ngồi dưới mái hiên lần nữa, tiếp tục đọc sách kinh. Đợi con bé điểm trang xong ra ngoài, chắc trời đã tối đen rồi…

Tiểu Thạch Lựu chờ tới độ nóng lòng, giậm chân quay về phòng thúc giục Thiên Thanh. Ta hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cả thế giới cũng tĩnh lặng rồi.

Chúng ta còn chưa kịp ra ngoài, cổng viện đã có khách tới thăm. Mạn Mạn sư tỷ hấp tấp xông vào sân, chỉa vào ta, hô lên: “Phinh Phinh, muội vô ý vô tứ lắm, nói chuyển nhà là chuyển nhà liền, chẳng thèm báo với tỷ một tiếng.”

Ta áy náy nói: “Đi vội quá, mấy bữa nay muội cũng định mang thư qua cho tỷ…”

Mạn Mạn sư tỷ khom lưng nhìn lướt qua quyển sách trên đùi ta, nói với vẻ mặt cạn lời: “Tiểu sư muội, các cô gái khác chuẩn bị lấy chồng, không thêu uyên ương thì sẽ viết thơ tình. Muội thì ngược đời lắm, ôm kinh Phật nghiền ngẫm. Muội tính làm gì, giác ngộ chân lý hả?”

Ta gật đầu với tỷ ấy, nửa thật nửa giả cười nói: “Tính giác ngộ chân lý thật đấy ạ…”

Mạn Mạn sư tỷ tặc lưỡi nói: “Tỷ còn nhớ ngày xưa muội vừa nghe thấy Cảnh Húc sư huynh giảng kinh Phật là ngủ gà ngủ gật ngay. Giờ thì gọi là gì nhỉ, chồng hát vợ khen hay à?”

Ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về trang sách cười với tỷ ấy.

Sư tỷ đột nhiên thì thào hỏi: “Muội đột nhiên về Lưu Ba thế này, có phải là vì Tiêm Ngưng tiên tử tới cung Tử Vi không?”

Ta lắc đầu, “Liên quan gì đến muội đâu…”

Mạn Mạn sư tỷ than nhẹ một tiếng, xoa đầu ta buồn bã nói: “Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa muội và Tinh Trầm, nhưng tỷ vẫn cảm thấy trong lòng muội vẫn còn hình bóng huynh ấy…”

Ta khép sách lại, nói với Mạn Mạn sư tỷ: “Lát nữa sư tỷ xuống chân núi đi dạo cùng bọn muội nhé?”

[HẾT CHƯƠNG 92]