Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 1: Con không muốn xuống núi đâu



Người đàn ông thích bày vẽ

“Con thật sự không muốn xuống núi đâu thưa sư nương!”

Tại một đỉnh núi vô danh ở Long Hạ,

Tô Lân ôm một người phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi mà tha thiết cầu xin.

Tuy nhìn bề ngoài, người phụ nữ này đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn rất quyến rũ. Người phụ nữ này chẳng những có khuôn mặt xinh đẹp mà dáng vóc cũng giống như một yêu tinh.

Kết hợp với chiếc váy đỏ mà người này đang mặc lại khiến người ta choáng ngợp.

“Con đã hai mươi tuổi rồi Lân Nhi, đã đến lúc con phải xuống núi!”

“Vả lại sư nương đã chọn một người vợ cho con, đối phương sẽ đến đón con ngay thôi. Cô gái này còn xinh đẹp hơn cả Vĩnh Mỹ và Du Á con thường gặp nhiều!”

Lý Hồng Thường đành khuyên nhủ đệ tử của mình!

“Người coi con thành loại người gì vậy sư nương!”

“Ở trong lòng của con, chỉ có người là phụ nữ đẹp nhất, không ai có thể cướp đi vị trí đó của người!”

“Con xin người đấy, con không muốn xuống núi. Người để con ở lại đây đi mà!”

Tô Lân vừa giả vờ đáng thương vừa cầu xin, đầu thì cọ qua cọ lại trên cơ thể của Lý Hồng Thường!

Đương nhiên, Lý Hồng Thường cũng biết được Tô Lân đang cố ý, nhưng cô ấy lại không tức giận mà tươi cười, yêu chiều nói.

“Con nghe sư nương nói này Lân Nhi. Con phải nhanh xuống núi đi, với lại, thứ mà sư nương với vài vị sư phụ của con giao cho, con phải cất kỹ vào đấy!”

Gương mặt của Lý Hồng Thường trở nên nghiêm túc.

“Nhưng mà con xuống núi rồi thì sẽ rất nhớ người đấy sư nương!”

Tô Lân càng cọ mạnh lên cơ thể của đối phương.

Đúng lúc này có một cô gái tầm hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo trắng tinh đi đến.

Vả lại gương mặt của cô gái này đẹp không kém cạnh gì người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ kia, khí chất lạnh lùng như sen tuyết ngàn năm trên núi tuyết nên trông cô này vừa có cảm giác quyến rũ lại vừa cao quý thanh khiết!

“Người này là người vợ sắp cưới của con đấy Lân Nhi, con thật sự không muốn đi cùng với cô ấy so?”

Lý Hồng Thường vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt với Tô Lân.

Tô Lân hơi tò mò nhìn sang cô gái mới đến kia, lập tức bị nhan sắc của cô làm bất ngờ, sững sờ tại chỗ!

“Mong tiền bối cho hỏi, đồ đệ của người đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Hạ Băng Ngữ ra sau núi, cung kính nói với người thiếu phụ mặc đồ đỏ kia.

“Hầy, ta khuyên bảo nó hết sức rồi nhưng đồ đệ này của ta không chịu xuống núi. Con tự nói chuyện với nó đi…”

Lý Hồng Thường mới nói nửa câu, đột nhiên khựng lại.

Lúc này, cô ấy phát hiện Tô Lân vốn đứng ở bên cạnh mình không biết đã biến mất từ lúc nào!

Mà đúng lúc này, Tô Lân đi ra khỏi căn nhà tranh ở gần đó, thậm chí anh còn đeo một cái túi hành lý trên lưng.

“Con đã chuẩn bị xong hết để xuống núi rồi thưa sư nương!”

Lý Hồng Thường nhìn thái độ thay đổi như chong chóng của đồ đệ mình mà đen mặt hỏi: “Không phải vừa rồi con kiên quyết không chịu xuống núi à?”

“Có chuyện đó ạ? Chắc là sư nương nhớ nhầm rồi?”

“Con đã trưởng thành thưa sư nương, vậy nên con có thể tự chăm sóc bản thân mình. Bây giờ con xuống núi trước, sau này có thời gian rảnh rỗi con sẽ về thăm người!”

Tô Lân dùng vẻ mặt thâm tình nhìn Lý Hồng Thường!

“Cút đi! Con nhanh cút hộ sư nương cái!”

Lý Hồng Thường nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ!

“Chị nhỏ, chúng ta mau đi thôi nào!”

Tô Lân không quan tâm Lý Hồng Thường mà đi thẳng đến vị trí đối diện của Hạ Băng Ngữ nói.

“Chẳng lẽ anh không muốn nói gì với sư nương của mình sao?”

Hạ Băng Ngữ nhìn gương mặt đen như đít nồi của Lý Hồng Thường mà hỏi.

“Không cần đâu, sư thương của tôi không thích mấy câu lừa tình, đạo đức giả. Vậy nên chúng ta mau đi thôi!”

Tô Lân vội vàng đến mức không đợi nổi nữa mà kéo tay Hạ Băng Ngữ đi xuống núi!

Lý Hồng Thường theo nhìn bóng của Tô Lân đi xa, gương mặt cũng từ từ trở lại bình thường, ánh mắt xinh đẹp đầy ẩn ý, cô ấy thầm nói: “Hôm nay ly biệt, không biết ngày nào chúng ta mới gặp lại nhau được, sư nương chỉ mong con có thể tháo gỡ bí mật bản thân và chấp nhận số phận của mình!”

“Con đừng trách mấy người bọn ta, tất cả mọi chuyện bọn ta làm chỉ vì muốn tốt cho con”.

Bên kia, Tô Lân theo Hạ Băng Ngữ xuống chân núi, hai người vẫn không nghỉ mà tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Nhưng trong lúc họ muốn đi tiếp, đột nhiên có một chiếc xe ngừng lại bên cạnh họ.

Tiếp theo đó, cửa xe mở ra, một đám người mang vẻ mặt đầy dữ tợn bước ra ngoài. Trong tay mỗi người đều cầm một cây đao, người đàn ông dẫn đầu bọn họ là một tên đầu trọc lóc!

“Các người là ai?”

Hạ Băng Ngữ nhìn đám người kia, vô cùng cảnh giác.

“Xem ra chúng tôi đã đến đúng lúc rồi nhỉ cô Hạ! Có người đã trả tiền thuê bọn tôi chặn đường, làm mọi cách không cho cô trở về nhà họ Hạ!”

Người đàn ông đầu trọc cười khằng khặc giải thích.

“Chắc là Hạ Quốc Đông đã thuê các người đến đây, đúng không?”

Hạ Băng Ngữ nhìn đầu trọc kia bằng đôi mắt sắc lẹm!

“Dù cô biết nhiều như thế thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Hôm nay, ngay tại chỗ này, sẽ không ai cứu được cô đâu!”

Người đàn ông đầu trọc không nói dong dài nữa, gã ta đưa mắt ra hiệu với tay sai của mình, ý bảo họ đã có thể ra tay rồi.

Thoáng chốc, một đám người cầm dao đi đến gần chỗ Hạ Băng Ngữ.

Hạ Băng Ngữ không kìm được, quay đầu lại liếc Tô Lân.

Dù sao anh cũng là đàn ông, vậy nên anh phải đứng ra giúp đỡ mình chứ nhỉ?

“Mấy người… Là ai? Muốn gì?”

Nhưng chuyện Hạ Băng Ngữ không ngờ đến nhất là Tô Lân lại tỏ vẻ sợ sệt, thậm chí còn vừa nói vừa run.