Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 67: Đồng ý



Lúc Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp lại đây, cũng mang theo điểm tâm cho An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ vừa mới tỉnh lại, tuy rằng cần yêu cầu bổ sung dinh dưỡng, nhưng dạ dày đã nhiều ngày không hoạt động còn cần phải chậm rãi thích ứng, hiện tại chỉ có thể bắt đầu bằng việc ăn ít thức ăn lỏng.

Khi bọn họ bước vào cửa, Tiêu Mộc Từ đang cầm tay An Vũ Hàng chơi với ngón tay cậu, An Vũ Hàng thì ngồi bên cạnh giường, nói đủ chuyện sau khi anh được đưa vào bệnh viện, còn nói chờ Thư Văn Ngạn và Tiết Dập thức dậy, nhớ gọi điện thoại cho bọn họ báo bình an, cũng để bọn họ an tâm.

Từ Tiệp vừa vào cửa liền bước nhanh đến trước giường, An Vũ Hàng thấy bọn họ tiến vào, vội vàng nhường vị trí, thuận tiện cho bọn họ nói chuyện.

“Thế nào?” Từ Tiệp nhìn Tiêu Mộc Từ tinh thần rất tôt, nhưng lại có chút gầy yếu, đau lòng không thôi. Con trai của bà dù có mạnh mẽ hơn nữa, cuối cùng vẫn chỉ là đứa trẻ, bà cho dù lão luyện, nhưng cuối cùng vẫn là một người mẹ, con của mình, sao bà có thể không đau lòng?

“Mẹ, con không sao, khiến mẹ và ba lo lắng rồi.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười nói.

Thấy anh thoạt nhìn không có việc gì, Từ Tiệp mới đánh nhẹ một cái, mắng: “Mẹ của con thật sự sắp bị con hù chết rồi, cảm giác mình như già đi mấy tuổi vậy. Chẳng qua thấy con không có việc gì, mẹ mới nhịn đó.”

Tiêu Mộc Từ nắm chặt tay Từ Tiệp, nói: “Không già, vẫn xinh đẹp như trước.”

“Con chỉ giỏi nịnh hót.” Từ Tiệp lộ ra ý cười, nói: “Muốn ăn cái gì thì nói cho mẹ biết, mẹ bảo trong nhà nấu sẵn mang qua đây cho con. Mấy ngày nay người con gầy rộc cả rồi, phải bồi dưỡng lại đàng hoàng.” Bà hoàn toàn không biết nấu nướng, đến tuổi này rồi ngay cả cái trứng còn không biết luộc, căn bản không thể nấu món gì ngon cho Tiêu Mộc Từ, chỉ có thể bảo đầu bếp trong nhà làm.

“Con biết.” Tiêu Mộc Từ đáp.

Tiêu Tông Nam đứng ở cuối giường, thấy Tiêu Mộc Từ không sao, cũng an tâm nhiều, chờ Từ Tiệp và Tiêu Mộc Từ nói xong, ông mới mở miệng nói: “Mấy ngày nay vẫn luôn là Vũ Hàng chiếu cố con, thằng bé vất vả nhiều.”

“Vâng.” Tiêu Mộc Từ nhìn về phía An Vũ Hàng đang đứng một bên không nói chuyện, anh biết giữa anh và cậu không cần phải nói lời khách khí, sự biết ơn này anh chỉ cần để trong lòng, sau đó dùng hành động hồi đáp là được.

“Con phải nhanh chóng khoẻ lại, như vậy Vũ Hàng cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tiêu Tông Nam nói.

“Ba yên tâm. Mệt em ấy, người đau lòng vẫn là con.” Tiêu Mộc Từ cười nói.

An Vũ Hàng ngại ngùng cúi đầu, vẫn không nói gì.

Bác sĩ Hướng biết Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp đến, liền chạy đến giải thích với bọn họ một chút tình huống của Tiêu Mộc Từ, tổng thể thì không có vấn đề gì, chỉ dặn dò một vài điều về phương diện ăn uống.

