Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 3: Thức dậy



苏醒

Còn chữa được

Tô Lân đi theo Hạ Băng Ngữ đến căn phòng trên tầng hai liền nhìn thấy trên giường bên trong có một người đàn ông trung niên đang nằm.

Mà trên người của người đàn ông nọ còn gắn dây kết nối với monitor theo dõi sức khỏe.

Hơn nữa, người đàn ông trung niên này trông có vẻ rõ ràng là đã nằm liệt trên giường rất lâu rồi, cả người đều trắng bệch, gầy trơ xương.

Lúc này, những bác sĩ tư nhân của nhà họ Hạ đang bận bịu cấp cứu cho người đàn ông trung niên.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ đều dừng tay lại.

Một ông lão mặc áo blouse trắng đi đến bên cạnh Hạ Băng Ngữ, đầy vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi cô Hạ, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, mọi người có thể chuẩn bị lo hậu sự cho ông Hạ rồi”.

“Ba!”

Hạ Băng Ngữ nghe được tin này, nước mắt không kiềm được tràn ra, nằm bò bên giường khóc nức nở.

“Băng Ngữ, thành thật chia buồn, mọi người đều rất buồn vì cái chết của anh hai, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất chính là chuẩn bị hậu sự cho anh ấy”.

Hạ Quốc Đông lên tiếng an ủi, giả bộ đau buồn, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại khó mà giấu được.

Hạ Phi còn lấy điện thoại ra: “Trước đó tôi đã xem xong đất mộ rồi, bây giờ gọi điện cho bọn họ, tối nay đưa bác cả đi hỏa táng rồi đem chôn là được!”

Bốp!

Không đợi Hạ Phi gọi điện thoại, Tô Lân đã cho anh ta một bạt tai: “Đây là bác cả của cậu đấy, còn chưa có chết mà cậu đã muốn đưa ông ấy đi hỏa táng, cậu có còn là con người không?!”

“Thằng nhà quê, tao liều mạng với mày!”

Hạ Phi đôi mắt vằn tia máu lao thẳng về phía Tô Lân.

Mới có bao lâu mà Tô Lân đã cho anh ta ăn ba cái tát, thân là cậu chủ của nhà họ Hạ, anh ta có khi nào từng phải chịu sự đối xử như vậy?

Tô Lân vung chân đạp bay Hạ Phi, phẫn nộ nói: “Tôi chỉ mới dạy dỗ cậu hai câu, cậu đã muốn đánh tôi, bạo lực quá đấy!”

“Đủ rồi!”

“Thằng ranh, mày ba lần bảy lượt đánh con trai tao, thực sự coi Hạ Quốc Đông tao như cục đất mà chà đạp à?”

“Việc hôm nay, nếu như mày không cho tao lời giải thích rõ ràng thì tao tuyệt đối sẽ khiến cho mày không bước được chân ra khỏi nhà họ Hạ!”

Hạ Quốc Đông vẻ mặt uy nghiêm nói.

“Ông hung dữ vậy định dọa ai chứ? Việc này rõ ràng là con trai ông không phải, ba vợ tôi rõ ràng vẫn còn sống, con trai ông lại muốn đưa ông ấy đi hỏa thiêu? Đây không phải là muốn mưu sát à!”

“Nếu như vậy mà cũng được, thì bây giờ tôi mang lão già sống giai như đỉa như ông đi hỏa táng luôn, ông có bằng lòng không?”

Tô Lân bĩu môi, phản bác không chút khoan nhượng.

Hạ Quốc Đông tức đến mức muốn chửi bậy, ông ta lần đầu tiên trong đời gặp phải phường lấy ba tấc lưỡi đánh hạ cả giang sơn như này!

“Tô Lân, anh nói ba tôi vẫn còn sống, có thật không?”

Hạ Băng Ngữ nhìn về phía Tô Lân, như thể đang cố gắng níu kéo lấy cơ hội cuối cùng!

“Cô Hạ, hô hấp của ba cô đã ngừng rồi, tim cũng dừng đập, đã mất hẳn dấu hiệu sinh tồn, người thanh niên này chắc chỉ nói bừa mà thôi!”

Ông lão áo blouse trắng lắc lắc đầu.

Ông ta tên là Lý Tế Dân, là một danh ý nổi tiếng khắp cả thành phố Thiên Giang, lần này nhà họ Hạ chi ra một số tiền rất lớn mới mời được ông ấy đến làm bác sĩ tư nhân.

Đôi mắt của Hạ Băng Ngữ bỗng trở nên ảm đạm, lời nói của Lý Thế Dân khá là có sức nặng.

“Ha ha, đây chỉ là phương pháp chẩn đoán của những bác sĩ mới vào nghề như mấy người thôi, đối với tôi mà nói, chỉ cần người cha vợ vẫn chưa lạnh hẳn thì vẫn còn có khả năng chữa được!”

Tô Lân khẽ cười, đi đến trước giường bệnh.

Tiếp đó, ai cũng không nhìn rõ được động tác của anh, chín cây kim màu đen bỗng nhiên xuất hiện trên người của Hạ Quốc Lương, cũng chính là người đàn ông trung niên đang nằm trên giường.

Ngay sau đó, bàn tay Tô Lân vung lên, chín cây kim đồng thời rung lên bần bật, cùng lúc đó từng luồng từng luồng linh khí thông qua sự giao động của cây kim đi vào trong người Hạ Quốc Lương!

“Tít tít tít!”

Âm thanh từ máy monitor đột ngột vang lên, nhịp tim của Hạ Quốc Lương xuất hiện như một kỳ tích!

“Làm sao có thể như vậy được?!”

Lý Tế Dân, Hạ Quốc Đông, Hạ Phi đều trợn tròn mắt kinh hãi!

“Ba!”

Hạ Băng Ngữ đầy vẻ vui mừng, nhìn ba mình đang nằm trên giường mà có thêm mấy phần hy vọng!