Sứ Mệnh Vượt Thời Gian

Chương 5: Thích nghi



Viên ngọc đỏ rực rỡ dần lộ diện ở đằng Đông, mang ánh sáng huy hoàng mà sưởi ấm nhân gian. Ẩn đâu đó trong màu xanh thẳm lá rừng, tiếng chim rộn rã ngân nga bản hoà tấu bình minh. Ngôi đền trầm lặng vang lên tiếng chuông, báo hiệu bắt đầu một ngày mới. Vạn vật dần thức dậy sau đêm dài an giấc.

Ở căn phòng trong đền vẫn có một chàng trai đang bình thản ngủ say, ánh nắng hắt qua cửa sổ, rọi vào gương mặt trong veo. Hàn Tư Viễn nhăn mặt trở mình, quay mặt sang chỗ khác. Theo thói quen y định lăn thêm mấy vòng nữa, tay quơ quơ tìm con thú bông hay dùng để tấn trên đầu nằm. Mò một hồi không đụng được chàng ta mới mở mắt ra tìm, mở mắt rồi mới nhận ra đây đâu phải nhà mình.

Tư Viễn ngồi bần thần trên giường, ngáp ngắn ngáp dài. Lát sau sực nhớ sáng nay còn vô rừng kiếm gương rồi tìm đường trở về nữa. Y tung chăn nhảy xuống giường. Chà, chân hôm nay đã đỡ đau rất nhiều rồi, xem ra loại thảo dược ở đây còn hiệu quả hơn mấy thứ thuốc hiện đại.

Y vội vã đi tìm chỗ tắm rửa, Tử Kỳ đang lo bếp núc cùng những tạp dịch khác, thấy bộ dạng hấp tấp đó của y bèn hỏi.

"Tư Viễn, huynh dậy rồi à? Y phục của huynh mặc khi tới đây khô rồi, để ta lấy ra cho huynh"

Hàn Tư Viễn thấy sự nhiệt tình này, trong lòng không khỏi cảm kích.

"Đa tạ huynh rất nhiều! À, phiền huynh nói với sư huynh của huynh, Hạc Hiên sư huynh a, chuẩn bị sẵn sàng đi, ta tắm xong sẽ đi ngay"

Tử Kỳ cười khúc khích.

"Sư huynh của ta đã sẵn sàng từ lâu rồi, chờ huynh xong nữa là có thể đi ngay"

Tư Viễn đứng đơ ra, trời ơi người gì đâu thức sớm dữ vậy, nhớ rõ ràng đêm qua hắn còn thức khuya ngắm sao cơ mà. Y nhìn Tử Kỳ cười trừ. Tử Kỳ đi vào một căn phòng nhỏ ở nhà sau, có lẽ là phòng để đồ, sau khi trở ra, trên tay là quần áo của Tư Viễn.

"Của huynh đây!"

"Đa tạ, cứ phải phiền đến huynh, thật ngại quá"

Tử Kỳ mỉm cười, khẽ phẩy tay.

"Đâu có gì đâu, được khách đến chơi, mà lại là khách đặc biệt như huynh thì chút chuyện nhỏ có xá gì"

Hàn Tư Viễn cười hì hì, xong lại nói với dáng vẻ chân thành.

"Khi trở về tương lai, trong bài báo cáo của ta nhất định sẽ viết cả tính hào sảng của con người ở đây. Để mọi người thấy tính tốt này đã là truyền thống từ rất lâu của nhân loại"

"Í, được thế thì tốt quá. Mà thôi, huynh mau tắm rồi dùng ít điểm tâm hẵng đi. Ta và mọi người nấu sắp xong rồi đây"