Vợ chồng Tiêu gia đi theo bác sĩ Hướng về văn phòng. An Vũ Hàng cầm cái chén nhỏ, múc cho Tiêu Mộc Từ một chén canh gà. Canh này nấu rất thanh đạm, dầu bên trên đã bị vớt ra hết, rất thích hợp với trình trạng dạ dày hiện tại của Tiêu Mộc Từ.

“Có chút nóng, anh ăn chậm một chút.” An Vũ Hàng đưa chén cho Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ tiếp nhận chén canh, vỗ vỗ bên cạnh giường, ý bảo An Vũ Hàng ngồi xuống.

An Vũ Hàng ngồi xuống giường, nhìn anh ăn canh.

Tiêu Mộc Từ múc một muỗng canh, thổi hai cái, đưa tới bên miệng An Vũ Hàng.

An Vũ Hàng cười nói: “Anh ăn đi, chút nữa em ăn cơm.”

“Ăn canh xong lại ăn cơm sau, há miệng.” Bàn tay cầm muỗng của Tiêu Mộc Từ cũng không rời đi.

An Vũ Hàng biết, ở phương diện này Tiêu Mộc Từ đặc biệt cố chấp, liền cuối đầu ăn muỗng canh kia.

Tiêu Mộc Từ rất vừa lòng mà thu hồi cái muỗng, sau đó tự mình ăn một muỗng, lại đút cho An Vũ Hàng một muỗng. An Vũ Hàng không ăn, anh liền cầm mãi như vậy.

“Chút nữa ba mẹ anh trở về nhìn thấy thì sao?” An Vũ Hàng không để ý chuyện ở bên ngoài có hành động thân mật với Tiêu Mộc Từ, nhưng đối mặt với ba Tiêu mẹ Tiêu, cậu vẫn rất ngại ngùng.

“Em không ăn, anh cũng không ăn.” Tiêu Mộc Từ cười nói.

“Đừng lộn xộn.” An Vũ Hàng nói.

“Không lộn xộn, lần trước sụt ký còn chưa bồi bổ trở lại, hiện tại so trước đây lại gầy thêm một vòng. Còn như vậy, anh chỉ có thể bắt em ở nhà mà nuôi thôi.” Tiêu Mộc Từ nghiêm túc nói.

“Bản thân anh không phải cũng gầy sao.” An Vũ Hàng trừng mắt nhìn anh.

Tiêu Mộc Từ cười nói: “Anh là vài ngày không ăn cơm, em thì sao?”

“Em mỗi ngày đều nghiêm túc ăn cơm, không mập lên được thì trách em sao?”

“Không trách em, trách anh.” Tiêu Mộc Từ cười khẽ nói: “Xem như giúp anh ăn đi, em cũng phải bồi bổ một chút, anh mới có thể an tâm.”

An Vũ Hàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chấp nhận ăn.

Ý cười trong mắt Tiêu Mộc Từ càng sâu hơn, bắt đầu cùng An Vũ Hàng chia sẻ chén canh gà, mấy miếng thịt đã được lọc xương trong canh cũng được Tiêu Mộc Từ đút vào miệng cậu, hiện tại anh vẫn chưa thể ăn, vừa lúc cho An Vũ Hàng ăn.

Khi Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp trở về, liền nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng anh một muỗng em một muỗng chia phần canh gà.

Thấy bọn họ đi vào, An Vũ Hàng có chút xấu hổ muốn đứng dậy, lại bị Tiêu Mộc Từ kéo lại.

Tiêu Mộc Từ lại chọn thêm một miếng thịt gà trong hộp giữ nhiệt đút cho cậu, lúc này mới đặt hộp giữ nhiệt qua một bên, xem như đã ăn no.

Từ Tiệp ho nhẹ một tiếng, lại không nói gì.

Tiêu Tông Nam ngược lại mở miệng nói: “Đồ ăn làm cho Vũ Hàng so với canh gà của con còn có dinh dưỡng hơn, đừng để nó chỉ ăn mỗi canh thôi, lại ăn không no, vẫn nên ăn cơm đàng hoàng.”

