Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 150: Thảo nguyên ưu tư



Nhóm dịch: Lưu linh hội

Không ngờ, việc đầu tiên tôi làm khi tới triều Tống lại mất mặt như vậy. Cũng không trách tôi được, vì trước giờ trong đầu tôi luôn nghĩ về bọn thái giám, cung nữ trong cung “ngư nhục bách tính, kiêu xa dâm dật”, ai mà biết bọn họ tự nguyện chứ? Bất quá vào cung làm cung nữ còn có thể hiểu được, dù sao không phải là hợp đồng chung thân, còn có cơ hội cua hoàng đế (có thể đọc sách của Nữ Tần Hồng), nhưng tự nguyện làm thái giám thì khó hiểu, mặc dù rất nhiều thái giám nói mình thân thể không tốt, cho nên cần phải cắt thứ kia mới sống nổi? Cũng giống như hiện tại có rất nhiều “nam công quan (trai bao)”, luôn oán xã hội không công bình đưa mình vào con đường này, nhưng tại sao lại phải không công bằng tới mức phải cắt thứ kia đi mới sống nổi - bất quá nói đi thì nói lại, nếu mà cho các bạn chọn, các bạn định làm trai bao hay làm thái giám? Nếu là tôi, tôi sẽ tuyển …. Á, ngoài đề rồi.

Triệu Khuông Dận hoàn toàn thanh tỉnh rồi liếc mắt nhìn tôi, cười nói: “Đến chơi hả?”

“Đúng vậy, thuận tiện mượn Triệu ca chút binh.”

Triệu Khuông Dận rùng mình, hỏi thử: “5000 đủ không?”

Tôi buồn bực, đây là muốn đuổi khách? Tôi nói: “Có lẽ… không đủ, Bánh Bao bị người ta bắt làm con tin, em tìm người đi cứu cô ấy a.”

“A, vậy 5000 đủ rồi hả? Vẫn là bọn Lôi Lão Tứ hả?”

Nguyên lai anh ấy còn tưởng rằng tôi tìm người hỗ trợ đánh nhau, nếu thật sự như vậy tôi cần 5000 quân là quá đủ rồi, tôi nói: “Không phải, lúc này thằng nhóc Hoàn Nhan trong tay có 80 vạn người.”

Triệu Khuông Dận giật mình: “Nhiều vậy? Vậy chú muốn mượn bao nhiêu?”

Tôi cười he he: “Có 50 vạn được rồi.”

Triệu Khuông Dận liên tục xua tay: “Không có, không có, sao có nhiều vậy, có thể kiếm 10 vạn đã giỏi lắm rồi.”

Tôi vắt chéo chân nói rành mạch từng chữ: “Hoàng thượng, ngài cũng đừng quên tôi là An Quốc Công mà ngài thân phong, Tổng đốc binh mã thiên hạ. Đại Tống tôi rốt cục có bao nhiêu quân đội, ấn lý ra tôi có quyền biết.”

Triệu Khuông Dận ôm mặt thở dài: “Ai, anh biết phong chú làm An Quốc Công thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà.”

Tôi an ủi: “Chỉ nhân chức đó hù dọa anh tí thôi, tuyệt đối không tổn thương một binh một tốt.”

Triệu Khuông Dận nói: “Thật không có mà, thế này đi, anh cho chú mượn 5 vạn, không cần trả lại.”

Tôi tỏ rõ vẻ không vui: “Triệu ca, anh làm thế không được rồi, Lý ca còn mở miệng là cho mượn 60 vạn, em không tin Đại Tống lại kém Đại Đường xa tới thế.”

Ai ngờ phép khích tướng của tôi cũng vô dụng, Triệu Khuông Dận buông tay: “Là anh không so được với người ta, anh dùng rượu tước binh quyền nên anh giải tán các đại tướng rồi.”

