Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 21: Vác bụng đến cướp rể



"Ngươi tranh với nàng ta làm gì?" Đợi Nhậm Thư Thư đi rồi Cố Thành Ân mới lườm Tạ Tước, bộ dạng khi nãy của hắn giống hệt như mèo con xoè vuốt bảo vệ cá khô của mình vậy, chả chút uy hiếp nào luôn!

Cơ mà có chút đáng yêu... Phi! Phi! Y bị điên chắc? Vai ác lớn mà đáng yêu á?

Cố Thành Ân lặng lẽ nhìn đại tiểu thư Tạ Tước còn đang tức giận.

Tạ Tước cả gan lườm y: "Chẳng lẽ để nàng ta bắt người về làm tân lang cho nàng ta chắc?"

Biết bảo vệ sư tôn! Ừ! Có chút đáng yêu!

"Nàng ta nói thể thôi chứ trói được ta vào lễ đường à?"

Cố Thành Ân mạnh mồn nói một câu như thế nhưng người ta nói vả mặt sẽ không bao giờ bỏ qua một ai, trời cao không thương xót, vả mặt đến với y vô cùng nhanh chóng. Ngay đêm ấy, Cố Thành Ân vừa chợp mắt một lát lúc mở mắt ra đã phát hiện bản thân đang ở một nơi rất lạ lẫm, linh lực toàn thân không còn sót lại chút gì. Trên mặt y còn hơi đau đau như bị ai đánh.

Cố Thành Ân; "..."

Đậu moá! Ỷ vào đây là thế giới tiểu thuyết nên muốn làm gì thì làm à? Vì cái quần què gì mà tu vi Hoá Thần kì nói bị bắt là bị bắt thế này?!

Y nhìn quanh nơi bản thân bị nhốt, nơi này là một căn phòng có hai gian ngăn cách bởi tấm bình phong màu đỏ. Cả căn phòng treo đầy lụa đỏ tươi, trên cửa sổ dán chữ hỷ thật lớn, trên bàn đặt hai giá nến đỏ cùng một số mâm cỗ hệt như trong hôn lễ. Y bị trói chặt vứt trên giường được đổi chăn gối thêu uyên ương, bên cạnh giường là giá treo hỷ phục của tân lang quan.

Rồi xong! Y biết đây là đâu rồi!

Ban ngày Nhậm Thư Thư vừa tuyên bố muốn y thế chỗ tân lang đêm đến đã vác y đi, hiệu suất nhanh thật! Cũng không trách nàng ta thao tác nhanh gọn lẹ bởi trời sáng hôn lễ của nàng ta diễn ra rồi. Nàng ta không bắt y về sớm một chút chắc diễn cảnh hôn lễ một mình mất!

Trong lúc Cố Thành Ân tỉnh lại Nhậm Thư Thư có đi qua xem một lần. Nàng ta ngồi bên giường sờ sờ nhìn nhìn mặt y suýt chảy nước miếng, cuối cùng được thị tỳ nhắc nhở mới nhặt lại miếng liêm sỉ vừa mới vứt lên: "Tân lang quan, ngày mai ngươi phải gả cho ta rồi."

Cố Thành Ân không thèm quan tâm đến nàng ta.

Nhậm Thư Thư một mình lẩm bẩm: "Ta cũng không ngại ngươi đã từng có thê tử đâu, chỉ cần ngươi theo ta, cái gì ta cũng chiều theo ý ngươi hết!"

Ngươi không ngại nhưng ta ngại, cảm ơn!

"À, Ta vẫn chưa biết tên ngươi. Phu quân, ngươi tên gì?"

Không biết tên mà còn muốn cưới?

Nhậm Thư Thư thấy y một mặt thờ ơ lập tức có lửa trong lòng: "Ngươi đừng có được sủng sinh kiêu!"

Í, ngươi sủng ta khi nào mà bảo ta cậy sủng sinh kiêu? Bảo yêu thương ta mà trói gô ta vầy á hả? Vậy vai ác lớn Tạ Tước bưng trà rót nước cho ta chắc nâng ta thành thượng đế rồi á!

Thị tỳ thấy tình cảnh không ổn lập tức khuyên nhủ chủ tử: "Tiểu thư bớt giận! Cứ xem như y bị điếc là được rồi, người so đo với y làm gì!"

