Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 149: Trẫm hỏi ngươi



Nhóm dịch: Lưu linh hội

Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên, thái giám, cung nữ quỳ xuống. Phòng Huyền Linh cũng quỳ hướng cửa. Tôi hết cách, đành phải quỳ xuống, người ngồi thẳng như là ăn đồ ăn Nhật bản vậy, mắt nhìn chằm chằm ra cửa.

Lý Thế Dân mặc long bào, nhưng không có đội vương miện, cứ thể mỉm cười tùy tiện đi vào, thấy tư thế của tôi cổ quái, lại nhìn lâu hơn chút: “Đây là người mà Thúc Bảo tiến cử sao?”

Tôi chắp tay nói: “Là tôi.”

Phòng Huyền Linh ở bên cạnh kéo tôi, nói nhỏ: “Không được ngẩng đầu.”

Vì sao không ngẩng đầu, quay “toàn dân công địch” à?

Lý Thế Dân mỉm cười: “Còn chưa tới lễ bộ học điển lễ à? Được rồi, bình thân đi.”

Phòng Huyền Linh nhìn tôi trách móc, sau đó mới bò dậy. Kỳ thực tôi biết, lúc diện thánh hoàng đế không cho bạn ngẩng đầu thì bạn không thể chủ động xem người ta, nếu không người ta sẽ biện giải là bạn có tâm hành thích thánh giá. Đừng nói là dân chúng bình thường, cho dù các đại thần ở trên kim điện cũng bị cái rèm che mất tầm nhìn đó sao? Có thể hiểu là hoàng đế không thể tùy tiện nhìn, giống như lúc chúng tôi học tiểu học mà đang tập đọc, bạn muốn nhìn thầy giáo ở đâu, thầy sẽ vỗ mạnh bàn nói: “Đọc sách nhìn thầy làm gì?” Bởi vì ông ấy cũng hiểu là bạn đang xem ông ấy ở đâu thì chẳng có ý nghĩ gì tốt đẹp, hẳn là muốn ăn vụng kẹo hay gì gì đó..

Tôi đứng lên, đập nhẹ cát trên đầu gối, còn chờ gậy ông đập lưng ông. Lý Thế Dân đại khái thật lâu chưa thấy một dân chúng đáng yêu như tôi, cười hỏi: “Người đâu?” Nói xong bưng chén trà lên. Tôi nói lung tung: “Người Đông thổ Đại Đường.”

Lý Thế Dân cùng Phòng Huyền Linh nhìn nhau cười vui, có ý phì cười không nhịn nổi. Anh ấy chậm rãi dùng nắp gạt lá trà trong chén, nhấp một ngụm nói: “Ngươi cùng Dực Quốc Công làm sao quen biết?”

Tôi nhìn không chuyển mắt chén trà trong tay anh ấy, thuận miệng nói: “Dực Quốc Công hiện tại ở nhà của tôi.”

“A?” Lý Thế Dân bỗng vò đầu: “Sao ta thấy ngươi quen quen?” Nói xong vô thức uống một hớp lớn.

Tôi thả lỏng, ngồi phịch lên ghế dựa: “Nhìn quen mắt là tốt rồi, ngài cũng mới từ nhà tôi đi ra mà?”

Phòng Huyền Linh cả kinh: “Không được làm càn.”

Ngạc nhiên chưa, Lý Thế Dân buông chén trà cười nói: “Tiểu Cường, thằng nhóc nhà ngươi sao lại tới đây?”

Tôi cười ha hả: “Lý ca, anh không phải ngóng em tới sao – công chúa Đại Đường chuẩn bị cho em chưa?”

Phòng Huyền Linh giật mình: “Này … Hoàng thượng, hai người quen nhau sao?”

Nhìn xem tể tướng đại nhân đã lui về tuyến hai, không biết gì. Tôi cùng Lý Thế Dân đều cười. Lý Thế Dân nói: “Đâu chỉ nhận biết, anh còn đích thân phong là tể tướng đó.”

Phòng Huyền Linh kinh hãi: “Còn thần đây?”

Tôi an ủi: “Phòng đại nhân yên tâm, tôi không ở đây bao lâu, lập tức rời đi.”

Phòng Huyền Linh nhìn tôi cảm kích, lại lau mồ hôi.

Lý Thế Dân hỏi tôi: “Chú muốn đi đâu?”

