Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 148: Mộng hồi Đường triều



Nhóm dịch: Lưu linh hội

Bất quá, chờ tôi lên xe thì bắt đầu tỉnh táo lại, nói là dễ dàng, thật sự mà gom được đống quân như vậy cũng không dễ. Mặc dù tôi quen cả ở Đường Tống Nguyên Minh Thanh, nhưng cho bọn họ uống thuốc là chuyện vô cùng gian khổ.

Mượn binh, tôi nghĩ tới đầu tiên chính là thịnh Đường Lý Thế Dân, tìm lão Lý tôi có một điều kiện ưu ái - mấy người Tần Quỳnh đều ở tại Dục Tài.

Bất quá tạm thời không kinh động người khác, chỉ cùng Tần Quỳnh thương lượng, Tần Quỳnh nghe nói không phải chỉ có mấy chục vạn, mà là mấy tập đoàn quân đồng loạt tác chiến thì rất hưng phấn. Tôi đem kế hoạch mượn binh Lý Thế Dân nói ra, Tần Quỳnh nghĩ ngợi chút nói: “Vấn đề không lớn, bệ hạ lấy nhân ái trị quốc, lại là người hoài cựu, nếu như không đánh mà nói, cho mượn năm mươi sáu mươi vạn quân không khó, nhưng mà dù chú có thuốc trong tay thì hoàng thượng cũng không dễ gặp đâu.”

Tôi cười he he: “Chẳng phải là tìm anh hỗ trợ sao, thay em nghĩ cách đi.”

Tần Quỳnh cười nói: “Thế thì không khó, anh nói gì cũng là Dực Quốc Công của Đại Đường, tùy tiện phê lệnh là được, nhưng anh có điều kiện, trận đánh 8 triệu người anh còn chưa từng thấy, đến khi đó chú xem có thể an bài cho anh tiên phong gì đó nhé.”

Tôi cười nói: “Cho dù nhị ca không nói cũng phải mời các vị qua đó hỗ trợ a.”

Tần Quỳnh lại không nói gì thêm, tìm giấy bút viết một tờ lệnh tiếp dẫn, gấp lại giao cho tôi: “Chú tìm đúng lúc đưa lên, đừng có gặp lúc anh trong triều diện thánh là lộ đó, ở Đường Triều thường thì buổi sáng vào triều, buổi chiều vô sự, chú cứ đi đến lúc đó, còn cho bệ hạ uống thuốc thế nào thì chú tùy cơ hành sự.”

Tôi thu tờ giấy nói: “Anh dẫn tiến người khác diện thánh mà mình không đi, không khiến anh Dân nghi ngờ sao?”

Tần Quỳnh nói: “Lúc trước mọi người cùng đánh thiên hạ, huynh đệ ở chung quen rồi, không phải chuyện trọng yếu chúng ta thường làm thế -- Trình Giảo Kim còn quá phận hơn anh cơ, hắn bình thường chỉ dùng tờ giấy rộng bằng hai ngón tay chuyển cho hoàng thượng.”

Tôi cười nói: “May mắn các anh không theo Chu Nguyên Chương.”

Tần Quỳnh đưa tôi ra xe: “Đừng quen ước định giữa chúng ta.”

Tôi nói: “Yên tâm đi, tới lúc đó cho nhị ca mang quân Minh triều.”

Vào trục thời gian, tôi chưa quyết định đi nhà nào trước, cuối cùng quyết định đi tìm Tần Thủy Hoàng trước, sau đó theo dòng lịch sử chạy qua từng nhà.

Qua hơn mười giờ bôn ba, tôi đi tới ngoài cung Hàm Dương. Trên đại điện thấy Chính béo đang cùng quần thần xử lý quốc sự. Tần Thủy Hoàng ngồi trên cao, đỉnh đầu đội quan trân châu, nói năng thận trọng. Lý Tư đứng gần nhất, các đại thần đều báo cáo chính vụ rõ ràng, nói nhiều nhất là chuyện đánh lục quốc. Cha con Vương Tiễn, Vương Bí đều dẫn quân xâm nhập lục quốc, hai tuyến tác chiến, dù tiến tới thong thả, nhưng toàn bộ thuận lợi.