Cố Thành Ân: "..."

Cũng có tâm quá ha!

Nhậm Thư Thư thấy thị tỳ nói cũng có lý, nàng ta vỗ mặt y mấy cái ra vẻ tiêu sái nói: "Ngoan ngoãn đợi ngày mai ta cưới ngươi vào phủ đi!"

"Này, không thể cởi trói cho ta được hả? Dù gì ngươi cũng hạ dược gì đó cho ta rồi mà?!" Cố Thành Ân cảm giác như vết thương trên vai trái không có linh lực duy trì nứt ra, kiềm không được hỏi.

"Không được." Nhậm Thư Thư không chút do dự từ chối: "Tên khốn Bình Tứ kia cũng bảo ta cởi trói cho hắn dù sao hắn cũng không ra được khỏi phủ, cuối cùng hắn vẫn chạy trốn đấy thôi!"

Cố Thành Ân: "..."

Nhậm Thư Thư dặn dò thị tỳ và thị vệ canh giữ y cho cẩn thận rồi mới rời đi.

Cố Thành Ân nằm cứng nhắc trên giường chịu đựng đau đớn từ vết thương ở vai, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Nhậm Thư Thư một lần rồi lại mắng tên khốn đâm y bị thương một lần.

Tạ Tước•người đang được Cố Thành Ân thương nhớ lúc này mới tỉnh lại từ sau cơn mê. Hắn nhìn khu đổ nát hoang vu xung quanh mờ mịt nghĩ: Đây là đâu? Ta là ai?

Đột nhiên con ngươi hắn co rút nhớ lại toàn bộ sự việc trước khi bất tỉnh.

Vốn dĩ Tạ Tước còn đang giận dỗi Cố Thành Ân, thật ra cũng không phải giận dỗi gì, hắn chỉ nằm trên giường trùm chăn suy nghĩ lại chuyện kiếp trước thôi. Qua hồi lâu hắn không nghe thấy tiếng Cố Thành Ân nên mới chui ra khỏi chăn, hắn phát hiện y đã ngủ quên trên thư án cạnh cửa sổ từ lúc nào.

Hắn tay nhẹ chân nhẹ cầm chăn đi đến bên cạnh đắp cho y. Ngay lúc ấy hắn mới phát giác ra có điều bất thường, chỉ trừ ở Thiên Tông còn nếu ở ngoài Cố Thành Ân đều ngủ rất nông, cơ hồ chỉ vang lên tiếng kêu nhỏ là y tỉnh lại ngay. Thế nhưng hôm nay hắn tới gần y như vậy, đụng chạm y nhưng y không tỉnh.

Tạ Tước hơi lo lắng lay người đang ngủ say trên bàn: "Sư tôn, người ngủ rồi sao?"

"Sư tôn?"

Hắn hoảng hốt, tay tăng thêm lực đạo vỗ hai bên mặt Cố Thành Ân khiến gò má y đỏ ửng lên: "Cố Thành Ân, tỉnh lại mau!"

'Cạnh' cửa phòng mở ra, hai tên nam nhân mặc áo giáp xông thẳng vào trong phòng, Nhậm Thư Thư nhàn nhã đi phía sau hai người bọn họ.

"Chào, lại gặp nhau rồi." Nàng ta nở nụ cười vô cùng thiếu đánh: "Đoán xem ta có giành được phu quân ngươi không?"

Phách lối như vậy!

Tạ Tước thầm đánh giá hai tên nam nhân nàng ta dẫn đến, tu vi bọn họ cao hơn hắn rất nhiều, chắc cũng xấp xỉ nguyên anh kì, một mình hắn không thể đánh lại họn họ! Hắn đang nghĩ cách vác Cố Thành Ân đang hôn mê chạy trốn.

"Ngươi hạ dược gì cho y?"

"Hạ chút dược khống chế thôi, ngươi không cần lo lắng. Thứ ngươi nên lo lắng là chính ngươi ấy."

Nhậm Thư Thư không câu giờ nữa, ra lệnh: "Giết chết nàng ta, mang nam nhân này về phủ."

Hai nam nhân cùng nhau xông về phía Tạ Tước, miệng thì bảo: "Ngày mai tiểu thư thành hôn không nên thấy máu."

Nhậm Thư Thư không hài lòng hừ một tiếng: "Vậy đừng để ả xuất hiện trước mặt ta! Ném ra khỏi thành đi!"

