Sư Tôn Cao Cao Tại Thượng

Chương 2: Môn quy



“Ta không muốn!” Mạc Khắc thẳng thừng phản đối. Hắn thà đi nhận tên Nghiêu Chấn Bắc dâm phụ kia làm sư tôn còn hơn. Ít ra y không phải là kẻ đã cướp đi tính mạng của hắn ở kiếp trước.

“Không muốn? Biết ta là ai không?”

Mạc Khắc cười mỉa mai trong lòng, ngoài mặt vẫn phải giả như vô tội nói: “Không biết!”

“Ta chính là Côn Lôn Lão Tổ đấy.”

“Liên quan gì ta?”

”Đứa nhóc như ngươi thật khờ khạo mà. Khi trời đất vừa mới tạo dựng, ta cùng với Hi Hà, Đồng Vi chính là ba kẻ loài người đầu tiên tu thành thần. Sau này Hi Hà diệt trừ hải yêu gây loạn ở Đông Hải bất thành, chấp nhận hy sinh thân mình đồng quy vu tận với hải yêu. Đồng Vi chán nản thế tục ẩn cư tại Bồng Lai. Ta cùng với vài vị bằng hữu lập ra Côn Lôn Phái, vốn nghĩ giao hết mọi sự trong phái cho bọn họ mà học theo Đồng Vi tìm vui nơi thôn dã, ai ngờ bọn họ lại rất mau chết đi, để lại một mình ta phải trông coi cả đám hậu bối. Thật chán chết ta mà!”

Bạch Ân Phàm nói một hồi bỗng chuyển từ khoe khoang sang kể lể cho số phận đáng thương của y. Mạc Khắc lại không cảm xúc nói: “Thế thì…liên quan gì ta? Ta không muốn nhận ngươi làm sư tôn. Ta phải xuống núi.”

Mạc Khắc nói xong định quay đi nhưng cả thân người lập tức đông cứng lại như đá, không thể nhúc nhích được. Hắn nhìn Bạch Ân Phàm, thấy khóe môi Bạch Ân Phàm hơi cong lên liền hiểu là do y thi pháp gì đó với hắn. Bạch Ân Phàm nhởn nhơ đứng dậy vươn vai: “Trời không còn sớm nữa, ta đi chuẩn bị bữa trưa đây. Ngươi nếu không muốn bái ta làm sư, vậy cứ đứng bất động như thế đến khi nào muốn thì thôi.”

“Ngươi…ngươi… đang bắt ép người khác quá đáng.” Mạc Khắc giận đến lắp bắp. Ỷ hắn là một đứa trẻ, không có sức phản kháng thì liền bắt nạt hắn hay sao?

“Ta cứ thích làm thế đấy thì sao?” Bạch Ân Phàm lại gần nựng yêu má phải Mạc Khắc, nựng một lần vẫn chưa thấy đủ nên day day vò vò cả buổi trời đến khi hài lòng mới rời đi làm cơm. Mạc Khắc nhăn nhó, gò má sưng húp lên, rất không khách sáo mắng chửi theo: “Ngươi…đồ biến thái nhà ngươi!”

Lát sau, Bạch Ân Phàm bưng thức ăn vào xếp ra đầy bàn. Mạc Khắc nhìn sơ qua, trông có vẻ rất ngon, thế nhưng hắn không thể đánh mất khí tiết.

“Ăn không?” Bạch Ân Phàm lại nựng má hắn hỏi.

“Ta không thèm!” Mạc Khắc liếc mắt sang chỗ khác.

Bạch Ân Phàm ngồi xuống, nhâm nhi chút rượu khai vị rồi gắp từng món đưa vào miệng, vừa ăn vừa đá mắt trêu chọc Mạc Khắc. Mạc Khắc hừ lạnh, thề không đầu hàng. Có điều, đến tối ngày thứ hai, cái bụng của Mạc Khắc bắt đầu phản bội chủ nhân mà kêu lên ộp ộp. Hắn hiện tại chỉ là một đứa trẻ, lại còn là đứa trẻ loài người cần ăn uống, không thể đem so với lúc là Thiên Ma oai phong lẫm liệt, chỉ cần uống máu tươi để sống. Sang ngày thứ ba, Mạc Khắc thật sự chống hết nổi. So với việc bái kẻ thù làm sư, chết vì đói càng là chuyện mất mặt hơn.

“Ta chịu thua! Chịu thua rồi!” Mạc Khắc gào lên. “Cho ta ăn đi! Ta đói sắp xỉu rồi!”

Bạch Ân Phàm thu hồi cấm thuật. Ngay khi Mạc Khắc định nhào lại bàn ăn, y lấy đũa gõ vào tay hắn: “Bái sư trước rồi mới được ăn.”

“Ta đói quá! Ăn xong rồi bái không được sao?”

“Ngươi muốn đứng bất động nữa không?”

Bạch Ân Phàm cười híp mắt với hắn. Hắn cảm thấy nụ cười này thập phần quỷ dị, bất đắc dĩ quỳ xuống, vái ba lạy trước mặt y rồi nói: “Sư tôn tại thượng, đồ nhi hành lễ thế này được chưa?”

