Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 29: Lễ tình nhân đầu tiên



Cơn mưa phùn từ hôm qua vẫn chưa dứt, thêm chút gió thổi nhè nhẹ, một màu xanh dịu êm bao trùm khắp chốn. Khung cảnh buổi sáng thật nhẹ nhàng và thoải mái.

NT đang ngồi trên giường ngắm nhìn sự sống ngoài kia từ chiếc cửa sổ trước mặt. Bây giờ cô mới hiểu rõ cảm giác của người tù chính trị, bao hoài bão, khát vọng và lý tưởng to lớn nhưng lại bị ngăn cản và giết chết bởi thanh sắt lạnh lẽo và tàn ác của nhà giam tăm tối, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. NT cũng vậy, nhưng đó không phải là những hoài bão lớn lao hay to tát như họ mà chỉ là muốn được chạy nhảy, hòa mình với thiên nhiên tươi đẹp và được hòa nhập với nhịp sống hàng ngày. Đáng tiếc chân tay cô vẫn chưa khỏi, cho nên đành làm kẻ nhàn rỗi đến phát chán trong này. May mà có chị Huệ và Hân đến nói chuyện với cô cho đỡ buồn.

Chị Huệ ngồi trên ghế, bổ cam cho NT đồng thời tán chuyện vui, cười trêu cô:

- Chỗ này bây giờ là nhà mới của boss mình rồi.

- Đúng đấy, sắp chuyển cả công tác đến luôn.

Vừa nói Hân vừa mời mấy người trong phòng ăn cam, sau đó cũng cắn một miếng, vị chua khiến cô hơi nhăn mặt, đưa cho NT miếng khác. NT liền cầm lấy ăn ngon lành, coi như không nghe thấy gì.

- Sướng nhất nó đấy. – Cô Xuân ăn cam, ghen tị nói.

Chị Huệ nhìn NT đang ung dung ăn, sau đó thở dài than:

- Đúng đó cô. Tuyết bây giờ cũng giống như những đứa con gái mới lớn, nhập nhèm trong chuyện tình cảm. Rõ ràng có cảm giác với người ta rồi mà còn giả vờ vô tình, định làm lạt mềm buộc chặt đây.

Nói xong chị liếc mắt khinh thường nhìn NT. Hân cười đắc ý vì bạn mình cũng có lúc bị người khác coi thường.

Lúc này NT mới đưa mắt nhìn Hân khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, không dám cười nữa, sau đó thong thả hỏi chị Huệ:

- Chị nghỉ việc bừa bãi thế này không sợ bị trừ lương hay đuổi việc sao?

- Sợ gì? Bây giờ người ta lấy lòng chị mày còn không kịp nè. Ai chẳng biết chị đến đây là theo lệnh boss. Chồng mày sợ mày buồn chán cho nên mới bảo chị đến tâm sự với mày cho đỡ tự kỉ. Vì vậy, đây cũng coi như công việc. – Chị Huệ hất hàm, vênh mặt tự đắc kết thúc câu nói.

Mặc dù vậy, NT cũng không để khí thế của chị vào trong mắt, tuyệt tình không cho chị chút thể diện nào đáp:

- Đó chính là lý do chị ở đây mua vui cho em. Nếu không làm em vui tức là chị không làm tròn trách nhiệm.... Vậy thì bị đuổi việc là chuyện đương nhiên. – NT thản nhiên nói như bà lớn thực sự - Cho nên... Em mới là người được lấy lòng trước tiên nhỉ? – Cô cười ngạo nghễ hỏi chị Huệ.

Tình huống đột ngột bị xoay ngược 180 độ. Chị Huệ đang ở thế thượng phong đã chuyển thành hạ phong, chỉ có thể trơ mắt oán hận nhìn NT ngạo nghễ ngồi trên "ngai vàng" vừa cướp được. Xem ra, bất cứ ai đấu tay đôi với NT, dù đang ở đâu đi chăng nữa thì cô vẫn có thể dành lại thế chủ động bất cứ lúc nào. Hân tiếc hận nhìn chị Huệ cau có mặt mày, thất bại thảm hại một bên. Cô bạn của cô lại một lần nữa bách chiến bách thắng.

Ngồi trên giường, NT cười nghiêng ngả nhìn hai người kia xụ mặt. Cô làm sao để cho họ qua mặt được.

Ánh mắt vô tình liếc qua phía cửa, NT vội ngừng lại nhưng bóng dáng đó đã biến mất. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Cô cau chặt lông mày trầm tư.

Hai người kia thấy NT thẫn thờ nhìn ngoài cửa cũng nhìn theo nhưng không thấy gì, bèn hỏi:

- Sao vậy?

- Không có gì, chắc là em nhìn nhầm. – NT lắc đầu cười đáp.

Nghe vậy hai người cùng thở phào nói:

- Mày rảnh rỗi quá thì ngủ nhiều một chút hay bồi dưỡng tình cảm với lão Vương. Đừng có mà suy nghĩ linh tinh rồi ảo tưởng vớ vẩn.

- Thôi được rồi, không nói chuyện của em nữa. Nói chuyện của hai người đi. – NT khoát tay ngăn lại, sau đó quay sang chị Huệ hỏi – Mấy đứa cháu và anh rể của em dạo này thế nào? Lâu rồi không gặp bé Nhật, em nhớ bé lắm. AD cũng nhắc mẹ Huệ cho anh ấy đến chơi với nó suốt.

Vừa nghe NT nói đến gia đình, chị Huệ liền thở dài ngao ngán, vừa ăn cam vừa kể:

- Nói đến mấy bố con nó lại đau đầu. Lão Hưng thì vẫn bận rộn làm việc suốt ngày, làm gì có thời gian để ý đến vợ con. Còn hai thằng lớn học hành vẫn vậy, khổ nỗi bố mẹ bình thường làm sao con cái thông minh được? – Chị Huệ thở dài chán nản, trong khi những người kia cười khúc khích. Sau đó chị lại trở nên tức giận ngút trời khi nhắc đến đứa con út. – Còn thằng Nhật, nhắc đến lại điên tiết. Tao chỉ hận tại sao lúc trước không đẻ ra quả trứng rồi luộc ăn cho ngon, đỡ khỏi khổ sở thế này. Ai đời mới có bảy tuổi đầu, một hôm đi học về bảo với mẹ "Con mới có bạn gái. Bạn ấy tên là Thanh Huyền, xinh xắn và dễ thương lắm. Bạn ấy cũng yêu con. Chúng con đã nắm tay và thơm môi rồi". Mọi người xem, có tức không? – Chị Huệ xòe tay về phía họ hỏi.

- Thế sau đó chị làm gì nó? – NT buồn cười nhìn chị, không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Còn thế nào nữa? Tao túm cổ nó bắt tụt quần nằm ra giường đánh cho một trận sưng mông. Nào ngờ nó còn gào mồm khóc đòi bỏ nhà sang ở nhà đứa đấy. Làm tao tí hộc máu chết. – Chị Huệ nói xong vội lấy tay quạt quạt vì nóng, mặc dù nhiệt độ chỉ sấp xỉ 20 độ C.

Mọi người vừa nghe xong, không thể kiềm nổi, cười lăn lộn như kẻ điên.

Hân lấy tay lau nước mắt cảm thán:

- Ai, em luôn nghĩ AD đã là dị nhân lắm rồi, ai ngờ con trai chị còn là dị nhân của dị nhân.

- Nè, cậu muốn chết sao mà dám nói con gái yêu của mình như vậy? – NT đập tay Hân, lừ mắt đe dọa. Sau đó cười tủm tỉm nhìn chị Huệ phân tích:

- Thằng bé không phải dị nhân gì, chẳng qua là được thừa hưởng từ mẹ nó thôi.

Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau cười nắc nẻ, còn chị Huệ tức nổ đom đóm mắt mà không làm gì được.

Mọi người đang cười bỗng dưng có tiếng trẻ con reo lên, quay lại nhìn. Hóa ra là bé Hùng, đang mặc quần áo bệnh nhân màu xanh, chân trái bị băng bó như cột nhà, khuôn mặt phúng phính lem nhem nước cam, vênh mặt kiêu ngạo nói:

- Như vậy có gì mà giỏi? Hồi con học mẫu giáo con đã có bạn gái rồi. Ngày nào con và bạn ấy cũng chơi với nhau, nắm tay nhau suốt, có lần bạn ấy còn chủ động thơm vào má con.

Mấy người lớn vội im bặt, nụ cười cứng đờ trên mặt, chỉ có thể trố mắt nhìn bé. Hùng mới mười tuổi là cùng vậy mà đã ra dáng như vậy khiến cho họ không biết nên vui mừng hay lo lắng cho thế hệ măng non của đất nước sau này? Xem ra người lớn luôn mặc định trẻ con không biết gì, ngây thơ hay dễ lừa gạt chính là sai lầm trầm trọng nhất của họ.

Mẹ Hùng – Một phụ nữ chân chất, bình dị và cao gầy, khoảng 30 tuổi - đang lấy khăn lau mặt cho bé thấy mọi người đều khiếp sợ nhìn con mình, liền xấu hổ, mắng con:

- Vớ vẩn, mày biết gì là bạn gái mà nói? Nghịch ngợm ngã gãy chân. Bây giờ mặc quần áo còn phải nhờ mẹ giúp đây này. Nói linh tinh nữa thì mẹ cũng đánh cho sưng mông như cô kia.

Hùng nghe vậy không phục, phụng phịu mặt, đưa ánh mắt trong veo nhìn mẹ muốn nói nhưng lại sợ bị đánh cho nên chỉ có thể mím chặt miệng, phản kháng trong câm lặng, ngoan ngoãn ngồi ăn cam.

Cô Xuân nhìn Hùng lắc đầu, than thở:

- Haiz, xem ra trẻ con bây giờ lớn nhanh quá, bà già này không theo kịp mất.

- Đúng vậy cô ạ. Cháu nuôi mình nó thôi mà còn khổ cực thế này. Phục các cụ ngày xưa sát đất, nuôi con giỏi thật. – Mẹ Hùng cười đáp.

Người nhà anh Cao - giường bên cạnh bé Hùng, bị thương ở đầu, cũng là bệnh nhân bị nặng nhất trong phòng. Hiện tại anh đang ngủ - là một cô gái dễ thương, nhỏ nhắn, cũng chính là bạn gái của anh. Đắp lại chăn cho bạn trai cẩn thận, cô gái ngước nhìn mọi người rồi cười nói:

- Trẻ con đã như vậy, bọn thanh thiếu niên còn kinh khủng hơn. Các cô không tưởng tượng nổi đâu ạ.

- Thế mới nói, bây giờ nuôi con đã khó, dạy con còn khó gấp ngàn lần. Tôi lo mấy đứa nhà mình sau này lớn lên hư hỏng lắm. – Chị Huệ thở dài ảo não.