Tôi nói: “Đại tướng mất thì còn có binh mà?” Nói tới đây tôi đột nhiên hiểu được, Triệu Khuông Dận bình sinh sợ nhất là binh quyền rơi vào tay người khác, cho nên hỏi mượn binh đúng là đâm vào nỗi sợ, không khác gì muốn vắt cổ chày ra nước. Tôi phì cười: “Anh sợ em mượn binh của anh đi tạo phản chống anh hả?”

Triệu Khuông Dận nghiêm trang: “Nói thật, Tiểu Cường à, chú muốn ngồi chỗ này anh cũng đồng ý. Anh còn được thanh nhàn vài ngày, nhưng thật sự không có nhiều thế a.”

Nói xong lão Triệu lại không nói thêm gì nữa, tôi nói sùi bọt mép cũng mới kiếm được 10 vạn. Lúc này, tôi thực sự tức giận, vỗ bàn đứng lên: “Được rồi, Triệu ca cứ thế đi, em cũng không mượn binh nữa.”

Tôi tức giận phẩy tay bước đi. Triệu Khuông Dận có chút ngại ngùng, lúng túng: “Đừng a, Tiểu Cường, Triệu ca nghèo thật mà?”

Tôi đi tới cửa bỗng nghĩ tới một chuyện, chân dừng lại, chậm rãi quay lại cười tủm tỉm: “Đúng rồi, em vừa rồi còn không có nói em mượn binh đi đâu nhỉ?”

“Đi… đâu?”

Tôi cười nói: “Không xa, vẫn là Tống Triều, nhưng là giúp một thằng nhóc tên Triệu Cát đánh trận.”

Triệu Khuông Dận cả kinh: “Chính là tên bại gia tử của Triệu gia sao?”

“Đúng thế, vốn em muốn giải quyết chuyện của Bánh Bao, nhân tiện cứu thằng nhóc kia, chủ yếu là giúp dân chúng sống tốt hơn chút, hiện tại xem ra hoàng đế bọn anh chỉ chăm lo cho mình thôi. Thôi được, vừa lúc em cũng đổi lại một cô vợ xinh đẹp - Triệu ca, cung nữ kia cũng có thể tặng em chứ? Em cũng làm cái kế hoạch nuôi dưỡng loli….” Nói xong tỏ ý muốn đi ra ngoài.

Triệu Khuông Dận vội chạy tới một bên, giữ chặt tôi: “Đợi chút. Chú nói thằng nhóc họ Hoàn Nhan là Hoàn Nhan Ngột Thuật hả? Là thằng súc sinh đó.”

Nhìn xem đi, vừa nói tới gia sự của nhà họ Triệu là lập tức để tâm tới đó.

Tôi nói: “Đúng vậy – Triệu ca cứ làm việc đi, cô gái này em mang đi… tiểu mỹ nữ, đi, thúc thúc mang ngươi đi xem cá vàng…”

Triệu Khuông Dận giữ chặt lấy tôi: “Đừng a. Chú mặc kệ thật sao? Chẳng phải lão Lý đã cho chú mượn 60 vạn quân sao?”

Tôi buông tay: “Lý ca cũng có nói dựa vào việc gì phải lấy binh triều Đường đi giúp triều Tống đánh trận a?”

Triệu Khuông Dận lẩm bẩm: “Lão Lý này, thật chỉ biết nghĩ cho mình.”

Tôi nói: “Người ta đem quân thường trực cả nước cho mượn. Không lưu lại một chút, hiện tại công tác thủ vệ cung Đại Minh chỉ dựa vào hơn hai mươi con chó vện thôi….”

Triệu Khuông Dận hừ hừ: “Đại Đường sao chỉ có 60 vạn binh chứ?”

Tôi tức giận: “Đúng vậy, cho dù người ta có 6 triệu, 60 triệu nhưng có thể cho mượn 60 vạn đã tận tình tận nghĩa rồi, xem ra quốc lực Đại Tống vẫn là kém. Em sao dám nhẫn tâm mang 10 vạn người của Triệu ca đi, không thể làm cho hoàng đế của thiên hạ này cho chó bảo vệ chứ…”

Triệu Khuông Dận nghiến răng nghiến lợi: “Nếu là người ngoài không nói, nhưng mà thằng nhóc Hoàn Nhan Ngột Thuật này lại tới khi dễ người Triệu gia, anh há có thể để nó toại nguyện chứ? Tiểu Cường chú nói đi, chú cần bao nhiêu người là đủ?”

