Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 43: Ngoại truyện 4: Thù dai và mỏ nhọn



Trong một quán bar bình dân, một nhóm các cô gái trẻ đang ngồi uống rượu và tán gẫu giữa phòng, thu hút hàng loạt ánh mắt của cả nam lẫn nữ xung quanh.

Một cô gái vẫn còn mặc đồng phục áo trắng váy đỏ của nhân viên lễ tân, hai chân đặt hẳn lên bàn bộc lộ tính cách thật của mình. Uống cạn ly rượu đầy, cô hất đầu về phía những người còn lại, nhàn nhạt hỏi:

- Có chuyện gì mà bọn mày gọi tao gấp vậy?

- Chẳng có gì.... Lâu rồi không thấy mày nên gọi thôi. – Một cô gái ăn mặc ngổ ngáo, khuyên tai bấm chằng chịt kín vành tai vừa cầm chai rượu tu vừa đáp.

- Mày rảnh quá nhỉ. – Cô gái kia bực mình hất tay bạn ra khỏi người mình.

Một cô gái khác ngồi bên trái, mặc quần sooc ngắn và áo dây ngắn lộ ra khuyên bụng, rít một hơi thuốc rồi cười nửa miệng nhìn bạn nói mát:

- Mày dạo này lạ thật đấy. Không đi bar, cũng không hẹn hò với ai. Sao? Chán đàn ông rồi à? Muốn quay lại làm con gái ngoan hả?

- Bỏ ngay cái kiểu nói đểu đó đi. – Cô gái lạnh lùng đáp trả.

Thực sự cô không có tâm trạng ngồi đây đấu khẩu cùng cô ta.

Vẫn biết cô ta là người luôn ghen ghét và đố kỵ với cô nhưng cô không thèm chấp. Những người bạn này chỉ là bèo nước gặp nhau, vui chơi vì cùng sở thích mà thôi.

Đúng là cũng phải một năm rồi cô không tụ tập cùng họ, nhất là từ ngày quen mấy người bạn thân ở chỗ làm. Cô dần xa rời cuộc sống buông thả và kích thích lúc trước, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta được nước lấn tới và đè đầu cưỡi cổ cô.

Cô không dám nhận mình là con gái ngoan, nhưng cô cũng chẳng phải loại hư hỏng quá mức. Cô chỉ là quá buồn chán vì vậy muốn tìm thứ gì vui vẻ thôi, chỉ cần cô luôn biết rõ diểm dừng là được, còn người khác nhìn thấy gì, đánh giá ra sao cô không quan tâm. Nhưng một điều chắc chắn đó là những người này không có tư cách nhận xét và soi mói cô.

Ba người còn lại nhìn họ sắp sửa gây chiến, vội vàng lên tiếng khuyên can.

- Quyên, mày ít lời đi. – Một cô gái đẩy vai cô bạn, trừng mắt đe dọa.

Còn một cô cũng lôi cô bạn kia ra, đưa ly rượu khác vào tay bạn nói nhỏ nhẹ:

- Nhi à, mày chấp nó làm gì. Mày cũng hiểu rõ tính nó chỉ ác miệng thôi. Tại vì thằng nó thích vẫn còn thơ thẩn mày đó mà.... Bỏ qua đi.

- Đó là lỗi của tao chắc? – Người tên Nhi hừ lạnh, ngửa cổ uống cạn rồi đặt mạnh chiếc ly không lên bàn.

Cả tháng nay cô bực dọc và chán nản trong người, vậy mà đủ thứ chuyện, đủ người tìm đến làm phiền khiến cô muốn phát điên. Mà kẻ đầu sỏ thì vẫn ung dung sống qua ngày, thậm chí còn không biết cô đang khổ sở và chán nản thế nào.

Không khí trở nên căng thẳng và gượng ép. Các cô gái không nói gì nữa, ra sức uống rượu.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang lên, hòa chung với tiếng nhạc ầm ĩ trên sàn. Cô gái mặc đồng phục bình tĩnh nhìn màn hình đang sáng nhấp nháy rồi ấn nút nghe.

