Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 146: Kim Ngột Thuật



Nhóm dịch: Lưu linh hội

Cúp điện thoại, tôi không thấy thoải mái, từ trước tới nay Ngô Dụng vốn luôn tỉnh táo giờ lại nói xảy ra chuyện, vậy nhất định là xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Bánh Bao thấy tôi trầm tư, hỏi: “Sao vậy?”

Tôi nói: “Sư Sư xảy ra chuyện…” Tôi kể cho cô ấy “Trước tiên đưa em về nhà, sau em sẽ tới Lương Sơn xem sao.”

Bánh Bao nói: “Về nhà làm gì chứ, em đi cùng anh lên núi là được mà, anh bây giờ còn gì giấu giếm nữa hả?”

Tôi nghĩ thấy cũng phải, từ Đường triều tới Bắc Tống cũng khoảng 20 phút, đưa Bánh Bao về nhà rồi quay lại là hơn 8 tiếng.

Tôi nhấn ga: “Vậy em đi tới đó thì ngoan ngoãn chờ đợi nhé, gặp chuyện chớ xúc động, giờ không phải đi chơi đâu.”

Bánh Bao nói: “Anh yên tâm, em dù sao cũng là bộ trưởng quốc phòng một nước, có gì mà không yên lòng chứ?”

Ngô Dụng biết tôi sắp tới, dẫn đám hảo hán cùng mấy người Phương Tịch tới chỗ khách sạn Chu Quý chờ tôi. Bánh Bao xuống xe trước tiên ôm lấy Hổ Tam Nương nhảy cẫng lên hàn huyên. Ngô Dụng cùng Lư Tuấn Nghĩa xếp hàng đầu. Ngô Dụng mỉm cười như trước kia, tôi mới thoáng yên tâm một chút. Xem ra chuyện còn trong phạm vi xử lý. Tôi đi qua gặp mọi người, lúc này mới thấy Kim Thiếu Viêm yên lặng đứng sau lưng Ngô Dụng. Vai trái thằng nhóc còn có băng vải, hẳn là lúc đánh nhau với quân Kim bị chém một đao. Thằng nhóc thấy tôi trừng mắt với nó, miễn cưỡng nhếch miệng cười, tôi chọn chỗ thịt dày nhất đạp nó một hai cái mới hả giận.

Tôi giữ chặt Ngô Dụng hỏi: “Quân sư, xảy ra chuyện gì?”

Ngô Dụng kéo tôi vào trong khách sạn, ngồi xuống rồi mới nói: “Yến Thanh cùng Đới viện trưởng đã trở lại rồi.”

Tôi vội hỏi: “A, thế nào?”

Ngô Dụng nói: “Kim Ngột Thuật vô cùng tự đại, không để Lương Sơn vào mắt. Chỉ coi chúng ta là một nhóm sơn tặc bị triều đình đàn áp, tuyên bố nếu không sớm hàng, ắt gặp tai ương ngập đầu. Chuyện Lý Sư Sư chưa nói được hai ba câu đã bị từ chối, nếu không phải Tiểu Ất trí dũng song toàn, sợ là không thể an lành rút ra.”

Tôi kinh ngạc: “25 vạn nhân mã của Lương Sơn mà nó cũng không lo sao?”

Ngô Dụng phe phẩy quạt long: “Này có chuyện hiểu lầm, Kim Ngột Thuật không biết chân tướng của Lương Sơn. Chúng ta phụ thuộc Tống đình, nó nghĩ huynh đệ là bị Tống Huy Tông thu mua tới làm thuyết khách. Cứ thế, hắn coi Lý Sư Sư như kỳ trân dị bảo, việc này cũng trách anh không lo lắng chu đáo, đả thảo kinh xà quá sớm.”

Tôi nhìn Kim Thiếu Viêm vẻ mặt lo lắng, vội hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

Không chờ Ngô Dụng trả lời, Lý Quỳ quát: “Đánh nó nha, còn làm gì nữa?”