Mọi người cũng đồng tình với chị. Trẻ con bây giờ quá khôn, bắt chước rất nhanh và nhớ lâu. Người lớn phải thật cẩn thận nếu không rất dễ làm bé nhiễm thói xấu.

Trong khi mọi người đồng tình với ý kiến của chị Huệ, NT lại không cho là vậy, cô bình tĩnh phân tích:

- Theo em thì không hẳn là vậy. Trẻ con như một tờ giấy trắng, chúng ta viết gì lên đó đều rất dễ nhớ và khó xóa đi. Chúng luôn muốn tìm tòi, khám phá thế giới xung quanh và thường rất hay thắc mắc tại sao? Do vậy điều quan trọng nhất đối với trẻ con là đừng bao giờ nói dối chúng. Chúng hỏi gì ta nên trả lời một cách dễ hiểu nhất... Còn những vấn đề nan gải hay tế nhị thì một là không nói, để sau này lớn chúng sẽ biết. Hai là giải thích một cách đơn giản, ngắn gọn nhất. – NT ngừng lại nhìn mọi người một lượt, sau đó tiếp tục – Lấy ví dụ như việc chúng hỏi "con đươc sinh ra như thế nào?", phần lớn các bậc phụ huynh đều nói tránh kiểu như: con được nhặt về hay được con cò sinh ra...thậm chí là con được sinh ra từ nách mẹ....Không nên nói như vậy, chúng ta có thể nói " Con được bố và mẹ cùng sinh ra. Đó là lý do con có bố mẹ hoặc con sinh ra từ trong bụng mẹ còn nếu muốn biết rõ hơn thì lớn hơn một chút con có thể tìm hiểu". Hạn chế nhất có thể việc nói dối trẻ con bởi sau này chúng biết chúng sẽ nghĩ người lớn toàn nói dối. Chúng sẽ không bao giờ tin tưởng chúng ta nữa và cũng sẽ học tính xấu đó.

Nói xong NT lại nhìn bọn họ muốn nghe góp ý. Mọi người ngơ ngác một lúc sau đó mới kịp phản ứng, vỗ tay khen.

- Đúng là cô giáo có khác, dạy con cũng đầy tinh túy. Thảo nào AD lại siêu nhân như vậy. – Chị Huệ ngưỡng mộ.

Mọi người đồng thanh gật đầu như một cái máy với chị, khiếp sợ và nể phục nhìn NT. Thấy vậy cô chỉ biết lắc đầu cười, xua xua tay nói:

- Có gì đâu. Mọi người đều từng là trẻ con, chẳng qua khi chúng ta lớn lên đã quên mất trẻ con là như thế nào.... Thôi không nói chuyện đó nữa – NT quay sang Hân hỏi - Còn cậu? Đã nghĩ thông suốt chưa?

- Chuyện gì?- Hân ngơ ngác hỏi lại, không theo kịp tư duy của bạn.

- Còn chuyện gì ngoài chuyện đám cưới của hai người nữa? Mẹ mình mong con dâu đến lồi cả mắt rồi đó. – NT ngao ngán nói.

Đến lúc này Hân mới nhớ ra, đỏ mặt e thẹn đáp:

- Ừm.... Vẫn đang suy nghĩ.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ của bạn, NT trừng mắt ai oán, giơ tay lên kêu trời:

- Ôi trời ơi, cậu còn muốn nghĩ đến bao giờ? Đến khi anh mình tóc bạc, răng rụng hết sao? Ác vừa thôi chứ.

- Chắc cũng gần đến đó. – Hân thản nhiên trả lời như đó là chuyện của người khác chứ không phải của mình.

Sau một lúc trố mắt nhìn Hân như nhìn một kẻ mất trí, NT bình tĩnh lại, cười khẩy chế giễu:

- Được rồi, cậu không muốn anh Minh thì thôi. Mình cũng không thể làm khó bạn bè. Anh mình đành phải tìm người khác vậy, dù sao cũng không thiếu người tình nguyện.

- Đúng vậy, thằng Minh đẹp trai lại ga-lăng thế cơ mà. Chị mà trẻ hơn vài tuổi thì chạy theo sau nó lâu rồi. – Chị Huệ cũng góp gió thổi lửa.

Nghe vậy, Hân tức xịt khói, đập tay vào thành ghế quát:

- Anh ấy dám? Mình không cho phép.

- Sao lại không dám? – NT nhướn mày thách thức. Thấy Hân tức giận đến không thốt nên lời đành thở dài hỏi:

- Vậy rốt cuộc cậu muốn gì đây? Không muốn kết hôn với anh mình nhưng lại không cho anh ấy tìm người khác.

Nghe hỏi vậy, Hân cũng thở dài, quay đi trốn tránh ánh mắt săm soi của mọi người. Mãi sau mới lí nhí nói:

- Không phải là mình không muốn kết hôn với anh ấy....nhưng mình....mình....sợ.

- CÁI GÌ? – Mấy người kia đồng thanh hét lên như không hiểu nổi những gì Hân nói.

Một cô gái năng động, cũng đã bước vào cuộc sống thực một thời gian, lại không phải những thiếu nữ yếu đuối, yểu điệu như Hân mà cũng sợ kết hôn. Đúng là chuyện lạ bốn phương. Chị Huệ và NT cùng ngoáy tai xem có phải tai mình có vấn đề?

Nhìn hai người làm vậy, Hân đỏ bừng mặt nhắc lại:

- Mình...mình sợ...kết hôn.

Mọi người im lặng nhìn cô mấy giây, sau đó phì cười đến mức suýt nữa sặc nước bọt chết. Hân tức giận đánh cho mỗi người một cái, hét lên:

- Không được cười. Có gì mà buồn cười?

Sau khi cười đã, NT thở hổn hển xua tay nói:

- OK, vậy tại sao cậu sợ? Đây là chứng tiền kết hôn trong truyền thuyết sao?

- Ừm...chắc có lẽ là vậy. – Hân cúi mặt lúng túng, xoắn hai tay lại với nhau.

Câu trả lời của Hân làm chị Huệ suýt té ghế gã, sau đó hít sâu một hơi hỏi:

- Mày sợ gì? Nói rõ nghe xem nào? Chị chữa bệnh cho, kinh nghiệm đầy mình đây.

Mấy người kia nghe vậy cũng gật đầu như giã tỏi.

Được sự khuyến khích của mọi người, Hân ngồi thẳng lên, hít một hơi dài nói:

- Ừm... Em sợ sau khi kết hôn tình yêu sẽ bị phai nhạt. Mọi người vẫn nói "Hôn nhân là phần mộ của tình yêu" còn gì? Em sợ lấy nhau xong, suốt ngày ở cùng rồi nhìn mặt nhau, anh ấy dần dần chán em thì sao? Em cũng sợ tình yêu của chúng em chưa đủ chín mùi, sợ chưa hiểu rõ nhau.... Nói chung là sợ rất nhiều thứ. – Cô dõng dạc chốt lại.

NT sau một hồi chăm chú nghe, không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn Hân.

Mãi sau cô mới thở dài nắm lấy tay Hân, hóa giải những thắc mắc của bạn:

- Hân à, mình chưa lấy chồng... nhưng có lẽ mình là người ngoài cho nên có thể nhìn rõ mọi chuyện hơn cậu. Vì vậy cậu hãy nghe rõ đây. – NT nhìn thẳng mắt Hân như ra lệnh - Thứ nhất, chuyện tình yêu là của riêng hai người do vậy hợp hay tan, hạnh phúc hay chia ly là do sự gìn giữ và cố gắng của hai người chứ không phải do kết hôn hay không.

- Nếu cố gắng mà không thành công thì sao? – Hân vội vàng hỏi.

- Đúng vậy, có những chuyện mình cố nhưng vẫn không được. Như chị này, cố gắng đến mấy vẫn vậy. Ngày thì càng già trong khi thằng chồng cứ trẻ mãi hỏi làm sao nó không chán mình? – Chị Huệ gật đầu bổ sung rồi vội vàng ngậm miệng cúi đầu trước cái lừ mắt cảnh cáo của NT.Thấy vậy cô mới hít sâu một hơi, cố kiềm chế nói tiếp:

- Chuyện nhan sắc, bề ngoài không phải là cốt lõi của tình yêu. Nếu một người đàn ông yêu cậu thật lòng, họ sẽ chẳng thèm để mắt đến những thứ phù du đó.

- Biết thế nào được, thằng nào mà chả muốn ngắm gái xinh, chả có lúc chán cơm thèm phở. – Chị Huệ bĩu môi phản bác.

- Đúng vậy, con gái cũng thích trai đẹp mà... Hoặc thằng chồng quá kém cỏi, hoặc mình là người chán trước, hoặc bố mẹ chồng và em chồng quá ghê gớm... - Cô Xuân bổ sung liên hồi. Chỉ có hai người kia là im lặng không nói lời nào.

Đến lúc này, NT không thể chịu được nữa, quay sang cười với họ nghiến răng nói mát:

- Hai người đang khuyên cô ấy ở không cả đời sao?

Chị Huệ nghe vậy hiểu ý, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa. NT hài lòng quay lại tiếp tục khuyên Hân:

- Thứ hai, chuyện gần nhau lâu ngày có thể phát sinh cảm giác chán nản thì cũng vậy thôi. Nếu cậu và anh ấy đều trân trọng và gìn giữ nhau thì sẽ không có chuyện chán nhau, càng không có chuyện "thèm phở" ở bên ngoài. Đồng thời không có chuyện bất hòa giữa mẹ chồng và em chồng với mình. – NT nhấn mạnh mấy chữ vừa rồi của hai người kia, đồng thời cũng đánh mắt về phía họ - Thứ ba, chuyện hiểu nhau càng dễ giải quyết. Hai người lớn lên cùng nhau, vì vậy cậu và anh Minh tính cách như thế nào hai người đều rõ như lòng bàn tay. Không thể nào vẫn còn chưa hiểu nhau được. Cuối cùng là vấn đề tình yêu chưa chín mùi lại càng vớ vẩn. Cậu phải hiểu, anh mình đã ba mươi tuổi, anh ấy không còn là một thiếu niên nông nổi, coi tình yêu là trò đùa và kết hôn chỉ vì loại cảm xúc nồng cháy, bốc đồng nhất thời. Anh ấy chắc chắn rõ ràng tình cảm của mình, nếu không anh ấy sẽ không bao giờ mở lời với cậu. Điều đó mình tin cậu cũng rõ ràng như mình.

Mọi người nhìn Hân gật đầu đồng ý, như vừa được thông sáng tư tưởng đảng, đồng loạt giơ ngón tay cái lên với NT thán phục.

