Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 22: Tiếp tục chạy trốn



"Tạm ở lại nơi này đi, đến tối chúng ta rời thành." Bình Tứ dẫn hai người Cố Thành Ân và Tạ Tước đến một khu đổ nát trong thành Phí Duyệt. Nơi này chính là nơi đêm qua Tạ Tước tỉnh lại.

Tạ Tước đặt Cố Thành Ân xuống một chỗ sạch sẽ: "Sư tôn, người sao rồi?"

Cố Thành Ân nhìn Bình Tứ một hồi mới nói: "Bị Nhậm Thư Thư hạ thuốc, không biết là thuốc gì khiến ta điều khiển linh lực không được."

Bình Tứ nghe nói y bị hạ thuốc thì ngó qua: "Có phải linh lực biến mất, cả người mềm nhũn không có sức lực không?"

Cố Thành Ân nhìn gã.

Bình Tứ nhe răng cười: "Chào! Giới thiệu một chút nhé, ta tên Bình Tứ, chính là tân lang bỏ trốn của phủ thành chủ đây!"

Cố Thành Ân: "..."

Màn giới thiệu cũng đặt sắc quá ha!

Ủa khoan! Bình Tứ? Tên này chính là Bình Tứ?

Cố Thành Ân nhìn gã bằng ánh mắt kỳ lạ, chính là Bình Tứ thuộc hạ của Tạ Tước khi hắn lên làm Ma Quân ấy hả? Nghe nói tên này ham mê phú quý lắm, 'gả' cho 'nhà giàu' không được mấy năm thì giết luôn cả nhà nhạc phụ tự mình tấn chức thành chủ một thành.

Hoá ra 'nhà giàu' trong sách chính là Nhậm gia phủ thành chủ! Hoá ra gã không phải 'gả' vào mà bị cưỡng ép bắt về, thảo nào lại giết sạch cả nhà người ta?!

Bình Tứ thấy y cứ nhìn mình thì chớp mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Thành Ân không trả lời gã mà quay sang hỏi Tạ Tước: "Ngươi làm sao cấu kết với hắn rồi?"

Tạ Tước mím môi: "Hôm qua ta bảo vệ người không được, bị bọn họ đánh ngất ném ra khỏi thành, là hắn ta mang ta vào trong này trốn."

Ồ, tên này lương thiện như vậy?

Bình Tứ nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Cố Thành Ân vội khua tay: "Sau khi ta trốn khỏi phủ thành chủ thì chui nhũi trong này vừa vặn gặp phải thê tử ngươi bị ném ra ngoài á! Ta nghe bọn họ nói chuyện biết phu quân của 'nàng' bị bắt đi nên mới rủ lòng thương xem 'nàng' chết chưa mới kéo vào thành."

Bình Tứ lẩm bẩm: "Ta chỉ là thấy có người cùng cảnh ngộ nên đồng cảm í mà! Ngươi cũng biết Đại Mạc thường xuyên có bão cát với côn trùng độc, 'nàng' bị ném ra ngoài một đêm không chết cũng mất nửa cái mạng!"

Nghe cũng có lí nhưng mà cứ thấy giả giả thế nào ấy!

"Ồ, ngươi cũng lương thiện quá ha? Còn giúp Tạ Tước đến cướp rể?"

Bình Tứ trong lòng trợn mắt mắng, lương thiện cái rắm! Tưởng đâu cứu được một cô nương xinh đẹp ai ngờ là một tiểu quỷ tàn ác! Ỷ vào gã không còn linh lực uy hiếp gã!!!

Bình Tứ phun tào trong lòng nhưng ngoài mặt cười tươi: "Đúng vậy, ta là người lương thiện nhất! Thời buổi này người lương thiện như ta đốt đèn lòng đi tìm cũng không thấy đâu!"

Cố Thành Ân: "..."

Nếu y không đọc qua nguyên tác chắc còn có thể tin lời của gã á!

Tạ Tước lườm Bình Tứ, cảnh cáo gã không được nhiều chuyện rồi mới quay sang Cố Thành Ân dẫn sang đề tài khác: "Chẳng lẽ người còn muốn thành thân với ả ta?"

"Thôi, chuyện hôm nay mà thành ngươi có tin ngày mai Phí Duyệt thành đổi chủ hay không?"

Không đợi y phục hồi treo Nhậm Thư Thư lên đánh bên Thiên Tông biết tin cũng đã cấp tốc vác đao kiếm đến gây chuyện rồi!

Tạ Tước bĩu môi "Người không thích ả là được rồi, quan tâm làm sao ta và gã có thể cứu người ra làm gì!"

Cố Thành Ân biết gia hoả này lại giở tính tình đại tiểu thư rồi!

"Ngươi biết Nhậm Thư Thư hạ thuốc gì không?" Cố Thành Ân hỏi Bình Tứ, dù sao gã cũng là 'người từng trải' chắc biết nhiều hơn y một chút.

Bình Tứ nhún vai: "Ta cũng không biết, nàng ta cho ta nốc vài ba bình thuốc lận, đại khái ta có thể nhận ra một loại là Nhuyễn Cốt Tán và Khoá Linh dược."

Cố Thành Ân liếc nhìn gã bằng ánh mắt kiểu 'vị anh hùng hảo hán này thật trâu bò!': "Khoá Linh dược? Sao nàng ta có loại dược này?"

Khoá Linh dược có công hiệu như tên, có tác dụng giống như Khốn Tiên tác vậy, đều chuyên dùng cho tu sĩ tu đạo. Một khi bị dính dược linh lực toàn thân sẽ bị ngưng trệ không thể điều khiển.