Tôi cầm tay anh ấy: “Lý ca a. Em tới cầu anh a.”

Lý Thế Dân cười ha ha, tỏ ra hổ báo: “Trước kia anh chỉ có thể phong chú một cái danh hiệu rỗng, hiện tại đâu như xưa, chỉ cần trong quốc cảnh Đại Đường, có việc cứ nói.”

Tôi cười he he: “Việc này là ngoại cảnh Đại Đường.”

Lý Thế Dân như đã tính trước: “Ngoại cảnh hả, Đại Đường cũng có ảnh hưởng nhất định.”

Tôi nói thẳng: “Anh cho em mượn 50 vạn binh đi.”

…Hồi lâu sau đó, biết rõ trạng huống, Lý Thế Dân nói: “Ý của chú, là để quân đội nhà Đường đi giúp quân triều Tống đánh nhau?”

Tôi nói: “Không phải là giúp triều Tống, là giúp em.”

Lý Thế Dân đi qua đi lại: “Nhưng mà Tiểu Cường, chú phải hiểu, quân thường trực của Đại Đường cũng chỉ khoảng 50 vạn, thậm chí chưa đủ 50 vạn.”

Tôi kinh ngạc: “Không thể nào, sao ít thế?”

Lý Thế Dân nói: “Hiện tại anh lập quốc chưa lâu, đang lúc nghỉ ngơi dưỡng sức, quân đội không cần quá nhiều. Rất nhiều binh lính còn phải làm nông, cho chú mượn 50 vạn, nếu mà biên cảnh gặp nạn thì sao?”

Tôi đặt một cái điện thoại lên bàn nói: “Dễ thôi. Đến khi đó anh gọi điện cho em, dù sao cũng không thể làm hỏng chuyện của anh, anh điện thoại một tiếng. Em mang theo binh của Tần Triều cùng Hạng Vũ tới trợ uy cho anh, hơn nữa có 20 vạn Lương sơn, hẳn có 100 vạn.”

Lý Thế Dân mắt sáng lên: “Nói thật chứ?”

“Em sao dám lừa gạt hoàng thượng? Anh yên tâm đi, điện thoại này miễn phí 1 tháng, chỉ cần có điện để 100 năm đều được, em mở máy 24/24. Lương Sơn có máy chủ của em, tín hiệu là đầy vạch…” Tôi không đi bán điện thoại thật lãng phí a.

Lý Thế Dân suy nghĩ một lúc, dứt khoát: “Được, anh lớn mật đưa cho chú mượn 50 vạn người, chú đừng quên hứa hẹn đấy.”

Tôi đã nhìn ra, vốn Lý Thế Dân không muốn cho tôi mượn, nhưng ở điều kiện lẫn nhau đều có lợi mới động tâm. Mặc dù có chút không đủ tình huynh đệ, nhưng không thể nói anh ấy là một lãnh tụ giỏi. Thế giới không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, mặc kệ anh ấy là vì con dân của mình hay vì sự thống trị của mình, dù sao anh ấy đặt đại nghiệp quốc gia lên thứ nhất.

Lý Thế Dân còn vỗ đầu nói: “Còn có một việc, 50 vạn người không phải số nhỏ, chú định cho ai cầm binh, nếu chú không có người thích hợp anh không thể đáp ứng.”

Tôi cười ha hả: “Lý ca đã quên sao, bọn Tần nhị ca còn ở chỗ em mà.”

Lý Thế Dân sững sờ, lập tức cười thoải mái: “Thế thì được, ba ngày sau anh chờ tin chú, nhưng mà anh chỉ có mười ngày khẩu phần lương thực thôi.”

Quỷ hẹp hòi, tôi sao lại đụng phải một vị hoàng đế như thế cơ chứ? Nhưng mà tôi tính rồi từ Đường Triều tới Tống Triều cũng gần, khẩu phần 10 ngày thì nghĩa là sau 10 ngày tôi phải tự giải quyết, hẳn cũng đủ rồi.

Tôi đứng dậy nói: “Cứ vậy đi, em phải chạy đi chỗ lão Triệu.”

“Lão Triệu?”

“Triệu Khuông Dận.”

Lý Thế Dân giật mình, cười: “A, thay anh gửi lời hỏi thăm nhé, nếu tiện thì hoan nghênh tới làm khách.”