- Tuyết à, mày không làm chính trị thì đúng là một thiếu xót trầm trọng của bộ máy nước mình. Để mày đi cãi nhau, tranh luận với Mỹ, thì có mà Obama cũng phải méo mồm trúng gió độc. – Chị Huệ cười nói.

NT liếc mắt khinh thường nhìn chị không chấp, sau đó vui vẻ đập mạnh vào tay Hân khiến bạn đau nhăn mặt nói:

- Thành giao, quyết định đến khi mình xuất viện tổ chức luôn. Tối nay mình sẽ thông báo với anh Minh. Chắc bố mẹ mình phải trẻ ra mười tuổi và đi khoe khắp làng mất. – NT cười nháy mắt trêu bạn.

Hân mặt đỏ như quả cà chua đánh NT, còn mọi người được một trận cười nghiêng ngả.

Sau khi chị Huệ và Hân ra về, NT năn nỉ cô y tá và cô Xuân cho cô ra ngoài trời một lát, nếu không cô sẽ tắc thở ở trong phòng. Vì vậy hai người kia đành đồng tâm hiệp lực khiêng cô lên xe lăn, đẩy ra ngoài.

Cơn mưa phùn đã bay mất, những tia nắng đang le lói qua các cành cây chiếu lên mặt đất. Cây cối dần hồi tỉnh, vươn mình đón nắng mới. Vài chú chim nhỏ tung tăng nhảy nhót hết cành này sang cành khác, cất tiếng hót gọi nhau ý ới. Âm thanh của thiên nhiên thật tinh khiết và tươi sáng.

Ngồi một mình trong vườn cây, NT tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp, đầy sức sống của mặt trời và lắng nghe âm thanh sinh động, vui vẻ của thiên nhiên.

Hít một hơi đầy phổi rồi thở nhẹ ra, cô thấy mình nhẹ nhõm như thả hồn theo những con chim kia, chỉ ước gì mang theo được cả cái thân xác vụng về và cứng nhắc này.

Những lúc như thế con người mới thanh thản và lắng đọng, mới có thời gian và nhàm chán đến mức muốn nhìn lại những gì đã trải qua. NT cũng trở nên sâu sắc và đa cảm hơn.

Cuộc đời của mỗi người cũng giống như đi một con đường, đi đến cuối đường chính là lúc chấm dứt sinh mạng của chính mình. Có nhiều cách đi và nhiều trải nghiệm khác nhau:

Có người cứ cắm đầu mà đi, không bao giờ quay lại nhìn dù chỉ một lần. Có lẽ đến cuối đường, sau khi đã nếm được những đỉnh cao như ý họ mới quay đầu lại nhìn và phát hiện ra trong lúc lấy được nhiều đỉnh cao, họ cũng đánh rơi nhiều thứ quý giá mà mắt thường không nhìn thấy. Đến lúc hối hận thì đã muộn, và họ sẽ phải kết thúc con đường của mình trong hối tiếc. Thậm chí họ cũng không có cảm giác thành công.

Có người chọn cách vừa đi vừa nhìn lại và làm cho họ chẳng lấy được thành công mà cũng không có quá nhiều thất bại bởi họ luôn bị giằng xé giữa đi tiếp và lùi lại, giữa hiện thực và ảo tưởng. Cho nên họ cũng kết thúc con đường của mình trong mơ hồ, thiếu xót....

Có người lại chọn đi ngược, quay lưng về phía trước khiến cho họ luôn nhìn rõ và lưu giữ những gì đã qua, vì vậy họ sẽ không bao giờ thoát khỏi được quá khứ. Cuối cùng họ cũng chấm dứt quãng đường của mình trong day dứt và vướng mắc với quá khứ đã qua, làm lãng phí hiện thực. Còn lại chỉ là đau khổ và hối tiếc....

Cuối cùng là loại người vừa đi vừa nhìn mọi hướng. Khi leo đến một đỉnh cao họ sẽ không vui mừng hay kiêu ngạo đến mức ngủ quên trên đó với những hào quang chói lòa mà họ sẽ nhìn lại những gì đã trải qua để đạt được thành công đó. Từ đó họ sẽ trân trọng và hiểu rõ, đồng thời sử dụng nó một cách đúng nhất. Họ cũng nhìn rõ mặt đất dưới chân mình, vì vậy có thể tránh khỏi những gồ ghề, vũng bùn hay những viên sỏi sắc cạnh để tránh bị ngã, bị tổn thương. Họ chính là những người kết thúc con đường của mình với nhiều thành công nhất và lãng phí ít nhất. Đến cuối con đường họ có thể ngoảnh lại nhìn trời, nhìn mây với một nụ cười mãn nguyện trên môi.

Vậy cô thuộc loại nào trong số đó? NT đưa tay hứng lấy tia nắng trên tay mình, sau đó bật cười thích thú nghĩ lại những gì chị Huệ đã nói. Có lẽ cô thật sự có khiếu phát triển chủ nghĩa Mác- Lê nin.

Đang cười thích thú với phát hiện mới mẻ của mình, bỗng có tiếng cười nhẹ xen vào, NT vội vàng quay lại nhìn đằng sau nhưng không thấy bất cứ ai, tiếng cười cũng đã tắt. Cau chặt mày nhìn chằm chằm hướng phát ra âm thanh, nhưng vẫn chẳng thấy gì, NT đành thất vọng quay lại.

Chẳng lẽ mình nhầm? Nhưng tại sao gần đầy mình luôn cảm giác có ánh mắt phía sau lưng? Dường như có ai đó đang dõi theo. Chắc có lẽ nhạy béng quá rồi, NT lắc lắc đầu xua tan ý nghĩ thấp thỏm đó. Lúc này cô mới nhìn xuống chân mình, phát hiện ra chiếc khăn đắp trên chân đã bị rơi xuống đất khi cô quay người. Chân tay lóng ngóng, NT chẳng biết làm thế nào để nhặt nó lên.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn, gân guốc nắm lấy chiếc khăn, nhấc lên. NT nâng tầm mắt theo chiếc khăn nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

Một người đàn ông với gương mặt dài, xương xảu như thân hình của anh ta. Ánh mắt sâu, lông mày rậm trông hơi dữ dằn, đôi môi tím tái chứng tỏ anh ta là ngời nghiện thuốc lá. Mái tóc đầu cua thể hiện sự ngổ ngáo của tính cách. Quần áo cũng là áo da đen, bên trong là áo phông đỏ, quần bò mài rách vài chỗ. Hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông khiến NT hơi đề phòng, cứng người nhìn chằm chằm anh ta.

Trong khi NT quan sát người đàn ông, anh ta cũng quan sát cô. Quần áo bệnh nhân màu xanh rộng thùng thình, khoác chiếc áo dạ màu đỏ bên ngoài. Mái tóc đen nhánh, mềm mại buông dài đến ngang lưng, ôm lấy khuông mặt trắng trẻo, xinh đẹp của cô. Trên trán là một miếng băng trắng nhỏ. Ánh mắt to tròn, đầy cảnh giác chăm chú nhìn anh ta. Thấy vậy, người đàn ông cười nhẹ, cúi xuống đắp chiếc chăn lên đùi cô, sau đó cất giọng trầm đục nói:

- Bên ngoài nhiệt độ thấp hơn nhiều. Là bệnh nhân cô không nên ngồi đây. Người nhà không chăm sóc cô sao?

- Ừm...Cảm ơn anh.... Người nhà của tôi có việc bận. Chỉ là tôi muốn ra ngoài hóng gió, tắm nắng một chút. – NT giật mình đáp, đồng thời cảm thấy người này quen quen nhưng lại không thể nhớ đã gặp anh ta ở đâu.

Người đàn ông nghe vậy, ngước mắt lên nhìn trời, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Không có gì.... Có lẽ tôi mới là người phải xin lỗi. – Câu sau anh ta gần như nói thầm, NT không chắc chắn và cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.

Bước lại gần, người đàn ông cúi xuống nhìn sâu vào mắt NT rồi nghiêm túc hỏi:

- Cô đã đỡ hơn chưa? Không có gì đáng lo ngại chứ?

- ...Cảm ơn.... Tôi không sao, chỉ bị gãy xương thôi, cũng sắp khỏi rồi. – NT thành thật trả lời, sau đó vội nghiêng người về sau để nới rộng khoảng cách. Cô nghĩ mình hoa mắt khi nhìn thấy trong mắt anh ta có sự day dứt, đau khổ và ăn năn.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Người đàn ông đứng thẳng dậy, miệng lẩm bẩm. NT không hiểu nhìn anh ta hỏi.

Người đàn ông mở miệng định nói thì bỗng có tiếng gọi của trẻ con, NT quay lại nhìn. MV đang bế AD và Huy Hoàng trên tay tươi cười đi về phía cô. NT cũng cười lại sau đó quay sang nhìn người đàn ông nào ngờ anh ta lại vội vàng bước đi như đang chạy trốn. NT không kịp gọi lại, dõi mắt nhìn theo anh ta nhíu mày khó hiểu.

***

Đến lúc MV đứng bên cạnh NT chỉ còn nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người đàn ông. Liếc mắt nhìn NT đang trầm tư nhíu mày dõi theo lưng anh ta, MV thắc mắc hỏi:

- Ai vậy?

- Không biết.... Chắc chỉ là người vào thăm bệnh nhân trong này thấy tôi bị rơi khăn cho nên nhặt hộ thôi. – NT bình thản trả lời, không nhìn anh vẫy tay với hai đứa trẻ. Hai đứa thấy vậy vội vàng chạy đến thơm lên má cô. NT cười tươi xoa đầu chúng hỏi:

- Các con đi đâu vậy?

Hai đứa không vội trả lời mà đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn MV, sau đó nhìn NT nheo mắt tinh nghịch đáp:

- Bí mật ạ.

- Hừ... còn dám giấu mẹ? – NT giả vờ giận dữ, hừ lạnh quay đi.

- Ngày mai mẹ mới biết được. – AD kiêu ngạo nói.

- Vâng, ngày mai cô sẽ biết ạ. – Hoàng hùa theo.

NT phì cười nhìn hai đứa trẻ ra vẻ thần bí làm cô tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến chúng kín miệng như vậy? Vì vậy đành đưa mắt nhìn MV chờ đợi. Nào ngờ anh cũng kín miệng không kém, không chịu khai, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt, cười véo mũi cô âu yếm nói:

- Đừng hỏi nữa, ngày mai em sẽ rõ.

NT hứ một tiếng, tránh tay MV vẻ giận dỗi. Mặc dù vậy MV vẫn không nói mà nhìn cô ngồi trên xe lăn, nhíu mày hỏi:

- Sao lại ra đây ngồi?