Ngô Dụng cười không nói, xem ra thật muốn phát binh kháng Kim, thổ phỉ vẫn là thổ phỉ. Vẻ ngoài nho nhã cũng không che được loại tinh thần thích đánh nhau. Chẳng trách Hạng Vũ cùng Ngô Dụng hợp tính nhau. Nói tới chiến tranh, bọn này cả đám hoan hô nhảy nhót xoa tay, xem ra đã chán ở trên núi lắm rồi.

Tôi vội la lên: “Còn có biện pháp khác không?”

Ngô Dụng cười nói: “Anh đang nghĩ, nhưng mà xem ra là không có biện pháp tốt hơn.”

Tôi bỗng nghĩ tới một vấn đề: “Quân Kim có bao nhiêu?”

Trong ấn tượng của tôi, dân tộc thiểu số xâm lấn Trung Nguyên thường sẽ không nhiều, đều là tinh binh số ít.

Ai ngờ Ngô Dụng trả lời làm tôi tí xỉu: “Ước chừng 80 vạn thôi.”

Tôi hoảng sợ: “Sao đông thế? Có thể thắng sao?”

Ngô Dụng nói: “Người Nữ Chân toàn dân đều là tinh binh. Hơn nữa hợp nhất bộ phận sĩ tốt của Cựu Liêu, hẳn là khoảng đó. Anh không nhớ rõ trước kia nhiều thế, nhưng việc tới nước này, đánh thắng thì đánh, không đánh lại được cũng phải đánh - chúng ta ra giang hồ, nói phải giữ lời chứ.”

Tôi vã mồ hôi, nghe giọng Ngô Dụng hẳn là 80% không chắc thắng. Không thể mang quân Tống so với quân Kim, Kim Quốc khi này chiến lực đang lúc toàn thịnh. 25 vạn nông dân võ trang so với 80 vạn tinh binh, Hạng Vũ tới cũng chẳng làm nổi chuyện gì. Nếu để tôi chạy tới trước hai quân cười một tiếng, cười đứt ruột cũng chẳng làm được gì.

Tôi túm tay Ngô Dụng nói: “Anh trước tiên chớ kích động, chờ em nghĩ biện pháp.”

Ngô Dụng: “Chú có biện pháp gì?”

Tôi vò đầu bứt tai: “Em cũng không tin em tiếp đãi nhiều khách hộ như vậy không có ai có quan hệ với Kim Ngột Thuật…”

Nghĩ hồi lâu thật là không có, chỉ có Đồng Viện là người Mãn mà không nói tiếng Mãn….

Nhìn cả đám thổ phỉ đang sát khí nội liễm, tôi nói: “Như thế này đi, em đi nói chuyện với Kim Ngột Thuật một lần, dù sao đều là khách hộ tiềm năng sau này, có chuyện gì từ từ nói hả?”

Yến Thanh bất mãn: “Chú nghĩ khẩu tài của chú hơn bọn anh hả. Nó tin chú chắc?”

Tôi nói: “Không thử, sao biết?”

Ngô Dụng: “Thôi đi, để Tiểu Cường đi xem sao, nó cũng là vì tránh cho chúng ta lưỡng bại câu thương.”

Kỳ thật tôi không lo lắng lưỡng bại câu thương, là toàn bại câu thương. Trong đó còn liên quan tới sự kiện Kim diệt Bắc Tống. Tổ chức Lương Sơn kháng Kim. Ai biết xảy ra chuyện gì, không cẩn thận thì chết cả nút – vì sao tôi cảm thấy tôi làm việc có chút giống hán gian Tần Cối nhỉ?

Lập tức tôi không nói nhiều lời nữa, xoay người lên xe, Ngô Dụng nói: “Hiện tại đại quân của Kim Ngột Thuật đang hạ trại tại Sơn Tây, ngoài phủ Thái Nguyên, chú cứ đi một mạch về phía Tây là thấy.”

Bánh Bao từ biệt mọi người, an vị bên cạnh tôi. Tôi ngạc nhiên: “Em đi làm gì, xuống.”

Bánh Bao nói: “Em phải đi mau gặp Sư Sư.”

Tôi nói: “Em cho rằng đây là đi xem phim hả?”

Bánh Bao nói: “Thật sự không vào được thì em đợi trong xe là được mà?”

