Sư Phụ Tại Thượng

Chương 4



Sau khi biết rõ nguồn cơn, sư phụ ta thả ra một đôi bướm truy tung, dò tìm yêu khí của con dơi tinh kia. Chúng ta tạm thời ở lại phủ của Vương viên ngoại mà chờ.

Buổi chiều hôm đó, đôi bướm quay về, sư phụ ta dùng thần thức quét qua đôi cánh bướm, đọc được đoạn đường mà chúng đã đi, liền nói với Vương viên ngoại:

"Con dơi tinh kia hiện đang ở trên ngọn núi sau chùa Từ Vân".

Vương viên ngoại không yên tâm, nhất mực đòi đi rước con gái ông ta về. Sư phụ ta nể mặc một vạn lượng vàng, miễn cưỡng cho ông ta đi theo. Nhưng chúng ta ngự kiếm đi trước, ông ta ngồi kiệu, ì ạch đi theo sau.

Nói là ngự kiếm, thực ra chính là sư phụ ôm ta ngự kiếm. Vẫn là lý do cũ, ta công lực yếu kém, không thể tự đứng một mình…

Lúc đến chân ngọn núi kia, sư phụ hạ kiếm, chúng ta đi bộ lên núi. Sư phụ nói, để tránh rút dây động rừng. Đi đến lưng chừng núi, bỗng có ánh đao bóng kiếm lấp loáng phía xa xa. Sư phụ kéo ta vào trong một bụi rậm, âm thầm quan sát.

Hoá ra phía trước là một trận chiến giữa chim thú với nhau. Hai phương một bên là chim bay trên bầu trời, một bên là thú chạy trên mặt đất, còn đang quần thảo kịch liệt.

Ta nghe thấy tiếng vũ khí chạm vào nhau, đồng thời ánh sáng chói lóa ở phía trước đủ màu sắc cứ liên tục loé lên. Sư phụ ôm lấy ta, thì thầm: "Tiểu Tiểu có sợ không?"

Sợ? Tất nhiên là sợ, ta chưa từng trông thấy cảnh tượng nào hoành tráng đến như vậy. Nhưng có sư phụ ở đây, chắc chắn hắn sẽ bảo vệ ta.

Đúng lúc này, ta ngửi được một mùi thơm ngào ngạt, cả ngọn núi giống như đang sáng lên, sau đó là một vị nữ tử mặc áo chùng dài toàn thân xanh biếc, cưỡi chim hạc bay từ phương Nam tới, đáp xuống ở giữa chiến trường. Nữ tử này thật là xinh đẹp, đẹp đến mức cả đám chim thú đang đánh nhau kia bỗng dưng khựng lại rồi đều cùng quỳ xuống.

"Chúng chim thú tham kiến Mộc Linh Thần Nữ" Đám chim thú đồng loạt mở miệng hô.

Ồ, hoá ra nàng ta có lai lịch lớn như vậy sao? Ta trố mắt ra mà nhìn, cũng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy được nữ tử này có chút quen mặt. Chẳng lẽ ta đã gặp nàng ta ở đâu rồi?

Ta quay đầu sang nhìn sư phụ, thấy hắn nhíu mày, môi mím lại. Chẳng lẽ sư phụ cũng có quen biết với nữ tử này hay sao? Chẳng lẽ là tình nhân cũ của hắn?! Huhu vậy ta phải làm sao?

Chỉ nghe nữ tử kia mở miệng: "Tử Tiên công chúa đang ở đâu?"

Đám chim thú nhìn nhau, cuối cùng một con kê tinh bước ra khỏi hàng nói: "Bẩm thần nữ, biên bức tinh đột nhiên chỉ trong mấy canh giờ đã có thể hóa hình. Trên người hắn còn có khí vị của công chúa. Vì thế vì thế…"

Biên bức tinh không phải chính là con dơi kia đó chứ? Nó đã hoá hình rồi sao? Cũng chả trách nó có thể bắt được Vương đại tiểu thư về hang ổ của mình.

"Vì thế các ngươi đánh nhau ở chỗ này muốn dành lấy con gái của ta có phải không?!" Khuôn mặt nữ tử kia đanh lại, thể hiện rõ sự giận dữ.