- Tôi ép họ cho tôi ra đó. Ở trong phòng sắp ngạt thở vì mùi thuốc và héo úa vì thiếu vitamin D rồi. – NT bĩu môi đáp.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ, viền môi cong cong, nũng nịu như nụ hồng chúm chím của cô, MV chỉ muốn đặt môi mình lên đó thưởng thức vị thơm ngọt của nó nhưng anh vẫn còn tỉnh táo để nhận ra đó là một điều dại dột và nguy hiểm trong lúc này.

Hít sâu một hơi, anh đứng dậy bế bổng NT khỏi xe nhanh nhẹn bước vào phòng.

NT sợ hãi ôm chặt cổ MV theo phản xạ, xấu hổ đỏ bừng mặt không dám nhìn hai đứa trẻ đang nhảy nhót vỗ tay reo mừng. Trợn mắt tức giận nghe MV cười khùng khục trong họng, cô đập vào vai anh, kháng nghị:

- Anh làm gì vậy? Tôi chưa tắm nắng xong mà.

- Ngày mai lại tắm. Mỗi ngày tắm một chút là được rồi. Em vẫn còn yếu không nên ra ngoài lâu. – MV cười nhẹ đáp, chân vẫn bước đều đều không quan tâm đến sự phản đối của cô.

NT cứng họng không thể đối đáp, mãi sau mới nói:

- Vậy thì tôi có thể ngồi xe lăn mà.

- Anh thích như vậy hơn. – MV bá đạo đáp, nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng. NT bỗng cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng cúi xuống ngực MV, tránh ánh mắt anh, yên lặng để anh bế vào trong phòng.

MV vừa nhẹ nhàng đặt NT lên giường, đắp chăn cho cô, hai đứa trẻ đã ríu rít đòi bế. Anh mếu máo nhìn chúng rồi cười nhấc bổng Hoàng ném lên không. Cậu bé cười khanh khách khi được anh cho đi tàu lượn, phấn khích hét lên:

- A ha...Con đang bay. Cô ơi con đang bay.

AD ở dưới đất nhìn Hoàng cười thích chí, vội vàng chạy lại túm quần MV rối rít reo lên:

- Con cũng muốn, con cũng muốn... Bố cho con bay. Com muốn làm chim cơ.

MV thấy vậy cười vui vẻ, đặt Hoàng xuống, nắm lấy eo AD tung lên. Tiếng cười giòn tan vang vọng khắp phòng bệnh.

Mọi người nhìn thấy cũng cười vui vẻ, ngay cả Hùng đang gãy chân cũng đòi đi tàu lượn nếu không có mẹ đe dọa bên cạnh. Chỉ có NT hốt hoảng nhìn MV tung hai đứa trẻ lên cao mà thót tim, vội vàng hô:

- Cẩn thận.... Được rồi, không chơi nữa, ngã bây giờ.

- Không sao, anh giữu chặt con mà, không có chẳng may đâu. – MV cười đáp.

Vì vậy NT chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn ba người lớn nhỏ chơi đùa, không thèm nói gì nữa. Tiếng cười, tiếng la hét sung sướng vang vọng trong không gian khiến phòng bệnh thêm nhộn nhịp. Dường như nắng ấm và sức sống của thiên nhiên đã được mang vào trong phòng.

Cô Xuân đứng bên cạnh cười với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó nhướn mày nhìn NT ý hỏi "Mày còn muốn gì nữa?" nhưng cô không trả lời, cũng không có ý định giải thích với bất cứ ai. Trong lúc này, cô chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn và cố gắng lưu giữ tất cả niềm vui của họ vào trong nơi sâu nhất của trí óc, để bảo quản nó mãi mãi. Hãy tận hưởng những gì ông trời ban tặng cho ta, nhất là những niềm vui, đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải có người đã từng nói vậy sao? NT cười nhủ thầm với lòng.

***

Cho đến khi bay thỏa thích và MV kêu mệt, hai đứa mới chịu dừng lại rồi hứa hẹn ngày mai tiếp tục. NT thơm vào má Hoàng và AD đang ngồi hai bên mình. Cô nhìn Hoàng cười dịu dàng hỏi:

- Dạo này các con học thế nào? Có thích không?

- Dạ, cả lớp đều ngoan ngoãn học bài. – Hoàng nhanh nhẹn trả lời, sau đó buồn bã nói - Chì là các bạn thích cô dạy hơn là cô giáo Thảo. Con cũng vậy. Cô ơi, cô nhanh khỏe để về dạy bọn con nhé. – Hoàng ngước ánh mắt trong veo, mong chờ nhìn NT. Thấy vậy cô âu yếm xoa đầu bé cười đáp:

- Được rồi, cô sẽ nhanh về với các con... Mặc dù vậy, các con vẫn phải nghe lời và làm theo những gì cô Thảo yêu cầu, biết chưa?

Hoàng và AD gật đầu tức khắc. Hai đứa bé lại chơi đùa cùng nhau vui vẻ như ngày xưa, thậm chí còn thân thiết hơn rất nhiều bởi chúng đã biết quan hệ ruột thịt. Hoàng tỏ ra mình là một người anh tốt, nhường nhịn và nuông chiều AD hơn. Vì vậy AD được nuông chiều càng ngày càng thích làm nũng như những bé gái khác. NT cũng vui mừng khi thấy bé đã chấp nhận MV và nhõng nhẹo rất nhiều. Nhìn hai bố con họ hòa thuận, yêu thương nhau như vậy NT cảm nhận có một luồng ấm áp chảy trong trái tim mình, dần dần lấp đầy những hỗ nhỏ li ti.... Có lẽ đó là điều cô mong ước từ lâu.

MV đứng bên cạnh, say đắm ngắm nhìn NT cười xoa đầu các con. Trông cô lúc này đúng là một người vợ, một người mẹ tuyệt vời. Nụ cười rạng ngời, thấm đẫm tình mẫu tử trên môi, ánh mắt rực rỡ âu yếm nhìn hai đứa bé. Hình ảnh này thật đẹp, giống như bức tranh đức mẹ Maria bế con. Chỉ ước gì được ngắm mãi...ngắm mãi...

Sau đó MV cười tươi bước đến ôm AD vào lòng, quay sang nhìn NT dịu dàng hỏi:

- Có chuyện gì vui nói cho anh nghe đi. Anh đã nhìn thấy điều đó trong mắt em.

- Ừm...Vừa nãy chị Huệ và Hân ghé qua. Tiện thể được tôi giảng giải cho nên Hân đã đồng ý nhận lời anh Minh. Đợi tôi xuất viện hai người sẽ làm đám cưới. – NT vênh mặt đáp, trong mắt tràn ngập sự tự hào. Thấy vậy MV cũng nửa thật nửa đùa nói:

- Hay là chúng ta cùng tổ chức? Như vậy sẽ là song hỉ lâm môn rồi?

- Anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở đấy à? – NT bĩu môi khinh thường.

MV không tức giận, chỉ cười xua tay nói:

- Thôi được rồi. Việc chuẩn bị anh sẽ lo, lễ cưới tổ chức tại khác sạn nhà mình nhỉ?

- Ai là người nhà với anh? – NT nguýt mắt với MV.

Hai đứa trẻ nghe vậy thì hưng phấn vỗ tay reo lên:

- A ha, cô Hân sắp lấy bác Minh. Vậy là con sắp có anh chị em rồi.

Nói xong bọn chúng rủ nhau sang giường anh Hùng chơi, không thèm quan tâm hai người lớn đang trừng lớn mắt nhìn, chẳng biết nên khóc hay cười? Vừa mới nói kết hôn mà chúng đã nghĩ đến việc sinh em bé. Xem ra hai đứa thấy cô đơn lắm rồi. NT lắc đầu nhìn con gái cười.

hihi

hay quá bạn ak

lâu lắm rồi mới thấy viết tiếp

viết thêm đi bạn

làm quà lì xì cho đọc giả

cố gắng viêt xong truyenj trong tết này nha

Sau một đêm dài tò mò đến khó ngủ, NT thức dậy sớm, nào ngờ có người còn sớm hơn khiến cô hơi bực mình.... Không quan tâm đến người đó nữa, NT nhờ y tá giúp mình làm vệ sinh cá nhân.

Mặt trời đã le lói thoát ra khỏi dãy núi, những tia nắng non nớt nghiêng nghiêng hạ mình trên mặt đất. Hôm nay bầu trời cao trong, mây trắng trôi lượn lờ, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương hoa thoang thoảng.

Bữa sáng được kết thúc nhanh chóng. NT nhìn quanh phòng bỗng thấy lạ thường. Mọi người cố tỏ ra thản nhiên, thực chất đang sốt ruột, chào đón cái gì chăng? Thấy vậy NT cất tiếng gọi cô Xuân, hàng ngày thích nói nhiều nhất:

- Cô ơi, hôm nay mọi người sao có vẻ im lặng vậy ạ?

- Không sao, hôm nay cô hơi mệt, không muốn nói nhiều. – Cô Xuân nói dối không đỏ mặt, ung dung đọc báo, không có ý định bắt chuyện làm NT bực bội quay sang nhìn bé Hùng cười nói:

- Hùng à, hôm nay con còn đau chân nữa không?

- Không, nếu đau nó đã khóc rồi.

Mẹ Hùng nhàn nhạt đáp, giúp bé thay quần áo, không để ý đến NT khiến cô càng bực bội hơn, đang định quay sang nói chuyện với Quyên- người yêu anh Cao nào ngờ cô ấy lại xua tay chỉ chỉ quyển sách trong tay ý đang bận.

Lần đầu tiên NT muốn đập phá mọi thứ vì hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, nhưng cho dù muốn nổi điên cũng không được bởi chẳng ai quan tâm đến cô. Hôm nay bọn họ ăn nhầm canh hến với ớt hay sao mà lại như vậy? Tức giận nhìn ra cửa sổ, khung cảnh đẹp đẽ của buổi sáng đã quấn phăng hết ưu phiền vừa rồi, NT cười tươi đón ánh mặt trời, sau đó gọi Hương nói:

- Hương à, trời hôm nay đẹp quá, chị muốn ra ngoài một chút.

Vừa dứt lời, mấy người kia bỗng như tìm lại được miệng, hớn hở hẳn lên.

Cô Xuân nhiệt tình khích lệ:

- Đúng đấy, ra ngoài hít thở không khí cho khỏe...Để cô giúp nhé.

- Vâng, trời đẹp thế này không ra thì phí. – Quyên cũng cười góp.

Thế là mấy người vội vàng hùa nhau đóng gói, xuất khẩu NT ra khỏi phòng y như tống một đống hàng tồn kho đi.