Tạ Tước không phải đối thủ của bọn họ, chưa kịp vác Cố Thành Ân chạy trốn đã bị hai tên kia đánh cho ngất đi. Sau khi hắn ngất thì mang vứt ra khỏi thành, còn Nhậm Thư Thư mang Cố Thành Ân về phủ.

Tạ Tước: "..."

Hắn tức giận đấm một quyền vào tường đá đổ nát bên cạnh, tường đá bị chấn động mạnh nhưng không đổ ngược lại tay hắn bị trày da rướn máu.

Mẹ kiếp! Hắn lúc này thật là vô dụng mà! Tu đạo thì không đến nơi đến chốn, ma công cũng chưa ra hình dạng gì!

"Ấy! Ấy! Hạ hoả đi nào, tức giận thế?"

Tạ Tước quay phắt về hướng phát ra âm thanh, ánh mắt như kiểu kẻ nào dám đến ta giết chết ngươi.

Người trong bóng tối nhích sang chỗ khác trốn khỏi ánh mắt hắn haha cười: "Huynh đệ, ta cứu ngươi một mạng đấy, đừng có muốn giết ta chứ?"

Tạ Tước cảm thấy giọng nói này hơi quen tai: "Ngươi là ai?"

Người trong tối ló cái đầu ra ngoài, vừa đúng nơi ánh trăng có thể chiếu rõ gương mặt gã: "Chào, ta là Bình Tứ, tân lang bỏ trốn của phủ thành chủ đây!"

Tạ Tước: "..."

Phủ thành chủ vẫn giăng đèn kết hoa rầm rộ tổ chức hôn lễ như cũ, người trong thành Phí Duyệt không biết tân lang trước kia đã chạy trốn còn người mặc hỷ phục 'gả' vào phủ thành chủ kia là một mỹ nam tử xui xẻo bị Nhậm Thư Thư bắt về thế chỗ.

Mỹ nam tử xui xẻo•Cố Thành Ân đã được cởi trói nhưng không biết Nhậm Thư Thư đã cho y uống cái gì mà cả người mềm nhũn, đi đứng còn cần phải có người đỡ, linh lực thì triệt để biến mất luôn.

Mạc Quyết kiếm của y tuy là danh kiếm đầu bảng nhưng cũng chỉ là hàng sản xuất chưa đầy trăm năm chưa sinh ra 'linh'. Vậy nên không có linh lực y căn bản không triệu hồi được kiếm bản mệnh của mình.

Bây giờ so với một phàm nhân y còn yếu ớt hơn!

Cố Thành Ân: Quá thảm đi mà!!!

Nghĩ lại thành chủ mời nhiều vị tai to mặt lớn đến dự hôn lễ của con gái rượu như vậy lỡ may có người nhận ra y thì toi. Vết nhơ này chắc theo y cả kiếp mất! Lại thêm một chữ thảm!

Giờ lành đã đến, thị tỳ và gia nhân đè Cố Thành Ân ra mặc hỷ phục và trang điểm xong xuôi thì xách y đến đại đường thành thân như xách gà.

Nhậm Thư Thư hôm nay trang điểm xinh đẹp, mặc hỷ phục tân nương đỏ thẫm cười tươi rói nhận chúc phúc của quan khách. Nàng ta không trùm khăn voan mà cầm một cây quạt tròn thêu long phượng che nửa mặt. Nàng ta nhìn thấy bóng dáng Cố Thành Ân đến thì sáng lên, không màn hình tượng chạy đến bên cạnh cầm tay y nũng nịu gọi một tiếng: "Phu quân."

Cố Thành Ân: "..."

Tân lang quan là bị cưỡng ép bắt về thành thân nên không có màn rước dâu, bỏ qua đoạn nghi lễ rườm rà phía trước, trực tiếp bái thiên địa.

"Giờ lành đã đến!" Chủ trì hôn lễ là một vị đại lão thân quen với thành chủ Phí Duyệt thành, lão ta đứng ở bên cạnh ghế chủ thượng hô lớn. Ngay lập tức Nhậm Thư Thư nửa lôi nửa kéo Cố Thành Ân đến đứng trước mặt phụ mẫu nàng ta.

"Người này… sao nhìn tân lang quen thế nhỉ?"

