Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 12: Tên mập chết tiệt, hình như mày rất là kiêu ngạo



Đợi khi tập đoàn Hạ thị đến giờ tan tầm, Tô Lân và Hạ Băng Ngữ cùng nhau rời công ty, bọn họ cùng đi đến Phẩm Hương Lâu.

Tuy rằng nơi này vẫn kém xa so với khách sạn xa hoa, nhưng Phẩm Hương Lâu cũng là nhà hàng cao cấp nổi danh ở thành phố Giang, giá thấp nhất cũng đã là bốn, năm ngàn.

Sau khi tiến vào Phẩm Hương Lâu, Hạ Băng Ngữ dẫn Tô Lân theo, lập tức đi vào một cái phòng riêng, bất an thấp thỏm mà chờ đợi.

“Vợ à, chỉ là nói một chút chuyện mà thôi, em căng thẳng đến như vậy làm gì?”, Tô Lân nhìn biểu cảm của Hạ Băng Ngữ thì không nhịn được mà hỏi một câu.

“Anh thì biết cái gì? Đây chính là chuyện liên quan đến sự sống còn của công ty chúng ta, tóm lại là lát nữa, anh ít nói lại một chút, đừng gây thêm rắc rối cho tôi là được!”

Hạ Băng Ngữ tức giận liếc Tô Lân một cái.

“Ừ!”

Tô Lân gật gật đầu, không hỏi nhiều thêm nữa.

Ước chừng qua hơn hai mươi phút, ở bên ngoài phòng bao truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Ngay sau đó, cửa phòng bao bị người ở bên ngoài kéo ra, là một người đàn ông trung niên đi đến.

Người đàn ông trung niên thoạt nhìn đã hơn năm mươi tuổi, kiểu tóc đã biến thành Địa Trung Hải, cộng với thân mình mập mạp, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dầu mỡ.

“Giám đốc Thịnh, cuối cùng anh cũng đến, mời anh ngồi!”

Hạ Băng Ngữ nhìn người đàn ông này, vội vàng tiến lên, nhiệt tình mà tiếp đón.

Mà Thịnh Lỗi kia, cũng chỉ gật gật đầu, hai tay chắp ở phía sau, vẻ mặt ngưu bức, đi đến cái bàn ở trước phòng bao.

Nhưng lúc Thịnh Lỗi muốn ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy Tô Lân ngồi ở bên cạnh thì không khỏi giật mình một chút: “Chủ tịch Hạ, vị đây chính là…”

“Giám đốc Thịnh, vị này chính là chồng của tôi.”

Hạ Băng Ngữ do dự vài giây nhưng vẫn trả lời đúng sự thật.

“Chủ tịch Hạ, cô kết hôn khi nào đấy? Sao tôi lại không hề nghe nói gì cả!”

Thịnh Lỗi không nhịn được mà nhíu mày.

Hạ Băng Ngữ là chủ tịch xinh đẹp ở thành phố Giang, Thịnh Lỗi đã ngấp nghé cô từ rất lâu rồi.

Mà điểm quan trọng là có lời đồn rằng Hạ Băng Ngữ vô cùng lãnh đạm với những người đàn ông gần mình, cho nên Thịnh Lỗi cho rằng rất có thể cô vẫn còn trong trắng!

Nhưng bây giờ, đột nhiên có một ông chồng của Hạ Băng Ngữ xuất hiện, chuyện này là như thế nào?

“Giám đốc Thịnh, bọn tôi mới vừa kết hôn không bao lâu, hơn nữa vì không muốn ồn ào nên đã không tổ chức hôn lễ”, Hạ Băng Ngữ mỉm cười giải thích.

Thịnh Lỗi không hỏi lại gì nữa, chỉ là trong lòng có thêm vài phần tiếc nuối.

Vốn dĩ anh ta còn nghĩ, Hạ Băng Ngữ vẫn còn trong trắng, vậy thì lại tốt quá, không ngờ bản thân vẫn là đến chậm một bước!

Thế nhưng cũng không tệ lắm.

Gái có chồng cũng không tồi, chẳng những tiết kiệm được thời gian dạy dỗ mà lại còn có thể tận hưởng khoái cảm cắm sừng người khác.