Tôi buồn bực: ‘Em còn chưa nghĩ làm sao cho lão ấy uống thuốc đây.”

Lý Thế Dân nói: “Chú mà lẩn vào hoàng cung được thì dễ, bình thường hoàng đế bọn anh đều sẽ ngủ trưa, anh cùng lão Triệu có nói chuyện, lão cũng vậy. Chú có thể nhân lúc này trực tiếp nhét thuốc vào miệng lão.”

Tôi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Em đi đây.”

Lý Thế Dân mỉm cười: “Anh giờ còn bận nhiều việc, để Huyền Linh thay mặt tiễn chú, Tiểu Cường không trách Lý ca chứ?”

Phòng Huyền Linh thấy hai chúng tôi chẳng kiêng kị gì nói chuyện, mắt sớm đã trợn ngược, bấy giờ mới tỉnh lại, câu nệ dẫn đường: “Tiêu đại nhân, mời.”

Chờ khi đi ra, tôi thấy Phòng Huyền Linh mất tự nhiên bèn kéo tay lão cười: “Phòng đại nhân, hoàng thượng thân phong tôi tể tướng chỉ là chúng tôi thuận miệng nói đùa thôi. Anh đừng để trong lòng, tôi cũng không phải là một tên muốn chết, hoàng thượng thật sự mà coi trọng tôi thì ông ấy không phải là Lý Thế Dân rồi.”

Phòng Huyền Linh run run - Lý Thế Dân sao có thể gọi loạn lên như thế. Nhưng mà lão ta nghe tôi nói thế cũng thở dài an tâm, kỳ thật lão ta cũng nhìn ra tôi không có tài làm tể tướng, hơn nữa cũng là loại ruột để ngoài da, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, nói rất thư thái: “Tiêu đại nhân sao nói vậy.”

Tôi hỏi nhỏ: ‘Vừa rồi hoàng thượng nói cả nước chỉ có 50 vạn quân, thiệt hay giả?”

Phòng Huyền Linh gãi đầu: “Cái này phải xem đã, nếu là có sẵn 50 vạn thì đúng.”

Tôi nghe ra có chuyên, vội hỏi: “Vậy quân dự bị đông hơn nhiều hả?”

“Ha ha, quân dự bị, tên nghe thật mới mẻ, đúng luôn, thêm quân dự bị nữa.”

“Đại khái là bao nhiêu?”

“Ước chừng duy trì khoảng 2 triệu người.” Phòng Huyền Linh thấy tôi không có uy hiếp gì, lại là bạn thân của Lý Thế Dân, cho nên cũng không có cố kỵ gì.

Tôi kinh ngạc: “2 triệu? Lực chiến đấu thế nào?”

Phòng Huyền Linh nói: “Nói thế nào nhỉ, những người này thay phiên phục dịch, chiến lực tương đương, chú có thể nói là 2 triệu người này là quân sẵn sàng chiến đấu, cũng có thể nói là quân dự bị của 50 vạn quân trực chiến.”

Lý Thế Dân này, còn để lại đường lui a.

Tôi cười trộm hề hề: “Phòng đại nhân, tôi nhờ ngài giúp một việc.”

Phòng Huyền Linh bình tĩnh nói: “Chỉ cần Huyền Linh có thể sẽ giúp hết sức.”

“Anh giúp được, hoàng thượng chẳng phải bảo cho tôi mượn 50 vạn sao, anh nói với anh ấy, cho tôi mượn thêm 10 vạn 20 vạn đi.”

“Chuyện này… không dễ.”

Tôi vỗ vai anh ấy: “Hoàng thượng coi trọng anh. Anh tùy tiện viện cái cớ được rồi?” Thấy anh ấy còn do dự, tôi nói nửa đùa nửa thật “Anh nếu không giúp tôi, tôi không đi ngay đâu, tể tướng là quan thế nào tôi cũng phải trải nghiệm tí….”

Phòng Huyền Linh cười khổ, chắp tay: “20 vạn không dám hứa, chứ 10 vạn là có.” Nói xong còn nói nhỏ: “Nhất định là bộ đội tinh nhuệ nhất của Đại Đường.”

Tôi vừa lòng: “Được, tôi đi đây, chờ anh - 60 vạn nhé.”

Tôi lên xe, thở dài, nghĩ sao giống như mình đi một con xe cùi giẻ rách, giả danh lừa bịp đi khắp nơi chung quanh kêu gọi góp vốn.