Tiêu Mộc Từ cười nói: “Dù sao một mình con cũng ăn không hết, đừng lãng phí. Ăn cơm lúc nào cũng được.”

Tiêu Tông Nam cũng không nói gì thêm, cứ theo ý con trai là được.

Mãi đến khi hộ sĩ tới truyền dịch cho Tiêu Mộc Từ, Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi còn nói với Tiêu Mộc Từ, về chuyện lần này đều giao cho luật sư xử lý, bảo anh không cần quan tâm.

Tiêu Mộc Từ đáp ứng.

An Vũ Hàng đưa hai người ra cửa, Tiêu Tông Nam dặn dò cậu phải chú ý nghỉ ngơi, An Vũ Hàng gật gật đầu. Từ Tiệp ngược lại không nói gì, đi theo Tiêu Tông Nam rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của Từ Tiệp, An Vũ Hàng mấp máy khoé môi, cậu không quên bản thân từng nói đợi Tiêu Mộc Từ khoẻ lại, cậu sẽ không xuất hiện trước mặt bà nữa. Tuy rằng hiện tại Tiêu Mộc Từ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng hẳn là Từ Tiệp cũng không muốn nhìn thấy cậu, cậu hẳn cũng phải nói được thì làm được.

Trở lại phòng bệnh, Tiêu Mộc Từ bảo cậu lên giường mình nằm. An Vũ Hàng cũng không cự tuyệt, cởi giầy, nghiêng người nằm bên cạnh Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ sờ sờ tóc cậu, nói: “Ngủ một lát đi, anh cùng em.”

An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Phải canh chừng chai truyền dịch.”

“Tự anh có thể canh. Mấy ngày nay ngủ quá nhiều, một chút cũng không buồn ngủ, em yên tâm ngủ đi.” Tiêu Mộc Từ đắp chăn lên cho cậu. Hai người ngủ trên một cái giường thì có chút chật chội, chẳng qua so với việc để An Vũ Hàng ngủ sô pha vẫn tốt hơn, anh cũng sẽ canh chừng An Vũ Hàng, không để cậu té xuống giường.

An Vũ Hàng vẫn là lắc đầu.

“Vậy chúng ta nói chuyện một chút đi.” Tiêu Mộc Từ lấy lui làm tiến nói.

“Được, nói cái gì?”

“Mấy ngày nay anh hôn mê không phát sinh chuyện gì chứ?”

“Chuyện lớn thì không có…”

“Vậy chuyện nhỏ?”

An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, nói chuyện ba mẹ mình muốn ly hôn cho Tiêu Mộc Từ nghe.

Sau khi Tiêu Mộc Từ nghe xong, nói: “Đây đều là chuyện của người lớn, em đừng quan tâm.”

“Vâng.” An Vũ Hàng thập giọng đáp, lại nói tiếp: “Em chỉ là không ngờ trong nhà sẽ trở thành như vậy.”

Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng vuốt tóc An Vũ Hàng, ba An mẹ An tốt hay không tốt, Tiêu Mộc Từ căn bản không quan tâm, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến An Vũ Hàng là được.

Vừa định đổi đề tài, Tiêu Mộc Từ vừa cúi đầu, liền phát hiện An Vũ Hàng đã ngủ say. Thở dài khe khẽ, Tiêu Mộc Từ đau lòng chỉnh chỉnh góc chăn lại cho An Vũ Hàng, dưới mắt cậu có một quầng thâm rất rõ ràng, anh biết mấy ngày nay An Vũ Hàng khẳng định đều ngủ không ngon, bây giờ có thể để cậu ngủ một giấc thật ngon, an cũng cảm thấy an tâm một chút.

