Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!

Chương 55



Anh Kiệt nhún vai tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lấy lại tinh thần, tiếp tục tung chiêu về phía Du Ân.

Du Ân cũng chẳng phải dạng vừa, tung lên lá bùa chắn lại toàn bộ đòn tấn công của huynh ấy, sau đó ném lại tấm bùa đó về phía Anh Kiệt.

Hắn phản ứng nhanh, chém đứt đôi tấm bùa đấy. Ngay lập tức, toàn bộ đòn tấn công của hắn khi nãy lại phản ngược lại, hướng thẳng về phía Anh Kiệt.

- Thế này cũng được à??? - Anh Kiệt gào lên thảm thiết, chật vật né chiêu.

- Không gì là không thể nga. - Du Ân tay mân mê mấy tấm bùa, không buồn ngoảnh lại.

Sau đó, đại sư huynh đổi kế hoạch không áp sát nữa, mà là chơi chiến thuật đánh úp. Anh Kiệt di chuyển nhanh, nhưng khốn nỗi, khi chân hắn ta chạm đất cách Du Ân tầm 2 thước, thì đột nhiên dưới chân lóe sáng.

Thế mà lại dẫm trúng trận pháp aaaaaaa!

Cả khán đài đều trầm mặc, không nói lên lời. Chưa gì mà lại kết thúc nhanh thế…

Du Ân bỏ đi, giọng chán chường:

- Nhàm chán.

Anh Kiệt gào lên:

- Khốn nạn, mau đứng lại đấy cho ta!!!

Lưu Phong á khẩu, chỉ biết đưa tay lên đỡ trán.

Đây có thể coi là trận tỉ thí nhanh nhất lịch sử của Phùng Chu phái không a…?

Đến tối, cả đám tập trung lại thực đường. Anh Kiệt vẫn không nguôi giận từ hồi sáng, đột nhiên đứng dậy đập bàn, dọa cho cả nhóm sợ hết hồn.

- Khốn khiếp! Con nhóc đấy dám thiết lập trận pháp gài bẫy ta! Ta thaoooo!

Niệm Chân bên cạnh cố gắng hòa hoãn:

- Đại sư huynh xin hãy bớt giận a!

Tử Đằng im lặng, không nói gì. Còn Khương Liên cũng tham gia vào hòa giải:

- Đúng a, chuyện đã qua rồi. Đại sư huynh bình tĩnh lại nga!

Rất nhanh sau đó, Anh Kiệt bình tĩnh trở lại. Hắn nói:

- Đúng vậy, giờ ca cẩm không có ích gì.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó, cả đám lại bị chấn kinh.

- Chờ chút, ta đi lấy thức ăn rồi quay lại nga.

Thôi dẹp nghỉ khỏe đi! Nếu hôm đấy tính cách đại sư huynh bất ổn, thì cả đám chờ bị thức ăn đè đến ngập đầu đi!

Và quả như họ dự đoán, đại sư huynh nhà họ đã xuất hiện cùng… ờm… 1 đống thực phẩm cao ngập đầu a!

Trong không khí ngượng ngạo, người nào người đấy cũng cố ăn hết xuất của mình, đương nhiên là trừ Anh Kiệt với Dương An ra.

Dùng xong bữa, bọn họ lại kéo nhau đi chơi. Lưu Phong cũng muốn đi, nhưng do ngày mai thi đấu nên cô bị nhốt lại phòng nga—

Xuyên Giang tuy vẫn bận công vụ, nhưng rất nhanh sau đấy nàng đã để ý biểu hiện trên khuôn mặt của Lưu Phong, liền hỏi:

- Muốn đi à?

Muốn đi lắm, nhưng mai phải đấu cẩn thận, thêm nhiệm vụ kéo chân mất rồi, huhu…

- Dạ thưa, đồ nhi không muốn a! - Lưu Phong kính cẩn trả lời.

Xuyên Giang tính nói thêm vài câu gì đó nữa, bỗng nhiên tiếng gõ cửa ở ngoài kia khiến nàng chú ý. Nàng ta nhanh chóng thu dọn lại đống sổ sách, thở dài, rồi đi ra ngoài. Trước khi bước ra ngoài ngưỡng cửa, Xuyên Giang vẫn không quên nói vọng lại.

- Đi ngủ sớm đi! - Rồi nàng đóng cửa lại.

Lưu Phong mới đầu còn ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau khi cửa đóng hẳn lại, cô lại nhảy cẫng lên sung sướng.

Tuy rằng hơi tội cho mấy vị tông chủ “1 chút”, nhưng ta vẫn vô cùng cảm tạ nga~

Rất nhanh sau đó, cô thay đổi trang phục, đeo khăn che mặt, rồi lại đường cũ mà đi.

Lưu Phong vẫn nhẹ nhàng vượt qua được đám lính canh bên ngoài, thẳng hướng về phía gian phòng xử lý công vụ bản thân mình vừa lục tung lên hồi trước mà tiến.

Vì đọc nhiều tiểu thuyết quá, nên cô tự khẳng định chắc nịch là bí mật luôn luôn giấu ở mấy chỗ có nhiều sổ sách a!

Đến nơi, từ cửa sổ hướng ra ngoài vườn thấy có bóng người, Lưu Phong nhanh chóng thấp người xuống.

Cô thấy 1 bóng tử y, hoa văn trên trang phục thêu vô cùng tỉ mỉ. Nếu nói về tử y, thì cô lại liên tưởng tới ả ma đầu Minh Thành tên Du Ân, nhưng mà hoa văn tỉ mỉ thế kia… thì chắc là… Triệu Thanh Di?

Tim cô đập thình thịch, lén quan sát bóng người kia. Hắn ta xoay chiếc bình sứ cổ đặt dưới góc giá, thì có mật thất xuất hiện. Người đó bước nhẹ vào trong mật thất đó, lát sau lại lặng lẽ đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa chính lại, rồi rời đi.

Hẳn là trong đó là bí mật mà hệ thống bắt cô đi tìm đi…?

Nhưng mà như thế quá hời rồi! Đi thám thính có 3 ngày, mà đến ngày thứ 3 là lộ hết rồi thế kia. Đừng bảo đấy là kế hoạch nhử mồi gì đó nhé, chứ không thể tình cờ thế này a!

Trời độ, chắc chắn là trời độ rồi!!!

Chắc chắn là do ở cạnh nữ chính lâu quá, nên mới được hưởng chút ánh hào quang của thiên tử nga!

Trong lòng Lưu Phong lại thầm cảm tạ Xuyên Giang. Quả nhiên sư tôn nhà cô luôn là tốt nhất!

Sau khi đảm bảo rằng không có ai ở quanh đấy, Lưu Phong bước khẽ đến cửa chính, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.

Nhưng quái lạ, rõ ràng cái bình vừa ở đây mà a…?

Nhưng may mắn là, cô đã nhớ rõ hoa văn của cái bình. Cho nên rất nhanh sau đó, Lưu Phong đã tìm thấy cái bình đấy ở trên chỗ bên cạnh, rồi xoay.

Chắc là tối quá, nên nhớ nhầm vị trí, ahaha…

“Cạch”. Cánh cửa mật thất đã mở ra, từ từ hiện lên 1 đường bậc thang dài đi xuống dưới lòng đất.