Sư Nương, Đồ Đệ Thật Sự Không Muốn Xuống Núi

Chương 16: Đều là người đàn ông của tôi



Tên nhóc này trông đẹp trai hơn mấy người!

Nghe được câu này, Lâm Thiên Bá và Hạ Phi đều không giữ được bình tĩnh.

Đây là cái lý do chó má gì vậy!

Có điều, không đợi bọn họ có cơ hội mở miệng, Phi Sương đã dẫn theo đám đàn em xông đến bắt lấy bọn họ, sau đó thẳng tay ném ra khỏi lầu Phong Nguyệt.

Giải quyết xong hai người kia, đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Thiên My nhìn thẳng vào Tô Lân: “Vị công tử này, chúng ta có thể lên lầu tâm sự một chút được không?”

Những lời này vừa ra khỏi miệng đã khiến đám khách ở tầng một đỏ mắt!

Ở một mình cùng Tiêu Thiên My…

Đây chính là đãi ngộ mà biết bao người thiết tha mơ ước đấy!

Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch gì mà đáng được Tiêu Thiên My đối xử như thế?

“Đi thôi!”, Tô Lân bình thản bước lên lầu.

“Phi Sương, em ở lại đây!”

Tiêu Thiên My lạnh lùng ra lệnh rồi xoay người đuổi theo Tô Lân.

Lúc này, bên ngoài lầu Phong Nguyệt.

“Đáng chết! Lầu Phong Nguyệt lại dám đối đãi với bổn công tử như thế, đúng là quá đáng mà!”

Lâm Thiên Bá lồm cồm bò dậy, trên mặt gã ta tràn đầy lửa giận.

“Cậu Lâm, chúng ta nên làm gì bây giờ, có cần tìm người đến đập phá lầu Phong Nguyệt để lấy lại danh dự không?”

Hạ Phi bên cạnh dò hỏi.

Lâm Thiên Bá thẳng tay tát vào mặt anh ta một cái, rồi mắng: “Mày bị điên à? Dù là ba tao thì khi đối mặt với lầu Phong Nguyệt cũng không dám lỗ mãng, tao tìm người đến đập quán, vậy có khác gì tự tìm chết đâu hả?!”

Hạ Phi ôm mặt, không dám để lộ một chút bất mãn nào: “Thật xin lỗi, cậu Lâm, là tôi không suy nghĩ thấu đáo, vậy chuyện này cứ cho qua thế à?”

Bốp!

Lâm Thiên Bá lại vung tay tát thêm một cái: “Cái quái gì vậy! Từ lúc nào mà ông mày lại phải chịu uất ức như vậy rồi cho qua hả? Mày tưởng ông mày là ninja rùa à?”

Suýt nữa thì Hạ Phi đã khóc lên: “Vậy thì cậu Lâm, cậu nói xem chúng ta nên là gì bây giờ?”

Lâm Thiên Bá ngẫm nghĩ một hồi, hừ lạnh rồi nói: “Tao không đắc tội nổi lầu Phong Nguyệt, nhưng vẫn có thể đụng được cái tên nhóc Tô Lân kia, giờ tao sẽ nhờ ba tao cử mấy tên cao thủ đến, chỉ cần tên nhóc kia vừa ra đến, tao sẽ cho nó biết ở đây ai mới là ba!”

Nói xong, Lâm Thiên Bá liền gọi điện.

Hai mắt Hạ Phi tỏa sáng.

Ba của Lâm Thiên Bá là Lâm Hắc Hổ, môn chủ Hắc Hổ Môn, dưới tay ông ta có rất nhiều đàn em, nếu như tự ông ta ra mặt thì việc… giải quyết một tên như Tô Lân vốn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây thì chợt di động của Hạ Phi vang lên, là ba anh ta, Hạ Quốc Đống, gọi đến.

Hạ Phi bấm nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Sau khi cúp máy, Hạ Phi ngượng ngùng nhìn Lâm Thiên Bá: “Cậu Lâm, ba tôi gọi điện nói trong nhà có việc gấp, tôi phải về trước đây!”

“Đi đi, đồ vô dụng!”

Lâm Thiên Bá không kiên nhẫn phất phất tay.

Hạ Phi không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng rời đi.

Còn Lâm Thiên Bá thì tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú quan sát cửa ra vào của lầu Phong Nguyệt: “Nhóc con, hôm nay chỉ cần mày bước ra khỏi cửa lầu Phong Nguyệt, tao sẽ cho mày biết cái gì là tàn nhẫn!”

...

Tầng cao nhất lầu Phong Nguyệt, trong một căn phòng xa hoa.

Tô Lân vừa đi vào, Tiêu Thiên My liền ôm cổ anh, nửa người cô ta dán sát vào ngực anh, mị nhãn như tơ nói: “Sư đệ, đã lâu lắm rồi đấy, cuối cùng đệ cũng chịu xuống núi, sư tỷ chờ đệ cực khổ lắm đấy!”

“Sư tỷ, đệ vẫn còn là con nít, tỷ làm gì vậy hả?”, Tô Lân cau mày hỏi.

“Ha ha, sư đệ thật biết nói đùa!”

“Tỷ nhìn đệ lớn lên từ nhỏ, có phải con nít hay không, tỷ hiểu rõ hơn ai hết đấy!”

Tiêu Thiên My kề sát vào Tô Lân, thở nhẹ.

Ngay lập tức, Tô Lân cảm thấy một mùi hương xộc vào mũi, sau đó vọt thẳng lên não, điên cuồng kích thích từng dây thần kinh của anh.

Mười năm không gặp, sao Tiêu Thiên My lại ngày càng quyến rũ đến vậy chứ?