Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 44: Ngoại truyện 5: Bị ốm



Mấy ngày nay trong thành phố có dịch sốt virus, nhiều em nhỏ đã phải nghỉ học để tránh lây nhiễm các bạn. Không may Như Tuyết đã trở thành nạn nhân đầu tiên.

Gần sáng cô bắt đầu sốt nóng rồi sốt lạnh, Minh Vương vội vàng gọi điện lôi cổ vị bác sĩ tại nhà đang còn trong giấc nồng và gần như đe dọa ông ta đến ngay lập tức.

Sau khi đo nhiệt độ và khám tổng thể cho cô, ông bác sĩ đứng dậy, vẻ mặt bất mãn nhìn anh như muốn nói " có cần gấp gáp đến vậy không?", nhàn nhạt nói:

- Chỉ là các triệu chứng bình thường của sốt virus... Truyền nước sẽ nhanh khỏi thôi.

Dứt lời, ông ta ra hiệu cho cô y tá bên cạnh chuẩn bị dụng cụ truyền nước, còn mình chọn mũi kim và ống tiêm.

Vừa nghe phải truyền nước Như Tuyết đã nhăn mày, sợ hãi nắm chặt tay Minh Vương. Từ nhỏ cô là đứa bé khỏe mạnh, rất ít khi bị ốm, vì vậy không phải tiêm chích nhiều cho nên đâm ra sợ kim tiêm. Nhìn ông bác sĩ cầm kim tiêm lòng bàn tay cô đã toát mồ hôi, sinh ra phản ứng kháng cự tự vệ.

Hiểu rõ điều đó, anh dịu dàng vuốt má cô, tay khác vỗ về mu bàn tay cô an ủi.

- Đừng sợ, xong ngay thôi.

- Anh nhớ bịt mắt em và giữ chặt em nhé. – Cô sợ sệt dặn dò anh khi bác sĩ tiến đến gần.

Bộ dạng như con thỏ nhát gan hiếm thấy của cô làm anh bật cười, sủng nịnh thơm vào trán cô rồi nhẹ nhàng dùng một bàn tay bị mắt cô lại, tay khác giữ chặt cổ tay cô đưa đến gần bác sĩ.

Ông ta bình tĩnh bôi chút nước cồn lên cổ tay cô rồi dễ dàng tìm ra tĩnh mạch, ấn mũi kim ngọt lịm vào sâu trong da cô. Như Tuyết rùng mình một cái rồi im lặng vì có Minh Vương bên cạnh nhẹ nhàng xoa dịu.

Nhanh nhẹn cất đồ nghề của mình vào hộp thuốc chuyên dụng, ông bác sĩ quay ra dặn dò:

- Xong rồi.... Cứ để cô ấy nghỉ ngơi và tẩm bổ nhiều vào.

- Cảm ơn bác. – Như Tuyết mỉm cười với ông. Thấy vậy ông liền nhăn mày đùa:

- Đó là chức trách của tôi.... Chỉ cần lần sau chồng cháu không thổi phồng sự thật và dọa tôi sợ đến vậy là được.

Mặt Minh Vương lập tức đỏ bừng và lúng túng không biết nói gì. Những người khác khổ sở nhịn cười.

Lát sau mấy người mặc đồ trắng rời khỏi đó, để lại vợ chồng họ tâm tình.

Sửa lại gối để cô nằm thoải mái và đắp chăn cho cô chu đáo rồi cúi xuống thơm lên trán cô, anh dịu dàng nói:

- Em ngủ một lát nhé, để anh đi nấu gì đó cho em ăn.

- Các con thế nào rồi anh? – Cô nắm tay anh hỏi.

- Không sao. Các con đang ở bên nhà bà, Ánh Dương biết chăm em lắm. Em không phải lo gì cả. – Anh nhẹ nhàng nắm tay cô an ủi.

- Em biết....nhưng các con sẽ nhớ em lắm... Em nhất định phải nhanh khỏi. – Cô mỉm cười nhìn anh rồi nhắm mắt lại tĩnh dưỡng.

Minh Vương cũng mỉm cười đặt tay cô vào trong chăn, sau đó khẽ khàng đi ra ngoài đóng cửa lại tạo không gian yên tĩnh cho cô ngủ.