Kê tinh run lên một cái, quỳ sụp xuống thề thốt sống chết, rằng bọn chúng chỉ muốn hộ giá đưa công chúa về cho nàng ta. Nàng ta liếc mắt một cái, đám chim thú đồng loạt dạt ra hai bên. Chừa lại một cá thể trơ trọi giữa "sân khấu". Không phải là con dơi tinh kia thì còn ai chứ, tuy rằng bây giờ nó đã hóa hình nhưng không khó để nhận ra. Ừm, cũng tuấn tú lắm, chỉ là sau một hồi đánh nhau trông có hơi xơ xác. Đột nhiên chỗ eo của ta hơi siết lại một chút, ta quay sang nhìn sư phụ, hắn nghiêm mặt dùng khẩu hình nói với ta: "Tập trung, không nhìn ngó lung tung!"

Ta đang tập trung kia mà?!

Lúc này con dơi tinh kia đang lấm la lấm lét, quỳ xuống trước mặt Mộc Linh Thần Nữ, phân trần: "Oan cho ta lắm, Thần Nữ, ta cũng không biết vì sao mình lại có thể hóa hình nhanh như vậy! Nhưng có thể là vì ông trời thương hại ta tu luyện cực khổ, ta có thể cam đoan ta không bắt công chúa của người".

"Ngươi mà tu luyện cực khổ hay sao, cứ cách vài hôm nay lại lẻn đi trộm thức ăn thức uống gia tăng tu vi. Tưởng chúng ta không biết sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, tháng trước tử tiên quả ở chùa Từ Vân vừa kết trái, ngươi đã vội vã chạy tới ăn trộm".

"Phải đó, ta còn nghe nói hôm đó, hắn bị một tiểu cô nương đuổi theo, xấu hổ đến mức rơi vào trong chậu quần áo, đội một cái quần lót của hòa thượng mà chạy trốn đấy!"

Dơi tinh xấu hổ cúi đầu, lí rí nói: "Nhưng mà ta thực sự không có trộm công chúa! Ta nói thật mà!"

"Vậy thì nữ tử ở trong hang của ngươi là ai?" Lúc này giọng kê tinh bất chợt vang lên. Mộc Linh Thần Nữ nghe vậy cũng liếc mắt, ra lệnh cho bọn họ: "Mau đưa đến đây cho ta nhìn xem! Mau lên!"

Chúng chim thú vội vã chạy đi, một lúc sau, đã áp giải một nữ tử lên "sân khấu". Kê tinh còn tranh công: "Thần Nữ, chúng thú đã phải mất rất nhiều công sức, mới có thể phá được cấm chế trước cửa động do đám chim này thiết lập ra đấy, người ban thưởng cho chúng ta được không".

Còn không phải là Vương đại tiểu thư hay sao? Chẳng lẽ nàng ta lại là con gái của Mộc Linh Thần Nữ thật sao? Nàng ta sợ hãi, lấm lét nhìn đám đông toàn là tinh linh yêu quái, hai chân run lên cầm cập, chỉ được một chốc đã quỳ sụp xuống, bên cạnh dơi tinh.

Mộc Linh Thần Nữ nhíu mày đi tới, cúi đầu nhìn thật kỹ nàng ta, sau đó còn ngửi ngửi một chút, cuối cùng lắc đầu, đứng thẳng lên, nói: "Nữ tử này không phải".

"Tất nhiên là không phải rồi, nó là con gái ta…"

Lúc này, Vương viên ngoại đã lên đến nơi, cũng không ngồi kiệu nữa, mà chạy ì à ì ạch tới. Cũng không hiểu sao ông ta có thể ngắm chuẩn xác chỗ mà ta và sư phụ ẩn nấp, rồi bổ nhào tới, té lăn quay ngay bên cạnh chúng ta. Nhưng ông ta té cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất chính là, bụi cây mà chúng ta đứng đã bị ông ta đè xuống dưới đất, khiến chúng ta đứng thẳng tắp trước gió, lại càng thẳng tắp trước mặt Thần Nữ kia. Uổng công sư phụ ta che giấu hơi thở của chúng ta từ đầu đến giờ!

Ta thật sự nghi ngờ, kiếp trước thầy trò ta vẫn còn một món nợ nào đó chưa trả cho hai phụ tử nhà này?!