Tôi hiểu muốn thuyết phục con mụ này rất khó, thời gian cấp bách, đành phải đáp ứng. Tôi vừa muốn đi, Kim Thiếu Viêm đã giữ cửa kính xe, ném một đống lớn vàng thỏi vào. Tôi bó tay: “Mày làm gì vậy?”

Kim Thiếu Viêm: “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, Cường Ca, nhờ anh cả.”

Tôi vẫy tay, lái xe lên đường.

Vừa ra khỏi phạm vi thế lực Lương Sơn, lập tức cảm giác khác lạ. Thời binh hoang mã loạn, trên đường lưu dân vô số, thỉnh thoảng còn thấy quan quân bị bại rút lui từ tiền tuyến về, tụ thành đoàn cướp bóc lương thực của nạn dân. Triệu Tống loạn trong giặc ngoài đã tập trung bộc phát, cho dù quân Kim lui binh, quốc gia này cũng không sống được bao lâu.

Đi không bao lâu, nạn dân dần ít đi, điều này chứng tỏ chúng tôi đã tiếp cận bản doanh của quân Kim. Tôi lái xe vòng quanh, cuối cùng xa xa thấy kim trướng của chủ soái quân Kim. Quân Kim ở xung quanh bao vây rậm rạp, công sự càng dày đặc vô số.

Tôi bí mật giấu xe trong một mảnh rừng nhỏ, hỏi Bánh Bao: “Giờ làm sao?”

Bánh Bao học bộ đội đặc chủng trong ti vi, liếc láo liên xung quanh, sau đó nhìn tôi làm động tác cắt cổ nói: “Chúng ta vì sao không trực tiếp xông vào cướp Sư Sư ra?”

Tôi vỗ đầu cô ấy: “Em xem ‘một mình chống mafia’ hơi nhiều rồi đó? Kỳ thật cô ấy nói biện pháp này tôi cũng thấy khá yy. Xe của bọn tôi không phải cự long, không thể từ trên trời lao xuống, ngàn quân bát tướng không thể ngăn cản, đi vài bước là xong. Hơn nữa đại trướng của quân Kim kéo dài trăm dặm, ai biết Lý Sư Sư bị nhốt ở đâu.

Bánh Bao mở cửa xe ra nói: “Vậy đi thôi.”

Tôi nói: “Chẳng phải em nói là đợi trong xe hả?”

Bánh Bao lại hỏi tôi: “Lúc em nói thế anh có tin không?”

Tôi không nói gì… tôi phát hiện con mụ này thời gian gần đây ngày càng thể hiện bộ mặt trời sinh xảo trá giỏi vận trù sau màn trướng. Có lẽ là gần mực thì đen – tuy nhiên gần Chính béo hai ngày chơi cờ cá ngựa, nhưng rất khó nói rõ rằng cô ả có học được gì từ lối suy nghĩ không giống ai của Chính béo không. Hơn nữa có khả năng là Bánh Bao nhà chúng tôi trời sinh đã giỏi sống trong loạn thế, nên biết rằng ông chủ quán bánh bao dù xuất thân nhỏ bé nhưng trong đám loạn thế kiêu hùng đã không kém.

Tôi cùng Bánh Bao mới ra khỏi rừng cây hai bước đã bị một đội quân Kim phát hiện. Cả đám cầm trường thương gào to vây tới, tôi lập tức giơ tay kêu lên: “Ta là đại đại lương dân nha.”

Tiểu đội trưởng của bọn họ quát lên: “Đang làm gì?”

A, còn biết nói hán ngữ, hơn nữa hỏi đang làm gì, không làm gì cả -- lập tức cảm thấy thân thiết….

Tôi giơ tay nói: “Tôi tới tìm nguyên soái của các vị nói chuyện.”

Tiểu đội trưởng nhìn bọn tôi: “Theo bọn ta đi, đừng giở trò.”

Chúng tôi thật ra cũng chẳng chịu trách phạt gì, thân phận cũng chẳng bị hoài nghi. Vốn dân chúng bình thường thấy bọn họ tránh còn không kịp, tự mình dâng lên, tự nhiên là tới đàm phán.

Tiểu đội trưởng đưa chúng tôi tới một cái lều, trước cửa có hai vệ binh giám thị bọn tôi. Ngay cả một cốc nước lạnh cũng không có, lần đầu tiên tôi bị lạnh nhạt như vậy, chửi rủa: “Con mẹ nó, chẳng chút hiếu khách tí nào.”