Tôi là Tề Vương, Ngụy Vương cùng chồng của Đại tư mã bản triều, ra vào đại điện hiển nhiên không có ai quản, vệ binh thì kính lễ với tôi, lười hỏi. Tôi tiến đến đi bộ vài vòng, Chính béo xong việc tuyên bố tan triều.

Chờ mọi người đi rồi, ba người bọn tôi mới thoải mái ngồi trên bậc thang nói chuyện. Chính béo: “Chụ sao lại đện đây?”

Tôi cười gượng: “Anh không chào đón sao?”

Chính béo là người kinh nghiệm bậc nào, thấy tôi muốn nói lại thôi, hỏi: “Cọ chuyện chi?”

Tôi lại không tiện mở miệng, có bằng hữu ở chung thì tốt, nhưng nếu vay tiền cũng khó nói, xử lý không tốt sau này gặp nhau khó nói chuyện.

Tôi có thể thoải mái ngang ngược trước mặt Chính béo không phải vì tôi là vương này vương nọ, mà là vì chúng tôi là bằng hữu chân chính. Càng chính xác là bằng hữu không có quan hệ lợi hại, Chính béo có thể đem tinh binh Hàm Dương giao cho tôi, đó là vì hiểu tôi chắc chắn sẽ không ngồi vào chỗ của anh ấy, anh ấy hiểu tôi chẳng hứng thú với ngôi vị hoàng đế của anh ấy. Đừng nói là phong tôi Tề Vương, Ngụy Vương, dù phong tôi là Thái Thượng hoàng thì cũng là trò đùa giữa bọn tôi thôi. Nếu thật có xung đột lợi ích thì tôi khó xử, phạm kiêng kị hay không phạm kiêng kị không phải chủ yếu, dù sao quan hệ chúng tôi còn ở đó, nguyên nhân chủ yếu là vì tôi nghe bọn họ thương nghị quốc sự mới nhớ tới Chính béo đang chơi một cuộc chiến 1vs 6, đang rất khẩn trương, nếu cứ mượn, không phải là gây khó cho người ta sao?

Chuyện này giống như có một anh bạn làm bất động sản, anh ta có tiền, nhưng đang lúc giá phòng rớt xuống, khủng hoảng tài chính cũng đang phải xoay xở.

Chính béo thấy tôi mãi không nói, vỗ vai tôi nói: “Sao rội, cọn ngại sao, thiệu tiện tiêu ạ?”

Tôi cười: “Không khác lắm… Sư Sư cùng Bánh bao bị người ta bắt, em muốn mượn anh chút binh đi cứu.”

Chính béo nâng cằm, mặt không chút thay đổi, suy nghĩ một lúc lâu. Tôi đứng lên, hơi mất tự nhiên nói: “Nếu khó thì thôi, em cũng biết Doanh ca giờ đang….”

Chính béo bỗng quay đầu hỏi Lý Tư: “Hiện tại cạ nược tộng cộng xuật ra được bao nhiêu ngượi?”

Lý Tư cau mày tính toán một lúc nói: “Chúng ta toàn tuyến tác chiến, binh lực căng thẳng, quốc nội dự bị binh lực chỉ không tới 5 vạn.”

Tôi lo lắng.

Chính béo dứt khoát nói: “Tự tiện tuyện điệu, phại cọ thệ đạnh trận đọ. 20 vạn.”

Lý Tư nói: “Vậy chuyện thống nhất lục quốc.”

Tần Thủy Hoàng nói: “Trược tiên tạm dựng một lạt.”

Tôi cảm động: “Doanh ca. Thế được sao, nếu không em nghĩ cách khác.”

Chính béo mỉm cười: “Cho dụ không vị chụ, Sư Sư cọn gọi anh lạ đại ca mạ, lại nọi, Đại tư mạ cụa Tận Quộc sao không cựu?”

