Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 147: Triệu hoán thiên quân



Nhóm dịch: Lưu linh hội

Tôi cùng Bánh Bao mới đi tới cửa, Kim Ngột Thuật đã lạnh lùng nói: “Đã đến hai người, vậy lưu lại một người đi.”

Tôi quay đầu lại nói: “Là sao?”

Kim Ngột Thuật cười lạnh: “Mày nói là Lương Sơn muốn khai chiến với Đại Kim sao, nói mà không có bằng chứng, lưu lại một con tin đi, nếu mười ngày mà không thấy bọn mày tới, tao sẽ … a, đây còn là phụ nữ hả?”

Bánh Bao tức giận: “Nói gì thế, mày gặp qua nam nhân vóc người tuyệt vời thế này sao?”

Kim Ngột Thuật: “Dù sao cũng là lần đầu tao thấy một phụ nữ xấu như thế.”

Tôi chỉ Kim Ngột Thuật nói: “Mày xong rồi, tao thề là mày đã đắc tội với người không nên đắc tội nhất.”

Kim Ngột Thuật chắp tay sau lưng nói: “Hai người bọn mày thương lượng xem ai ở lại đi.”

Tôi cùng Bánh Bao nhìn nhau, tôi dứt khoát nói với Kim Ngột Thuật: “Không lưu lại được không?”

Kim Ngột Thuật: “….”

Bánh Bao nói với tôi: “Đừng nhiều lời với nó, anh nhanh đi ra ngoài nghĩ cách đi, dẫn nhân mã của em tới cứu em.”

Tôi kinh ngạc: “Ở đâu ra nhân mã của cô?”

Bánh Bao: “Anh quên em là Đại tư mã nước Tần à?”

Tôi dậm chân: “Vậy thì làm gì?”

Kim Ngột Thuật mất kiên nhẫn: “Hai người nhanh lên, rốt cục ai lưu lại?”

Bánh Bao nói: “Tao, nhưng là tao có điều kiện, tao muốn gặp Lý Sư Sư.”

Kim Ngột Thuật cười ha hả: “Chuyện này dễ - người đâu, mang cái thứ quái dị xấu xí này giam chung với Lý Sư Sư.”

Bánh Bao kéo tay áo tôi nói: “Anh đi nghĩ cách đi, không cần lo cho em, vừa lúc em và Sư Sư có thể giúp đỡ nhau.” Cô ấy chỉ vào Kim Ngột Thuật nói: “Mày nhớ mặt tao, mày bảo bà mày là xấu xí quái dị một tiếng tao sẽ tát vỡ mồm mày một phát, bốn làm tròn năm, chúng ta tính toán sổ sách sau nhé.”

Kim Ngột Thuật điên tiết: “Mau đứa thứ xấu xí quái dị này đi.”

Bánh Bao giơ hai ngón tay: “Hai lần…”

Hai tên quân Kim tiến tới giữ lấy Bánh Bao. Bánh Bao giống như một thành viên tổ chức ngầm, lạnh lùng nói: “Đừng đụng vào tao, tao tự mình đi.”

Có vẻ hai tên lính thực sự không muốn động tới, đi theo sau thôi. Bánh Bao ra hiệu ‘thực đã nghiền’ với tôi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực như một anh hùng vì đại nghĩa đi ra ngoài, chợt nghe cô ấy hỏi: “Đi phía nào?”

Hai tên lính: “…trái.”

Cô ả thoải mái đi ra ngoài, thế tôi làm sao bây giờ? Lúc cấp bách tôi đành quát bảo Kim Ngột Thuật: “Mày đừng có hối hận.”

Kim Ngột Thuật lạnh lùng nhìn qua tôi, nói lớn: “Người đâu, loạn côn đánh ra cho ta.”

Trong phút chốc tôi bị đập mấy gậy vào chân, tôi vừa lao ra vừa quay lại mắng: “Họ Hoàn Nhan, cừu hận hai ta đã kết, mày sớm muộn cũng hối hận.”

Kim Ngột Thuật cười tủm tỉm theo sát tôi ra ngoài trướng: “Nhớ kỹ, mày chỉ có 10 ngày thôi. Nếu không tao sẽ đem bà vợ xấu xí quái dị của mày chém làm ba đưa tới Lương Sơn.”

Kim Ngột Thuật xoay người về trướng, một đám quân Kim đuổi đánh tôi, đánh tới tận trên xe, hai đùi tôi có chỗ nào chưa bị đánh sao? May mà tên nha tướng thu tiền của tôi kéo ra bọn lính, nói nhỏ với tôi: “Bác cứ yên tâm, chị dâu em sẽ thay bác chiếu cố, tuyệt đối là không chịu thiệt, qua vài ngày bác tới nhận lỗi, là có thể thả ra cho bác.”