Ngày hôm sau Như Tuyết đã hạ sốt. Cô bắt đầu thấy bí bách và muốn xuống giường vận động, nằm lỳ trên giường suốt hai ngày khiến gân cốt cô tê cứng lại.

Vẻ mặt lo lắng và theo sát như muốn dìu của anh khiến cô phì cười:

- Anh cứ làm như em bệnh nặng lắm vậy. Em khỏe rồi, bác sĩ cũng bảo vậy mà.

- Anh biết. – Anh nhàn nhạt đáp nhưng vẫn không ngừng dõi theo cô.

Như Tuyết chán nản đảo mắt ngồi xuống ghế, nhìn khắp nhà yên ắng liền hỏi:

- Con vẫn đang ngủ à anh?

- Ừm.... Con bé vừa ăn bột no nê liền lăn ra ngủ. – Anh bật cười khi nhớ lại dáng ngủ đáng yêu của con gái bé bỏng. Con bé rất hiếu động và ồn ào chứ không hề yên lặng như cô chị họ chỉ cách mình có một tuần tuổi.

- Thôi.... Mai em mới cho con ** để đảm bảo mình đã khỏi hoàn toàn. – Cô thở dài tiếc nuối.

Minh Vương ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, thơm vào tóc cô trách:

- Em chỉ quan tâm đến con thôi, vậy anh ở đâu? – Anh ra vẻ ghen tuông với các con.

Như Tuyết phì cười phối hợp xoa má anh dỗ dành:

- Anh và các con như nhau, em không thiên vị ai cả.

Nghe vậy Minh Vương mới hài lòng nở nụ cười hết giận.

Bất chợt một ý tưởng lướt qua đầu, cô quay sang cười hỏi anh:

- Anh à, lâu rồi mọi người không tụ tập.... Hay là ngày mai chúng ta gọi họ đến nhà làm một buổi picnic tại gia luôn nhỉ.... Ừm...xem nào.... – Cô đưa tay chống cằm nghĩ ngợi rồi bất chợt hào hứng hô – A....nướng thịt.... chúng ta sẽ nướng thịt trong vườn....thế nào?

Hai mắt cô sáng rực nhìn anh chờ đời, vì vậy anh mỉm cười gật đầu khen ngợi:

- Tuyệt vời.... Anh sẽ gọi mọi người và sắp xếp một vài thứ.

Nói xong anh thơm vào má cô rồi đứng dậy đi gọi điện cho các bạn.

Vậy là sáng ngày hôm sau, gia đình nhỏ nhắn này đã sẵn sàng cho một buổi nướng thịt đông vui và nhộn nhịp.

Quang Tiệp là người đến đầu tiên. Mới sáng sớm còi xe của anh đã inh ỏi trước cổng nhà. Minh Vương bất mãn ra mở cửa cho anh còn không quên tặng anh một cú huých vào vai đau điếng miễn phí.

Lơ đi vẻ mặt đó của bạn, anh cười cười xoa chỗ bị đau tiến đến gần Như Tuyết cười nham nhở trêu:

- Em thật không bình thường, anh chưa kịp đến thăm đã khỏi ốm rồi. Cũng tốt, đỡ tốn tiền đường sữa của anh.

Như Tuyết cười xua tay, nhẹ nhàng đáp:

- Không sao, coi như trừ vào tiền quà cưới của bọn em.... mặc dù có thể không mất.

Dứt lời liền cười ngặt nghẽo, Minh Vương cũng cười theo. Còn Quang Tiệp hằm hằm nhìn hai vợ chồng đang cười sung sướng trước mặt, hận nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này Ánh Dương từ trong nhà bước ra, vẻ mặt vô cảm nhìn anh phán một câu xanh rờn:

- Chú Tiệp bị ế rồi ạ.

Lần này anh trực tiếp ngã lăn quay ra đất không đứng dậy nổi. Mặc dù sau bao ngày kiên trì cực khổ, cuối cùng con bé cũng chịu gọi anh là chú nhưng đổi lại anh càng bị nó chơi xỏ và đem ra làm đồ chơi. Quang Tiệp đau khổ như oán phụ nhìn gia đình đáng sợ trước mắt mà khóc không ra nước.