Trong khi NT chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình thì cô đã ngồi trễm trệ trong vườn khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười khó hiểu. Đầu tiên là tên kia, đi đâu sớm như vậy? Hàng ngày đuổi không đi, hôm nay lại không thấy mặt mũi đâu. Tiếp đến là những người kia, hôm qua cô xin ra ngoài phải nói gãy cả lưỡi mới được, vậy mà hôm nay thì gần như là đem cô quăng ra ngoài luôn.

Trong vườn, cây cối um tùm, xanh tốt hơn hôm qua. Những tia nắng nhảy nhót trên tán lá. Mấy hàng ghế còn vương chút sương sớm, vẫn chưa có người ngồi.

Đảo mắt nhìn quanh vườn, NT nở nụ cười thoải mái, đang định quay lại nói chuyện với Hương nào ngờ đã không thấy một ai nữa. NT giật mình khi bị vứt bỏ ở đây.

Khung cảnh vắng lặng, yên tĩnh. Cả không gian rộng lớn như vậy mà chỉ có mỗi mình NT. Hiện giờ cô đang mặc quần áo của bệnh viện và khoác áo trắng dài bên ngoài. Tóc đã được tết xăm thái lệch sang một bên, cuối đuôi tóc còn buộc chiếc nơ nhỏ màu xanh chứ không buông tự nhiên như mọi ngày. Chẳng hiểu hôm nay Hương làm sao? Bỗng dưng đòi tết xam, đánh phấn, thậm chí còn đề nghị cô mặc váy cho thay đổi cảm giác một chút. May mà NT bị dị ứng với mùi phấn son và làm sao mặc váy được với cái chân cột đình này? Vì vậy cô mới không bị mấy người đó hành xác.

Cơn gió nhè nhẹ thổi bay tóc mai trước mặt, NT ngửi thấy mùi hoa xen lẫn trong đó. Đến lúc này cô mới quan sát kỹ khu vườn. Dưới những tán cây xanh là những bông hoa thủy tiên màu tím, gần đó còn có một vườn hoa cúc nhỏ, hoa rơn... Màu sắc của hoa và cây hài hòa với nhau tạo nên một bức tranh phong cảnh lãng mạn.

Bất chợt một tia sáng nổi bật chiếu vào mắt, NT nhìn xuống đất cách xe lăn khoảng mười bước chân có cái gì đó lấp lánh dưới ánh nắng. Nó kéo dài ra xa như một dải lụa thần kì nối liền đến thế giới kỳ ảo, huyền bí, nhờ ánh nắng mặt trời để tỏa sáng. Cô có cảm giác trước mắt mình là con đường ánh sáng, nơi dẫn đến xứ sở thần tiên, chợt hiếu kì muốn đi theo thứ phát sáng dưới mặt đất này.

Đang không biết làm thế nào để lăn bánh xe đi thì Hương ở đâu bỗng xuất hiện, NT như nhìn thấy cứu binh hỏi:

- Em vừa đi đâu vậy?

- Ừm...Em đi xem mọi chuyện ổn thảo chưa. – Hương cười bí ẩn nhìn NT. Nhưng cô không để ý nhiều, chỉ tay xuống đất nói:

- Dưới đất có thứ gì phát sáng, chúng ta đi theo nó xem sao.

Hương liền gật đầu, đi ra đằng sau NT. Dù sao cũng là người mình thích nhờ cậy. Đã không có duyên vậy thì giúp họ bên nhau cũng vui vẻ rồi. Hương thở dài nắm lấy hai bên xe đẩy đi.

********

Lần theo vệt sáng dưới đất, dẫn ra đằng sau ngôi nhà, hai người đi đến một khoảng sân rộng. Ánh mắt NT thủy chung nhìn theo những hạt lấp lánh đó, bỗng cảm thấy nơi đây sáng bừng lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn và lung linh nhưng lại khiến cô hoảng hốt, mở to mắt, miệng há to hết cỡ không tin nổi.

Trước mặt là một khoảng sân rộng, NT nhận ra đây là sân chơi thể thao của các bác sĩ vào buổi chiều, khi họ muốn thư giãn.... Nhưng hiện giờ nó hoàn toàn khác biệt. Những cây xanh xung quanh sân đều được trang trí bằng dây kim tuyến màu vàng nhờ nắng đang tỏa sáng lung linh. Cơn gió nhẹ nhàng làm chúng bay bay, nghiêng nghiêng sang một bên. Dường như mọi tia nắng đều tập trung về đây khiến không gian sáng bừng, lung linh mờ ảo, tựa như trong cung điện của thiên thần ánh sáng. Đặc biệt là ở giữa sân, đó chính là điểm tụ của mọi thứ, nổi bật nhất. Chiếc đàn dương cầm màu đen tuyền bóng loáng soi rõ một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm quen thuộc ngồi đằng sau. Trên mặt là nụ cười quyến rũ nhất thế gian, ánh mắt tràn đầy ý cười âu yếm nhìn NT đang ngồi trên xe lăn cách anh khoảng năm mét.

Người đàn ông đó đưa mắt nhìn phía sau NT. Hương hiểu ý liền đẩy cô trong trạng thái bàng hoàng, bất động đến gần anh hơn nữa. Lúc này NT mới có thể mở mắt nhìn rõ người đàn ông tuấn tú trước mặt. Không còn là sự lạnh lùng thâm trầm hay bỡn cợt hàng ngày mà chỉ có sự nghiêm túc, phong nhã rất đàn ông và lịch thiệp. Xung quanh MV là những chậu hoa violet khiến anh thoáng ẩn hiện trong màu tím đẹp đẽ, mơ hồ vừa xa vừa gần như một huyền thoại hoàn mỹ, khó ai có thể chạm đến. Ngăn cách giữa hai người chính là một ông mặt trời đang tỏa ra những tia sáng lung linh trên mặt đất. Những hạt kim tuyến đủ sắc màu đang lấp lánh dưới ánh nắng. NT đưa đôi mắt mở to không dám tin nhìn MV như muốn hỏi. Ngược lại anh chỉ cười nhìn cô âm thầm xác nhận. Điều đó khiến cho NT xúc động đưa tay lên bịt chặt miệng.

GIữa cô và anh là những tia nắng mặt trời, vậy không phải là AD sao? Điều đó có ý nghĩa gì? Anh muốn nói AD là chứng nhân và là cầu nối của hai người? Anh muốn nói rằng anh và cô bên nhau mới bao bọc được AD trọn vẹn?

NT đang chìm đắm với ý nghĩa của ông mặt trời trước mặt thì bên tai đã nghe thấy tiếng đàn du dương. Ngước mắt lên nhìn là hình ảnh đôi tay to lớn đầy mạnh mẽ hàng ngày của MV đang lướt nhẹ nhàng, êm dịu trên những phím đàn đen trắng, tạo nên âm điệu mượt mà, sâu lắng và thấm đẫm yêu thương.

MV đưa mắt nhìn NT đầy say đắm và chân thành rồi cất lời ca:

Chẳng cần điều gì hơn đâu.

Chỉ cần được ở bên nhau

Sẽ chia quan tâm mỗi ngày.

Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh

Bên em anh thấy bình yên.

Không lo toan muộn phiền

Hạnh phúc thật nhiều.

Từ khi anh gặp được em

Dù rằng giờ mình xa nhau, nhưng lòng nguyện thề mai sau

Bên nhau yêu nhau suốt đời, người yêu của anh em hãy vui lên

Nơi đây anh nhớ nhiều hơn, nhớ phút đần gặp

Đến khi ta thuộc về nhau

Cần một vòng tay ấm áp, bên anh sẻ chia nỗi buồn

Cần một nụ hôn nồng ấm, hờn ghen lo lắng quan tâm

Anh đã từng cô đơn, và sống không chút niềm tin

Khi gặp được em, anh như là một người mới

Giờ này thì anh đã biết, ta yêu nhau yêu như thế nào

Một lần gặp gỡ hanh phúc, nên anh chỉ muốn em vui

Mong được gần em thôi, thời gian như đứng yên lại

Nắm tay anh chặt em nhé, và nói em biết một điều

Suốt cuộc đời anh mãi yêu mình em

Từng lời hát vang lên như tiếng lòng của MV gửi gắm đến người bé nhỏ của anh. NT ngơ ngẩn lắng nghe. Mười ngón tay lướt êm như tơ, điêu luyện trên từng phím đàn, tạo ra âm thanh thánh thót, dạt dào, mang theo trái tim và tình cảm của người đánh. Cô im lặng ngắm nhìn khuôn mặt MV trong nắng mới. Những đường nét gợi cảm, góc cạnh đầy nam tính: chiếc mũi cao, thẳng nằm cân đối chính giữa, bên dưới là đôi môi hơi mỏng đang thoát ra những lời ca ý nghĩa bằng giong hát trầm ấm, dịu dàng. Vầng trán cao, rộng chứng tỏ sự thông minh và bản lĩnh. Đôi mắt to, sắc bén dào dạt cảm xúc. Có người đã nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì vậy giờ phút này chỉ cần nhìn vào mắt MV là NT cảm thấy trái tim mình rộn ràng, xao xuyến bởi cô nhìn thấy tình yêu chân thành và sâu đậm trong đó. Mái tóc ngắn, đen nhánh phản chiếu ánh sáng càng tôn thêm vẻ tuấn tú của anh. Ngay lúc này, MV chính là một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích vừa bước ra. Những tia nắng nhảy nhót trên khuôn mặt rạng ngời của anh, chiếu rõ từng sợi lông tơ óng ả khiến NT hình dung anh với Edward trong "chạng vạng" và nhìn lại bản thân mình cũng có vẻ giống Bella về những thương tích trên người...còn vẻ đẹp thì cô không có đủ tự tin đến vậy. NT mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Dường như không gian nơi đây là thiên đường của riêng hai người, không ai có thể chạm đến.

******

Những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không gian yên tĩnh. MV kết thúc bài hát, để tay mình lên mặt đàn nhìn NT chăm chú. NT cũng nhìn lại anh như vậy. Hai người yên lặng nhìn nhau đến cả phút để lắng đọng mọi cảm xúc và dần dần dâng lên những ngọn sóng tình mạnh mẽ nhất trong sâu thẳm trái tim. Dường như lưu luyến, không muốn vuột mất phút giây tuyệt đẹp này.

Mãi sau MV mới nhẹ nhàng bước đến trước mặt NT, khom người ngối xuống, một đầu gối chạm nhẹ xuống đất, đối diện với ánh mắt xúc động của cô. Đưa tay lên ôm chọn hai má phấn hồng gần ngay trước mặt, anh cười dịu dàng hỏi:

- Anh chuẩn bị tất cả đấy, em có thích không?

NT nhìn sâu vào MV với ánh mắt khó tin, khàn giọng hỏi:

- Anh biết chơi piano sao?

- Ừm, hồi nhỏ có được học. Em thấy anh chơi được không? – MV gật đầu, âu yếm hỏi.