Mặc dù há miệng mắc quai, cũng hiểu được là hắn đang an ủi tôi. Nhưng người này cũng tốt, tôi mang số vàng còn lại đều nhét vào tay hắn, tên nha tướng lộ vẻ khó xử kiểu vô công bất thụ lộc: “Nhưng mà mình cũng nói với bác này, Lý Sư Sư kia thì khó đấy.”

Tôi an ủi hắn: “Chuyện này chú không cần quan tâm, anh có biện pháp.”

Có nha tướng phân phó, cả đám quân Kim chỉ vây quanh tôi dùng côn gõ mặt đất, tôi vội vàng chạy vào xe. Tức nổ phổi, cắn bể cả răng, một mạch chạy về Lương Sơn.

Ngô Dụng bọn họ còn đang chờ tôi ở tửu quán, thấy tôi một mình xuống xe, vội hỏi: “Bánh Bao đâu?”

Tôi tức điên: “Bị Kim Ngột Thuật bắt làm con tin rồi.”

Các hảo hán ồn ào, lần này muốn xuất binh, Kim Thiếu Viêm áy náy: “Cường ca, thực xin lỗi.”

Tôi tính tảo lại đôi chút, ngăn mọi người lại, nói với Ngô Dụng: “Quân sư. Anh thấy giờ nên làm gì?” Nói xong tôi kéo anh ấy ra chỗ yên tĩnh nói nhỏ: “Em thấy không đánh được, quân Kim thật sự rất cường hãn.” Tôi cũng gặp qua không ít quân trận, 80 vạn quân kim binh dung chỉnh tề, thật sự là một cường quân, Lương Sơn mà phát binh, chỉ sợ khó chống lại.

Ngô Dụng phe phẩy quạt lông: “Biện pháp cũng có.”

“Nói mau.”

Ngô Dụng mỉm cười nói: “Chú chưa từng nghe một câu bất chiến mà khuất nhân chi binh sao (không đánh mà thắng)?”

Tôi nói: “Đây hình như là ‘Tôn Tử binh pháp’ à?” Tôi mặc dù vô văn hóa, thế nhưng vẫn xem các xí nghiệp gia nói chuyện phiếm trên TV, bọn gian thương thường dùng cái này để giải thích sự thành công của mình.

Ngô Dụng: “Đúng. Chúng ta giờ cần không chiến mà thắng, chú cũng nói rồi, nếu đánh nhau, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Lương Sơn tồn vong là chuyện nhỏ. Nhưng còn liên quan tới một chuyện là không thể thay đổi trục nhân giới. Yêu cầu của chúng ta thật đơn giản, là muốn đòi về Lý Sư Sư - đương nhiên. Hiện tại lại nhiều thêm một Bánh Bao, chúng ta không muốn tiêu diệt ai, mà là phải cho địch nhân hiểu được chúng ta không dễ bắt nạt. Hiểu là nếu thật phải đánh, bọn họ cũng không nắm chắc, chỉ cần làm được như vậy thì vạn sự đại cát.”

“Vậy phải làm sao?”

“Chúng ta binh lực không đủ, nó ắt không sợ chúng ta. Nếu muốn quân Kim dừng tay, trừ phi có quân đội gấp mười lần, nếu vậy không cần ra tay, bảo nó đi hướng Đông nó không dám đi hướng Tây.”

Tôi sửng sốt: “8 triệu? Anh muốn nói gì?” Theo tôi biết, thế giới này từ cổ chí kim, từ ngoại quốc tới Trung Quốc, còn không có bất kỳ một quốc gia nào tại một thời kỳ có 8 triệu quân, hơn nữa trên thế giới rất nhiều quốc gia tổng dân số cũng kém xa số này…

Ngô Dụng: “Việc này thì là câu chú nói lúc gần đi làm anh nghĩ ra: Chú tiếp đãi nhiều khách hộ như thế, nhưng lại chẳng có vị nào liên quan tới Kim quốc, anh nghĩ cũng chưa hẳn.”

Tôi ngạc nhiên: “Ai có quan hệ với Kim quốc?”

Ngô Dụng ra vẻ thần bí: “Có quan hệ không nhất định là bằng hữu, Kim quốc bị ai diệt?”

Tôi sáng tỏ: “Anh nói là người Mông Cổ sao?”