Tôi thấy âm mưu đã ổn, giả vờ như làm khó nói: “Ít hơn 50 vạn là vô nghĩa a.”

Triệu Khuông Dận dậm chân cái một: “Anh cho chú 60 vạn.”

Tôi cả kinh: “Quá miễn cưỡng a, chẳng phải quân cả nước chỉ có 10 vạn sao? Anh đừng đem ông già chống gậy với trẻ con còn đang mút vú cao su đều đi đầu quân nhé.”

Triệu Khuông Dận cười he he: “Đừng nói móc Triệu ca, không tiện động đao binh là vì anh lo cho dân chúng, nhưng mà Đại Tống cũng không dễ ăn hiếp đâu nhe.”

Nói xong Triệu Khuông Dận lại cười lạnh: “Đời sau đều nói chúng ta là nhược Tống, anh muốn cho bọn họ xem binh lính khai quốc Đại Tống yếu hay không.”

Nghe giọng điệu lão Triệu rất tự phụ. Nhưng mà binh lính khai quốc mỗi triều đều là quân đội có chiến lực mạnh nhất của triều đó, nhất là bộ đội có khả năng dã chiến.

Tôi chỉ cho anh ấy điểm vận binh trên bản đồ. Triệu Khuông Dận nói: “Các tướng quân của anh cũng đều về vườn cả rồi, không thể dùng lại, nhiều nhân mã như vậy sao có thể giao cho chú được….”

Tôi thấy anh ấy tỏ vẻ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, cười nói: “Hoàng thượng yên tâm, chờ việc này xong xuôi, nhấn định trở về uống với ngài một chén rượu.”

Triệu Khuông Dận gật đầu, lệ rung rung, phất tay: “Chú đi nhanh đi, càng nhìn chú anh càng thấy đau lòng.”

Ra cửa, tiểu cung nữ còn đang khóc, tôi nói: “Không muốn về nhà thì không về nữa. Khóc gì mà khóc, niệm tình ngươi có công, ta thay hoàng thượng phong ngươi làm… quản lý đại đường.”

Tôi cũng không biết là cung nữ có quan giai phẩm trật gì không, chỉ tùy miệng nói bậy.

Thanh âm của Triệu Khuông Dận từ trong vang lên: “Đã là An Quốc Công nói thế, ngươi sau này chấn chỉnh nghi tư trong cung, làm cục trưởng đi.”

Từ trong ánh mắt vui sướng của tiểu cung nữ, tôi phỏng đoán chức quan này không nhỏ, nghe tên đại khái là chưởng quản lễ nghi, còn nhỏ tuổi, bởi cơ duyên xảo hợp được hoàng đế chú ý - Tiểu nha đầu này cũng là dân xuyên việt sao?

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi lên xe, đi đến trạm tiếp theo, đó là Thành Cát Tư Hãn.

Trên đường không nói gì, khi tôi dừng xe thấy bốn phía đã là thảo nguyên mênh mông. Xem trời đã muộn, căn cứ kinh nghiệm các lần trước thì Thành Cát Tư Hãn không cách tôi quá xa, tôi cho xe chạy chậm trên thảo nguyên mênh mông, dần dần trời tối xuống. Ban đêm cùng sáng sớm, thảo nguyên cũng có khác biệt rõ ràng, thông qua mặt trời hạ xuống hay bay lên, bạn thậm chí có thể cảm giác rõ không gian như ảm đạm xuống, sau đó cái lạnh ùa tới, tôi mở đèn xe, bên ngoài dù thò tay ra đã không thấy năm ngón.