Lý Tư nói: “Vậy tôi đi thảo chiếu lệnh, kêu Vương Bí lĩnh binh trở về.”

Tôi móc bản đồ binh đạo ra, chỉ vào địa phương ghi Tần Quốc nói: “Anh kêu bọn họ trong vòng 3 ngày tập trung ở đây, đến lúc đó chờ khẩu lệnh của em, sau đó đi triều Tống tập hợp.”

Lý Tư nhớ kỹ địa danh, đi xuống làm việc.

Tôi kéo tay Tần Thủy Hoàng nói: “Doanh ca, không biết nói gì.”

Chính béo mỉm cười: “Chụ không cận lo lặng, không ** anh kêu Vương Tiện qua nựa.”

Tôi vội nói: “Đừng, chậm trễ chính sự cũng không tốt.”

Chính béo: “Bật quạ, cọ một điệu anh dặn, anh giụp chụ đạnh trận, 25 vạn ngượi cho chụ mượn, đạnh chệt hệt cụng không sao, nhưng nhật định chị nghe lệnh chụ.”

Tôi biết Tần Thủy Hoàng lo lắng từ góc độ đế vương, mượn người khác lính chẳng khác nào cho người khác lính, chắc chắn phải là người cực kỳ tín nhiệm.

Tôi nói: “Em hiểu, sẽ không đánh chết, em chỉ đi giả bộ thôi.”

Tần Thủy Hoàng vừa lòng gật đầu. Tôi nói: “Em đi đây, em phải chạy nhanh tới nhà tiếp theo.”

Chính béo: “Chụ đi tợi chộ to con xem sao.”

Tôi do dự: “Không đi đâu, anh ấy cho mượn quân thì sao đấu lại tên vương bát đản Bang tử.”

“Cự đi xem xem, Sư Sư cụng Bạnh Bao cọ chuyện lạ chuyện cụa mọi ngượi, cự nọi một tiệng, sau nạy khọi trạch.”

Tôi nghĩ cũng đúng, gật đầu: “Em đi đây.”

Hơn mười phút sau, tôi đã tới nơi ăn cơm lần trước, quân Hạng Vũ ở chỗ này tiến hành nghỉ ngơi ngắn cùng hồi phục, cho nên vẫn không rời khỏi Hồng Môn.

Nghe nói ‘Tiêu tướng quân’ tới, Hạng Vũ cùng Kinh khờ cùng ra đón, cười vui, Hạng Vũ nói: “Sao lại tới đột nhiên vậy, gần đây không có chuyện gì sao? Lý Nguyên Bá mấy người xong rồi chứ?”

Tôi cười nói: “Đừng nói nữa, là phục rồi, đánh Lữ Bố hai chùy.”

Hạng Vũ mất tự nhiên: “ha ha ha…” Đại khái trong lòng cũng phục rồi.

Kinh khờ hỏi: “Bánh Bao đâu?”

Tôi thở dài, đem chuyện gặp phải nói ra, nhưng tận lực lược bớt chi tiết. Tôi cũng thêm mắm muối là sẽ dàn xếp ổn thỏa, Hạng Vũ không thể kích động.

Tôi nói: “Cũng không có gì, em đi chung quanh mượn binh, đi qua đây thăm mọi người.”

Không thể ngờ, Hạng Vũ nói thẳng: “Vậy chú mang từ chỗ anh 30 vạn đi.”

Tôi cả kinh: “Đừng nói giỡn, em mang 30 vạn đi, anh còn bao nhiêu?”

Hạng Vũ cười nói: “Đấy là còn nhờ công của chú – còn nhớ Chương Hàm sao?”

Tôi gật đầu: “Tên bị anh dùng 3 vạn đánh 10 vạn đó chứ gì?”

“Đúng, chính là hắn. Trước kia nó bị đánh bại, 20 vạn Tần binh bị anh chôn sống, nhưng lúc này anh không ra tay, tính chú nhập cổ phần, chú mang 20 vạn này đi, anh cho chú thêm 10 vạn quân Sở, coi như anh chia hoa hồng cuối năm cho chú.”

