Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 2: Anh yêu vợ



Mặc dù có chút không ưa Tô Lân quê mùa, nhưng Hạ Băng Ngữ cũng chẳng có lựa chọn nào khác, lấy xong giấy đăng ký kết hôn liền đưa anh đến biệt thự của nhà họ Hạ!

Căn biệt thự nằm ở khu vực tương đối phồn hoa, bố trí cùng thiết kế bên trong càng thêm xa hoa sang trọng.

“Oa! Vợ ơi, đây là nhà của chúng ta sao? Chỗ này xa hoa quá đi!”

“Chỉ là không biết giường có to hay không, có mềm hay không, có thể chịu được sự giày vò của hai chúng ta hay không?”

Tô Lân vừa đánh giá căn biệt thự sang trọng vừa hơi lo lắng nói.

Hạ Băng Ngữ đầu đầy vạch đen, không kiềm được nói: “Anh bớt nói vài câu đi, trong nhà ngoài tôi ra còn có bố tôi cùng với chú hai ở chung nữa!”

“Chẳng qua là gặp mặt phụ huynh thôi mà, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ hài lòng!”

Tô Lân cười giả lả bảo đảm.

Hạ Băng Ngữ lười chẳng buồn để ý đến anh, tự mình đi thẳng vào sảnh chính của căn biệt thự.

Trên sô pha trong sảnh chính, có một người đàn ông trung niên và một thanh niên đang ngồi, dáng vẻ có vài phần giống nhau, có lẽ là cha con.

Hai người đang nói chuyện gì đó, nhìn thấy Hạ Băng Ngữ trở về thì sắc mặt trầm xuống.

“Băng Ngữ, hôm nay cháu đi đâu làm gì mà bây giờ mới về?”

Người đàn ông trung niên giả trân quan tâm hỏi.

“Chú hai, chú chắc là rất không mong muốn nhìn thấy tôi về đây đúng không?”

Hạ Băng Ngữ lạnh lùng hỏi.

“Băng Ngữ, cháu nói gì vậy?”

“Cháu là cháu gái của chú, chú sao có thể không hy vọng cháu trở về chứ?”

Hạ Băng Ngữ đanh mặt lại.

Hạ Băng Ngữ lười không buồn nói tiếp nữa.

Hạ Quốc Đông này mặc dù trên danh nghĩa là chú hai của cô, nhưng vẫn luôn muốn cô biến mất hoặc gả cô ra ngoài, bởi vì như vậy thì tập đoàn Hạ Thị mới thuộc về ông ta.

Không cần nghĩ thì Hạ Băng Ngữ cũng biết, nhóm người của gã đầu trọc hôm nay chắc chắn là do Hạ Quốc Đông phái đến đối phó với mình!

“Ha ha, chú hai phải không, lần đầu gặp mong chú chỉ bảo nhiều hơn!”

Lúc này, Tô Lân mặt mày tươi cười hớn hở đi về phía Hạ Quốc Đông, đồng thời nhiệt tình đưa tay ra.

“Đồ nhà quê này, mày từ đâu đến đây vậy? Đừng có làm bẩn sàn nhà tao, mau cút đi!”

Người thanh niên kia chính là con trai của Hạ Quốc Đông, Hạ Phi. Anh ta nhìn thấy cách ăn mặc quê mùa Tô Lân thì lập tức mở miệng quát.

“Cậu gọi tôi là gì?”

Tô Lân nghe thấy cách xưng hô của anh ta thì hơi giận.

“Gọi mày là thằng nhà quê, sao nào? Mày không phục à?”

Hạ Phi sải bước đi đến, anh ta hầu như không hề coi Tô Lân ra gì!

Bốp!

Tô Lân vung một bạt tai, đánh cho Hạ Phi ngã vật ra đất: “Uổng cho cậu là người thành phố, vậy mà lại thiếu giáo dục như thế, đáng đánh đòn!”

Ở bên cạnh, Hạ Quốc Đông ngây ra như phỗng.

Con trai ông ta mới chỉ nói một câu thằng nhà quê mà đã bị ăn đòn luôn rồi.

Vậy thì ai mới là người thiếu giáo dục hả!

“Thằng ranh, mày rốt cuộc là ai, dám đánh người của nhà họ Hạ!”

Hoàn hồn lại, Hạ Quốc Đông mới đanh mặt hỏi.

“Tôi là chồng của Hạ Băng Ngữ!”

Tô Lân cũng nhìn ra được, bố con Hạ Quốc Đông chẳng phải hạng tốt lành gì, cho nên cũng dẹp bỏ luôn thái độ thân thiện, ôm lấy eo của Hạ Băng Ngữ nói.

“Cái gì?!”

Hạ Quốc Đông và Hạ Phi đều ngây ra.

Hạ Băng Ngữ vừa ra ngoài một chuyến mà về đến nhà đã có thêm một ông chồng?

“Băng Ngữ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Hạ Quốc Đông vẻ mặt bất thiện chất vấn.