Ngô Dụng gật đầu: “Ừ, xác thực là người Mông Cổ do Thành Cát Tư Hãn dần đầu, chú mà mượn được 20, 30 vạn kỵ binh Mông Cổ tới, đúng là có lực uy hiếp không nhỏ với Kim Ngột Thuật.”

Tôi dậm chân: “Anh nói thế chẳng phải vô ích sao?” Tôi tính toán xem, 30 vạn kỵ binh, trước không tính ngựa. 30 vạn người – xe của tôi một lần chở 10 người, qua lại chạy 3 vạn lần, chờ khi đến đủ thì bọn họ chắc cũng thành ông cả rồi….”

Ngô Dụng xua tay: “Không phải vô nghĩa, việc là do người khác làm, bọn anh đã có thể xuyên việt tới một nghìn năm đến chỗ chú làm khách, người Mông Cổ không hẳn không thể xuyên qua vài chục năm tới triều Tống đánh nhau. Chú trước tiên cứ thảo luận với Thành Cát Tư Hãn, thật sự đánh nhau, lão có kinh nghiệm tác chiến phong phú với quân Kim mà. Cho nên anh đề nghị chú cứ cùng bọn Lưu tiên nhân thương lượng chuyện này đi.”

Anh ấy nói thế cũng đề tỉnh tôi. Lão lừa đảo gần đây thu gọn lại trong nhà chẳng biết tính làm chuyện hư hỏng gì, hiện tại tôi có khó khăn lớn thế, không thể để lão an nhàn.

Tôi vội lên xe: “Em trở về xem xét, anh kêu các ca ca chớ xúc động, nếu mà mười ngày em không có trở lại…”

Ngô Dụng cười nói: “Chú yên tâm, từ nơi này tới Thái Nguyên chỉ mất hai ngày, trong vòng 3 ngày mà chú không có tin gì là bọn anh phát binh, biện pháp khôn không có chứ ngu thì bọn anh đầy, Lương Sơn cũng không phải là ai cũng có thể xem thường.”

Tôi ôm quyền chào mọi người. Nhấn ga điên cuồng, nhằm thẳng phía năm 2008. Trở về nhà, tôi đạp cửa xe lao thẳng sang nhà Hà Thiên Đậu. Hai lão lừa đảo đang ngồi trên sô pha ngồi uống trà, đang thảo luận trước một bản vẽ gì đó.

Tôi cầm chén trà lên một hơi cạn sạch, chống nạnh: “Cũng giỏi nha hai lão, đây là cái gì?” Tôi cầm bản vẽ lên nhìn qua nhìn lại, Hà Thiên Đậu vội đoạt lấy: “Chớ lộn xộn.”

Tôi ném bản vẽ qua bên, cầm lấy cổ áo Sáu Lưu: “Bạn thân đang gặp nạn, lão không nghĩ ra chiêu gì giúp bạn thân sao.”

Sáu Lưu cúi đầu nhìn tay tôi, cười he he: “Gặp nạn lại nghĩ tới gia gia rồi hả? Chuyện gì?”

Tôi ngồi phịch lên sô pha nói: “Nói đơn giản đi. Cô nàng Lý Sư Sư kia bị 80 vạn quân của Hoàn Nhan Tông Bật vây khốn, thằng khốn kia nói gì cũng không chịu, làm sao mới khiến nó ngoan ngoãn nghe lời – tôi nói trước, chuyện này các lão phải giúp. Vợ tôi cũng rơi vào đó rồi, còn có đứa con mới năm tháng của tôi, tôi không muốn con tôi sinh ra trong ngục giam đâu.”

Hà Thiên Đậu nói: “Bình thường đứa nhỏ sinh ra trong ngục đều thành tài…” Thấy ánh mắt tôi bất thiện, vội ngừng lời.

Sáu Lưu châm điếu thuốc: “Chú muốn bọn anh giúp chú thế nào?”

Tôi giở thói lưu manh: “Tôi mặc kệ, hoặc là lão phái thiên binh thiên tướng trên trời xuống phá hậu phương của địch nhân, hoặc là kiếm cho tôi 8 triệu quân.”

Sáu Lưu nhìn Hà Thiên Đậu, cười ha ha: “8 triệu quân, không phải số nhỏ, nhưng mà không phải là không thể, chỉ có điều chú phải đi gom.”

Tôi ngồi bật dậy, giật mình: “Mẹ kíp, lão nói thật sao?”

Sáu Lưu cùng Hà Thiên Đậu nhìn nhau cười, hút thuốc phì phèo vừa đi quanh phòng vừa nói: “Chúng ta đã sớm nghĩ tới ngày này rồi.”