Tôi nghe được kinh ngạc, không thể ngờ còn có chuyện này. To con trước kia cũng không quá để ý, nhưng mà cuối cùng chuyện bất ngờ làm tôi vui. Tôi xoa tay nói: “Thế là có 55 vạn rồi.” Lập tức tôi lo lắng, tiếc hận.

Hạng Vũ nói: “Sao?”

Tôi cảm khái vô hạn: “Anh nghĩ xem năm đó Bạch Khởi chôn sống 40 vạn quân Triệu, nếu có thể lưu lại…” Tôi móc ra bản đồ tìm, quả nhiên thời Tần mạt Hạng Vũ cũng có cửa vận binh, tôi chỉ cho Hạng Vũ, kêu anh ấy ba ngày nữa chờ tin tôi.

Hạng Vũ vỗ vai Kinh khờ: “Kha tử còn chưa từng mang binh, 30 vạn này giao cho chú, tới nơi thì nghe Tiểu Cường an bài.”

Xem ra Kinh khờ ở chỗ Hạng Vũ đã chán, nghe nói có chuyện tốt, vui vẻ nói: “Tốt a.”

Hạng Vũ lại nói với tôi: “Chờ khi anh rảnh anh tự mình đi một chuyến, anh muốn nhìn ai dám khi dễ tôn nữ đời thứ …. của anh.”

Tôi xoay người lên xe: “Vậy sau này rảnh lại trò chuyện, em đi nhà tiếp theo đây.”

Trên xe tôi tính một hồi, cho ra kết luận: Hai nhà này mặc dù có bất ngờ, nửa giờ đã gom 55 vạn nhân mã. Nhưng vấn đề cũng có – Chính béo cùng Hạng Vũ đều là bạn thân thiết nhất của tôi, hai người mau hiểu cho tôi nhiều vậy, nhưng cách mục tiêu 8 triệu quân còn kém xa. Người khác có thể dốc sức giúp tôi hay không còn chưa rõ, hơn nữa Đường Tống Nguyên Minh không thể là 10, 20 vạn, tối thiểu phải 30 vạn trở lên. Thế thì khó đấy.

Cách Hạng Vũ vốn có Tam Quốc Quan Nhị ca cùng Bắc Triều Hoa Mộc Lan, nhưng Quan Nhị Ca bây giờ còn ở hầm ăn mì ăn liền gây dựng sự nghiệp, sẽ không phiền người ta. Hoa mỹ nữ cũng chỉ là quân tiên phong mang theo 5000 quân, thêm nữa đó cũng không phải việc của cô ấy. Việc này mà cô ấy biết sẽ giúp, nhưng nếu đem quân cho tôi mượn, cô ấy lại mang tội dùng công khoản… binh, không thể làm khó Hoa tỷ….

Cho nên tôi trực tiếp chạy tới Đường Triều, chuẩn xác dừng xe tại một tuyến đường phồn hoa, giống như trong phim tuyên truyền, hai bên đường là ngàn vạn phòng ốc, hoa mỹ vô cùng. Đại Đường thịnh thế, quả nhiên là hiệp thiên uy phục tứ di, cũng may nơi xe dừng không có người, nếu không hiện tại cũng có quần chúng tụ tập cho ăn dưa. Bất quá tôi nhanh chóng phát hiện nơi này không khí có vẻ không đúng lắm, có chút cảm giác đường hoàng mà vắng vẻ, ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa có một loạt đá để xuống ngựa, ở giữa còn có một tấm biển: Dực Quốc Công Phủ.

Má ơi, đến trước cửa nhà Tần Quỳnh, tôi lại nhìn kỹ, có chút hiểu, chung quanh phủ quốc công là các phủ vương gia. Bất quá nhìn cửa có vẻ là cửa sau – tôi đi vào tiểu khu cao cấp, chẳng trách nơi xa hoa mà lại vắng vẻ, bảo an bảo vệ chặt, tiểu thương bán hàng rong không vào được.