Bất ngờ chuông điện thoại của Minh Vương vang lên, những lời nói bất hủ của anh trong bệnh viện lại được vang lên sau mỗi lần có người gọi đến "Nếu biết trước sẽ gặp được em thì anh chắc chắn đã bảo vệ cả thân thể và trái tim này hoàn hảo đến khi trao nó cho em...."

Anh không hề vội vàng bắt máy, thậm chí còn thong thả để cho những lời nói kinh điển ấy kết thúc mới ung dung nhấn phím nghe.

Sau khi nói chuyện xong, anh lại bình tĩnh cất máy vào túi, trên mặt vẫn không hề lộ ra một chút thất thố hay ngại ngùng. Quang Tiệp chứng kiến điệu bộ này nhiều lần vì vậy khinh thường hừ mũi:

- Không thấy tiếng chuông điện thoại của cậu rất sến sao? Tôi nghe còn nổi da gà nè. Thử tưởng tượng xem chẳng may có người gọi đến trong lúc đang họp thì các nhân viên sẽ nói gì với cậu?

- Không.... – Minh Vương nhàn nhạt đáp đúng một từ, sau đó mỉm cười tự mãn nói tiếp – Bọn họ khen tiếng chuông của tôi thật độc đáo và muốn noi theo.

Câu trả lời của anh làm Quang Tiệp cứng họng, mãi sau anh ta mới lắc đầu chịu thua độ dày da mặt của bạn, đành ngậm ngùi trước sự cải tạo thất bại của mình.

Lát sau mọi người đến đông đủ, đoàn người liền kéo nhau ra khu vườn tươi đẹp đằng sau nhà, dựng kều nướng thịt.

Chị Huệ vừa xiên từng miếng thịt vào que sắt vừa hỏi Như Tuyết:

- Mấy ông bà già nhà mày đi đâu rồi?

- Các bố mẹ lại rủ nhau đi du lịch chùa chiền, tiện thể cầu nguyện và xin lộc cho con cháu luôn. – Cô cười vui vẻ đáp.

- Hãi, bọn họ còn teen hơn cả chúng mình rồi – Chị thở dài than vãn, sau đó hai người cùng phá ra cười.

Đúng lúc này, Tuyết Nhi cầm hộp mật ong đi đến hô to:

- Hai người thủ thỉ với nhau cái gì vui thế? À mà hai công chúa dậy rồi đấy, nhiệm vụ cao cả của cậu. – Nói rồi cô hất đầu về phía hai chiếc nôi nhỏ đằng xa, mấy đứa trẻ con đang bu quanh đó.

Như Tuyết nhìn theo, bắt gặp con gái đang quay đầu nhìn xung quanh kiếm tìm liền mỉm cười, bỏ lại hai người đi về phía con.

Trần Ánh Minh là tên của con gái thứ hai, lúc đầu cô đinh đặt cho con là Bình Minh bởi bé sinh vào tầm đó, nhưng nghe có vẻ hơi nam tính, vì vậy cô đổi chữ Bình thành chữ Ánh, tên đệm của Ánh Dương. Có thể nghe kì cục với nhiều người nhưng đối với cô cái tên đó có ý nghĩa hơn. Con bé rất quấn quýt cô và nghịch ngợm hơn so với một bé gái bình thường.

Vừa thấy mẹ đến bé liền ê a đòi bế. Do mới được mười tháng tuổi cho nên bé vẫn chưa nói được, mới chỉ biết ê a vài từ nhưng có vẻ rất muốn nói, miệng lúc nào cũng bi bô, phát ra ngôn ngữ mà người lớn không hiểu nổi rất dễ thương.

Ôm con vào lòng, bé đã dụi đầu vào ngực cô tìm kiếm.

Minh Phương – con gái của Hân bên cạnh cũng đã thức dậy, nhưng bé rất ngoan ngoãn chứ không ầm ĩ như Ánh Minh, hầu hết thời gian bé chỉ ngồi yên quan sát mọi thứ hoặc ưa ngủ. Hân đã không ít lần kêu ca và lo lắng khi đối chiếu với con gái cô bên cạnh, lúc này cũng vậy.