“Là sao?”

Sáu Lưu nói: “Còn nhớ anh đưa bốn vị hoàng đế tới chỗ chú thay tiền lương sao?”

“A. Đúng…”

Hà Thiên Đậu lúc này như một vị chính ủy, nói vô cùng ôn hòa: “Biết bọn anh làm vậy là vì sao không?”

Tôi bật thốt lên: “Các lão chẳng phải là muốn cho tôi chút chỗ tốt sao?”

Sáu Lưu bất mãn liếc nhìn Hà Thiên Đậu: “Mày hỏi làm gì, tao biết thừa là nó chẳng nói ra cái gì hữu ích á.”

Tôi lúc này mới hơi hạ mình xuống, cười làm lành: “Lục ca, Lưu gia. Tôi sai rồi là được chứ. Vì sao à.”

Sáu Lưu nói: “Ngoài việc muốn cho chú chút chỗ tốt…” Tôi bó tay.

“Mục đích chính là bảo vệ sự bình hành của trục nhân giới, chú nghĩ xem tới chỗ bốn vị này thì mướn 80 hay 100 vạn quân cũng quá dễ sao?”

Tôi mơ hồ: “Tôi mượn binh làm gì, các lão sao lại tính nó với việc Sư Sư bị bắt?”

Sáu Lưu xua tay: “Không phải thế, bọn anh ý định khi trước là bốn vị hoàng đế khi trở về không biết sẽ gặp phải việc gì bất ngờ, ví dụ, Lý Thế Dân khi diệt Tùy xảy ra hỗn loạn; Triệu Khuông Dận binh tiến thì bị trấn áp, thế xử lý làm sao…”

Tôi ngạc nhiên: “Đúng, làm sao bây giờ?”

“Việc này cần đồng hành trợ giúp, Lý Thế Dân lúc này có thể mượn binh Triệu Khuông Dận diệt Tùy, Triệu Khuông Dận xảy ra chuyện thì có thể mượn binh của Chu Nguyên Chương, dù sao đều là hoàng đế. Như thế, bốn vị phải làm hoàng đế sẽ hợp lực cũng đứng một phía, có gì bất ngờ sẽ giúp nhau ngăn trở. Chú có nhiệm vụ gì cần bảo hiểm, để đảm bảo lịch sử sẽ không thay đổi, chẳng phải thế tốt hơn tám chục một trăm cái bánh bích quy sao?”

Tôi giật mình: “Các lão sớm nghĩ tới chuyện bọn họ ở triều đại của mình làm bừa rồi hả? Vậy hiện tại bốn vị đó thế nào rồi?”

Sáu Lưu: “May mắn, cũng không có gì khúc chiết, cần làm hoàng đế thì đã làm, nên thống nhất Mông Cổ cũng đã thống nhất. Thật là không có gì đáng nói.”

Tôi bỗng phản ứng lại: “Không phải, cho dù bọn họ có gì ngoài ý muốn, vậy binh Đường Triều sao đi hỗ trợ Tống Triều chứ, lão định cho ta kéo mỗi chuyến 7 người trong 7 năm đấy chứ?” Tôi quyết định rồi, nếu lão dám nói vậy tôi liền cầm gạch đập vào mặt lão.

Sáu Lưu cười nói: “Đừng có coi mình quá to tát, bọn anh tự có biện pháp – bốn hoàng đế vừa đi, anh cùng lão Hà đều ở triều đại đó mở ra một binh đạo rồi.”

Binh đạo! Hai chữ này vừa ra tôi cảm thấy đầy trời chớp giật, lập tức trở nên nghiêm nghị. Phong tiêu tiêu hề mà thụ không ngừng, sơn vũ dục lai phong mãn lâu (Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mưa núi sắp tới, gió tràn đầy lầu), vô cùng sợ hãi: “Có sát khí… Binh đạo là đồ chơi gì?”

Sáu Lưu nói: “Rất đơn giản, là thông đạo giữa các triều đại.”

Hà Thiên Đậu cầm bản vẽ cho tôi xem: “Đây là sơ đồ, từng triều đại có địa điểm cố định để người đi qua.”

Tôi lấy qua xem, chỉ thấy vô số danh đô các nước đều bị vẽ linh tinh lên, trong đó đường dây quanh co. Đông Kinh Tống Triều - Khai Phong Phủ lại là trạm trung chuyển.

Tôi vui vẻ nói: “Mẹ nó quá trâu bò, từ Tần triều tới Thanh Triều đều là đường song song, lộ trình cũng tương đương - binh đạo triều Tần cũng đã thông hả?”