Thừa dịp này, tôi nhanh thay quần áo, đây là lúc đi Tần Quỳnh dặn dò. Tôi mua được từ một cửa hàng bán quần áo thời Đường, trước khi gặp Lý Thế Dân, chú trọng quần áo sẽ giúp tôi vào hoàng cung.

Tôi thay xong quần áo, không đi bao xa, đã bị hai bảo an phát hiện, chỉ có điều bọn họ mặc khôi giáp quân Đường. Hai người thấy tôi nhìn quanh, quát: “Người nào?” Nói xong tay đặt trên cán đao.

Tôi vội ôm quyền: “Làm phiền hỏi đường, đi hoàng cung thế nào nhỉ?”

Hai bảo an liếc nhau, cảnh giác: “Mày muốn làm gì?”

“A, tôi có thư giới thiệu.” Tôi đưa tờ giấy Tần Quỳnh viết ra cho bọn họ xem, dù là hàng thật giá thật, cũng không khỏi lo lắng, Dực Quốc Công phủ ngay sau lưng tôi a.

Ai ngờ, hai bảo an vừa thấy lập tức cung kính, cười làm lành: “Ha ha, quốc công lại dẫn tiến nhân tài cho hoàng thượng, sao quốc công không phái người đi cùng a?”

Xem ra Tần Quỳnh thường xuyên làm loại chuyện này, mọi người đã quen, mà hai Đường quân hẳn là tuần cảnh, cho nên vô cùng kính trọng khách quý của quốc công gia.

Tôi chỉ phía sau: “Lúc ra cửa quên hỏi…”

Hai tuần cảnh nói: “Chúng tôi cùng ngài đi một chuyến, chờ khi ngài cao thắng, đừng quên hai chúng tôi là được.”

Tôi cười nói: “Dễ nói, cục của các vị… thủ trưởng của các vị là….”

Tuần cảnh chắp tay: “Uất Trì Tướng gia.”

“A, biết, biết, Kính Đức huynh a.” Nguyên lai hộ vệ kinh kỳ là Úy Trì Cung quản lý.

Hai tuần cảnh càng cung kính, chúng tôi cứ thế một mạch tới trước cửa hoàng cung.

Thủ vệ cửa Đại Minh Cung hiển nhiên biết hai người này, nhưng bọn họ cẩn thận kiểm tra dẫn tiến thiếp, xác nhận không giả, tôi mới được mời vào phòng thường trực chờ, chỉ chốc lát một thái giám cười vui dẫn tôi đi nội đình. Hắn dẫn tôi tới một sương phòng bố trí trang nhã, hòa ái, nói nhỏ: “Hoàng thượng bình thường đều gặp gỡ các vị đại nhân tại tử thần điện. Ngài chờ chút, đã có người bẩm báo lên hoàng thượng.”

Tôi chạy nhanh nhét vào tay áo lão thái giám hai thỏi vàng khối năm 2008…

Khi còn một mình, tôi nhìn quanh kiểm tra, Tử Thần Điện đại khái là một phòng khách của hoàng đế, có mặt chủ tọa hướng nam, phía dưới là hai hàng ghế. Bố trí thanh nhã mà không mất khí thế của đế vương. Tôi cẩn thận ngồi xuống, lo lắng tính toán nó giá trị bao nhiêu tiền. Chỉ một chén trà chắc cũng đủ sống hai tháng.

Đại Minh Cung vào được rồi, giờ mấu chốt là sao để Lý Thế Dân uống thuốc, đây không phải chuyện đùa, nếu như mà thất bại, Tần Quỳnh xuất hiện nói không quen, tôi lại thành tội phạm thích sát Tần vương.

Tôi cầm một viên lam dược trong tay suy tư, thứ này mặc dù có mùi thơm ngát, nhưng không ai dám không hỏi lai lịch nhét vào, thực tế hoàng đế chưa đến nỗi tham ăn như thế….