- Được....Anh hát cũng....rất hay. – NT ngại ngùng khen ngợi, mặt hơi đỏ lên.

Lần đầu tiên được người con gái mình yêu khen ngợi, MV rất vui, cường rạng rỡ với NT khiến cô có cảm giác lóa mắt, tim đập thình thịch, vội vàng quay đi để bảo vệ trái tim nhỏ bé, yếu ớt của mình. Càng nghĩ cô càng thấy anh giống Edward, không kịp ngăn lại, NT đã thốt lên:

- Trông anh rất giống Edward.

Nói xong biết mình lỡ lời đã quá muộn, NT ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống như con đà điểu, muốn vùi đầu mình bụng luôn.

Nhìn vẻ mặt e thẹn của người yêu, MV đưa tay nâng chiếc cằm thon gọn của NT lên khiến cô đối diện với anh, cười tươi đáp:

- Vậy em chính là Bella.

- Tôi chỉ là Bella với những vết thương này thôi...Còn vẻ đẹp thì...thua xa. – NT nhăn mặt nhìn cánh tay và chân đang bị bó bột cứng nhắc của mình.

Câu nói đùa của cô không làm MV cười mà anh kiên định lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không, em còn đẹp hơn cô ấy nhiều.... bởi em còn có thêm sự thông minh và tinh tế.

Nghe vậy NT chỉ cười, không cãi lại anh. Cô biết anh đánh giá theo cảm tính, không phải có câu người yêu trong mắt mình là Tây Thi đó sao?

NT đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó quay trở về trên mặt MV, ngây thơ hỏi:

- Tại sao anh làm những thứ này? Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

- Hôm nay là lễ tình nhân. Em chưa bao giờ đón ngày này sao?- MV thích thú hỏi.

Nhìn vẻ mặt mong chờ của anh, rất muốn nói dối nhưng cuối cùng NT chỉ có thể ngại ngùng lắc đầu., để cho sự vui mừng và đắc ý dâng lên trong mắt MV. Đúng là cô chưa bao giờ quan tâm đến những ngày này. Đây là lần đầu tiên cô được trải qua một lễ tình nhân lãng mạn và có ý nghĩa như vậy. Trước đây cô đã từng yêu ai đâu mà quan tâm đến lễ tình nhân? Những người thích cô có tặng quà nhưng cô chưa bao giờ nhận. Có lẽ đây là món quà đặc biệt và tuyệt vời nhất mà NT từng được tặng, vì vậy cô thực sự xúc động và không nói nên lời những cảm xúc đang tuôn chảy trong người.

- Anh cũng vậy. Đây là lần lần đầu tiên anh đón lễ tình nhân.

MV cười nheo mắt đáp sau một hồi ngỡ ngàng. Thì ra cô cũng giống anh, chưa bao giờ để ý đến ngày lễ này. Vậy đây là lễ tình nhân đầu tiên của hai người, đồng thời mỗi người cũng là người đầu tiên đón lễ tình nhân cùng người kia. Nghĩ vậy MV vui vẻ đến nỗi muốn hét lên và bế NT quay vài vòng. Miệng anh ngoác ra không khép vào nổi. Đây sẽ là lễ tình nhân đáng nhớ nhất trong lòng hai người, là kỉ niệm đẹp đầu tiên MV tạo ra giữa họ... Và nhất định còn nhiều điều tuyệt vời nữa anh sẽ làm cho cô, cho hai người để che lấp đi những điều buồn bã và hối tiếc trước kia. Nhất định những điều này sẽ được anh trân trọng và khắc ghi mãi mãi. MV sung sướng nhìn vẻ mặt hạnh phúc và cảm động của NT. Sau đó anh cười bí ẩn nói với cô:

- Anh vẫn còn một bất ngờ nữa cho em.

Nói xong MV đưa tay lên búng tách một tiếng, bỗng dưng gần như người trong cả bệnh viện đều đồng loạt xuất hiện. Mọi người nhìn NT cười ngưỡng mộ và chúc phúc. Sau đó đứng thành vòng tròn vây quanh hai người, rồi vòng tròn tách ra nhường chỗ cho hai thiên thần nhỏ bé bước vào. Bé trai mặc vest màu xám, thắt nơ đỏ ở cổ, đang nhìn NT cười tươi rói, trên tay bé là bó hoa hồng đỏ thắm. Bé đang nắm tay bé gái sóng vai nhau bước đi. Bé gái mặc một bộ váy nhiều tầng màu hồng xinh xắn, tóc buộc hai bên với chiếc nơ đỏ dễ thương. Trên tay bé đang cầm một chiếc hộp nhỏ nhắn.

NT xúc động muốn khóc và mở to mắt nhìn hai đứa bé trước mặt.

Bước đến cạnh hai người, bé trai cúi chào NT rất lịch sự kiểu phương Tây còn bé gái xòe váy nhún một cái làm dáng, sau đó chìa tay đưa cho MV đồ. Anh cười tươi xoa đầu hai bé rồi cầm lấy hoa và chiếc hộp.

Lúc này anh quay sang nhìn NT chăm chú với ánh mắt cháy bỏng yêu thương, sau đó hai tay đưa bó hoa ra trước mặt cô, chân thành nói:

- Đây là 99 bông hồng đỏ chứng minh cho tình yêu của anh đối với em không bao giờ phai nhạt.... Anh yêu em, mãi mãi chỉ yêu mình em. – MV tỏ tình với NT một cách chân thành và nghiêm túc nhất. Dường như đây là những từ thiêng liêng nhất và đáng quý nhất được anh thốt ra bằng chính tiếng nói của trái tim mình.

Tay MV vẫn thẳng thắn giơ ra phía trước kiên nhẫn chờ đợi NT chấp nhận. Anh nhìn cô với ánh mắt say đắm và nụ cười nhẹ trên môi, không mang theo bất cứ áp lực hay sự thúc ép nào.

Mãi sau NT cũng run run đưa tay ra đón nhận trước ánh mắt vui sướng của MV. Cô xúc động ôm bó hoa vào lòng như ôm cả trái tim anh, cảnh vật xung quanh nhòe đi vì hơi nước trong mắt.

Tiếp đó MV nhẹ nhàng mở chiếc hộp trên tay ra. Hai sợi dây chuyền với hai nửa trái tim vừa khít hiện ra trước mắt NT, những hạt kim cương nhỏ li ti trên mặt trái tim lóng lánh tỏa sáng trong ánh nắng. Anh trân trọng cầm chúng lên nhìn cô, dịu dàng nói:

- Đây là sợi dây chuyền do chính anh tự tay thiết kế và nhờ người làm. Anh muốn nó là thứ có thể trói chặt chúng ta bên nhau mãi mãi.

Nói xong MV lấy ra một nửa trái tim, nâng niu, đeo lên cổ NT và đeo nửa còn lại lên cổ mình.

Bao cảm xúc trong tim không thể biểu hiện thành lời, NT xúc động đưa tay nhẹ nhàng sờ lên thứ lành lạnh trên cổ, nhìn anh sâu sắc nhưng vẫn không mở miệng.

Đúng lúc này AD nhanh nhẹn, cười toe toét lấy tay kéo sợi dây chuyền trên cổ bé ra cho mẹ nhìn rõ, khoe:

- Con cũng có một sợi hình mũi tên. Bố nói đây chính là mũi tên tình yêu xuyên qua trái tim của hai người, gắn kết nó lại với nhau. Và con chính là thần tình yêu bé nhỏ của bố mẹ, có phải không ạ? – Bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ khiến hai bím tóc xinh xinh lệch sang một bên nhìn mẹ như muốn chứng nhận.

NT không nói gì chỉ cúi xuống nhìn bó hoa trên tay mình, như ngầm đồng ý.

MV thấy cô không phản đối lại ngại ngùng như vậy liền vui vẻ thơm vào má con, gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

- Bố thơm con rồi cũng phải thơm mẹ chứ? Bố đã nói là yêu con và mẹ như nhau mà.

AD đảo mắt tinh nghịch, láu lỉnh yêu cầu làm cho NT càng ngượng ngùng, cúi thấp hơn, đồng thời tim đập thình thịch, có chút chờ mong. Cô không cảm thấy một chút bài xích hay miễn cưỡng nào với ý tưởng đó.

MV nghe vậy cũng hồi hộp, tay run nhẹ nâng cằm cô lên rồi nhẹ nhàng ấn môi mình lên vầng trán phẳng mịn của cô với tất cả yêu thương và quý trọng.

NT có thể đếm rõ từng nhịp tim đập rộn ràng, làn da nơi trán như cháy bỏng khi cảm nhận được đôi môi mềm mại và mạnh mẽ của anh. Giờ phút này trông cô chẳng khác nào một cô bé mới lớn với bao cảm giác bâng khuâng, xao xuyến của lần đầu tiên được tỏ tình.

Nụ hôn của MV rất nhẹ nhàng, đằm thắm, chỉ vài giây sau đó rời đi.

Vừa ngước mắt lên NT đã nghe tiếng bé Hoàng vui sướng reo lên:

- Không được. Cậu hôn rồi bây giờ phải đến lượt cô chứ? Như vậy mới đúng.

Nói xong hai bé vỗ tay cổ vũ, mọi người bên cạnh cũng đồng loạt hô vang hưởng ứng. MV âu yếm nhìn NT chờ đợi và mong chờ. Thấy vậy NT sau vài phút đắn đo và ngại ngùng cũng ngước lên chạm nhẹ vào trán anh rồi nhanh chóng quay đi ngay. Mặt cô lúc này đỏ hơn cả trái cà chua. Còn MV thì nghệt mặt, ánh mắt ngơ ngác mê đắm, chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng, vui sướng đến tâm hồn như bay lên. Khi làn môi đỏ thắm, căng mọng của cô chạm vào da anh, MV có thể cảm nhận rõ cả độ ấm và hơi ẩm của nó, đồng thời anh biết cô không chỉ hôn vào trán mình mà là hôn lên chính trái tim trong lồng ngực anh, khiến nó nhảy nhót điên cuồng. Chỉ là một nụ hôn phớt qua như cọng lông chim chạm nhẹ đã làm MV hạnh phúc hơn cả việc nắm giữ trong tay tất cả tài sản của mình bởi đây là lần đầu tiên NT hôn anh, đặc biệt trước mặt bao nhiêu nhân chứng sống. Điều đó chứng tỏ cô phần nào bắt đầu đón nhận tình yêu của anh, mặc dù có thể cô còn chưa đáp lại.... Không sao, đó là một bước lớn đối với MV. Anh cười tươi ngắm đôi má đỏ bừng như hai quả táo chín của cô vì e thẹn.