Có 60 vạn này tôi có chút an lòng, sự nghiệp tay không bắt góp vốn còn phải tiếp tục, trạm tiếp theo, Tống Sơ, chỗ Triệu Khuông Dận.

Kỳ thật nói mượn binh cũng không có gì khó, khiến tôi đau đầu là cho các vị bệ hạ uống thuốc. Mượn binh à, cùng lắm thì không mượn, cho họ uống thuốc, về mặt lý luận còn khó hơn là ám sát bọn họ.

Cũng may Đường Triều có thư giới thiệu của Tần Nhị ca. Giờ đi Tống triều, Lý Thế Dân cho tôi một manh mối. Triệu Khuông Dận chiều nào cũng ngủ từ lúc 2-4 giờ, lúc đó có sấm đánh cũng ngủ tiếp… Tôi đang cân nhắc làm sao, xe đã dừng lại, tôi ngẩng đầu lên thấy cửa cung cao lớn, ổn rồi, không cần tìm người hỏi đường.

Tôi cũng qua lại hoàng cung nhiều rồi, trong tiềm thức biết chuyện gì sẽ phát sinh – quả nhiên, một đám vệ binh rầm rập hô lên, sau đó rầm rập cầm vũ khí vọt tới, miệng đồng loạt hô: “Có thích khách.”

Tôi bó tay, các hoàng đế sao lại không hiếu khách thế nhỉ, dù sao cũng phải phái quản gia ra chứ, sao lại kiểu làm khu vô khuẩn cách ly thế, thích khách cũng là khách mà.

Tôi quyết định, mở cửa xe xông ra ngoài, mắng: “Hò hét cái đếu gì thế?”

Vệ binh thấy tôi kinh hãi, đồng loạt quỳ xuống, hô: “Hoàng thượng.”

Tôi chắp tay sau lưng, vừa lòng: “Ừ, niệm tình các ngươi trung với chức thủ sẽ không thêm tội. Đều đứng lên đi.”

Các vệ binh từ mặt đất đứng lên, cả đám cúi đầu buông tay, không dám nói gì. Tôi sờ mặt mình, miệng nhai nhai, đường hoàng đi vào – kẹo cao su biến mặt thật tốt! Đây là biện pháp cuối cùng tôi nghĩ ra khi rơi vào đường cùng.

Rời tầm mắt vệ binh, tôi liền phát điên, cung điện lớn như thế tôi đi đâu tìm Triệu Khuông Dận? Ngẩng đầu nhìn trời, đúng lúc giữa chiều, tận dụng cơ hội thôi. Tôi nhanh chân bỏ chạy, qua kim điện đi tới khu sinh hoạt, đâm đầu gặp một loạt cung nữ đi tới. Thấy tôi đều cuống quýt quỳ xuống, tôi không chú ý, cứ thế lao qua. Tiếp đó gặp hai thái giám, tự nhiên không nói gì đã quỳ xuống… tôi giống như một máy cắt cỏ lướt đi, qua đâu người người bái phục, nhưng mà Triệu Khuông Dận rốt cục ở đâu thì không có đầu mối. Hương vị kẹo cao su trong miệng đã nhạt, tôi bỗng vỗ đầu: Ngu a, trong hoàng cung, ngoại trừ tôi, không ai biết Triệu Khuông Dận ở đâu à?

Lúc này vừa lúc có một cung nữ thấy tôi chạy như gió, sợ quá vội quỳ trên đất, tôi lôi cô ta dậy nói: “Đừng vội quỳ, ta hỏi ngươi, Triệu…” Tiểu cung nữ đại khái mới tiến cung, còn không quen lễ số, nghe hoàng thượng hỏi liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn tôi, may mắn tôi nói đến miệng dừng lại, vội sửa lời: “Ta hỏi ngươi, trẫm thường thì ngủ ở đâu?”

Tiểu cung nữ nghĩ tới hoàng thượng đang kiểm tra tri thức, không chút chậm trễ đáp lời: “Thúy Vi các ạ.”

Tôi kéo nàng: “Mau dẫn trẫm đi.”

Tiểu cung nữ đứng bất động, tôi vội la lên: “Ngươi dám kháng chỉ?”

Tiểu cung nữ sợ hĩa: “Không dám, nhưng mà hoàng thượng… ngài đi ngược đường rồi.”

