Sư Phụ Tại Thượng

Chương 3



Thế là mặc dù hết sức phiền chán, nhưng nể mặt ba ngàn lượng vàng, ta và sư phụ vẫn thay quần áo, đi theo Vương viên ngoại đến phòng con gái ông ta.

Trong phòng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu vết chống cự hay giãy giụa gì, khả năng cao là nàng ta bị bắt trong lúc còn đang ngủ say.

Sư phụ ta nhìn quanh rồi hỏi: "Bây giờ đêm đã khuya, làm sao ông biết được con gái mình mất tích?"

"Là nha hoàn Tiểu Tước báo cho ta biết, ta chạy vào thì không thấy nữ nhi đâu cả, chỉ có một phong thư này. Tiên sinh, lần này ngài phải giúp ta tìm con gái về." Vương viên ngoại vừa nói vừa đưa lá thư cho sư phụ ta.

Sư phụ ta mở ra xem, ta đứng bên cạnh liếc mắt nhìn thấy, chỉ có một dòng chữ: "Bổn toạ đã đưa Vương đại tiểu thư đi, Đoan Châu Tử, chuyện này là ân oán giữa ta và nàng ta, không liên quan đến ngươi."

Ấn ký bên dưới là móng vuốt dơi.

Sư phụ ta bình tĩnh hỏi: "Bây giờ nha hoàn Tiểu Tước kia đang ở đâu?"

"Ở bên ngoài…" Vương viên ngoại lập tức gọi nàng ta vào. Nàng ta khóc lóc mếu máo, quỳ rạp xuống đất xin Vương viên ngoại đừng đuổi nàng ta đi, còn bị ông ta chán ghét hất ra.

Sư phụ ta hỏi: "Ngươi phát hiện tiểu thư nhà ngươi mất tích như thế nào?"

"Thưa tiên sinh, giờ Hợi hôm nay… huhu nô tỳ ngủ ở phòng ngoài, mơ màng nghe thấy có tiếng mở cửa sổ trong phòng tiểu thư.... Nô tỳ nghĩ tiểu thư vì thời tiết nóng bức, không ngủ được, cho nên mới mang nước lạnh vào cho tiểu thư. Huhu, nhưng vào phòng lại chỉ thấy một phong thư trên bàn, cửa sổ mở toang, còn tiểu thư thì không thấy...huhuhu… tiên sinh xin ngài giúp chúng ta tìm tiểu thư đi...huhu..." Nàng ta vừa khóc vừa kể lại.

"Ngươi có biết tiểu thư nhà ngươi và con dơi tinh kia có ân oán gì hay không?"

Ta nhíu mày, chuyện này ta cũng đã thắc mắc từ rất lâu rồi. Con dơi tinh kia đúng là rất biến thái, nhưng cũng không có lý do nào, bao nhiêu hộ trạch nó không chọn, chỉ chọn mỗi phủ Vương viên ngoại này mà tác quái. Lại còn cố tình nhầm vào Vương đại tiểu thư là thế nào?

"Chuyện… chuyện này…" Tiểu Tước ngập ngừng liếc về phía Vương viên ngoại. Thấy ông ta sắc mặt đỏ bừng, cam chịu mà gật đầu, mới mở miệng nói:

"Chuyện là, vào ngày rằm tháng trước, tiểu thư đến chùa Từ Vân dâng hương. Lúc ở đại điện ngồi thiền, tiểu thư trông thấy một con dơi lẻn vào chùa ăn trộm hoa quả. Tiểu thư nghịch ngợm đã đuổi đánh nó, nó bay ra hậu viện, va phải nhánh cây, sau đó rớt vào trong chậu quần áo bẩn. Tiểu thư đã dùng đá ném nó, bảo nó là loại súc sinh, ăn trộm thì thôi, còn học đòi mặc quần áo… sau khi nó vùng dậy được, thì liền bay đi mất, nhưng mà...nó đã quay lại nhìn tiểu thư rất căm hờn..."

À, hoá ra là như vậy, con dơi tinh kia nhỏ mọn thật đấy nhỉ?!

"Sư phụ, ta không hiểu, vì sao lúc đó dơi tinh kia không có cả sức chống trả với nàng ta, phải bỏ chạy? Nhưng chỉ sau đó mấy ngày, nó đã có đủ lực lượng để ăn trộm quần áo ở phủ này mà không ai ngăn cản được? Lại còn đánh nhau được một lúc với sư phụ vào hôm qua?" Phải biết rằng, sư phụ ta rất lợi hại, yêu quái bình thường cũng không tiếp nổi ba chiêu đâu...

Tiểu Tước và Vương viên ngoại cũng đều há mồm, mở to mắt, hai mặt nhìn nhau không có câu trả lời.

Sư phụ mỉm cười xoa đầu ta, khen: "Hỏi hay lắm! Nếu ta đoán không lầm, thứ quả mà con dơi tinh kia ăn trộm là tử tiên quả, chỉ mọc ở chùa Từ Vân, hai mươi năm mới ra hoa kết quả một lần, công dụng của nó là làm gia tăng tu vi, đề cao nguyên lực. Nhưng cần phải có thời gian chậm rãi luyện hóa sau khi ăn, ngoài ra không có tác dụng gì đối với con người, cho nên lúc đó, nó mới không có sức chống cự phải bỏ chạy."

Ta đã hiểu, công dụng thần kỳ của loài quả đó có lẽ các hoà thượng ở chùa Từ Vân cũng không biết, nếu không bọn họ đã phải bảo vệ loại quả kia một cách kỹ lưỡng, không để cho yêu quái đến ăn.

Vương viên ngoại chỉ quan tâm đến một vấn đề: "Tiên sinh, nếu là như vậy thì... có cách nào cứu nữ nhi của ta về không?"

"Một vạn lượng.." Sư phụ ta nhấp môi.

"Được được, xin ngài nhanh chóng cứu nữ nhi của ta". Vương viên ngoại vội vã gật đầu, một vạn lượng bạc tuy rằng rất quý giá, nhưng vẫn không bằng sinh mệnh của con gái ông ta.

"...vàng". Sư phụ ta nhả ra chữ cuối cùng.

Vương viên ngoại lảo đảo, lại đưa tay lau mồ hôi trán.

"Được".