- Mày đang ở đâu vậy? – Bên kia vọng lại âm thanh ẩn nhẫn.

- Em đang ở bar với mấy người bạn. Có việc gì không? – Cô gái thong thả đáp.

- Về nhanh, chưa hết việc mà mày đã chốn đi. Sếp đến kiểm tra là chết chắc đó. Chị không che giấu nổi đâu. – Người bên kia gấp gáp giục.

- .... Thôi được rồi, em về ngay đây.

Dứt lời cô cúp điện thoại luôn. Uống nốt ngụm rượu, Nhi mới cầm túi sách, đứng thẳng người nhìn các bạn mình, lạnh nhạt dặn dò:

- Tao phải về rồi.... Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng gọi tao nữa.

Nói xong cô liền quay người đi ra cửa luôn, không thèm quan tâm đến phản ứng của những người bạn đó. Họ có tức giận hay chán ghét cô cũng mặc bởi đã đến lúc cô muốn cắt đứt quan hệ với những người đó. Cuộc sống nhộn nhịp về đêm này cô đã chán ngấy, bắt đầu muốn cuộc sống nhẹ nhàng và yên bình hơn.

Có lúc cô cũng muốn như cô bạn của mình, có một người chồng yêu thương và con gái ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy. Nhưng nhìn lại bản thân, sao cô thấy điều đó xa vời đến vậy? Chẳng lẽ là do cô đòi hỏi quá nhiều hay số phận của cô phũ phàng? Đôi khi cô buồn chán và tuyệt vọng vì điều đó. Cô cũng muốn có một tình yêu thực sự, một người đàn ông che chở và yêu chiều chứ không phải những kẻ chỉ vì bề ngoài của cô và những ý đồ đen tối rồi định dùng vật chất dụ dỗ hay trao đổi với cô. Vậy mà lần đầu tiên cô chân thành muốn yêu lại bị thất bại và thảm hại đến vậy. Anh ta chưa cho cô cơ hội nào đã vội ngăn cách ranh giới rõ ràng với cô.

Thực ra cô không phải người yếu đuối và chùn bước sớm như vậy, nhưng ít ra cô phải nhìn thấy chút gì đó hi vọng cô mới có can đảm bước tiếp chứ? Rất tiếc ngay cả điều đó anh ta cũng keo kiệt.

Bước ra khỏi quán bar, Tuyết Nhi ngửi ngửi quần áo trên người, vẫn còn mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc. Tức giận rủa một tiếng "khốn thật", cô đưa tay vẫy xe.

Đột nhiên vai bị người khác vỗ nhẹ, cô giật mình quay lại.

Một hơi thở đậm đặc hương rượu đập thẳng vào mặt khiến cô phải né sang bên ngay lập tức, tiếp đó là giọng nói lè nhè tròng ghẹo của kẻ đó:

- Cô em đi đâu vậy? Có muốn vui vẻ cùng bọn anh không?

- Bỏ tay. – Cô lạnh lùng quát.

Một tên khác vịn lấy vai cô, đứng xiêu vẹo cười nham nhở với cô:

- Cưng nóng thế. Đi với bọn anh vui lắm.

- Tôi nói lại.... Bỏ tay. – Giọng nói cô bắt đầu tăng cường độ theo cảm xúc.

Hai tên đàn ông nửa tỉnh nửa say nên không để ý đến khuôn mặt lạnh lẽo và ánh mắt đầy âm khí của cô. Bọn chúng cười nhạo rồi đưa tay sờ má cô nói những lời thô tục:

- Cô em cứ thích làm chọe. Con gái tử tế ai vào đây? Muốn tiền hả, yên tâm chỉ cần làm hai anh vừa lòng các anh sẽ cho nhiều tiền.

Nói rồi bọn chúng nở nụ cười dâm đãng, đang định lôi kéo cô đi theo.