Bánh Bao nói: “Anh lại không phải khách của người ta, coi như là đi tới ngân hàng vay vốn đi.”

Chỉ chốc lát, một nha tướng đi từ trong lều ra. Đồng khôi đồng giáp, có thắt lưng da thú, nhưng xem trang sức cùng khôi giáp thì chức vị hẳn không rất cao. Tôi thấy có người tới, vội đứng lên cười thân thiện. Nha tướng thấy bọn tôi, ngồi thẳng xuống, trừng mắt không cho tôi tới gần, ngồi hồi lâu, tôi buộc phải hỏi: “Tướng quân. Đại soái của các vị khi nào có thể ra gặp chúng ta?”

Nha tướng cười, liếc nhìn tôi: “Ai nói với mày nguyên soái của bọn muốn gặp mày? Bọn mày mỗi ngày phái người tới, nguyên soái của bọn tao sao làm việc khác được?”

Mẹ nó, lại một thằng tới giám thị bọn tôi.

Tôi suy nghĩ, móc ra một thỏi vàng nhét vào tay nó, vốn lo lắng hắn không thích. Ai ngờ hắn lập tức hớn hở ra mặt, dùng giọng khách khí tiêu chuẩn tiếp khách VIP nói: “Nhìn này, nên nói thế nào nhỉ” -- bởi vậy có thể thấy nhân loại yêu vàng là một thiên tính. Tôi phỏng chừng dù còn một người trên địa cầu thấy kim loại màu vàng cũng sẽ yêu thương triền miên không thôi. Nếu không thì tại sao toàn nhân loại đều lấy nó để lấy vật đổi vật.

Tôi thấy nha tướng kia xoa xoa vàng liền nói: “Sau này còn phải nhờ tướng quân nhiều mà, chúng ta thường xuyên qua lại.”

Hắn nghe tôi nói ưng thuận cho thêm, lộ vẻ ân cần: “Các ngươi ngồi xuống, ta đi xem nguyên soái có rảnh không nhé.”

Hắn nhét thỏi vàng vào áo, luồn ra ngoài, vừa đi vừa lầm bẩm: “Nếu là ta, vừa gặp đã đầu hàng khỏi phải nói gì, thế có phải xong rồi không?”

Nha tướng rời đi, tôi cười khổ: “Đút lót thế này, chưa kịp gặp chủ nhiệm đã mất hai thỏi vàng.”

Ma lực của tiền vàng rất nhanh được chứng thật, hơn 20 phút sau, ngoài trướng truyền tới bước chân của vệ đội nhanh chóng tới, quan truyền lệnh hô từ rất xa: “Nguyên soái tới…”

Tôi vội kéo Bánh Bao đứng lên, một người đàn ông kim khôi kim giáp to lớn bước nhanh vào. Xem ra Kim Ngột Thuật thật là một quân nhân với tác phong lanh lẹ. Hắn ta có mắt to mày rậm, lúc tiến tới liếc nhìn tôi, sau đó tháo mũ của nguyên soái xuống ném qua bên, hai búi tóc thô to xõa xuống vai.

“Triệu Cát nói sao?” Kim Ngột Thuật cứ thế phọt ra một câu.

Tôi sửng sốt: “Ách, nguyên soái hiểu lầm, chúng ta đại biểu Lương Sơn, ta là Tiêu Cường.”

Kim Ngột Thuật tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Lại là thuyết khách của Lương Sơn, sớm biết vậy trực tiếp kéo ra ngoài giết.”

Bánh Bao lập tức tỏ vẻ không vui, đại nhân vật cô ả gặp nhiều mà, Tần Thủy Hoàng bị nàng gọi anh béo. Hạng Vũ là tổ tông của cô ấy, cũng bị gọi là anh to con. Bánh Bao trừng mắt đáp lời: “Mày nói thế là thế nào?”