“Ách… trẫm đang kiểm tra ngươi. Đi trước dẫn đường.”

Vì vậy tiểu cung nữ đi trước, tôi đi theo sau, dọc đường tôi thấy eo cô ả lắc trái lắc phải, thật đẹp. Nhưng chỉ không bao lâu, kẹo cao su đều mau phai. Tôi quát: “Chạy đi.”

Tiểu nha đầu nghe tôi nói vậy, “viu” một cái nhảy xa 20 mét. May là cô ả đi giày thêu, thiếu chút vứt tôi chạy xa, cái tốc độ này, tuyệt đối nhanh hơn cả Usal bolt xài doping, tôi vội hô: “Chậm chút…”

Cuối cùng thuận lợi đi vào cửa Thúy Vi các, tiểu cung nữ lại khôi phục hình dáng nhu thuận đứng bên. Tôi thở hổn hển một lúc, nghe bên trong có tiếng ngáy. Triệu Khuông Dận hẳn còn nghỉ trưa, tôi thở dài, thân thiết vỗ đầu tiểu cung nữ: “Tiểu quỷ, không tồi nha, muốn về nhà sao?”

Tiểu cung nữ lúng túng: “…”

Tôi nói: “Trẫm quyết định tứ ngươi tự do, ngươi hãy về nhà đi đi.”

“Hoàng thượng….”

Không để ý tiểu cung nữ đang phức tạp đứng đó, tôi cất bước vào trong buồng, đồng thời cảm giác mặt có biến hóa vi diệu, may mắn Triệu Khuông Dận nhà lớn, hai người tướng mạo giống nhau cũng không có ai phát hiện. Anh ta muốn ở ký túc xá một mình, tôi thì quơ bừa.

Chờ khi tôi tiến vào mới phát hiện lão Triệu đang ngáy như sấm, thân thể to lớn đang ngắm ngáy o o ngon lành. Tôi lấy ra một viên lam dược, đi tới bên giường, kéo miệng nhét vào. Lão Triệu bị sặc ho khan vài tiếng, lại ngủ tiếp.

Vị hoàng đế này xem ra rất thiếu cảm giác nguy hiểm, nghe Lý Thế Dân nói làm nghề của họ phần lớn rạng sáng bốn năm giờ phải lâm triều, sau đó làm việc một ngày, buổi tối phê tấu sớ, có đôi khi trực tiếp không ngủ lại vào triều. Nói cách khác 24 giờ chỉ cần thức là làm, cho nên minh quân trong lịch sử ít, hôn quân nhiều. Thích ngủ lười thì thường không làm được việc.

Triệu Khuông Dận lại ngủ một lúc, đến đúng giờ như đồng hồ báo thức đột nhiên ngồi dậy. Anh ấy liếc qua thấy có người ngồi, còn nói mê: “Tiểu Cường, đến rồi à?”

“A… đến rồi.”

Anh ấy cầm ngọc trản ở đầu giường uống một hớp nước, xuống giường đi dép vào nói: “Đi, tìm lão Lý (Thế Dân) cùng lão Chu (Nguyên Chương) đánh cờ đi.

Tôi cười tủm tỉm: “Hoàng thượng, đây không phải là Dục Tài, lão Lý cùng lão Chu đều ở cương vị của mình mà.”

Triệu Khuông Dận nhìn xem lăng la cẩm chướng phía sau, cùng long bào trên người, cười tự giễu: “Mẹ nó, cảm giác ngủ một giấc, như đang mơ ấy.”

“Triệu ca, không phải mơ, anh giờ lại làm hoàng đế rồi.”

Triệu Khuông Dận thanh tỉnh hơn chút, lúc này mới vỗ đầu: “A, hiểu rồi, là chú tới tìm anh hả.”

Tôi cười nói: “Rốt cục đã tỉnh ngủ rồi.”

Lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng khóc nức nở, Triệu Khuông Dận khó hiểu: “Bên ngoài làm sao vậy?”

Tôi nhìn lướt qua: “A, có một tiểu cung nữ chạy rất nhanh, bởi vì dẫn em tìm anh có công, nên em cho cô bé về nhà rồi, không biết sao lại khóc.”

Triệu Khuông Dận cầm nước uống tiếp: “Sao không khóc cho nổi, mất bao công sức quan hệ vào đây, giờ chú một câu từ luôn.”

Tôi: “….”