Sáu Lưu gật đầu: “Vốn là muốn giải quyết vấn đề trục nhân giới, không ngờ lại bị thằng nhóc mi sử dụng.”

Tôi cẩn thận cầm bản vẽ, vui vẻ: “Thế là được, từ Chính béo tới Ngô Tam Quế, mỗi người mượn đôi chút là cũng gần 8 triệu rồi.”

Sáu Lưu nghiêm mặt: “Thứ này không thể lạm dụng, binh nhiều cũng không thể thay đổi hoàn cảnh lịch sử, chú không thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, không thể diệt Kim Ngột Thuật.”

Tôi nói: “Tôi biết mà, tôi không diệt nó. Tôi chỉ cho 8 triệu người vây nó vài ngày, xem nó có sợ không?”

Sáu Lưu nói: “Lần này chú ngoài việc cứu Lý Sư Sư còn có một nhiệm vụ: Vốn trong lịch sử năm 1127 Bắc Tống diệt vong. Bây giờ xem ra Kim Ngột Thuật đến hơi muộn, chú cứu Lý Sư Sư xong, kêu Tống Huy Tông cùng Kim Ngột Thuật đạt thành hiệp nghị. Giang sơn Bắc Tống do Kim Ngột Thuật tiếp quản vài ngày, Tống Huy Tông cùng Tống Khâm Tông đi qua Ngũ Quốc Thành tượng trưng một vòng (đây là nơi nhị đế bị bắt), tương đương với bị bắt. Sau đó tùy tiện tìm cái triều đại nào đó xin tị nạn chính trị mà hưởng thụ năm tháng cuối đời là xong.”

Tôi khinh bỉ: “Tôi vẫn nghĩ sao các lão lại chú ý giúp tôi, ra là còn có việc tôi phải làm.” Nhưng việc tới nước này còn tốt hơn là bó tay chịu trói. Tôi nói: “Tôi đi tìm các vị bệ hạ mượn binh đây.”

Sáu Lưu cầm bản vẽ đưa cho tôi: “Lưu ý với chú là, không cần làm quá lớn, binh đạo ba ngày sau mới có thể chính thức khai thông, địa điểm vận binh tại các triều đại cũng có ghi trong bản đồ. Lúc đó cần anh cho chú khẩu lệnh mới đi vào được. Đáp ứng cho chú mượn binh, chú phải kêu họ tụ tập quân tại binh đạo. Anh tính rồi, nơi xa nhất đi Tống triều mất năm sáu ngày, tức là chú chỉ có 3 ngày, mượn được bao nhiêu binh, phải xem bản sự của chú.”

Tôi cầm bản vẽ cùng một bao lớn lam dược thu lại, nhớ tới hai lão lừa đảo mấy ngày đêm không ngủ rồi, vì thế hỏi: “Thời gian này bận rộn việc này hả?”

Sáu Lưu vì chiếm được sự cảm kích của tôi, khoa trương ưỡn người ngáp cái bảo phải, nhưng Hà Thiên Đậu lại nói không phải. Hai người không nói trùng nhau, nhìn nhau, tôi biết về mặt này Hà Thiên Đậu có chút thật hơn, hỏi: “Các lão nữa đêm không ngủ làm gì vậy?”

Hà Thiên Đậu ngại ngùng đưa ra một tập đĩa: “Bọn anh xem… ‘vượt ngục’.”

Tôi trừng mắt với Sáu Lưu. Sáu Lưu thì trừng mắt lên với Hà Thiên Đậu, sau đó lão cầm một đống đĩa đưa cho tôi: “Nếu không chú lấy đi cho Lý Sư Sư xem đi? Cô nàng đó nếu có thể học chút bản lĩnh thì bớt việc hả?”

Rời nhà Hà Thiên Đậu tôi vô cùng đắc ý, thằng nhóc Hoàn Nhan dám đánh ông mày, còn mắng vợ ông là xấu xí quái dị, còn dám uy hiếp ông nội mi. Ai ngờ được toàn bộ hoàng đế nổi danh lịch sử Trung Quốc đều là bạn thân của ông mày chứ, ông cứ theo lời Ngô Dụng đi, không đánh không mắng mày, lấy 8 triệu quân hù dọa mày. Ông cho mày nhìn Tiêu vương gia có mấy con mắt, cho mày biết thế nào là binh vô huyết nhận, cho mày xem gì là bất chiến mà khuất nhân chi binh, cho mày kiến thức thứ gì gọi là triệu hoán thiên quân.