Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 15: Bởi vì tên nhóc kia trông đẹp trai hơn các cậu



Đợi Hạ Phi giới thiệu xong.

Lâm Thiên Bá chắp tay sau lưng, đầu có hơi ngẩng lên, ngạo nghễ nhìn Tô Lân, chờ anh quỳ xuống trước mặt gã ta.

Dù sao thì gã ta cũng là con trai của môn chủ Hắc Hổ Môn, ngày thường hễ đi đến đâu cũng được nể mặt đôi ba phần.

Chỉ cần tên nhóc này không bị ngốc, một khi biết rõ thân phận của gã ta, chắc chắn sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ.

“Hắc Hổ Môn chó má gì chứ, chưa từng nghe qua, mau tránh ra, bằng không thì tao sẽ đánh mày đấy!”

Tô Lân không kiên nhẫn quát to.

“Đồ nhà quê, mày cũng mà cũng dám nói chuyện kiểu đó với cậu Lâm hả? Đúng là to gan mà…”, thấy Tô Lân chẳng để Lâm Bá Thiên vào mắt, Hạ Phi liền há miệng mắng.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Tô Lân vung tay tát cho một cái, khiến anh ta bay thẳng ra ngoài, nện vào vách tường.

“Vốn dĩ tôi không định ra tay, nhưng nếu cậu đã gợi đòn thì tôi đành phải thành toàn cho cậu thôi!”

Tô Lân bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngước nhìn Lâm Bá Thiên: “Mày còn chưa chịu cút à?”

Lúc này, Lâm Bá Thiên mới kịp hoàn hồn, gã ta cười khẩy: “Nhóc con, mày dám ra tay ngay trước mặt tao à, thú vị, thật sự thú…”

Tô Lân nhịn không được thẳng chân đạp tới: “Thú vị cái đầu nhà mày, nói chuyện âm dương quái khí, đúng là thiếu đánh mà!”

Lâm Thiên Bá bị đạp ngã ra đất, tay ôm lấy bụng, vẻ mặt tràn đầy đau đớn nói: “Nhóc con, mày dám đánh tao?”

Tô Lân lại đạp thêm một đạp: “Mày bị ngu à? Chuyện rõ ràng vậy mà còn phải hỏi?”

Bị đá cho hai cú, Lâm Thiên Bá đã hoàn toàn nổi giận, gã ta rống lên và nhào về phía Tô Lân: “Ông mày liều mạng với mày!”

“Cút!”

Tô Lân đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, anh vung tay tát Lâm Thiên Bá văng ra ngoài.

Làm xong tất cả những việc này, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn Lâm Thiên Bá lấy một cái, mà đi thẳng lên tầng hai.

Nhưng đúng lúc này, một đám người kéo đến, đều là những cô gái xinh đẹp, mặc áo dài kiểu cổ.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Cô gái dẫn đầu quan sát hiện trường vụ việc, sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Tô Lân thở dài, anh chỉ muốn đi tìm người phụ trách lầu Phong Nguyệt thôi mà, sao lại lắm chuyện như vậy chứ?

“Cô Phi Sương, cái tên này chẳng những gây rối ở lầu Phong Nguyệt, mà còn ra tay đánh người, cô nhất định phải xử phạt hắn thật nặng mới được!”, nhận ra cô gái kia, Lâm Thiên Bá liền hung hăng chỉ vào Tô Lân.

Soạt!

Phi Sương quay đầu nhìn Tô Lân bằng ánh mắt sắc bén: “Chuyện là như vậy à?”

Tô Lân đã không còn kiên nhẫn nổi nữa, tức giận nói: “Chuyện như thế nào thì tự các người đi tra đi, giờ tốt nhất bảo người phụ trách nơi này đến gặp tôi!”

Phi Sương nhìn chăm chằm vào Tô Lân, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng đến mức có thể khiến người ta bị đông đá: “Đánh người ở lầu Phong Nguyệt mà còn dám lớn giọng như vậy, xem ra anh không biết quy tắc của lầu Phong Nguyệt chúng tôi rồi!”

Tô Lân bỉu môi, hờ hững nói: “Bất kể lầu Phong Nguyên có quy tắc gì thì ở trước mặt tôi đều vô dụng, mau gọi người phụ trách của các người đến gặp tôi!” . Truyện Dị Năng

“Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra hôm nay tôi đành phải bắt anh lập uy, để tất cả mọi người biết cái giá phải trá khi dám gây rối ở lầu Phong Nguyệt của chúng tôi!”, Phi Sương hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng giơ tay phải lên.

Ngay lập tức, những cô gái phía sau cô ta đồng loạt tiến lên, toát ra sát khí lạnh thấu xương.

“Ha ha, nhóc con, mày chết chắc rồi!”, thấy thế, Lâm Thiên Bá nhịn không được bật cười ha hả.

Với tư cách là người thường xuyên ra vào lầu Phong Nguyệt, Lâm Thiên Bá biết rõ những cô gái này không hề đơn giản như mặt ngoài.

Bọn họ đều là hộ vệ được huấn luyện chuyên nghiệp của lầu Phong Nguyệt, thân thủ rất mạnh, đã từng có trên một trăm tên lưu manh kết bè đến gây rối, cuối cùng bị những cô gái này đánh thành một đám chó chết, sau đó ném toàn bộ ra ngoài.

“Các cô có chắc là muốn đánh không?”, Tô Lân nhìn những cô gái vây quanh mình, nhướng mày hỏi.

Phi Sương lạnh lùng nói: “Giờ anh hối hận vẫn còn kịp, chỉ cần tự phế hai chân, sau đó bò ra khỏi lầu Phong Nguyệt là được!”

Tô Lân chẳng muốn nói nhảm, anh thẩy Phong Nguyệt lệnh qua: “Cô nhìn xem đây là gì rồi hãy nói những lời này với tôi!”

Phi Sương cau mày, vô thức đón lấy thứ mà Tô Lân vừa ném sang.

Chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Anh… Sao anh lại có thứ này?”