Tôi đang suy nghĩ, bên cửa có tiếng bước chân vang lên, một đại thần nho nhã nâng một ly trà, thái giám khom lưng đẩy cửa Tử Thần Điện ra, người này cất bước đi vào, ăn mặc kỳ quặc không giống quan phục, tuổi khoảng hơn 40, tôi cũng không biết là ai. Lại không biết xưng hô thế nào, chỉ đành gật đầu mỉm cười, đại thần sững sờ, cũng chỉ đành mỉm cười đáp lại.

Thái giám thấy tôi có lễ độ cổ quái, che miệng cười nói: “Vị này chính là Phòng Huyền Linh, Phòng đại nhân, thân phận thì tôi không nói, là đương triều tể tướng.” Không phải vừa bảo không nói là gì?

Phòng Huyền Linh? Là tiền nhiệm của tôi – Lý Thế Dân phong tôi tể tướng lúc sau, hắn là tiền nhiệm của tôi còn gì. Bánh Bao về Tần Triều cũng chỉ mang danh Đại Tư Mã thống lĩnh ngàn quân sao? Quân vô hí ngôn, vua không nói chơi, từ trước tới giờ là độc quyền của các hoàng đế.

Đã là cùng cấp, cũng không cần khách khí, tôi tùy tiện chắp tay: “Phòng đại nhân”.

Phòng Huyền Linh càng sửng sốt, càng không hiểu chuyện gì. Đại khái đang nghĩ sao một kẻ áo vải được dẫn tiến lại gan lớn như thế, nhưng mà tục ngữ nói rất hay, bụng của tể tướng có thể chứa một con thuyền, lão cũng không tức giận, đặt trà ở cạnh chủ tọa, cũng chắp tay chào tôi, mỉm cươi: “Đã là khách của Tần Quốc công, tôi sao chưa gặp qua trước đây nhỉ?”

Tôi thận trọng: “À, tôi cùng quốc công là bạn cũ, đây là lần đầu tôi tới Trường An.”

Phòng Huyền Linh gật đầu: “Khó trách, Tần Quốc công giao du khắp thiên hạ, người được coi trọng tất là lương đống, ông ta dẫn tiến, hoàng thượng thường đều sẽ coi trọng.”

He he, là rất coi trọng.

Đi nửa ngày đường, nói nửa ngày, tôi cũng khát khô cổ, thấy Phòng Huyền Linh mang lên ly trà, tôi tiến lên muốn uống, không phải tôi làm càn, dù sao trà này hẳn là cho tôi. Lão là tể tướng chẳng lẽ phải bưng chén trà đi khắp hoàng cung sao?

Phòng Huyền Linh lúng túng: “Này.. trà này không thể uống.”

“Sao?”

Phòng Huyền Linh mất tự nhiên: “Đó là chuẩn bị cho hoàng thượng, mỗi ngày vào lúc này, hoàng thượng đều phải ẩm chén trà minh mục (giống như Ngô Dụng có thói quen đó), nghe nói quốc công tiến cử hiền sĩ vào triều, lúc này mới di giá Tử Thần Điện, tôi tới trước, nên mang nó tới."

Tôi vội buông: “Mạo muội, mạo muội.” Nguyên lai Phòng Huyền Linh là Lý Thế Dân phái tới để tìm rõ ngọn ngành, hai người này đang thương nghị quốc sự, thuận tiện nói chuyện, nghe nói có người tới đăng ký, vì vậy Lý trưởng ga phái Phòng bản chủ chuẩn bị chén đãi, nhìn xem tôi là dạng gì -- ừ, hẳn là vậy.

Còn không chờ Phòng Huyền Linh nói gì, có người cao giọng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo…”

Phòng Huyền Linh vội quỳ xuống chuẩn bị tiếp giá, thừa dịp thời cơ tốt, tôi xoay người nhanh chóng bỏ thuốc vào trong chén trà, thấy nó hòa thành một làn khói xanh, nhanh chóng tan biến mất….