Kim Ngột Thuật bó tay, không nói trong mắt hắn chúng tôi là sứ giả cầu hòa. Hắn thân là tứ vương tử của Kim quốc, ngoài trừ vị Hoàn Nhan A Cốt Đả, chỉ sợ thiên hạ lúc này đã không có ai dám nói với hắn như vậy. Hắn kinh ngạc, rồi cười lạnh: “Người của Lương Sơn thật thú vị, buổi sáng mới có hai thằng chạy đi, giờ lại có hai đứa không sợ chết tới – ôi chao, đúng rồi, buổi sáng hai đứa tới có một thằng chạy nhanh hơn thỏ, nghe nói tên là Đới Tung?”

Tôi lặng lẽ nói: “Đó là 20 ca của bọn ta, có thể ngày chạy ngàn dặm.”

Kim Ngột Thuật khoát tay: “Nói đi, Triệu Cát khi nào hiến hàng thư?”

Tôi bất đắc dĩ: “Chúng tao không phải người của triều đình, cũng không quản chuyện mày với hắn, ta đến là muốn đòi lại một người…”

Kim Ngột Thuật nói: “Muốn Lý Sư Sư sao? Lấy hàng thư đổi lại.”

Tôi cũng tức lắm rồi, nghiêm mặt lại: “Mày không thể nghe tao nói hết câu sao?”

Kim Ngột Thuật: “….”

Tôi chờ chút cho dịu giọng mới nói tiếp: “Là thế này, Lý Sư Sư là bằng hữu của Lương Sơn bọn tao. Mà Lương Sơn chúng tao, cùng triều đình không có liên quan. Vấn đề bây giờ là mày nhầm quan hệ của bọn tao – như thế này nhé, mày đem Lý Sư Sư trả lại cho bọn tao. Mày tiếp tục mang người đánh Triệu Cát. Bọn tao tiếp tục sống cuộc đời của bọn tao, bởi vì mày không thể lấy một phụ nữ để đổi lại giang sơn của hoàng đế, hiểu chưa?”

Kim Ngột Thuật: “…. Không hiểu.”

Tôi chắp tay sau lưng, đi qua lại trong phòng: “Nói thật cho mày nhé, tao không phải người bình thường, giống như bọn người có thân phận như mày, sau khi chết cơ bản sẽ tới chỗ tao ở một năm. Tao liền là bán tiên tiếp khách là bọn mày, cho nên giờ mày hợp tác với tao là đầu tư lâu dài, hiểu chưa?”

Kim Ngột Thuật mỉm cười: “Hiểu rồi – mày muốn lừa tao.” Nói xong đột nhiên nói vô cùng lạnh lùng: “Người đâu, kéo ra ngoài cho ta…”

Tôi vội vàng nhảy tới trước mặt hắn xua tay: “Chớ chớ chớ, lưỡng quốc giao chiến không chém sứ giả.”

Kim Ngột Thuật cười ha hả: “Mấy giặc cỏ cũng xem là một quốc gia sao?”

Đến lúc này tôi cũng không có cách rồi, động võ, tôi cùng Bánh Bao gộp lại cũng không bằng một cái tay của người ta. Hơn nữa tôi chưa từng nghĩ tới việc ra tay chống lại một chủ soái thống lĩnh 80 vạn quân, cho dù mang bánh bích quy phục chế Lý Nguyên Bá, 10 phút tôi nhiều lắm là giết ra 3 mét thôi….

Hối lộ? Xem Kim Ngột Thuật mặc như một người vàng, phỏng chừng hắn chẳng quan tâm tới vàng là mấy.

Trong lúc nguy cấp, tôi không có thời gian đếm xỉa nữa, lớn tiếng nói: “Được rồi, vậy ta đại biểu Lương Sơn chính thức tuyên chiến với ngươi.”

Kim Ngột Thuật duỗi tay ngăn bọn vệ binh muốn tiến lên bắt tôi, cười lạnh: “Tốt, vậy ta đợi các ngươi.”

Tôi thở phào, tôi hiểu quá rõ bọn người này. Bạn mà quỳ xuống cầu tha thứ, vậy bạn xong rồi, ngày này sang năm là xác bạn thối rữa rồi, dù sao không bá đạo không được.

Tôi hừ lạnh, giả vờ làm một dũng sĩ bị vũ nhục, chụp lấy Bánh Bao nói: “Đi.”