Tư Viễn gật đầu, y đi mon men theo lối mòn, dẫn đến một con suối. Nhìn dòng nước chảy trong vắt, y e dè chưa dám bước xuống. Mới sáng sớm mà bước xuống nước thế này chắc chắn lạnh thấu xương. Hôm qua được nấu nước ấm đem tận phòng, hôm nay khoẻ rồi thì đành chịu thôi chứ sao, Tư Viễn vừa nghĩ vừa nín thở bước từng bước xuống nước. Y cởi giày, thử đưa một ngón chân xuống, cái buốt giá nhanh chóng chạy dọc khắp cơ thể. Bây giờ Tư Viễn tự dưng biết ơn cái vòi nóng lạnh trong nhà tắm của mình ghê. Nhưng y không thể ở dơ được, đứng lần quần lại gặp phải Đàm Hạc Hiên và Hoằng Minh. Thấy Tư Viễn cứ nhìn nhìn xuống nước, Hạc Hiên cất giọng khẽ hỏi.

"Ngươi đang tìm gì sao?"

Hàn Tư Viễn giật mình quay lại, cười cho đỡ sượng rồi nói.

"Hơ hơ...Ta chỉ đang chuẩn bị tắm, thứ ta tìm đâu có ở đây đâu. Huynh chịu khó chờ ta tí xíu nữa thôi, ta sẽ xong ngay đây"

Hoằng Minh nhìn kẻ lôi thôi trước mặt, chân mày liền cau lại.

"Trong khi sư huynh ta đợi ngươi sớm giờ thì ngươi lại phí thời gian đứng ngắm mặt nước à"

Hạc Hiên đưa tay ngăn lại, lắc đầu.

"Không sao, vị công tử này vẫn chưa quen với cách sinh hoạt của chúng ta, đệ nên thông cảm"

Tư Viễn có người nói giúp cho nên gật đầu lía lịa rồi quay sang Hoằng Minh.

"Phải a, ta biết ta để Hạc Hiên huynh đợi là không phải, nhưng mà nước lạnh vậy phải cho người ta thích nghi từ từ mới được chứ"

Hoằng Minh nhếch mép.

"Thế để ta giúp ngươi thích nghi nhanh một chút"

Nói rồi, bàn tay chắc khoẻ mạnh bạo đẩy thẳng tên nhát gan xuống suối. Tư Viễn bất ngờ bị xô, y la 'a' một tiếng, ngay sau đó là 'đùng' nước văng tung toé, còn y thì ướt nhẹp từ nằm dưới suối. Hàn Tư Viễn lom khom đứng dậy, ở dưới suối ấm ức la ngược lên.

"Nè!!! Sau huynh thô lỗ quá vậy hả, ta biết mình thân ở ké, nhưng có cần bắt nạt ta như thế không!!"

Hạc Hiên cảm thấy hành động của nghĩa đệ mình có phần thất lễ, bèn nói.

"Hoằng Minh, đệ xin lỗi Tư Viễn đi"

Đàm Hạc Hiên đưa tay định đỡ Tư Viễn lên thì bị Hoằng Minh ngăn lại.

"Nè, đệ đồng ý có hơi thô lỗ, nhưng không làm thế không lẽ phải đợi hắn tới chiều à. Cứ để hắn tắm ở đó đi, chúng ta đi thỉnh giáo sư phụ trước. Với tính lề mề của hắn, đệ nghỉ thỉnh giáo xong quay ra là vừa"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì nữa, chúng ta đi"

Trước khi đi, nhị sư huynh này không quên nhìn người dưới suối, vẻ mặt đầy đắc ý.

"Ta xin lỗi nha, ngươi cứ ở đó từ từ ngâm mình đi ha"

Hai người rời đi, để lại một Quả Diệm Sơn ở suối. Tư Viễn tức tối vùng vẫy làm cá dưới suối sợ hãi trốn xuống đáy hết trơn. Y chửi thầm trong bụng, vẻ mặt không thể khó coi hơn.

"Hoằng Minh, cái tên chết tiệt nhà ngươi!! Món nợ hôm nay ta thề nhất định phải trả!!!! Cái gì mà cái tính lề mề của ta chứ, giọng điệu đó khác gì ông cụ non Chí Tinh đâu. Chắc chắn là tổ tiên hoặc kiếp trước của hắn. Đều đáng ghét như nhau hết!!!!!"