Nghĩ đến đây, Thịnh Lỗi không nhịn được mà nuốt nước bọt, cảm giác còn hưng phấn hơn so với lúc trước!

Hạ Băng Ngữ không biết ý nghĩ của Thịnh Lỗi, chờ sau khi đối phương ngồi xuống thì gọi phục vụ bắt đầu dọn món lên.

Ngay sau đó, từng món ăn phong phú được nấu bằng những nguyên liệu quý hiếm đều được dọn đến trên bàn, màu sắc hương vị đều đầy đủ!

Tô Lân cũng không khách khí, lập tức cầm đũa ăn uống cho thoả thích, hoàn toàn ngó lơ Thịnh Lỗi.

Thịnh Lỗi thấy cảnh này, lập tức không vui hỏi: “Chủ tịch Hạ, anh chồng này của cô đang làm gì đấy? Chẳng lẽ không hiểu được cái gì gọi là phép lịch sự sao?”

“Thật xin lỗi giám đốc Thịnh, cả ngày hôm nay chồng của tôi vẫn chưa ăn cơm cho nên mới thế này”.

Hạ Băng Ngữ vội vàng xin lỗi, sau đó len lén đá Tô Lân một cái, còn nháy mắt với Tô Lân.

“Anh chưa nói cái gì hết mà em đá anh làm gì?”

Tô Lân quay đầu nhìn Hạ Băng Ngữ, khó hiểu hỏi.

Hạ Băng Ngữ tức giận cắn răng, bắt đầu hối hận vì đã đưa Tô Lân đến đây!

Trong mắt Thịnh Lỗi hiện lên một tia sáng, nhìn thấy quan hệ của hai người không tốt, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ha ha, anh bạn này, không biết là hiện anh đang làm gì?”

Tô Lân ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Lỗi một cái, không để ý đến anh ta, tiếp tục ăn đồ của mình.

Thịnh Lỗi không ngờ Tô Lâm dám làm lơ mình, sắc mặt tối sầm ngay lập tức!!

“Giám đốc Thịnh hỏi anh đó, sao anh lại không trả lời?”

Hạ Băng Ngữ lại đá Tô Lân thêm một cái nữa.

“Là em không cho anh nói chuyện mà?”

Tô Lân cảm thấy mình rất tủi thân.

Hạ Băng Ngữ lập tức bị nghẹn đến mức không nói nên lời, cô thậm chí còn hoài nghi có phải là Tô Lân đang cố ý hay không!

“Ha ha, xem ra chồng của chủ tịch Hạ rất có cá tính đó!”

Thịnh Lỗi cười mỉa mai.

Tô Lân này căn bản không có trí tuệ cảm xúc, thật sự không biết hắn làm sao chiếm được trái tim của Hạ Băng Ngữ!

"Ông Thịnh, tôi thực xin lỗi..."

Hạ Băng Ngữ nhanh chóng xin lỗi, với tư thế rất thấp.

Tuy nhiên, Thịnh Lỗi lại trực tiếp ngắt lời cô: “Chủ tịch Hạ, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi, hôm nay chắc cô cũng không đơn giản là đến ăn cơm đúng không?”

"Ông Thịnh, vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa."

"Tôi muốn hỏi, trước đó Tập đoàn Hạ Thị có vay ngân hàng của ông 1 tỷ và đồng ý trả trong một năm, tại sao lại đột nhiên yêu cầu chúng tôi trả trước?"

Hạ Băng Ngữ nghiêm túc hỏi.

Thịnh Lỗi giả vờ thở dài: “Chủ tịch Hạ, thật xin lỗi, đây là quyết định của quản lý cao cấp bên tôi, dạo này công ty cô làm ăn sa sút, doanh thu xuống dốc, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản, thế nên chúng tôi đương nhiên phải đòi lại khoản nợ đó trước thời hạn”.

"Chủ tịch Thịnh, tôi có thể đảm bảo với ông rằng Tập đoàn Hạ Thị sẽ không bao giờ phá sản. Không lâu nữa, hiệu quả hoạt động của công ty sẽ tăng trở lại!"

“Về khoản vay, xin ngân hàng hãy thư thả cho chúng tôi!”

