Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 2



2

Nhưng ta không ngờ là, chuyện sư phụ nói lại ngộ nghĩnh như vậy.

Ta chọc chọc khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn: "Sư phụ, vì sao người lại cách ta gần như vậy?"

Ta bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, ta cau mày vì không quen, cố gắng đẩy hắn ra.

Nhưng Doãn Dạ lại dịu dàng nắm lấy tay ta, nụ hôn dày đặc rơi xuống: "Nhiễm Nhiễm, nhịn một chút nào."

Nhiễm Nhiễm là tên Doãn Dạ đặt cho ta, hắn nói bây giờ ta đã là con người nên phải có tên riêng của mình.

Ta cũng không biết tối đó đã trôi qua như thế nào, chỉ biết về sau, ngày nào sư phụ cũng nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ nồng cháy, thậm chí là lúc nào cũng như thế.

Chẳng qua kỳ lạ hơn chính là, ta lại cảm thấy da thịt của ta càng ngày càng trắng, đã trắng còn trắng hồng nữa chứ.

Ta được Doãn Dạ giấu đi, giống như những bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính.

Ta thỉnh cầu Doãn Dạ: "Ta muốn ra ngoài xem."

Doãn Dạ lại nhéo nhéo mặt ta: "Nhiễm Nhiễm, vẫn chưa đến lúc, đợi thêm một thời gian nữa đi."

Ta chỉ có thể ở lại đó, mỗi ngày mở cửa, đóng xong rồi lại mở.

Nhưng có một hôm, Doãn Dạ hạ phàm, còn dẫn một nữ tử phàm trần về.

Nữ tử kia, tóc đen mắt đen, da trắng xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Ta nhìn nàng không chớp mắt, hâm mộ tới mức nước miếng trào ra khỏi khóe miệng: "Nàng ấy lớn lên thật xinh đẹp!"

Sư phụ Doãn Dạ dịu dàng lau nước miếng chảy xuống từ khóe miệng ta: "Nhiễm Nhiễm, ngoan, người này không phải để con ăn."

3

"Nhưng mà..." Ta trông mong nhìn vị mỹ nhân kia, nuốt nước miếng ừng ực ừng ực.

Cánh tay nhỏ nhắn này, đôi chân nhỏ kia, còn có da mịn thịt mềm... Chậc, cắn một cái nhất định sẽ giòn tan, thơm ngon béo ngậy!

Chài chài chài, chắc ta đói muốn xỉu rồi rồi, mới sinh ra ý nghĩ thái quá như vậy đấy!

Ta vốn chỉ là muốn làm thân với mỹ nhân thôi, nói sao thì ta cũng là một đóa hoa nhỏ xinh xinh mới bắt đầu nở rộ! Không thể làm chuyện đ ẫ m m á u tàn bạo như vậy đâu đúng khum.

Doãn Dạ vội vàng dẫn ta về phòng, ném mỹ nhân ra ngoài không quan tâm.

Ta lưu luyến mỗi bước đi, lại bị Doãn Dạ đè chặt vào trong ngực.

Ta chỉ có thể túm lấy góc áo Doãn Dạ, đáng thương nhìn hắn: "Sư phụ, ta đói...".

Ta lại xoa xoa cái bụng đói bẹp, bĩu môi lầu bầu: "Người có biết người đã đi bao lâu rồi không? Trong khoảng thời gian người rời đi, bé hoa đáng thương bị gió tàn phá, không ăn, không uống. Nếu người trở về trễ một bước, đã nhìn thấy một đóa hoa khô rồi, huhu!"

Ta lải nhải, biến trở về bản thể, để Doãn Dạ nhìn thấy ta thật sự thiếu chút nữa đã bị héo.

Thật sự chỉ còn thiếu chút nữa thôi.

Doãn Dạ bị một loạt hành động của ta chọc đến dở khóc dở cười, đôi môi mỏng của hắn mím lại, giây lát sau, hắn ngồi xổm xuống, để ta uống máu của hắn.

Máu của Doãn Dạ đối với ta, giống như cam lộ.

Ta sống lại rồi, ta run run giãn cánh hoa ra, hìhì, thoáng cái tinh thần đã phấn chấn.

Doãn Dạ đưa tay sờ sờ cánh hoa của ta, lực đạo dịu dàng lại thương tiếc, đột nhiên lại như không có ý tốt vỗ vỗ cánh hoa của ta:

"Ồ? Thì ra Nhiễm Nhiễm không thể sống xa ta vậy sao? Dù sao thì, ta cũng chỉ mới rời đi nửa ngày thôi mà." m cuối hơi khàn khàn vang lên, ngược lại có vẻ tâm trạng hắn không tệ.

Chẹp...

Ta không khỏi run rẩy, tiếp đó một trận trời đất quay cuồng, ta biến trở về hình người, nằm trong ngực Doãn Dạ.

Ta nhìn vào mắt Doãn Dạ, nó thâm thúy còn mang theo dục vọng chiếm hữu nồng đậm.

Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve sườn mặt ta, hơi thở của hắn vây quanh ta, hơn nữa còn càng lúc càng nóng bỏng.

"Nhiễm Nhiễm đã ăn no uống đủ rồi, hiện tại, đến phiên ta."

Chán ghét, sư phụ lại thế nữa rồi.

Lúc ta đã sức cùng lực kiệt, Doãn Dạ vẫn say mê “lạt thủ tồi hoa”.

Hắn nói rằng đó là, một ngày không gặp, như cách ba thu.