Nói đi cũng phải nói lại, nhờ nhào đầu xuống nước như thế nên giờ Tư Viễn thấy bớt lạnh hơn hẳn. Hay là do ngọn lửa giận dữ khiến nước suối cũng phải ấm lên ta?

Sau khi tắm xong, Tư Viễn tươm tất trang phục đi vào trong. Mới chưa tới bếp đã thoảng mùi thơm phức khiến bụng dạ y nôn nao. Căn bếp lợp lá đơn sơ, trên vách cột đen nhẻm một mảng vết ám khói, tuy nhiên vẫn rất ấm cúng. Nét đẹp cứ bình dị, mộc mạc khiến thâm tâm an tĩnh lạ thường sau bao xô bồ ngoài kia. Tử Kỳ bưng ra một bát cháo, nhanh nhanh đặt xuống chiếc bàn gỗ nhỏ gần cửa bếp. Tay bị nóng vội chộp lấy dái tai, cầu cứu hạ nhiệt.

"Điểm tâm tới rồi đây! Huynh cẩn thận coi chừng nóng nha"

Hàn Tư Viễn hít hà một hơi, xong liền tươi cười rạng rỡ trở lại nhìn tiểu tử nhiệt tình.

"Wa, thơm quá, tay nghề của huynh thật sự rất khá đó!"

Tử Kỳ đột nhiên được khen, đâm ra mắc cỡ.

"Không...không phải đâu. Ngoài ta ra thì còn nhiều người khác cùng làm nữa a"

Tư Viễn thản nhiên.

"Thế thì tất cả mọi người đều rất khéo tay. Haizz yah, chẳng bù cho ta chỉ biết nấu mì gói"

"Hửm...Mì gói là món gì vậy?"

Tư Viễn sực nhớ ra thời này làm gì có mì gói, liền giải thích.

"Mì gói là mì được đem chiên thành vắt nhỏ cỡ nắm tay người trưởng thành, được bỏ vào trong một cái túi, có sẵn mấy gói hạt nêm. Khi cần dùng chỉ cần chế nước sôi rồi bỏ hạt nêm vào rồi đậy nắp ngồi chờ một lát. Sau đó mở ra trộn trộn vài cái là ăn liền hà"

Tử Kỳ nghe xong không khỏi ngạc nhiên.

"Ở thời của huynh tiện lợi thế luôn sao? Nghe thích thật a"

Tư Viễn lại bĩu môi lắc đầu.

"Tiện lợi thì tiện lợi thiệt đó, nhưng cũng vì thế mà phát sinh ra nhiều hạn chế khác"

"Ý của huynh là..."

"Chính vì không cần tốn sức nhiều nên con người dần trở nên phụ thuộc vào những thành tựu do thế hệ trước tạo nên, rồi từ đó đâm ra thực dụng. Như ta nè, làm chuyện gì cũng hậu đậu cả. Trong nhóm nghiên cứu luôn là kẻ khiến người khác lo lắng nhất. Haizz..."

Tử Kỳ vội lắc đầu.

"Sao huynh lại tự nói mình như thế chứ, mỗi người đều có sở trường và sở đoản riêng mà. Vả lại huynh tự nhận thức được như thế đã rất giỏi rồi a"

Tư Viễn cười dịu, Tử Kỳ thật sự rất biết an ủi người khác.

"Đa tạ huynh khích lệ"

Tử Kỳ khẽ gật đầu rồi giục.

"Được rồi, huynh mau ăn kẻo nguội. Ăn rồi còn lên đường"

Nói rồi Tử Kỳ lại trở về công việc của mình. Nhìn bát cháo hơi nghi ngút, Tư Viễn ăn một chút đã hết ngay. Sau khi tự mình rửa bát xong, y liền vào tư thế sẵn sàng. Lúc này Đàm Hạc Hiên cùng Hoằng Minh cũng vừa thỉnh giáo sư phụ bước ra. Tư Viễn chạy đến, nét mặt hăng hái khó có thể giấu.