- Liệu có phải con bé ngốc nghếch hay chậm phát triển không?

- Cậu điên à? Sao lại nói cháu gái của mình như vậy? Minh Phương của cô chỉ là ngoan ngoãn quá thôi nhỉ. Mọi người chẳng biết gì. – Như Tuyết nắm tay bé cười trêu. Đứa liền cười khoe hàm răng ít ỏi của mình.

- Không phải con em bất thường mà là...gia đình này quá quái dị thôi.

Đúng lúc Quang Tiệp đi qua càu nhàu phân bua. Ngay lập tức sự xuất hiện của anh làm Ánh Minh chú ý. Bé lại nhoài người đưa tay về phía anh, ê a đòi bế. Như Tuyết cười khó hiểu đưa con cho anh. Chẳng hiểu sao con bé rất thích được anh bế, chỉ là kết quả thường là....

Cô chưa kịp nghĩ hết câu thì đã nghe thấy tiếng hét thảm khốc của Quang Tiệp:

- TRỜI ƠI.... CON LẠI TÈ LÊN NGƯỜI CHÚ RỒI.

Đáp trả lại lời nói của anh là tiếng cười khanh khách và trêu ngươi của Ánh Minh. Mọi người chứng kiến liền bật cười rung đất nhìn bộ dáng nhếch nhác của anh.

Nếu chỉ một hai lần còn có thể cho là tình cờ, nhưng nếu lần nào cũng vậy thì không nghi cũng không được. Quang Tiệp mếu máo nhìn con bé đang cho tay vào miệng mút với vẻ mặt ngây thơ vô số tội, oán hận nói:

- Nhóc con, ngay cả nhóc cũng bắt nạt chú sao?

- Anh thông cảm nha, tại con bé không thể đóng bỉm được. – Như Tuyết ra vẻ hối lỗi đưa tay đỡ con để thay quần áo nhưng vẻ mặt nín cười đã tố cáo sự không thành thật trong lời nói của cô.

Đúng là con bé không thích đóng bỉm bởi bé sẽ khó chịu và dễ bị hăm, vì vậy mỗi lần đóng bỉm cho bé là bé sẽ giãy dụa không chịu ngồi im, khua khoắng tay chân đạp loạn xạ và khóc nháo đến khi họ từ bỏ ý định mới thôi.

- Chú phải cảm ơn em cháu mới đúng. Mẹ bảo, phải dính hơi trẻ con nhiều thì chú mới nhanh lấy được vợ và có con. – Ánh Dương ngồi bên cạnh mẹ gian xảo liếc nhìn Quang Tiệp.

Mọi người nghe xong lại được một trận cười miễn phí. Như Tuyết cũng cười xoa đầu con nói:

- Thôi được rồi, con ra chơi với anh Sơn cùng anh Hoàng đi, đừng để anh nghịch bẩn.

Nghe mẹ dặn, Ánh Dương nhăn mày nhìn hai anh em đang chơi gần đó. Bé vẫn không thích chơi với anh Sơn và chị Phương. Không phải là bé ghét họ mà lý do rất đơn giản, đó là hai người nhỏ tuổi hơn bé nhiều nhưng bé lại phải gọi là anh, là chị. Điều đó làm Ánh Dương cảm thấy rất ấm ức và mất mặt khi anh trai và chị gái của mình lại ít tuổi hơn mình. Bé thực sự chẳng muốn gọi họ là anh, chị. Anh Hoàng bằng tuổi bé mà bé đã phải ngượng ngập gọi là anh huống chi là hai đứa nhóc kia. Ánh Dương hậm hực đứng dậy, mặc dù rất không muốn nhưng vẫn nghe lời mẹ và chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Sau đó mọi người vui vẻ cùng nướng thịt và ăn uống vui chơi thoải mái.

Ánh mặt trời dịu nhẹ trên cao chiếu sáng bóng dáng từng người, mấy đứa trẻ chạy nhảy, đuổi bắt xung quanh họ. Tiếng cười, tiếng tán gẫu mãi không dứt.