Tôi khoác thêm một cái áo khoác, cẩn thận tìm kiếm nơi có lều, đêm nay xem ra mò không được Thành Cát Tư Hãn rồi. Tôi có khả năng chết rét trên thảo nguyên - hệ thống điều hòa không khí trên xe đã hỏng, hiển nhiên, trời nóng thì cũng chẳng có gió mát đâu. Trên thực tế, cái xe ghẻ này có điều hòa cũng làm tôi ngạc nhiên lắm rồi.

Đi tầm mười phút, chẳng có chút thu hoạch gì, lúc này tôi bỗng ngửi thấy trong xe có mùi cao su, người lái xe quá lâu đều có trực giác như vậy: Đó là một cảm giác không tốt.

Tôi lẩm bẩm: “Ảo giác, nhất định là ảo giác…”

Nhưng sự thật chứng minh, khứu giác của tôi vô cùng tốt. Thị giác cũng tốt luôn – tôi quay lại thấy xe đã bốc khói. Lửa nhỏ nhưng cũng le lói ánh sáng.

Tôi hú lên quái dị, vội dừng xe. Mở máy ra nhìn, vài miếng cao su đã co lại, may là lửa không to, tôi dùng áo khoác dập tắt. Tôi về chỗ lái, cố gắng nổ máy, lúc đầu còn hừ hừ vài tiếng tỏ vẻ cố gắng, sau đó cái xe bảo bối cũng lười phản ứng lại tôi.

Tôi khóc không ra nước mắt, không phải nói cái xe này ngay cả bom nguyên tử cũng không thể làm gì sao? Sau đó tôi mới hiểu, dùng một sự thật máu chảy đầm đìa minh họa cho tôi một đạo lý: Bề ngoài chắc chắn cũng vô pháp ngăn cản nguy hiểm từ bên trong, tôi nhớ năm xưa cũng như Chính béo khai sáng cường Tần và Lưu Bang khai sáng Đại Hán, trải qua huy hoàng cỡ nào, địch nhân hung ác cỡ nào cũng không thể ngăn cản bước chân họ đi tới, nhưng mà…. Sao tôi lại thấy lạnh nhỉ?

Kinh nghiệm đã nói cho chúng ta biết: Người đang ngủ trong lều lúc nửa đêm bị người ăn cắp mất lều không phải là chuyện cười gì cả, đây là một tai nạn chết người! May là tôi không bị ăn cắp mất lều vì tôi không có lều….

Xe bị hỏng trên thảo nguyên là một chuyện vô cùng bất hạnh, nhưng việc bị hỏng trên thảo nguyên 1000 năm trước còn bất hạnh hơn.

Tôi chỉ cần vài đoạn cao su thôi.

Trên thảo nguyên gió đã nổi lên, gào thét ùa tới, tôi cố sức giữ chặt quần áo, phát hiện mình đã thon thả hơn ngày xưa nhiều. Đối với một người đàn ông có xe mà nói là chuyện đáng ăn mừng, nhưng tôi hiện tại lại mong mình có nhiều mỡ như Chính béo.

Vì không để điện ắc-quy hao hết, tôi tắt đèn xe, tìm một chút trong xe, thứ duy nhất hữu dụng là nửa chai nhựa “tam oản bất quá cương” của Lương Sơn – không biết có ở đó từ khi nào, tôi keo kiệt nhấp từng tí, bất đắc dĩ cầm chai rời xe, lảo đảo giữa thảo nguyên Mông Cổ mênh mang.

Công nguyên, không biết năm nào, tháng nào, ngày nào, thảo nguyên, có gió, không trăng.

Tôi dùng hai mắt u buồn ngẩng đầu nhìn trời, sao đầy trời lấp lánh, tôi vui mừng phát hiện ra sao Bắc đẩu ở đấy, nó chỉ hướng Bắc! Như thế tôi sẽ không lạc đường! Ha ha.

Nhưng tôi lại phát hiện một sự kiện: Thảo nguyên rộng lớn này, nơi đất lạ không quen, biết phương Bắc ở đâu thì có ích mẹ gì?

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!