Sau vài ngày, An Vũ Hàng bắt đầu cố ý trốn tránh Từ Tiệp. Chỉ cần Từ Tiệp đến đây, cậu sẽ tìm vài lí do để không ở lại trong phòng bệnh. Từ Tiệp công việc bận rộn, cũng không thể ở lại bệnh viện quá lâu, nhiều nhất chỉ là nhìn xem tình huống bình phục của Tiêu Mộc Từ như thế nào liền rời đi. Cho nên An Vũ Hàng chỉ cần đi ra ngoài một vòng quay trở lại, Từ Tiệp cũng đã rời đi.

Hành động như vậy có lẽ người khác sẽ không phát hiện, nhưng Tiêu Mộc Từ ở chung sớm chiều với An Vũ Hàng lại nhìn rất rõ rang.

Hôm nay, ăn xong cơm trưa, Tiêu Mộc Từ hỏi An Vũ Hàng: “Em đang trốn mẹ anh?”

“Không có, anh suy nghĩ nhiều rồi…” An Vũ Hàng lập tức phủ nhận.

“Vũ Hàng, anh tự nhận mình rất hiểu em, gần đây mỗi lần mẹ anh đến em liền đi ra ngoài, rất rõ rang là không muốn chạm mặt với bà.” Tiêu Mộc Từ nắm lấy tay An Vũ Hàng, hỏi: “Có phải bà ấy lại nói gì với em hay không?”

“Không có, anh đừng hiểu lầm.” An Vũ Hàng nhanh chóng nói, nếu không thể gạt được Tiêu Mộc Từ, cậu cũng không cần phải giấu diếm nữa, “Việc này không liên quan đến bác gái, là vấn đề của em.”

“Sao?” Tiêu Mộc Từ có chút không hiểu.

“Lúc ấy em kiên trì muốn tự mình chiếu cố anh, lại sợ bác gái không muốn nhìn thấy mình. Cho nên em mới nói với bác, chờ anh khoẻ lại, về sau em sẽ không xuất hiện trước mặt bác ấy nữa. Hiện tại anh đã không phục gần như hoàn toàn rồi, em cũng có thể tuân thủ hứa hẹn.” An Vũ Hàng giải thích.

Tiêu Mộc Từ nhíu mày.

An Vũ Hàng cười cười, nói: “Dù sao chỉ cần anh khoẻ lại là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng. Bác gái cũng có lập trường của mình, không thích em cũng là bình thường. Bác ấy có thể cho em ở lại chiếu cố anh, em đã rất cảm kích rồi. Chứ nếu bác ấy thật sự muốn đuổi em đi, em cũng không biện pháp.”

Tiêu Mộc Từ thở dài, ôm chầm lấy An Vũ Hàng, nói: “Chỉ cần em không chia tay với anh, những chuyện khác đều không sao cả.”

An Vũ Hàng bật cười, nói: “Hiện tại em chỉ muốn anh có thể nhanh chóng về nhà, em có chút tưởng niệm cái giường lớn trong nhà chúng ta rồi.”

“Được.” Tiêu Mộc Từ hôn cậu. Ngày hôm qua anh đã cắt chỉ, nhưng vì đảm bảo an toàn, bác sĩ Hướng vẫn đề nghị anh ở lại bệnh viện thêm vài ngày, kiểm tra toàn diện xong rồi mới xuất viện.

Buổi chiều, mẹ An gọi điện thoại đến, nói An Minh Hi đã tỉnh, cũng đã chuyển sang phòng bệnh bình thường. Ba An vẫn quyết tâm ly hôn với bà, mẹ An cũng đã tìm khắp nơi nhờ người thuyết phục, nhưng ba An không hề có ý định thay đổi quyết định, bà lại không muốn kéo nhau ra toà án, cho nên cuối cùng vẫn đồng ý ly hôn với ba An.

Mấy ngày nay bà phải tìm nhà ở, chuẩn bị dọn đi. Tuy rằng bà cũng từng nghĩ sau khi ly hôn sẽ đòi ba An một nửa quyền sở hữu căn nhà, nhưng ba An đã sớm treo giá bán nhà với trung tâm môi giới. Mà bà lại là bên làm sai, tranh tài sản gì đó cũng đừng nghĩ. Chỉ có thể trước tìm một chỗ sống tạm. Chẳng qua vấn đề lại xuất hiện ngay trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn tìm một căn phòng ở thích hợp, nói dễ hơn làm? Mà sau khi An Minh Hi xuất viện còn phải tịnh dưỡng, hoàn cảnh xung quanh rất quan trọng.

