Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 11: Tất cả đều nghe theo lệnh của cô



Nhìn Tô Lân theo sau Hạ Băng Ngữ rời khỏi văn phòng, nhóm cổ đông đó cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, từ dưới bò dậy.

Ngay sau đó, bọn họ tập trung nhắm vào Lý Vy:

“Lý Vy, hôm nay chúng tôi đều nghe lời cô rút vốn nên mới bị đánh, cô nhất định phải cho bọn tôi một lời giải thích!”

“Phải đấy, cô tuyệt đối không thể làm chúng tôi thực sự rút vốn được!”



Lý Vy bị ăn hai cái tát, cả khuôn mặt sưng phù y như cái đầu heo.

Nhưng đối mặt với việc bị nhiều người chất vấn như thế này, cô ta cũng chỉ có thể gượng cười: “Các vị cổ đông xin đừng tức giận, tôi sẽ gọi điện cho ông Hạ báo cáo về việc này, nhất định cho các vị một lời giải thích!”

Nói rồi, Lý Vy ngay lập tức cầm điện thoại gọi cho Hạ Quốc Đông, báo cáo sự việc phát sinh tại đây.

Mặt khác, Tô Lân đi cùng Hạ Băng Ngữ vào trong một văn phòng được trang trí bắt mắt.

“Bà xã, em gọi anh tới đây, là muốn thưởng riêng cho anh sao?”

“Văn phòng, quần tất đen, cửa sổ sát đất, hoàn cảnh đầy đủ như vậy, bà xã, em thật là hiểu anh!”

Ánh mắt Tô Lân nóng rực nhìn Hạ Băng Ngữ.

“Nói bậy bạ gì đó, anh có biết là lúc anh đánh đám cổ đông đó, suýt đã gây tổn thất cho tôi không”.

Hạ Ngữ Băng đen mặt nói.

Tô Lân gãi đầu, bối rối: “Bà xã, dựa vào đâu mà em lại nói vậy?”

“Ban nãy mấy người bị anh đánh đều là cổ đông của công ty, bọn họ đang chuẩn bị bãi nhiệm chức chủ tịch của tôi, anh động tay động chân với họ, lỡ như bọn họ truy cứu tôi thì sẽ rất phiền phức!”

“Nhưng cũng may bọn họ chỉ hù dọa tôi, hiện tại công ty vẫn đang có lợi nhuận, tôi đoán rằng không mấy ai muốn rút vốn”.

Hạ Băng Ngữ ngồi xuống ghế xoay, nhắm mắt lại, liên tục ấn vào thái dương.

“Bà xã em xuất sắc như vậy, vì sao bọn họ còn muốn bãi nhiệm em chứ?”

Tô Lân tiếp tục hỏi.

“Còn không phải là trò quỷ của Hạ Quốc Đông sao, tập đoàn Hạ thị kinh doanh về lĩnh vực dược phẩm, dạo gần đây, đối thủ của chúng tôi - tập đoàn Uông thị không hiểu sao lại mở rộng phát triển một số loại thuốc bổ, hiệu quả rất tốt, khiến cho toàn bộ sản phẩm của tập đoàn Hạ thị đều bị chèn ép”.

“Hạ Quốc Đông bởi vì những quy tắc đặt ra ban đầu của ông nội nên không thể can thiệp vào chuyện của công ty, muốn nhân cơ hội này đưa con trai Hạ Phi của ông ta lên làm chủ tịch, vì vậy đã dùng mọi cách để nhắm vào tôi”.

Hạ Băng Ngữ càng nói càng tức giận.

Tất nhiên, Hạ Băng Ngữ nói cho Tô Lân biết những điều này cũng không phải là hy vọng đối phương sẽ làm điều gì cho mình, cô chỉ là muốn tìm một người để trút hết những cảm xúc trong lòng.

“Chỉ là việc nhỏ thôi mà!”

“Vợ à, sao em không nói sớm, ở chỗ anh có đủ các loại đơn thuốc, em muốn loại nào, anh cho em!”

Tô Lân vỗ ngực.

“Bỏ đi, từ nhỏ anh đã sống ở trên núi, những thứ gọi là bài thuốc có lẽ cũng chỉ là một số phương thuốc dân gian mà thôi, căn bản không thể đem ra sản xuất”.

Hạ Băng Ngữ lắc đầu, căn bản là không tin tưởng Tô Lân.

Tô Lân cũng không nói gì nữa, mà đi đến phía sau Hạ Băng Ngữ, hai tay đặt lên đầu cô.

“Anh muốn làm gì?”

Hạ Băng Ngữ vẫn luôn nhắm mắt, cảm nhận được động tác lúc này của Tô Lân, cô bị dọa tới mức suýt đứng phắt dậy.

“Bà xã, sao em lại lo lắng tới vậy, anh chỉ là thấy em không được thoải mái nên muốn mát xa cho em thôi”.

Tô Lân mở miệng giải thích.

Đồng thời, ngón tay cũng bắt đầu từ từ mát xa trên đầu Hạ Băng Ngữ.

Động tác rất nhẹ nhàng.

Trong khi xoa bóp, một luồng khí tức truyền từ ngón tay Tô Lân, đi vào trong đầu Hạ Băng Ngữ.