Cố Thành Ân: "..."

Thôi xong! Gặp người quen rồi!

Nhậm Thư Thư cũng nghe loáng thoáng có người nói y quen mặt, trong lòng nàng ta đột nhiên bất an ra hiệu cho lão giả chủ trì hôn lễ làm nghi thức mau lẹ chút.

Lão giả chủ trì còn lạ gì Nhậm Thư Thư nữa, lão cũng biết cuộc hôn nhân này là ép mua ép bán nên nhanh lẹ hô: "Tân lang tân nương, nhất bái thiên địa!"

Nhậm Thư Thư xoay người đối diện với đại môn thẳng lưng cúi xuống.

Cố Thành Ân trừng mắt nhìn không có ý cùng nàng bái thiên địa, lòng y đang tìm cách chạy trốn khỏi hôn lễ. Nàng ta liếc mắt nhìn người bên cạnh, không chút nào thục nữ kéo y sang phía mình rồi nhấn gáy buộc y bái thiên địa cùng mình.

Cố Thành Ân: "???"

Trong đại sảnh vang lên tiếng xì xào bàn tán, Nhậm Thư Thư không chút xấu hổ đứng thẳng dậy tiện thể lôi y quay qua đối diện với cha mẹ mình.

"Nhị bái…"

"Khoan đã!"

Đại sảnh bỗng nhiên như bị nhấn nút tạm dừng, Nhậm Thư Thư thầm than không ổn, nàng ta vừa quay người nhìn ra cửa đã thấy Tạ Tước một thân sa y đỏ tươi đứng đó. Tư thế kia giống như hắn muốn cướp dâu… Không đúng, cướp phu vậy!

Tạ Tước lúc này không trang điểm yêu mị như mới vào thành nữa, khuôn mặt hắn có chút nhợt nhạt lại mang theo bi thương nhìn Cố Thành Ân lên án: "Phu quân người vì sao muốn cưới nàng ta?!"

Cố Thành Ân: "???"

Mọi người: "!!!" Có biến!

Nhậm Thư Thư cắn răng nhìn gia đinh trong sảnh quát lớn: "Còn không mau bắt lấy nàng ta!"

Vì sao 'nàng' lại xuất hiện ở đây? Không phải đêm qua đã ném 'nàng' ra khỏi thành rồi sao?!

Chưa kịp để gia đinh vây bắt Tạ Tước đã xông vào sảnh đường 'bụp' một tiếng quỳ xuống đất nói khóc là khóc: "Phu quân! Dù ngươi không cần ta cũng đừng không cần hài tử trong bụng ta mà! Phu quân hãy rủ lòng thương xót, đứa trẻ là vô tội, xin đừng để nó ra đời mà không có cha!"

Nói đoạn hắn còn ôm bụng lặng lẽ rơi nước mắt.

Cố Thành Ân: "!"

Khá lắm Tạ Tước, diễn thật giỏi!

Cố Thành Ân đảo mắt, y giả vờ lo lắng bước vội tới tính đỡ Tạ Tước lên nhưng cơ thể y không có sức, bước hụt một phát liền biến thành quỳ trước mặt Tạ Tước.

"..."

Đến lượt Tạ Tước hoảng rồi, y… đột nhiên quỳ với hắn làm gì?

"Nương tử, ta là có nỗi khổ riêng của mình! Ta… Ta không phải không cần nàng, cũng không phải không cần con của chúng ta…"Lỗi kĩ thuật một chút nhưng không liên lụy đến y phát huy: "Phu quân vô dụng không thể bảo vệ hai mẫu tử nàng…"

Nhậm Thư Thư: "..."

Mọi người: "..."

Tạ Tước khóc nấc lên ôm lấy y: "Ta biết chàng bị Nhậm tiểu thư cưỡng ép! Ta biết chàng vì mẫu tử chúng ta mà chịu đựng mà!"

Tạ Tước nhìn Nhậm Thư Thư đầy vẻ oán trách: "Nhậm tiểu thư, chẳng phải người đe doạ sẽ giết ta để uy hiếp phu quân thành thân với người sao?! Đến đi! Ta không sợ chết! Ngươi giết ta chính là một xác hai mạng, để cho bên ngoài chỉ trích phủ thành chủ các người là một đám tàn ác!"