Vốn dĩ An Vũ Hàng cũng từng nghĩ cứ tạm thời để bọn họ đến ở trong căn phòng kia của cậu một thời gian, chờ sau khi An Minh Hi khoẻ một chút lại dọn đi, nhưng nghĩ đến ba cậu hẳn sẽ không đồng ý, dù sao đó cũng là phòng của bà nội, thấy thế nào mẹ cậu cũng không nên dọn qua.

“Chuyện phòng ở hẳn là nên đi hỏi bên trung tâm môi giới một chút. Xem mẹ muốn ở chỗ nào, sau đó lại đế chỗ môi giới tìm thử.” An Vũ Hàng nói.

“Hiện tại phòng ở vừa rẻ vừa tốt đi tìm ở chỗ nào chứ? Mẹ nghĩ nếu không tìm một căn phòng nho nhỏ nào đó nằm gần trường học của Tiểu Hi một chút, như vậy Tiểu Hi đến trường cũng thuận tiện hơn.” Mẹ An nói.

“Cũng được, tìm được phòng thì nói với con một tiếng.” An Vũ Hàng đáp.

“Ừ. Con có rảnh thì đến thăm Tiểu Hi đi, chuyện mẹ với ba con ly hôn trước đừng nói cho em con biết, cũng đừng nói với nó chuyện giám định huyết thống, mẹ sợ nó chịu không nổi.” Mẹ An lại nói.

“Vâng.” Cậu sẽ không lắm miệng, nhưng An Minh Hi cũng không ngốc, cả đoạn thời gian dài như vậy ba không đến thăm, An Minh Hi khẳng định sẽ hỏi.

“Được, cứ như vậy đi, mẹ còn phải đi nấu cơm mang qua cho Tiểu Hi, khi nào con đến đây thì gọi điện thoại cho mẹ.” Mẹ An nói.

“Vâng, mẹ cũng nhớ bảo trọng thân thể.” An Vũ Hàng nói xong, hai người liền lần lượt cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ sau quốc tế Lao Động, Tiêu Mộc Từ rốt cục xuất viện.

Vừa về tới nhà, hai người trước tiên đi tắm rửa, sau đó mỹ mãn ngủ một giấc, mãi đến khi chạng vạng mới rời giường.

Tiêu Mộc Từ không còn vấn đề gì, An Vũ Hàng cũng phải bắt đầu đi học lại. Xin nghỉ thời gian dài như vậy, cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chương trình học, cần phải nắm chặt thời gian học bù lại mới được.

Mỗi ngày cứ tầm buổi sang 9 giờ Từ Tiệp đều sẽ ghé ngang thăm Tiêu Mộc Từ, thuận tiện đưa đồ ăn ngày hôm nay đến. Đây đều là thực đơn được định chế bởi chuyên gia dinh dưỡng làm đặc biệt cho hai người, Tiêu Mộc Từ không cho An Vũ Hàng xuống bếp, cho nên những thứ này đều là do đầu bếp Tiêu gia nấu sẵn xong, Từ Tiệp đưa sang đây.

Từ Tiệp là một người thông minh lại còn mẫn cảm, bà đã sớm phát hiện An Vũ Hàng tựa hồ là đang trốn tránh bà. Nếu như trước đây ở bệnh viện, bà chỉ là hoài nghi, vậy hiện tại Tiêu Mộc Từ xuất viện về nhà, bà lại càng xác định. Bởi vì mỗi lần bà đến đây, An Vũ Hàng đều không có nhà. Theo lý thì một thanh niên ở tuổi này như An Vũ Hàng, ngủ nướng gì đó cũng rất bình thường, nhưng An Vũ Hàng cứ sáng sớm mỗi ngày đã không thấy tăm hơi, trong nhà ngoại trừ hai cái bàn chải đánh răng và ly súc miệng đặt trong phòng vệ sinh ra, đều không nhìn thấy bất cứ thứ gì của An Vũ Hàng. Tựa như cậu căn bản không hề ở đây vậy.