Hạ Băng Ngữ hít sâu một hơi, cầu xin.

"Tôi xin lỗi, chủ tịch Hạ, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định một mình, và tại sao tôi phải tin tưởng vào sự đảm bảo của cô chứ?"

Thịnh Lỗi thờ ơ lắc đầu.

"Sếp Thịnh, ông đang muốn đẩy công ty chúng tôi vào chỗ chết!"

Hạ Băng Ngữ tức giận siết chặt nắm đấm!

"Cô không thể nói như vậy. Tôi đang nghĩ đến tình hình chung mà thôi".

“Hơn nữa, vấn đề này không phải là không có cách giải quyết”.

Thịnh Lỗi đổi giọng, cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo: "Ở đây tôi có một điều kiện, nếu chủ tịch Hạ làm được, tôi không những không lấy lại khoản vay mà còn có thể lùi thời hạn thêm một năm nữa!"

“Điều kiện gì?”, Hạ Băng Ngữ cảnh giác hỏi, không thể tin Thịnh Lỗi lại tốt bụng như vậy.

Thịnh Lỗi không trả lời thẳng mà từ trong cặp lấy ra hai thứ.

Bộ đồ đầu tiên là một bộ đồ ngủ gợi cảm vô cùng quyến rũ, đặc biệt là đôi tất đen, được lược bỏ phần lớn vải ở giữa.

Vật thứ hai là thẻ phòng khách sạn có ghi số phòng trên đó.

Nhìn thấy hai thứ này, sắc mặt Hạ Băng Ngữ nhất thời trở nên khó coi: "Thịnh Lỗi, ông có ý gì?"

Thịnh Lỗi cười liếm môi: "Chủ tịch Hạ, chúng ta đều là người lớn, sao cô lại giả vờ bối rối?"

"Cô hiện tại đã kết hôn, đã trải qua loại chuyện này, không cần tôi phải dạy cô nữa chứ".

“Mười giờ tối, tôi sẽ đợi cô ở khách sạn này, hy vọng cô có thể mặc bộ váy này đến gặp tôi.”

“Chỉ cần một đêm, tôi đảm bảo vấn đề vay nợ của công ty cô sẽ được giải quyết.”

Hạ Băng Ngữ không ngờ Thịnh Lỗi trông có vẻ đàng hoàng, bên trong lại bẩn thỉu như vậy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi không muốn thì sao?”

“Thật xin lỗi, nếu cô không muốnn công ty của cô không những sắp phải trả nợ mà còn bị các ngân hàng lớn phong tỏa!”

Thịnh Lỗi nói với vẻ mặt vui tươi.

Giọng nói của ông ta khiến toàn thân cô run lên, cô không khỏi nhìn về phía Tô Lân.

Cô chỉ là vợ anh trên danh nghĩa thôi, bây giờ cô đang bị người đàn ông khác uy hiếp thì anh phải thể hiện ra điều gì đó phải không?

Bất quá Tô Lân căn bản không có ý định nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ đó!

Nhìn thấy phản ứng của Tô Lân, Thịnh Lỗi tưởng rằng anh sợ hãi, cười lớn: “Chủ tịch Hạ, xem ra chồng cô đối với chuyện này cũng không phản đối, tôi có chút tò mò, một người đàn ông yếu đuối như vậy thật sự có thể làm cô hài lòng sao?? ”

Nói xong, Thịnh Lỗi lại vỗ vỗ vai Tô Lân: "Anh, đừng lo lắng, giao vợ anh cho tôi. Tôi hứa sẽ cho cô ấy niềm vui mà anh chưa bao giờ cho cô ấy!"

Tô Lân cau mày không để ý tới hắn, mà lại nhìn Hạ Băng Ngữ: "Vợ ơi, em không cho anh nói chuyện thì anh có thể chịu được, nhưng hiện tại anh thật sự không nhịn được, phải làm sao bây giờ?"

"Tùy anh!"

Hạ Băng Ngữ lớn tiếng nói.

"Đã hiểu!"

Tô Lân gật đầu, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy rượu vang đỏ trên bàn, đánh vào đầu Thịnh Lỗi!

Choang!