Lúc này, Hạ Băng Ngữ chỉ cảm thấy sảng khoái khắp người, mệt mỏi bấy lâu nay đều tan biến.

Nhất là tâm trí cô trở nên tỉnh táo chưa từng có, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên mạch lạc hơn nhiều.

Đặc biệt trong đầu cô có một sự rõ ràng chưa từng thấy, thậm chí suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

Trong trạng thái thoải mái như vậy, Hạ Băng Ngữ không khỏi phát ra một tiếng hừ nhẹ trong cổ họng.

Tô Lân nghe vậy không khỏi mỉm cười hỏi: "Em yêu, kỹ năng của anh thế nào?"

"Không tệ, dùng lực nhiều một chút sẽ tốt hơn." Hạ Băng Ngữ theo bản năng trả lời.

Vừa nói xong, Hạ Băng Ngữ liền ý thức được hai câu nói hàm hồ không rõ ràng, sắc mặt đột nhiên đỏ đến tận cổ!

"Được rồi vợ, cứ ngồi thoải mái mà hưởng thụ đi, anh đảm bảo sẽ phục vụ em một cách thoải mái!"

Tô Lân vừa cười vừa nói, dùng lực nhiều hơn trên tay.

Và lúc này, gia đình nhà họ Hạ.

Hạ Quốc Đông đã biết chuyện gì xảy ra trong phòng họp thông qua Lý Vy, và khuôn mặt ông ta cực kỳ xấu.

"Ba, tập đoàn Hạ Thị xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Băng Ngữ đã bị cách chức rồi à?"

Lúc này Hạ Phi tình cờ về nhà, nhìn thấy Hạ Quốc Đông đang ngồi trên ghế sô pha liền hỏi.

"Việc từ chức không thành. Lúc đang họp Tô Lân đột nhiên xông vào và đánh ban giám đốc".

Hạ Quốc Đông vẻ mặt âm trầm nói.

"Mẹ kiếp! Lại là tên nhóc đó! Hắn thật sự cho rằng có con khốn như Hạ Băng Ngữ bảo vệ, chúng ta không dám động vào hắn sao?"

Hạ Phi tức giận đập bàn!

Trong mắt Hạ Quốc Đống hiện lên một tia lạnh lùng: "Xem ra chúng ta chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai".

Hạ Phi sửng sốt: "Ba, ý của ba là lợi dụng cậu Trương kia..."

Hạ Quốc Đông nặng nề gật đầu:“Đúng vậy, ngày hôm qua ba đã nói với cậu Trương về Tô Lân. Dựa theo tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ sớm ra tay”.

"Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ đợi, chỉ cần cậu Trương ra tay, chúng ta sẽ chủ động hành động!"

Bên kia, lúc Hạ Băng Ngữ đang tận hưởng massage, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Sau khi được kết nối, sắc mặt của Hạ Băng Ngữ thay đổi đáng kể: "Cái gì? Ngân hàng Bách Hoa sao có thể làm như vậy? Đúng là quá đáng!"

"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết!"

Cúp điện thoại sau, Hạ Băng Ngữ vẻ mặt có chút buồn bực.

Tô Lân thấy vậy không khỏi hỏi: "Em yêu, lại xảy ra chuyện gì thế?"

"Công ty chúng ta trước đây đã vay tiền từ ngân hàng Bách Hoa. Đáng lẽ phải trả trong một năm, nhưng bây giờ ngân hàng đột nhiên muốn trả trước”.

"Số tiền này đối với công ty rất quan trọng, nếu trả trước, dây chuyền vốn sẽ bị đứt, công ty có thể trực tiếp phá sản."

“Thôi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Điều này anh cũng không hiểu đâu”.

Hạ Băng Ngữ không khỏi lắc đầu giữa chừng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện đến ngân hàng cầu xin.

Mười phút sau, Hạ Băng Ngữ cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

“Em yêu, tình hình thế nào rồi?”

Tô Lân mỉm cười hỏi, vẻ mặt bất cẩn.

"Tạm thời còn khó nói, tôi đã hẹn với chủ tịch ngân hàng tối nay cùng tôi ăn tối, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể đạt được thỏa thuận".

Hạ Băng Ngữ bất đắc dĩ thở dài.

Tô Lân nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Bà xã, để anh đi cùng em!"

Hạ Băng Ngữ khẽ cau mày: "Anh định làm gì?"

"Mời người khác đi ăn cơm, nhất định sẽ không tới chỗ tồi, bữa cơm nhất định sẽ là đại tiệc, anh làm sao có thể bỏ lỡ!" Tô Lân nghiêm túc phân tích.

"Được rồi, nhưng hãy hứa với tôi và đừng nói gì cả".

Hạ Băng Ngữ suy nghĩ một lúc và đồng ý.

Mặc dù mạch não của Tô Lân này khác với người bình thường, nhưng Hạ Băng Ngữ lại có cảm giác an toàn khó tả khi có anh ở bên cạnh.

Thấy Hạ Băng Ngữ đồng ý, Tô Lân lập tức đứng nghiêm, nghiêm túc nói: "Vợ yêu đừng lo lắng, đến lúc đó anh sẽ nghe theo mệnh lệnh của em!"