"Ta xong rồi đây, lên đường thôi!"

Đàm Hạc Hiên ừm một tiếng, còn Hoằng Minh vẫn không bỏ sót cơ hội châm chọc nào.

"Chà, đúng như ta dự đoán nhỉ, đến lúc này con sên mới xong"

Hàn Tư Viễn không thèm nói nữa, chỉ lườm một cái. Hoằng Minh liền hắng giọng.

"Thái độ này là sao đây? Cách ngươi chào hỏi đại sư huynh ta với ta sao mà một trời một vực vậy hả?"

"Vậy huynh phải xem lại cách huynh đối với ta thế nào"

"Ngươi đang trách ta đó à?"

Đàm Hạc Hiên lúc này mới lên tiếng.

"Hoằng Minh, đừng bắt bẻ người khác nữa. Ta cùng công tử đây vào rừng một chuyến. Đệ ở đền giám sát việc huấn luyện của các môn đệ khác giúp ta"

"Được rồi được rồi, huynh cứ đi đi. Không có tên rắc rối đó ở đây thì không có gì phải lo cả"

"Hoằng Minh!"

"Đệ đùa chút thôi"

Hoằng Minh vỗ vai Tư Viễn, giọng nói đầy ẩn lộ rõ vẻ nói móc

"Tốt nhất nên tìm được cái gương gì đó sớm một chút, để ngươi mau có thể trở về nơi của ngươi. Không thôi với sự yếu đuối đó của ngươi sớm muộn cũng bị đám tiểu yêu chén mất xác"

Hàn Tư Viễn trả lời cộc lốc.

"Ta biết rồi, không cần huynh tốt bụng nhắc nhở"

Hoằng Minh nhún vai.

"Được thôi. Sư huynh đi cẩn thận a"

Họ tạm biệt nhau, Tư Viễn theo chân Hạc Hiên lên đường đi tìm 'cánh cửa trở về tương lai'. Con đường không mấy dễ đi, gập ghềnh khúc khuỷu. Lá cây rụng trải khắp lối mòn như tấm thảm lá khô, bước chân đi đến đâu, âm thanh xào xạc theo đến đó. Tiếng chim muông lảnh lót chuyền cành qua lại trên nhánh cổ thụ rậm rạp. Tất cả tạo nên một cảnh sắc thiên nhiên thuần tuý. Nếu không có sự xuyên không hy hữu này, sẽ rất hiếm để y có cơ hội chiêm ngưỡng 'bức tranh' đẹp như bây giờ.

Ở đền, Hoằng Minh chăm lo dạy võ công cho lớp hậu bối sau đền. Ai nấy đều thực hiện vanh vách các thế võ được dạy hôm trước khiến hắn có phần ưng bụng. Đang đứng khoanh tay quan sát ở một góc thì chợt thấy sư phụ đang đi tới, hắn vội cúi chào.

"Sư phụ!"

Lão bối mỉm cười gật đầu một cái, mắt nhìn những môn đệ của mình

"Dạo này việc huấn luyện thế nào rồi? Con có mệt lắm không?"

Hoằng Minh vội lắc đầu.

"Dạ thưa không ạ, tất cả đệ tử đều rất chuyên tâm, tác phong cũng rất tốt. Con không cần tốn nhiều sức"

Sư phụ tỏ vẻ hài lòng, rồi đột nhiên quay về phía đệ tử mình, giọng có phần nghiêm nghị.

"Hoằng Minh, ta hỏi con, có phải con không thích cậu công tử vãng lai đó không?"

Hoằng Minh nghe sư phụ mình nói thì giật mình, hắn khẽ hỏi.

"Dạ thưa...tại sao sư phụ lại hỏi con như thế?"

"Con cứ trả lời câu hỏi của ta trước đi"

Hoằng Minh ậm ừ một lúc rồi mới hé môi.

