Sư Phụ, Cho Ta Cắn Miếng Đi

Chương 3



4

Mợ nó một ngày không gặp như cách ba thu cái quỷ gì!

Ta mệt rồi, hủy diệt hết đi.

Ta biến trở về bản thể chui vào trong đất, mặc cho Doãn Dạ nói ngọt thế nào, ta cũng không chịu mở ra.

Đừng hỏi, đang giận, bận tự kỷ rồi.

Doãn Dạ thấy ta nổi nóng, vung tay lên, rót hơn mười giọt máu tươi cho ta.

Chậc, thơm quá đi.

Ta bị mỹ vị làm cho choáng váng, không nhịn được mở ra một chút, hơi nghiêng đầu hoa, liếc trộm Doãn Dạ một cái.

Mà Doãn Dạ chỉ ra vẻ tiếc hận nói: "Ban đầu ta còn chuẩn bị một chén m á u để chuộc tội, lần này thì hay rồi, có lẽ chỉ có thể lãng phí. Thôi thôi, đổ đi là được."

Ta vừa nghe, nghĩ thầm không làm vậy được đâu!

Không thể chịu được nữa, ta mở cánh hoa ra, ngẩng đầu hoa lên: "Rót vào miệng ta! Rót vào miệng ta đi!"

Doãn Dạ dừng bước, quay người nhướng mày nhìn ta.

Hắn - mày kiếm mắt sáng, bạch y nhẹ nhàng, tiên khí khắp nơi, cả người được ánh sáng bao phủ, giống như có một tầng lụa mỏng phủ lên, đẹp lạ kỳ.

Vì sao hoa nhỏ lại đỏ như thế?

Xin thưa, vì đỏ mặt đó.

Doãn Dạ thấy thế, cười to nói ta không có tiền đồ, nhưng vẫn đưa máu thơm ngào ngạt đến trước mặt ta.

Ta đâm đầu vào, móe, sướng quá ~

Cứ như vậy, ta đã bị Doãn Dạ dỗ.

Cũng không còn cách nào, ta không thể từ chối một món ngon như vậy được!

Thật ra thì ta cũng tò mò, tại sao m á u Doãn Dạ lại có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với ta.

Mà ta càng tò mò chính là, vì sao mỹ nhân hắn dẫn về kia, trên người cũng tản ra hương vị hấp dẫn ta y vậy.

5

Ta lẻn đến cửa, mở ra một khe hở.

Xuyên qua khe cửa, ta thấy mỹ nhân thướt tha, đứng trên đảo Tiên, hoa tươi vây quanh, đẹp như tranh vẽ.

Uống nhiều máu như vậy, ta đương nhiên có thể ngửi thấy, trên người nàng cũng có mùi m á u của Doãn Dạ.

Hơn nữa, còn rất nồng đậm.

Ta kéo cửa, đáy lòng bỗng dưng sinh ra vài phần ai oán. Truyện Thám Hiểm

Doãn Dạ không chỉ thích cho một bông hoa ta đây uống m á u, mà còn cho hoa dại bên đường uống nữa.

Tại sao tại sao chứ!

Nghi hoặc này chiếm cứ trong lòng ta, làm ta có chút không thoải mái.

M á u hắn đút cho mỹ nhân, đều có thể trực tiếp tưới c h ế t ta.

Được Doãn Dạ nuôi lâu như vậy, dường như ta đã nảy sinh chút ích kỷ, ta muốn độc chiếm hết sự thiên vị của Doãn Dạ.

Khi ta đang xuất thần, Doãn Dạ đã đi tới phía sau ta, hắn thấy vẻ mặt buồn bực của ta, liền đoán được một chút.

"Ta dẫn nàng về, con không vui sao?" Bàn tay của hắn rơi xuống eo ta một cách quen thuộc.

Tất nhiên là ta không vui rồi!

Ta đẩy tay hắn ra, đóng cửa lại, nói: "Vậy người nói đi, vì sao người lại cho nàng ta uống m á u? Còn đưa nàng ta về! Trong mắt người còn có bé hoa ta đây không!"

Ta thừa nhận, trong lòng ta không giấu được chuyện gì, mà giờ phút này ta cực kỳ giống chính phòng độc đoán, khí thế bức người.

Ai ngờ, Doãn Dạ không tức giận, chỉ cầm tay ta, thuận thế ôm ta vào trong ngực, ôm ta thật chặt.

Trên người hắn mang theo mùi mưa sương nhàn nhạt, tươi mát dị thường.

"Tiểu Hoa Nhi lớn rồi, biết ghen."

Nghe được ta càng tức giận hơn.

Hắn đang đánh trống lảng!

Lúc ta sắp bùng nổ, Doãn Dạ bật cười, trả lời trước khi ta bùng nổ: "Ta dẫn nàng ta về, là vì nàng ta là đóa hoa thiên thạch cuối cùng trên đời."