Ngay lúc Tuyết Nhi định giơ tay đấm vào mặt chúng đã có người nhanh hơn, nắm lấy hai bàn tay trên vai cô, xoay mạnh, môt tiếng "rắc" ngọt lịm vang lên. Bọn chúng thét lên đau đớn rồi bị một cú đá mạnh mẽ lăn xuống đất. Tiếp theo là một tiếng quát ở vực cao của đàn ông chứa đầy cơn thịnh nộ:

- BIẾẾ.....NNNNNNNN.

Hai tên kia nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của người đàn ông sợ xanh mặt, cuống cuồng vừa bò vừa lết biến khỏi đó trong tích tắc.

Còn lại hai người, không khí im ắng lạ thường. Tuyết Nhi vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên và không hiểu.

Trong khi đó Nhất Huy bước đến, quan sát cô một lượt kĩ càng, đến khi chắc chắn rằng cô không có việc gì mới trầm mặt mắng:

- Sao em lại đến đây? Có biết những chỗ này rất nguy hiểm với con gái không?

Những lời tức giận nhưng chứa đầy sự lo lắng và quan tâm của anh làm cô giật mình bừng tỉnh. Trừng lớn mắt nhìn anh mất một lúc, sau đó cô thờ ơ đáp:

- Tôi đến đây liên quan gì anh? Chẳng phải anh cũng đến sao?

Cô khoanh hai tay trước ngực, cười xem thường anh. Cứ tỏ ra là chính nhân quân tử, vẫn đến đây đó thôi, vậy thì anh lấy tư cách gì chỉ trích cô?

- Chị Huệ gọi anh đến đón em. – Huy thở dài nhìn cô giải thích.

Nghe vậy, mặt Tuyết Nhi liền đổi màu, vội vàng quay đi không dám đối diện với anh, quai hàm nghiến chặt, miệng lầm bầm " Chết tiệt, để xem về em xử chị thế nào. Đồ bà già nhiều chuyện", sau đó cô quay người vừa bước đi vừa nói:

- Cảm ơn, không cần phiền anh, tôi tự về được.

- Để anh đưa em về. – Anh ung dung đưa tay ra giữ cô lại.

- Tôi đã nói không cần. – Cô tức giận hất tay anh ra, hai mắt tỏe lửa nhìn anh.

Tiếc là Nhất Huy không hề sợ hãi, chỉ bình thản phán:

- Anh nhất định đưa em về.

Câu nói như mệnh lệnh và thái độ dửng dưng của anh rốt cuộc trọc Tuyết Nhi nổi điên. Cô quay phắt người lại, đối diện với anh gào lên:

- Cụ nội nó. Trần Nhất Huy, anh nghĩ mình là ai đây? Anh là cái thá gì mà ép buộc tôi làm cái này cái nọ? Tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng mình thích thì đến, không thích thì bỏ đi là được. Tôi không phải đồ chơi của anh để cho anh đùa bỡn đâu. Tôi đã từng nói rồi. Tốt nhất đừng động vào tôi, nếu không anh sẽ có kết cục thê thảm đó.

Cô hằm hè đe dọa, chỉ thiếu điều nhe răng nanh ra.

Trái tim cô đau đớn như bị hàng trăm con kiến gặm nhấm.

Lúc trước mặt dày bám theo anh nhưng vẫn bị làm ngơ, bị bỏ qua một cách không thương tiếc, vì vậy cô đã thề với lòng mình không nghĩ đến anh nữa, càng không thèm yêu anh nữa. Cô cũng có lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của riêng mình, cô nhất quyết không phải loại không biết xấu hổ bám mãi không tha, cho nên khi đã dứt tình thì cô nhất định phải tuyệt tình. Vậy mà anh ta lại dám đem cô ra chơi đùa. Lúc thì lạnh lùng vô tình gạt phăng cô đi như đống rẻ rách, bây giờ lại tỏ ra quam tâm và lo lắng cho cô. Đúng là nực cười.