"Dạ thưa...con không hẳn là ghét hắn, chỉ là lai lịch của hắn có phần bất minh. Làm sao có chuyện người từ tương lai đi về quá khứ chỉ vì nhặt phải thứ linh tinh nào đó ngẫu nhiên bên đường chứ? Sư phụ không cảm thấy quá hoang đường sao? Con nghĩ hắn có thể là kẻ lang thang vô danh tiểu tốt, muốn tìm cơ hội nương náu mãi chỗ chúng ta nên mới bịa ra câu chuyện như vậy"

Lão tiền bối một tay vuốt bộ râu bạc trắng của mình, một tay chắp sau lưng, mắt nhìn vào khoảng không mông lung phía xa, một dáng vẻ khoan thai.

"Cho nên con mới ăn nói thô lỗ thế với người ta, mục đích là đuổi hắn đi phải không?"

"Dạ..."

"Ta biết con là vì cảnh giác, tính tình lại thẳng thắn bộc trực nên trong lòng thế nào đều thể hiện ra hết. Nhưng mà ta thấy vị công tử ấy không phải kẻ gian manh, con để ý xem, trang phục và cách ăn nói đều có phần rất khác chúng ta. Lúc hắn kể chuyện hắn cho ta nghe, từng cử chỉ đều rất thành thật. Ngoài ra khi ta nói để Hạc Hiên cùng hắn đi tìm đồ, hắn không những không hoảng sợ, ngược lại rất vui mừng. Điều này chứng tỏ thứ kì lạ đó thực sự tồn tại"

Nghe sư phụ phân tích, Hoằng Minh cũng bớt nghi ngờ phần nào, nhưng hắn vẫn lo.

"Nhưng mà...con sợ lỡ hắn có kế hoạch trước rồi thì sao?"

Sư phụ bật cười.

"Đến lúc đó chúng ta sẽ có cách xử trí. Con nhìn xem, đền chúng ta đông môn đệ như thế, công tử đó lại không biết võ công, con sợ là sợ gì đây? Cùng lắm xem như chúng ta tạo phước cưu mang một sinh mệnh"

Hoằng Minh gật gù lắng nghe từng lời của sư phụ mình. Y khẽ cười như hiểu ra, cúi đầu lần nữa.

"Vâng, đệ tử xin nghe lời giảng dạy của sư phụ!"

"Tốt lắm! Được rồi, con cứ tiếp tục giám sát việc tập luyện của các sư đệ khác đi. Nếu thấy quá mệt thì cứ nghỉ ngơi một chút, không nên ép bản thân quá mức"

Lão bối nói xong thì bước trở lại vào đền. Ông tiến vào mật thư phòng, bên trong được thắp sáng bằng những cây nến đỏ. Xung quanh phòng là kệ đầy ắp những cuốn sách đủ cỡ, từ cũ đến mới. Không gian ở đây có thể nói là yên tĩnh nhất trong đền, do không một ai biết đến ngoài sư phụ còn gì. Ở chính giữa căn phòng là một bàn thờ, khói nhang lơ lửng bay ngang qua tấm bài vị trên đó, tiếp theo là một cái chuôi kiếm được chạm khắc tinh xảo đặt cạnh bên, có vẻ như nó được lau chùi rất cẩn thận mỗi ngày. Lão sư phụ quỳ trước bàn thờ, miệng khẽ thì thầm với bài vị trước mặt mình.

"Món báu vật đó...không lẽ đã xuất hiện rồi sao? Nếu đó thật sự là linh vật của Người, thì tại sao có thể xuất hiện ở một niên đại xa như vậy? Tổ sư, bây giờ con nên làm gì đây? Một linh vật xuất hiện thì linh vật còn lại có lẽ cũng sẽ sớm tìm ra. Ba bảo pháp quyền năng của Người, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai? Con liệu có thể dẫn dắt các đệ tử hoàn thành sứ mệnh trong thế hệ này không..."

Nét ưu tư lộ rõ, hằn lên khuôn mặt vị sư phụ già thêm một nếp nhăn. Hương trầm thoang thoảng trong căn phòng yên tịnh. Cuộc sống ở đây ắt hẳn vẫn còn nhiều điều chưa kể.