Mọi người thấy vậy đều vui vẻ vỗ tay chúc mừng cho đôi tình nhân. Cô Xuân la lên:

- Lãng mạn quá. Tôi mà được ai tỏ tình như vậy thì chết cũng mãn nguyện.

- Đúng là lãng mạn hơn cả phim HQ. – Quyên cười đồng ý.

Những cô gái xung quanh không nói gì, chỉ vỗ tay nhìn NT với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị khi chứng kiến cảnh đó. Khung cảnh lãng mạn, thấm đượm hạnh phúc còn đọng lại mãi trong mắt từng người với những tia nắng đang nhảy nhót trên mặt đất theo vũ điệu của tình yêu.

Ở không gian khác, những đôi trai gái cũng đang hạnh phúc đón lễ tình nhân bên nhau. Trong khi đó có một cô gái ngồi cô đơn, uống rượu một mình trong một quán bar nhỏ. Nét buồn phiền hiện rõ trên hàng lông mày lá liễu của cô. Cô gái đang ngồi trước quầy bar, trên tay là ly cocktail đủ màu sắc, ánh mắt hờ hững, vô cảm lướt nhìn những đôi trai gái ngồi trên ghế sôpha tán tỉnh nhau hay những kẻ đang khoe mình trên sàn nhảy. Không khí lộn xộn, thế giới xô bồ ở đây dường như không liên quan đến cô. Thấy bông hoa xinh đẹp hiện diện trước mặt, lũ sâu bọ, rắn rếp bắt đầu mon men đến gần.

Khoác trên mình chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen và chiếc quần bò màu xanh, chân đi đôi giày thể thao trắng, Tuyết Nhi trông giản dị và năng động như một cô sinh viên chính hiệu. Trái ngược với phong cách đó là vẻ mặt chế giễu, nụ cười khẩy trên môi liếc mắt nhìn lũ ruồi bọ đang lâm le tiếp cận. Một tên đàn ông mặc vest vẻ lịch lãm, ưa nhìn nhưng ánh mắt tục tĩu và vẻ mặt dâm tà với hàng râu vểnh ngược đã tố cáo bản chất thật của hắn ta. Tiến đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, tên đàn ông mặc vest ra vẻ đại gia, không nhìn đến TN, sai anh phục vụ lấy cho hắn một ly whisky. Nào ngờ sự lạnh lùng của hắn không lạnh bằng vẻ mặt thờ ơ, coi hắn như không khí của TN. Cô vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt đưa chiếc ly trên tay lên uống một ngụm, không mảy may liếc nhìn hắn một lần.

Đợi một lúc lâu vẫn không thấy TN lên tiếng, xem ra kế hoạch giả lạnh lùng của hắn không quyến rũ được cô gái này. Tên đàn ông tức giận nhưng lại ra vẻ lịch sự, cười bắt chuyện với cô:

- Chào em, nhìn em anh thấy rất giống một người bạn cũ của mình. Chúng ta làm quen nhé. Anh là Thanh Bình, còn em?

Nghe tên tự giới thiệu mình là Thanh Bình hỏi, TN không trả lời, đưa mắt khinh thường nhìn khắp người hắn một lượt, sau đó mới nhếch mép đáp:

- Anh không có chiêu nào mới hơn để tán tỉnh con gái à? Thanh Bình? Cái tên rất hợp với anh.

Nói xong TN đưa mắt nhìn toàn bộ quán bar, giọng mang đầy sự chế giễu.

Tên đàn ông nghe xong đỏ bừng mặt, mím môi một cái rồi lại nở nụ cười tươi nói tiếp:

- Ừm, đây là mở màn....Còn nếu muốn biết anh có gì thú vị thì chúng ta cần phải tìm hiểu nhau. – Tên đó nhướng mày tỏ vẻ bí ẩn và thách thức. Nhưng rất tiếc chẳng thu được hiệu quả nào, TN mặt vẫn không đổi sắc, cười khẩy đáp:

- Rất tiếc tôi không có thời gian làm chuyện nhạt nhẽo này.

- Vậy em cho anh biết tên và địa chỉ của em. Anh sẽ liên lạc với em sau, được chứ? – Tên đó vội vàng đề nghị, tưởng rằng cá đã mắc câu, mừng thầm trong lòng. Hắn ta là tay lão luyện trong việc tán tỉnh con gái đã lâu, cô gái này cũng chỉ như những người khác mà thôi.

Nhìn thấy rõ sự đắc ý và tự kiêu trên mặt tên đối diện, TN liền đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Cô thở dài tỏ vẻ tiếc nuối nói:

- Tôi tưởng anh muốn có tình một đêm với tôi? Mà chuyện đó thì không cần đến những vấn đề phức tạp như vậy. Xem ra tôi hiểu nhầm ý anh rồi.

Dứt lời cô ra vẻ muốn đứng lên. Đúng như dự đoán, TN vừa định nhổm người dậy tên đó đã tóm lấy tay cô kéo lại ngay lập tức, hiện rõ bản chất, cười nham nhở:

- Đúng vậy. Thì ra em cũng có ý giống anh. Vậy mà không nói rõ từ đầu, làm anh tốn thời gian. – Vừa nói, hắn vừa định đưa bàn tay bẩn thỉu đặt lên chiếc eo nhỏ gọn của TN. Trong đầu nghĩ, thì ra đây là một con mồi đã giơ tay chịu trói từ lâu. Cảm giác chinh phục quá dễ dàng khiến hắn không còn nhiều hứng thú, nhưng nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp và dáng người mỹ miều của cô hắn cũng vui vẻ đồng ý. Có mấy khi được trải qua một đêm khoan khoái với người đẹp? Xem ra đêm nay rất đáng mong chờ.

Nghe hắn nói vậy TN không gật đầu cũng không lắc đầu, vẫn thản nhiên uống thứ chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh, cố tỏ vẻ không quan tâm bàn tay đang để trên người mình, mặc dù trong lòng cảm thấy rất buồn nôn và ghê tởm.

Thức ăn thơm ngon đã dâng đến tận miệng, tên đàn ông không thể chờ đợi, nhìn vẻ mặt dửng dưng của TN, nôn nóng nói:

- Chúng ta tìm nơi nào đó nhé. Có câu một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Chắc chắn đêm nay sẽ là ký ức đáng nhớ nhất của anh.

Nói xong hắn đứng dậy, rút tiền trả cho hai người rồi vội vàng kéo tay TN đi.

Lúc này cô mới lững thững đứng dậy, cười lả lơi với hắn:

- Đúng vậy, hôm nay nhất định sẽ là kỉ niệm "khó quên nhất" trong suốt cuộc đời còn lại của anh. – TN nhấn mạnh, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng sau đó nhanh chóng biến mất. Đôi mắt lại trong veo, ngây thơ như vừa rồi, cô cười quyến rũ với hắn nói tiếp – Anh đã nói thời gian đáng giá như vậy.... Chi bằng chúng ta đến hành lang tối tối kia sẽ nhanh hơn.

Dứt lời liền kéo tay hắn bước đến đó. Tên đàn ông hai mắt sáng hơn đèn ô tô, vẻ mặt thèm khát, ánh mắt như xuyên thủng quần áo trên người TN, hận không thể xé toác nó ra ngay lập tức. Vội vàng bước theo cô như một con chó hèn mọn đang vẫy đuôi với chủ, làm gì còn tâm trí phát hiện tia sát khí trong mắt TN.

***

Trong hành lang tối lờ mờ, vắng lặng không một bóng người, đồng thời tiếng nhạc uỳnh uỵch ngoài kia hoàn toàn che lấp mọi âm thanh khác, do vậy trong này dù có xảy ra chuyện gì động trời cũng không ai phát hiện. Nơi này bỗng dưng trở nên kín đáo và lý tưởng để làm những việc mờ ám. Tên đàn ông nhếch mày sung sướng khi nghĩ đến điều đó. Ngước mắt nhìn cô gái yêu kiều trước mặt, hắn cười vô lại, vươn tay ra định ép cô đến bờ tường để thực hiện ý đồ đen tối. Nào ngờ bàn tay hắn vừa chạm đến vai cô liền bị bàn tay khác nắm chặt, nhanh như chớp quặp lại sau lưng với một lực mạnh khủng khiếp. Tên đàn ông đau đớn co rúm mặt lại hét lên nhưng không thể to hơn tiếng nhạc ngoài kia, vì vậy có kêu bỏng cổ cũng không ai đến. Chính xác bị những ý tưởng "thiên tài" vừa rồi của mình phản bội.

Sau phút hoảng hốt, tên đó mới nhận ra người đánh mình là ai. Mắt hắn trợn ngược lên vì bất ngờ và không tin nổi, sau đó hai mắt chuyển sang đỏ ngầu, hừng hực lửa như uống phải thuốc nổ, định xông về phía cô gái bé nhỏ. Dáng vẻ như muốn bẻ gãy từng đốt xương trên người cô, miệng văng tục:

- Con đàn bà chết tiệt, mày dám đánh ông à. Được rồi, hôm nay ông sẽ chà đạp mày đến chết.

Nói xong hắn giơ hai tay ra như con thú dữ xông về phía con mồi, ngấu nghiến.

Dảng vẻ hung tợn như quỷ đầu châu của hắn cũng chẳng làm TN nhíu nổi đầu mày hay nhăn mặt vì sợ. Cô vẫn ung dung nhìn hắn như nhìn một thằng hề, ánh mắt thích thú của một thợ săn chuyên nghiệp đánh giá con mồi trước khi làm thịt nó. Sau đó cô nhếch mép cười khẩy, thách thức:

- Ai chết trước vài phút nữa sẽ rõ thôi.

Câu nói đầy khinh thường và cao ngạo của TN chính là mồi lửa châm ngòi thuốc nổ, khiến tên đó mất hết lý trí xông về phía cô như một con bò tót. Hai tay hắn rang rộng ra định dùng chúng nghiền nát vòng eo mảnh khảnh của cô. Nào ngờ hắn chưa kịp chạm đến đã bị cú đá nhanh và chuẩn xác của TN vào đúng chỗ kiêu ngạo và yếu đuối nhất của đàn ông làm cho khụy người, ngã rầm xuống đất như cây cổ thụ bị sét đánh trúng, bật cả rễ lên. Tiếp theo là những cú đá liên tiếp vào bụng vào lưng hắn ta. Tên đàn ông ngoài việc đau đớn, lấy hai tay be háng và lăn lốc dưới đất né tránh trận đòn thì chẳng thể làm được gì. Còn TN vừa đấm vừa đá tên đó không ngừng như đó là bịch bông trút giận của cô. Dường như bao nỗi buồn bực, tức giận và ngột ngạt bị kìm nén trong người bây giờ đều dồn hết vào hai nắm đấm và những cú đá chấn động trời đất của cô.