*********

Trên đường về nhà, Quang Tiệp vừa lái xe vừa nghe điện thoại của một cô bồ cũ, đến góc cua anh không để ý liền va phải chiếc xe máy đỗ bên rìa đường. Chưa kịp tắt máy xuống xe xem sao anh đã nghe thấy tiếng hét kinh khủng và bóng dáng một cô gái đang vội vã chạy lại gần, trên tay vẫn cầm một túi bánh, chứng tỏ cô ta vừa mua đồ trên vỉa hè.

Chạy đến gần, tận mắt nhìn chiếc xe yêu quí của mình bị va đổ chỏng trơ xuống đường, yếm xe đã bị vỡ, cô gái giận dữ chỉ vào người trong xe hét ầm lên:

- Anh kia, anh có biết lái xe không vậy? Xe tôi đã để sát rìa đường mà anh vẫn đâm vào. Anh còn ung dung ngồi ở đó à? Có xuống xe không thì bảo?

Dứt lời, cô lăm lăm về phía trước, hai tay đập thùm thụp vào kính xe của anh, giục dã anh bước khỏi xe.

Sau một phút sững sờ, Quang Tiệp chán nản bước ra khỏi xe, đi đến đầu xe để quan sát tình hình. Mui xe của anh đẹn vào thân chiếc xe máy của cô gái khiến nó bị vỡ yếm, còn xe anh cũng bị xây xước nhẹ. Vì không muốn rắc rối, anh lập tức rút tiền trong túi ra định đưa cho cô gái rồi đi ngay. Nào ngờ cô gái càng tức giận trước thái độ ngạo mạn của anh, hất mạnh tay anh mắng:

- Anh có biết phép lịch sự tối thiểu của một con người không vậy? Trước hết anh nên xin lỗi và tỏ ra áy náy đã chứ? Chẳng lẽ việc này anh cũng không được học?

- Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? – Quang Tiệp vẫn ngạo nghễ như vậy. Anh ghét nhất những kẻ làm trò để vòi tiền đầy rẫy ngoài xã hội, và anh tin cô gái này cũng là một trong số họ.

Nghe vậy, cô gái không vội xông lên cho anh một cú đánh mà bình tĩnh nhìn lại con người anh một lượt từ đầu đến chân, sau đó nhếch mép cười chế giễu:

- Thì ra là một công tử con nhà giàu.... Nghĩ có tiền là giải quyết được mọi chuyện chắc? Nhìn bản thân anh ngoài tiền thì có gì? Không ngờ vẫn còn loại đàn ông hèn nhát như anh, mới đụng phải xe đứng im mà đã sợ hãi đến ướt sũng quần.... Thôi, coi như tôi hôm nay ra đường gặp phải phân chó, không chấp kẻ yếu bóng vía như anh. – Cô đến gần nói nhỏ vào tai anh - Lần sau, sợ gió thì đừng có ra đường.

Nói xong cô tặng cho anh một ánh mắt thương hại và miệt thị nhất có thể rồi dựng xe dậy phóng đi luôn. Bỏ lại Quang Tiệp quay đơ tại chỗ, vẻ mặt như một tấm bảng phối màu của họa sĩ khi nhìn xuống quần mình.

Lúc này mới nhớ ra vị trí nguy hiểm mà vừa rồi nhóc con kia tè vào. Quay ra lại đụng phải ánh mắt chế nhạo và xem thường của mọi người trên đường, anh hận không thể vạch lớp bê tông chui xuống đất luôn. Tức giận đến nổi điên, định quay ra trừng phạt tên đáng ghét kia thì phát hiện kẻ đó đã đi xa rồi.

Anh căm hận nghiến chặt răng, cố gắng ghi nhớ biển số xe của cô ta để truy lùng và trả thù, mặc dù chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của cô ta ra sao.

Có lẽ anh không chỉ vừa đụng độ xe cộ mà còn vừa gặp phải khắc tinh hoặc có thể chính là trại giam cầm vĩnh viễn trong tương lai của mình. Ai biết trước được duyên phận, khi nó đến khó ai tránh khỏi và những điều kỳ diệu của nó mang lại cũng làm người ta ngỡ ngàng và sửng sốt không kém.

- oOo- HẾT -oOo-

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!