Bạch Ân Phàm gật gù: “Không tồi. Đã bái ta làm sư thì từ nay phải tuân theo nguyên tắc của ta. Ta là người đơn giản, không có yêu cầu khó khăn gì ngoại trừ ba điều sau đây. Thứ nhất, vi sư đã nói đúng thì ngươi không được nói sai.”

“Vậy nghĩa là bịt miệng của ta luôn rồi?” Mạc Khắc bất mãn.

“Ngươi cũng có thể hiểu là vậy.” Bạch Ân Phàm không ngại thừa nhận.

“…”

“Thứ hai, không được phép sát sinh bừa bãi.”

“Ta không giết người ta, lỡ như người ta giết ta thì sao? Lẽ nào cũng phải đứng yên cho họ giết?”

“Ta chỉ cấm ngươi sát sinh, không cấm ngươi tự bảo vệ chính mình.”

Mạc Khắc càu nhàu: “Được rồi, vậy còn điều cuối cùng là gì? Ngươi mau nói nhanh cho ta đi ăn.”

“Không được mặc y phục màu đỏ.”

Mạc Khắc đơ ra: “Đã không được ý kiến, lại không được sát sinh, giờ ngay đến y phục ta cũng không được mặc theo ý mình nữa sao?”

Bạch Ân Phàm thản nhiên nói: “Bởi vì ta không thích màu đỏ. Nếu muốn phản bác, trước tiên hãy nhớ lại điều thứ nhất.”

“…”

Mạc Khắc ủ rũ, tự nhủ lòng rằng không sao. Hắn chỉ cần ráng nhịn tên sư phụ gàn dở trên danh nghĩa này đến lúc trưởng thành có đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm. Với cái thân thể yếu ớt của đứa trẻ, cộng thêm việc không có công pháp gì ngoài dòng máu Thiên Ma kế thừa trong huyết quản, hắn quá cô thế và bất lực, dù có rời khỏi Côn Lôn Phái cũng chẳng biết phải đi nơi nào khác.

“Đồ nhi đã rõ, mọi chuyện xin nghe theo sư tôn. Sư tôn vừa lòng chưa? Có thể cho đồ nhi ăn chưa?”

Bạch Ân Phàm đồng ý cho hắn ngồi vào bàn, còn y thì đứng lên lại gần cửa sổ vén cuộn mành trúc. Mạc Khắc ăn như bão lũ càn quét, chớp mắt đã lấp đầy bụng, lúc này mới nhớ tới Bạch Ân Phàm, thắc mắc: “Sư tôn không ăn nữa à?”

“Vi sư đã là thần, sớm cai được mọi loại ngũ cốc của nhân gian.”

“Vậy sao mấy hôm nay sư tôn lại ăn?”

“Cố tình trêu tức ngươi đó.”

“…”

Bạch Ân Phàm xoay người lại, nở nụ cười thật rạng rỡ nhưng lại làm Mạc Khắc chướng mắt. Tên sư tôn này nói mười câu thì đã hết chín câu châm chọc hắn, bảo sao hắn ưa cho nổi?

Dọn chén đĩa xong, Bạch Ân Phàm mang một bộ y phục đến đưa cho Mạc Khắc, màu sắc trang nhã hợp với kẻ tu tiên. Bạch Ân Phàm vươn đôi tay hướng về phía Mạc Khắc: “Nào, để vi sư bế ngươi đi tắm rồi thay y phục mới.”

Mạc Khắc trợn mắt: “Không cần, đồ nhi tự tắm được.”

“Ta…” Bạch Ân Phàm chưa kịp nói hết thì Mạc Khắc đã nhanh chân ôm bộ y phục chạy trối chết vào phòng tắm, sợ rằng y lại lôi điều luật thứ nhất ra rồi thực sự đòi tắm hắn cho bằng được.

Bạch Ân Phàm ở ngoài ôm bụng cười nắc nẻ, nói lớn vào trong: “Vi sư chỉ muốn pha nước tắm giùm cho ngươi, nhóc con ngươi nghĩ hơi xa thì phải.”

Đợi Mạc Khắc tắm xong, y phục tươm tất bước ra, Bạch Ân Phàm len lén nhìn về phía phòng tắm với vẻ lo âu: “Ngươi tắm lâu thật, vi sư còn đang sợ ngươi bị chết chìm trong đó.”

Mạc Khắc xám mặt: “Sư tôn, đồ nhi không vô dụng đến mức đó.”

Bạch Ân Phàm búng tay vào trán hắn: “Mới là đứa trẻ mười tuổi thôi, vô dụng thì đã làm sao? Có vi sư che chở ngươi là được rồi.”

Bạch Ân Phàm kéo hắn lại gương, cầm lược chải tóc cho hắn. Mạc Khắc sững sờ, chớp mắt liên tục, đến khi nhìn rõ dáng vẻ chăm chú của Bạch Ân Phàm trong gương, hắn mới hơi nới lỏng phòng bị. Bạch Ân Phàm buộc tóc hắn lên cao và cố định bằng một cây trâm gỗ, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của chính mình: “Mỗi ngày đều buộc tóc cho ngươi, đợi đến khi ngươi trưởng thành thì vi sư đủ giỏi để xuống núi hành nghề rồi.”