Bố TN từng là một quân nhân trong quân đoàn ba, do vậy từ bé cô đã được ông huấn luyện chẳng khác nào một chiến binh mạnh mẽ và nhanh nhạy. Một tên tép diu này chẳng thấm vào đâu so với sức lực tiềm ẩn trong người cô cộng thêm nỗi tức giận do người nào đó mang đến.

Đúng như TN tuyên bố, sau vài phút lãnh đòn, tên đàn ông đó chỉ còn là một bao cát rách rưới te tua, nằm im lìm trên đất, không nhúc nhích nổi. Hơi thở dời dạc, đứt quãng như con mồi đang hấp hối. TN vén ống tay áo, giơ chân đạp lên người hắn cái cuối cùng rồi cúi xuống nhìn hắn ngạo nghễ như một kẻ giàu có bỗng dưng thương hại và bố thí cho tên ăn mày bẩn thỉu:

- Tôi đã nói đây sẽ là đêm khó quên nhất trong suốt cuộc đời còn lại của anh mà. – Sau đó rút tờ 1000 đồng vứt vào mặt hắn, cười khinh khỉnh – Đây là tiền boa cho sự phục vụ tận tình của anh. Đáng lẽ nó chỉ đáng một nửa thôi bởi vì anh chịu đựng được không đến một phút...nhưng cứ coi như đó là lòng trắc ẩn của tôi vậy.... Bye bye, "tình một đêm" của tôi.

Nói xong TN đứng thẳng người chỉnh trang lại quần áo rồi nghênh ngang rời đi như chưa có chuyện gì phát sinh. Bên ngoài mọi người vẫn say xưa uống rượu và nhảy nhót, không hề biết đến vụ "khủng bố" vừa rồi.

Bước khỏi cửa quán bar, TN hít một hơi cho không khí lạnh lạnh của ban đêm lùa vào phổi. Trên ô kính trong suốt phản chiếu hình ảnh một cô gái với khuôn mặt nhợt nhat, ánh mắt đượm buồn, vô hồn. Mái tóc đen chấm vai đã hơi rối, quần áo hơi lộn xộn, trông thật thê thảm. Nhìn thấy mình như vậy, TN giật mình hoảng hốt rồi bỗng dưng phá ra cười như điên. Từ khi nào cô trở nên te tua như vậy? Một TN xinh đẹp, tự tin và kiêu hãnh đâu rồi? Một TN không sợ trời, không sợ đất càng không quan tâm đến đàn ông đâu rồi? Nhớ lại mình từ khi trở thành một thiếu nữ, bên cạnh lũ lượt ong bướm vây quanh, cô luôn tự hào với bề ngoài và súc hút của mình. Vậy mà bây giờ chỉ vì những lời nói vô cảm của một kẻ không coi trọng mình mà sa sút đến như vậy ư? Thật nực cười. Đúng là trên đời này bất cứ thứ gì luôn có nhược điểm và giới hạn của nó, con người cũng vậy, và cô không phải ngoại lệ. Nhìn đâu đâu cũng có đôi có cặp, TN lại cười nhạo mình. Cô đã bao giờ phải cô đơn hay chán chường trong ngày Valentine? Những kẻ theo đuổi lấy lòng cô không đếm xuể. Hôm nay cũng không ngoại lệ...Chỉ là bỗng dưng TN phát hiện ra mình chán ghét loại trò chơi rẻ tiền này, vì vậy đã thẳng thừng từ chối tất cả lũ đó. Bây gờ cô mới thấy việc mình lựa chọn ra ngoài chơi một mình vào ngày này là sai lầm thảm hại. Bây giờ cô mới biết cảm giác cô độc và lạnh giá của những người độc thân vào ngày này, bởi cô cũng đang là một thành viên trong số đó.

TN cười cay đắng, ngước mắt lên nhìn bầu trời tịch mịch trên cao, màn đêm lạnh giá bao vây lấy trái tim mong manh của cô. Những ánh đèn vàng hai bên đường không đủ để sưởi ấm sự cô đơn và lạnh lẽo trong lòng cô bây giờ. TN cười buồn rồi chậm chạp nhấn chìm bản thân mình vào bóng đêm trước mặt.

Trong không gian rộng lớn và thoáng đãng bên hồ Tây, những đôi trai gái đứng sát bên nhau nắm tay hay ôm ấp xem bắn pháo hoa.

Khoảnh khắc trên bầu trời đen kịt bừng sáng những bông pháo hoa hình trái tim rực rỡ đủ màu sắc, từng cặp đôi hạnh phúc ngắm nhìn rồi trao cho nhau những lời yêu thương và những cái hôn say đắm, bày tỏ tình yêu của mình với người yêu.

Gần đó, tại một nơi thú hút sự chú ý nhất, giữa khoảng đất rộng bên bờ hồ đang diễn ra màn cầu hôn lãng mạn. Mọi người xúm lại đông đảo, quây thành hình tròn bao quanh một đôi uyên ương để chứng nhân cho tình yêu của họ. Người con trai với khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao to trong chiếc áo phông giản dị và quần jean mài đang cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đứng trước mặt người yêu. Ánh mắt cháy bỏng, say đắm nhìn chằm chằm cô gái bé nhỏ trước mặt. Sau đó trước sự chứng kiến của mọi người, cộng thêm sự tôn nghiêm và chân thành nhất của mình, anh từ từ hạ một gối, quỳ xuống trước mặt người yêu, hai tay trang trọng dâng bó hoa đến trước cô gái rồi nghiêm túc nói:

- Hân, anh yêu em... Đống ý làm vợ anh nhé!

Nói xong chàng trai cười dịu dàng nhìn cô gái chờ đợi. Những lời nói hết sức ngắn gọn và đơn giản nhưng lại chất chứa bao tình yêu và điều quan trọng nhất mà một người con gái luôn mong ước được nghe từ người yêu của mình. Điều đó khiến cho một nửa đám đông đang chứng kiến cũng phải xuýt xoa vừa khen ngợi vừa ghen tị với cô gái tên Hân kia. Thậm chí có cô còn quay sang đánh người yêu, trách móc.

Không gian bỗng yên lặng theo những câu nói chân thành và cảm động của chàng trai. Mọi người như nín thở nhìn cô gái cùng chờ đợi. Không gian cũng bị nén lại theo từng cử chỉ của cô.

Người con gái tên Hân, dáng vẻ hơi mập nhưng khuôn mặt phúng phính và chiếc răng khểnh của cô không làm cô xấu xí mà trông càng đáng yêu và có duyên. Hân đang mặc một chiếc váy vàng nhạt, chân đi đôi giày búp bê trắng và khoác chiếc áo dạ màu đen, dáng người thấp thấp, chỉ đến vai người yêu. Trông cô chẳng khác nào một cô sinh viên non nớt, dáng vẻ e thẹn như nụ hoa đang e ấp trong sương sớm. Khuôn mặt tròn tròn đỏ ửng vì xấu hổ và xúc động trước những lời tỏ tình sâu sắc của người yêu. Nụ cười mỉm dịu dàng vì trái tim xao động, rộn ràng khi được người yêu tỏ tình công khai trước đám đông. Đồng thời hai mắt to tròn lấp lánh nước thể hiện sự xúc động tột cùng của cô. Dường như mọi ánh sáng nơi đây được thắp lên từ đôi mắt có hồn của cô, niềm hạnh phúc đong đầy trong đôi mắt sáng hơn cả những bông pháo hoa trên trời kia.

Chăm chú nhìn người yêu đang quỳ trước mặt mình chờ đợi, mãi sau Hân mới đưa tay ra run run cầm lấy bó hoa, nghẹn ngào nói:

- ... Em đồng ý.

Giọng nói nhẹ nhàng và êm tai của cô gái vừa dứt không gian như vỡ òa bởi sự phấn khởi của mọi người và có lẽ nó còn vang vọng hơn cả tiếng pháo hoa vừa rồi. Mọi người reo mừng, chúc phúc cho đôi bạn trẻ. Chàng trai vẫn còn cười ngây ngô một lúc mới bừng tỉnh, vội vàng đứng bật dậy, lấy chiếc nhẫn nhỏ xinh cài trên bó hoa, nâng niu bàn tay cô gái lên rồi lồng vào ngón áp út của cô. Tình cảm yêu thương và sự sung sướng vô bờ khiến chàng trai theo bản năng đưa tay người yêu lên miệng hôn vào chiếc nhẫn. Sau đó khi cô chưa kịp phản ứng đã ôm cô quay vài vòng hét lên phấn khích như một đứa trẻ nhận được món quà ưa thích nhất. Mọi người cảm động, vỗ tay cổ vũ, yêu cầu hai người hôn nhau. Do vậy trước sự ngượng ngùng của cô gái và sự chứng kiến của tất cả, chàng trai cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nồng nàn và thắm thiết.

Cách đó không xa, trong bóng tối cô đơn và lạnh lẽo có hai người đang dõi mắt nhìn khung cảnh hạnh phúc của đôi uyên ương. Họ đứng đối diện nhau nhưng lại không nhìn thấy đối phương bởi bóng tối hay bởi chính trái tim họ vẫn chưa thể nhìn thấy nhau? Cô gái dựa vào một gốc cây cổ thụ, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt vui vẻ kèm theo chút cô đơn từ xa chúc phúc cho hai người bạn của mình. Thì ra cảm giác nhìn người khác hạnh phúc là vậy. Cô gái cười cười nhìn bọn họ rồi quay đi.

Chàng trai đối diện, đứng gần một chiếc ghế đá nhưng không ngồi xuống, tay phải đặt trên thành ghế lạnh lẽo, cứng rắn khẽ nắm chặt lại. Khuôn mặt điển trai, nho nhã nở nụ cười nhẹ, nhìn hai người phía xa thầm chúc mừng. Sự cô đơn in đầy trên đôi vai rộng và dáng người cao lớn của anh. Trên người cũng chỉ là chiếc áo phông và quần jean giản dị gần giống anh chàng kia nhưng bọn họ lại trái ngược nhau cả về cảm xúc lẫn tình trạng. Ngắm nhìn dôi bạn trẻ một lúc sau đó anh cũng dứt khoát quay người, bước về hướng ngược lại.

Hai người cùng quay đi nhưng mỗi người bước một ngả. Trên con đường rộng lớn in rõ hai cái bóng cô đơn, lẻ loi như nhau nhưng lại là hai đường thẳng cách biệt, không có điểm giao nhau, mặc dù tâm trạng của họ lúc này gần như trùng khớp. Có lẽ số phận chưa đến với họ, hai đường thẳng có thể giao nhau hay không vẫn còn là một điều bí ẩn. Vì vậy hai người đành trải qua một mùa Valetine cô đơn và quạnh quẽ, buồn bã ngắm nhìn những người khác hạnh phúc bên nhau