Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 1



1

Ta là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên thế gian, theo truyền thuyết nếu ăn thịt ta thì pháp lực sẽ tăng cao, trực tiếp phi thăng.

Giống như là gian lận đi đường tắt vậy đó.

Lúc tiên ma đại chiến, đóa hoa nhỏ ta đây run rẩy chui vào trong đất, về sau có người nhổ tận gốc ta, mở to cái mồm đầy m.á.u muốn nuốt ta vào bụng.

Ta sợ đến nỗi đóng chặt hết lá và hoa.

Bỗng, lại có người khác đoạt lấy ta, sau đó dùng ngón tay thon dài quét sạch thạch cao trên cánh hoa ta.

Ta vẫn run bần bật như cũ, sợ rằng vừa ra khỏi ổ sói lại vào miệng hổ.

Nhưng hình ảnh trong dự kiến không xảy ra, ta chỉ bị hắn nhét vào lòng, rồi bay lên bầu trời.

Cảm nhận được mình đã thoát khỏi nguy hiểm, ta mở ra một lần nữa.

"Không có tiền đồ." Giọng nói nhạt nhẽo mang theo ý cười của người nọ vang lên.

Bổn hoa tức giận, cánh hoa chuyển sang màu đỏ, nó thể hiện sự tức giận của ta.

Nhưng sau khi người nọ thấy sự thay đổi này, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh hoa của ta!

Có chút ngoài ý muốn nói: "Lại còn có thể đổi màu sao? Thú vị đấy."

Nói xong, lại sờ sờ ta như đang âu yếm.

Mẹ kiếp, ngươi có biết ngươi đang chạm vào đâu không? Ngứa quá ~~~

Người nọ chính là sư phụ của ta, Doãn Dạ.

Doãn Dạ đưa ta trở về đảo Tiên, còn sắp xếp một dinh thự cao cấp dưới ánh mặt trời cho ta, mỗi ngày ta đều có thể nếm sương sớm trong lành nhất ở đây.

Ngoại trừ sương sớm, chất dinh dưỡng quan trọng nhất của ta, chính là m. á.u đầu ngón tay của hắn.

Nói đến kỳ quái, m á u của Doãn Dạ hoàn toàn không có mùi tanh, sau khi đóa hoa nhỏ yếu ớt ta đây được nó tẩm bổ, ta càng nở rộ xinh đẹp hơn.

Sau đó, ta đã tu luyện thành hình người trong 300 năm.

Vào ngày ta tu luyện thành hình người, Doãn Dạ giật cả mình.

Hai dòng m á u đỏ thẫm không khống chế được chảy xuống từ mũi hắn.

"Máu, thơm quá..."Ta nhào vào hắn, cả người treo ở trên người hắn, kéo thế nào cũng không kéo xuống được.

Doãn Dạ sợ tới mức vung tay lên, toàn bộ cửa sổ đóng chặt. Hắn che mắt nhưng chừa lại một khe hở, kéo ta xuống người hắn.

Còn ném một bộ quần áo tới: "Mặc vào... rồi nói chuyện."

Ta nhìn hắn, chớp chớp mắt: "Mặc như thế nào?"

Doãn Dạ im lặng, sau đó nhắm mắt lại mặc quần áo cho ta.

Ta không biết làm sao hắn có thể mặc chính xác được, nhưng không sao, nó chẳng ảnh hưởng gì đến ta cả.

Ta liếm liếm cánh môi, ôm lấy tay Doãn Dạ, cắn một cái.

Hương vị ngọt ngào từ m.. á..u của hắn tràn ngập giữa môi và răng của ta.

Doãn Dạ khẽ “Ui”một tiếng, thế nhưng lại nuông chìu sờ sờ đầu ta: "Ngoan, đồng ý với sự phụ một chuyện, sau này sư phụ sẽ cho con uống mỗi ngày, được không?"

Ta ngước mắt lên, hưng phấn gật đầu.

Ai có thể từ chối một món ăn hấp dẫn như vậy chứ?