Mạc Khắc không nhịn được cười: “Sư tôn nghèo đến vậy sao?”

Bạch Ân Phàm vì nụ cười này mà bỗng gập người thơm lên má hắn. Hắn che má, há hốc: “Sư tôn làm gì vậy?”

“Đây là lần đầu tiên ngươi cười với vi sư. Thật đáng yêu quá! Đi theo vi sư, ta đưa ngươi đến phòng riêng.”

Bạch Ân Phàm đi trước. Mạc Khắc giống như cái đuôi tò tò theo sau, luôn quay qua quay lại nhìn nhắm xung quanh để thông thuộc đường xá. Bước qua một con đường nhỏ trải đầy sỏi, Bạch Ân Phàm chỉ tay: “Căn bên trái là phòng của ngươi.”

“Vậy còn căn bên phải?”

Bạch Ân Phàm lém lỉnh nhìn hắn: “Ngươi đoán xem.”

Mạc Khắc nghi ngờ: “Lẽ nào là phòng của sư tôn?”

“Đoán đúng rồi. Để ta thưởng cho ngươi.”

Bạch Ân Phàm lại định hôn Mạc Khắc nhưng Mạc Khắc đã có kinh nghiệm rồi nên né ra rất nhanh: “Sư tôn, ta không thích bị hôn.”

Bạch Ân Phàm chỉ vào má y: “Vậy đến đây, vi sư cho ngươi hôn.”

“…”

“Đùa với nhóc con ngươi một chút thôi, có cần trưng ra bộ mặt thảm hại đó không?”

“Sư tôn, người không thể nghiêm chỉnh sao? Những vị sư tôn khác dạy đệ tử của mình đều đạo mạo ra dáng, làm gì có ai giống như người chứ?”

“Thế nên đám đệ tử bọn họ dạy ra cũng chỉ có cái vỏ bề ngoài mà bên trong rỗng tuếch. Vi sư nói ngươi nghe. Cách dạy của vi sư vô cùng khác thường, nhưng sẽ khiến ngươi trở thành kỳ tài ngàn năm hiếm gặp của Côn Lôn Phái này.”

Mạc Khắc bĩu môi dài thườn thượt: “Sư tôn đang tự đề cao chính mình rồi.”

“Thế có ai làm đệ tử như ngươi không? Sư phụ nói một câu thì ngươi nói hai câu. Lại quên điều thứ nhất của ta yêu cầu gì sao?”

Mạc Khắc gật gật: “Vâng, sư tôn nói gì cũng đúng cả. Đồ nhi về phòng nghỉ đây.”

Mạc Khắc chạy đến trước cửa, vừa đẩy vào liền bị hất văng ra đất. Hắn kinh ngạc quay lại nhìn Bạch Ân Phàm. Căn phòng này có kết giới sao?

“Ngươi chạy nhanh quá làm gì? Vi sư còn chưa kịp nói với ngươi ta đã hạ kết giới xung quanh cửa lớn. Ngươi muốn vào thì phải tự phá được kết giới đó.”

“Ta…ta không có pháp lực gì cả, sao mà phá được?”

“Ngươi yên tâm, vi sư chỉ tạo kết giới bằng với khả năng hiện giờ của ngươi. Tập trung tinh thần thì nhất định xông vào được. Cố lên. Vi sư nghỉ ngơi trước.”

Bạch Ân Phàm ngang nhiên về thẳng phòng khép cửa lại. Mạc Khắc khổ não nhìn theo, ngàn vạn lần nguyền rủa y rồi tự động viên bản thân. Chỉ một cánh cửa thôi mà, lẽ nào lại làm khó Thiên Ma như hắn? Hắn liều mình xông vào, lại bị hất lần nữa, cứ thế ba bốn chục lượt vẫn thất bại, đành kiệt sức nằm lăn ra sân thở dốc.

Sáng hôm sau, Bạch Ân Phàm thấy Mạc Khắc nằm ngủ ngoài sân, bẩn cả y phục mới thì thất vọng ngắt má hắn một cái. Hắn không tình nguyện thức dậy, hai mắt lờ đờ, bỗng hắt xì mạnh.

“Sao lại ngủ ở đây?”

Mạc Khắc ghi hận ngó Bạch Ân Phàm. Hắn vì ai mà ra nông nỗi này?

“Đồ nhi không vào được.”

“Ta nói cửa lớn có kết giới chứ đâu nói cửa sổ cũng có, ngươi vẫn trèo vào được mà. Thật ngốc!”

”Sư tôn!!!” Mạc Khắc gào lên thảm thiết, chỉ hận không thể nhào tới bóp chết Bạch Ân Phàm. Bạch Ân Phàm cười vô tư nói: “Đây là luyện cho ngươi khả năng tuỳ cơ ứng biến. Tiểu đồ đệ, sau này vẫn còn nhiều bài học lắm.”

“…”