Nhậm Thư Thư tức giận chỉ vào mặt Tạ Tước mắng: "Tiện nhân! Ta đe doạ ngươi khi nào?! Ta uy hiếp y khi nào hả?! Chính y tự mình hiến thân!"

Cố Thành Ân vờ vịt đẩy Tạ Tước ra, khoé mặt đỏ âu: "Đúng vậy, là ta tự nguyện, xin Nhậm tiểu thư tha cho thê tử của ta một mạng!"

Nhậm Thư Thư: "..." Má nó! Hai tên khốn này chơi nàng sao?!

Nhậm Thư Thư giận điên lên quát lớn với gia đinh: "Còn đứng trơ ra đó làm gì! Mau kéo tiện nhân hồ ngôn loạn ngữ này ra ngoài cho ta!"

Nhậm thành chủ nhìn sảnh đường loạn thành một đống không khỏi nhăn mày, lão nghe những lời xì xầm bàn tán của khách nhân thì đen mặt vỗ bàn: "Không sợ người khác chê cười sao?!"

Lão ra lệnh: "Bắt đôi nam nữ này lại."

Xong lão quay phắt nhìn con gái cưng của mình: "Xem chuyện tốt con làm này!"

Nhậm Thư Thư vốn còn không phục nhưng đối diện với lửa giận của cha đành ngậm miệng lại. Ngay lúc này bên trong phủ thành chủ đột nhiên rối loạn, từ trong sảnh đường có thể nghe thấy âm thanh hô hào cùng khói bốc lên nghi ngút.

Nhậm thành chủ cảm giác hít thở không thông: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Tạ Tước thấy bên ngoài đã hỗn loạn như kế hoạch nhếch môi cười đắc ý, hắn hỏi nhỏ vào tai Cố Thành Ân: "Người còn đi được không?"

"Chân hơi mềm..." Chưa đợi Cố Thành Ân nói hết câu Tạ Tước đã cõng y xông ra khỏi sảnh đường.

Nhậm Thư Thư trợn tròn mắt kịp phản ứng hô lên: "Đừng để bọn họ chạy!"

Tạ Tước nào để đám gia nhân trong phủ lại gần, một tay hắn đỡ lấy Cố Thành Ân trên lưng một tay rút kiếm chém về phía bọn họ mở đường xông ra ngoài: "Sư tôn, bám chặt một chút."

Vốn một mình Tạ Tước không thể thoát khỏi phủ thành chủ, khi mà hắn bị gia nhân vây quanh bỗng có một đạn khí ném đến làm chắn tầm nhìn bọn gia đinh. Tạ Tước thuận thế vung kiếm cõng Cố Thành Ân chạy đi.

"Bên này!" Bình Tứ đứng trong góc tường vẫy tay.

Tạ Tước lặp tức chuyển hướng chạy về phía gã. Hai người chạy theo Bình Tứ, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi gia đinh thuận lợi trốn khỏi phủ thành chủ.

Nhậm Thư Thư không bắt được người thì tức điên lên. Nhậm thành chủ giận thì giận nhưng ngại mất mặt trước đám đại lão khách quan hơn, lão ta hừ lạnh nói với nàng ta: "Tự đi mà giải quyết đống rắc rối này!"

Nhậm Thư Thư cắn răng "Vâng" một tiếng.

"Kia… sao nhìn có chút giống Tông chủ Thiên Tông nhỉ?" Có khách quan sao khi hoàn hồn khỏi màn kịch cướp phu lẩm bẩm.

Nữ nhân ngồi nghiêng nghiêng ngã ngã bên cạnh giơ tay cầm ly rượu: "Ồ, tông chủ Thiên Tông?"

Người kia liếc qua nhìn nữ nhân một cái: "Hơi giống… mà chắc không phải đâu, ai lại không biết tính tình của tên điên kia? Sao có thể là y!"

Nữ nhân rơi vào trầm tư.

"Sao vậy? Mộng Tư đại nhân nhìn trúng tân lang rồi sao?" Người nọ cười ha hả: "Thôi đi, người ta đã có thê tử, kẻo lại bị đem ra làm trò cười giống Nhậm Thư Thư đấy!"

Mộng Tư cười nhẹ không nói gì, nàng không biết tân lang quan có giống Tông chủ Thiên Tông không nhưng nàng thấy vị cô nương đến cướp phu khá giống một cố nhân.