Từ sau ngày đám cưới của Như Tuyết, đây là lần đầu tiên họ gặp lại.....nhưng chết tiệt....anh ta vẫn nho nhã và chỉnh trang như ngày nào, chỉ có cô là tàn tã, sống vật vờ với nỗi buồn và sự nhớ nhung của mình. Càng nghĩ cô càng tức giận, chỉ hận không thể tàn nhẫn rạch nát khuôn mặt đẹp đẽ và thần thái sảng khoái của anh ta.

- Anh chỉ làm theo lời dặn của chị Huệ thôi. – Anh lạnh nhạt đáp.

Điều đó vượt quá sức chịu đựng của cô, bao nỗi uất hận và kìm nén trong cô vỡ òa theo từng giọt nước mắt tuôn rơi.

- Anh là ai mà có quyền làm tổn thương trái tim tôi? Anh là gì mà có thể nhẫn tâm dày xéo tâm can tôi. Tuyết Nhi tôi dù có chuyện gì cũng không cần anh lo.... Anh nên chết đi thì tốt hơn.

Cô hét vào mặt anh rồi chạy vụt đi.

Phản ứng kích động của cô khiến anh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ra nhìn cô chạy đi. Trong đầu anh là một mớ hỗn độn, đè lên tất cả là hình ảnh những giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc. Nhất Huy thực sự chưa bao giờ nghĩ đến người con gái với nụ cười tươi luôn trên môi, vẻ đẹp tự tin và bộ dáng cợt nhả, trêu đùa đàn ông đó lại có lúc u buồn và đau đớn đến vậy. Dường như trái tim anh bị ngâm trong thứ nước đó khiến mọi thứ ướt sũng và mờ nhạt. Có thứ gì rục rịch chui ra khỏi tim anh theo dòng nước đó. Nhất Huy cảm thấy lạ lẫm và ẩn ẩn đau nơi đáy tim. Anh như nắm rõ được tất cả lại như mịt mù không nắm được thứ gì, vì vậy cứ đứng ngẩn ngơ tại đó hồi lâu, ánh mắt không tiêu cự dõi theo hướng cô.

Một tuần nay, Tuyết Nhi đều đi làm với bộ mặt xám xịt như cả thế giới mắc nợ cô. Mọi người xung quanh không ai dám trêu đùa hay nhiều lời với cô. Chị Huệ rốt cuộc cũng chịu đủ, mệt mỏi quay sang cô than:

- Mày bỏ cái bản mặt gớm ghiếc đấy đi được không? Có ai xiết nợ hay lấy cắp đồ của mày đâu.

- Chị còn dám lên tiếng? Nếu không phải tại chị em có bực bội thế này không? – Cô trừng mắt nạt lại.

- Không nhờ chị bọn mày được vậy sao? Lại còn không biết nắm bắt cơ hội, ngồi đấy mà chơi trò chốn tìm với nhau.... Mệt người. – Chị cười tủm tỉm ra điều nhìn thấu tâm can cô.

Vẻ mặt gian tà của chị khiến Tuyết Nhi vừa tức vừa buồn cười.

Đúng là trên đời này có rất nhiều chuyện lạ lùng và thú vị, nhất là trong lĩnh vực tình cảm. Lúc cô điên cuồng chạy theo thì anh lạnh lùng không cần và làm tổn thương cô sâu sắc, nhưng khi cô thất vọng và quyết định từ bỏ thì anh lại nhìn rõ lòng mình và theo đuổi lại cô. Điều đó khiến cô khó xử và rối bời. Cô không thích bị đâm một nhát rồi lại được khâu vá và chăm sóc vết thương tận tình. Nhưng tình cảm đâu phải là thứ vật chất cầm nắm được, đâu thể dễ dàng nắm chặt trong tay rồi liệng đi như một cục đá, hay nói từ bỏ là từ bỏ được ngay? Nhưng nếu muốn cô ngay lập tức vui vẻ chấp nhận và chạy đến ôm anh nồng nhiệt cô không làm được. Do vậy, cô cứ mặc anh dám sát mình lúc đi và về, không cho cô bất cứ cơ hội đi bar hay giao du với đám bạn nhố nhăng nào nữa. Thực ra điều đó là dư thừa bởi cô vỗn đã dự định làm vậy từ trước. Cô muốn anh nếm trải chút tư vị đau khổ khi bị người ta lạnh nhạt và hắt hủi, coi như vừa trả thù vừa thử thách tình cảm của hai người.