Đối với chương trình đại học, Từ Tiệp vẫn có chút hiểu biết, hẳn cũng không đến mức trùng hợp như vậy, mỗi ngày đều có tiết vào sáng sớm. Cho nên bà càng xác định An Vũ Hàng chính là dang cố ý tránh né bà.

Tiêu Mộc Từ đương nhiên biết An Vũ Hàng đang trốn tránh mẹ mình, hơn nữa mỗi ngày lý do của cậu đều là muốn đến trường sớm một chút chép bài học bù. Tiêu Mộc Từ cũng không muốn làm khó cậu, cứ như vậy chiều theo ý cậu. Chẳng qua từ sáng đến tối đều thúc giục cậu ngủ sớm, như vậy sang ngày hôm sau An Vũ Hàng mới có tinh thần hơn.

Để túi thức ăn mang từ trong nhà sang xuống bàn, Từ Tiệp ngồi lên ghế sô pha, nói với Tiêu Mộc Từ: “An Vũ Hàng có phải đang trốn mẹ hay không?”

Tiêu Mộc Từ cười cười, không hề phủ nhận.

“Bộ mẹ là cọp sao? Có thể ăn thịt nó hay sao chứ?” Từ Tiệp nhíu nhíu mày. Vốn dĩ ngày hôm đó sau khi nói chuyện với Tiêu Tông Nam xong, bà đã chuẩn bị chậm rãi thử tiếp xúc với An Vũ Hàng nhiều một chút, kéo gần quan hệ, nhưng ai biết đâu đứa nhỏ này căn bản không cho bà cơ hội.

“Em ấy không phải đã nói với mẹ là chờ con khoẻ lại, em ấy sẽ không xuất hiện trước mặt mẹ nữa hay sao?” Tiêu Mộc Từ nói.

“Mẹ đâu có đồng ý.” Từ Tiệp tức giận trừng Tiêu Mộc Từ, lúc ấy bà chỉ nói với An Vũ Hàng là ‘Tuỳ cậu’ mà thôi.

“Nhưng mẹ đồng ý để em ấy chiếu cố con.” Tiêu Mộc Từ nói.

Từ Tiệp nhất thời nghẹn lời.

Tiêu Mộc Từ mỉm cười nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ nói những lời này, là đồng ý chuyện giữa con và Vũ Hàng?”

Từ Tiệp nhìn Tiêu Mộc Từ, một lúc lâu mới đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Ý cười của Tiêu Mộc Từ càng sâu, nắm chặt tay mẹ mình, nói: “Mẹ, cám ơn mẹ.”

Từ Tiệp đánh nhẹ lên vai anh một cái, nói: “An Vũ Hàng chưa thấy mẹ đã bỏ chạy, mẹ ở đây đồng ý với con thì có ích lợi gì chứ?”

“Cái này con thật sự không có biện pháp, ai bảo mẹ doạ em ấy trước làm gì.” Tiêu Mộc Từ hoàn toàn không đứng về phía mẹ mình.

“Hừ!” Đôi mắt đẹp của Từ Tiệp híp lại, nói: “Mẹ không tin mẹ không chờ được An Vũ Hàng.” Nói xong, Từ Tiệp cởi áo khoác, chuẩn bị ở nhà ôm cây đợi thỏ.

Tiêu Mộc Từ cười lắc đầu, đứng dậy đi xuống phòng bếp pha tách cà phê cho mẹ —— Con đường ở chung sau này giữa mẹ mình và Vũ Hàng, còn phải để chính bọn họ tự mình cân nhắc. Anh sẽ không giúp mẹ mình, nhưng khẳng định sẽ ch chở cho Vũ Hàng.

Hết –