Một buổi chiều chủ nhật sau bao ngày giằng co, Nhất Huy trở Tuyết Nhi đến bờ hồ ngắm cảnh.

Hai người ngồi trên chiếc ghế đá ven hồ ngắm nhìn mặt nước màu xanh đang chuyển động dập dềnh theo từng đợt di chuyển của sóng nước nhờ những cơn gió mạnh mẽ và lạnh lẽo. Thời tiết này mà ra bờ hồ ngồi thì đúng là không thật lý tưởng, nhưng Tuyết Nhi mặc kệ, chỉ cần cô thích là được.

Kéo cao áo khoác lên một chút, cô bất chợt lên tiếng phá tan bầu không khí nhẹ nhàng và thanh bình bao trùm hai người:

- Hôm nay vừa đúng hết hạn.

- Hạn gì? – Anh ngơ ngác hỏi.

- Hết hạn hành anh.... Hôm nay vừa tròn ba tháng từ ngày anh theo đuổi em, đó cũng chính là thời gian anh làm em đau khổ trước kia. – Cô vênh mặt nhìn anh đưa tay ôm đầu chịu thua – Chỉ còn hơn hai tuần nữa là Tết.... Năm nay em muốn mình có một cái Tết khác biệt với những mùa trước. – Cô nháy mắt với anhh.

Nhất Huy lập tức bật cười đưa tay giữ mặt cô để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau rồi hậm hực lên án:

- Em rõ ràng tha thứ cho anh rồi tại sao còn kéo dài đến tận bây giờ?

- Tại em muốn anh phải trả hết nợ cho em đã. – Cô cười chun mũi nghịch ngợm.

Thấy vậy anh liền cưng chiều véo vào mũi cô, nhăn mặt than:

- Em đúng là thù dai và nhỏ mọn.

Mặc dù mang tiếng khiển trách nhưng trong giọng nói của anh chứa đầy sự ấm áp và yêu thương, không hề lạnh căm như cơn gió mùa đông đang thét gào bên tai.

Ba tháng này anh bị cô hành hạ thống khổ không nói thành lời nhưng anh không hề giận cô bởi anh biết cô chỉ cứng miệng, thực chất trong lòng mềm mại và đẹp đẽ vô cùng. Anh nói như vậy chỉ là để cô bớt kiêu ngạo và vui đùa thôi.

Nào ngờ Tuyết Nhi lại nghiêm túc thực sự. Túm lấy cổ anh kéo xuống gần sát mặt mình, cô tuyên bố thẳng thừng:

- Đúng vậy. Em là người vô cùng nhỏ mọn và thù dai.... Đặc biệt đối với những người mình yêu thương lại càng nhỏ mọn và thù dai hơn nhiều. Anh phải khắc sâu điều đó trong đầu và không được làm tính khí đó của em có cơ hội bộc phát.... biết chưa? – Cô hung tợn nói nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia cười rạng rỡ.

Bộ dạng chanh chua và ghê gớm của cô khiến anh bật cười, vui vẻ gật đầu rồi hôn lên môi cô. Hai đôi môi gắn kết với nhau như thỏa thuận kí kết một hợp đông lâu dài.

Làn gió đông thổi qua không đánh tan được hơi ấm xung quanh họ. Ánh mặt trời đã tắt từ lâu, màn đêm đang đến gần nhưng cũng không thể nhấn chìm hình ảnh dính chặt nhau của đôi tình nhân trẻ.