"Đại Mạc là nơi trồng mấy loại thảo dược chuyên chế Khoá Tiên mà, chắc lão cha nàng cho mang theo phòng trường hợp bị tiên giả bắt nạt." Bình Tứ phỉ nhổ: "Ai mà ngờ nàng ta lại dùng để bắt dân nam nhà lành chứ?!"

Bình Tứ là một phàm nhân tu ma đạo, pháp lực không cao lắm, tư chất so với Tạ Tước cũng không hơn kém bao nhiêu, cũng không biết trong sách động lực nào thúc đẩy khiến gã tu vi tăng tiến giết luôn lão thành chủ.

Cố Thành Ân có chút tò mò: "Ngươi tu ma đạo sao?"

Bình Tứ không kinh ngạc lắm: "Đúng vậy! Nhân sinh khó khăn muốn sống lâu thì phải tu đạo thôi!"

"Sao ngươi không tu tiên đạo?"

"Ngươi kì thị ma đạo à?" Bình Tứ bĩu môi: "Thật ra á, lúc ta tu đạo đã khá lớn tuổi rồi. Một kẻ dốt nát chữ còn không biết nhiều nói chi tới ngộ đạo như ta tu tiên đạo được mới lạ. Tiên đạo nhiều quy tắc cứng nhắc quá, tu ma dễ nhập đạo hơn nhiều."

Quá khứ của Bình Tứ không quá tốt đẹp, thân là cô nhi lớn lên cùng với đám ăn mày. Năm hai mươi mấy tuổi nơi gã sống xảy ra loạn lạc, nạn đói tràn lan khắp nơi. Bình Tứ nghe người ta đồn đại tu đạo sẽ không còn khổ sở lo cái ăn cái mặc nữa, gã nghe vậy liền quyết tâm tu đạo luôn. Gã muốn đến Thiết Lang Quan hoặc Võ Lâm Tự quy y nhưng nghĩ lại tính cách của nình muốn gã dứt bỏ phàm tục thì thôi giết chết gã luôn cho rồi.

Bình Tứ mèo mù vớ cá thể nào đó gặp được một lão ma tu, đi theo lão ta tu đạo. Chỉ có điều chưa tới mấy năm lão ma tu kia vì tấn chức thất bại đi đời nhà ma, còn gã mang theo 'tài sản cả đời' sư phụ lang thang ở Đại Mạc chơi đùa.

Thật trùng hợp, Bình Tứ, Tạ Tước và Cố Thành Ân đều là cô nhi.

Bây giờ ba kẻ không cha không mẹ ngồi lại cùng một chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau.

Tạ Tước phá vỡ bầu không khí quỷ dị này trước: "Khoá Linh dược giải thế nào?"

"Ta không biết." Bình Tứ vô tội nói.

"Vậy ngươi biết cái gì?"

Gã thật thà hỏi: "Chuyện dân gian lưu truyền ở Liêu Quốc, muốn nghe không?"

Cố Thành Ân: "..."

Vai ác đều có độc!

Tạ Tước: "..."

Thuộc hạ của hắn ngày trước ngu ngốc vô dụng đến như vậy hả?

Bình Tứ cười haha: "Biểu tình gì thế? Ta nói thật đấy! Chuyện xưa gì ở Đại Mạc Liêu Quốc ta cũng biết hết, so với thuyết thư sinh còn biết nhiều chuyện xưa hơn! Muốn nghe không nào?!"

Tạ Tước vẻ mặt bình đạm bỏ mặc gã qua một bên: "Có lẽ gã không biết thật, nếu không bây giờ gã cũng không đả thông được linh lực trong cơ thể."

Cố Thành Ân tán đồng.

Tạ Tước đột nhiên nhớ đến vết thương trên vai trái y, dè dặt hỏi: "Linh lực người không sử dụng được, vậy có chỗ nào khó chịu không?"

Cố Thành Ân sững người, khó chịu thì đúng là có, vết thương đau muốn chết luôn chứ khó chịu gì?! Nhưng sao Tạ Tước biết?

Tạ Tước sợ y nhìn ra cái gì đó nên nói thêm: "Ta chỉ hỏi vậy thôi."

Cố Thành Ân hơi nghi ngờ nhìn hắn, y thăm dò: "Vai trái ta bị thương, ngươi xem có phải lại chảy máu rồi không?"

Tạ Tước nhíu mày nới lỏng y phục của y ra rồi kéo áo xuống lộ ra bả vai trắng ngần có một vết thương tím đen đang rỉ máu. Bình Tứ vừa nhìn thấy đã nhướng mày, Đoản Mệnh đao?!

Gã nhìn Cố Thành Ân rồi lại nhìn Tạ Tước cười đầy ẩn ý.

Tạ Tước lo lắng hỏi: "Vì sao sư tôn lại bị thương vậy?"

Lo lắng trên mặt hắn không mang chút giả dối nào, chẳng lẽ hiểu lầm hả ta? Cố Thành Ân đè xuống nghi hoặc trả lời: "Chắc là bị thương ở phủ thành chủ."

Tạ Tước lấy thuốc trị thương trong túi càng khôn ra bôi lên vết thương một ít rồi dùng khăn sạch băng vết thương lại. Làm xong còn chỉnh y phục giúp y.

"Ái chà." Bình Tứ ngậm cỏ đuôi chó nhìn 'đôi phu thê': "Biết bây giờ hai người giống như đang làm gì không?"

Cố Thành Ân và Tạ Tước quay đầu nhìn gã.

"Tân lang tân nương tam bái đã xong đưa vào động phòng, nâng khăn sửa áo làm chi? Lột ra rồi động phòng luôn thôi!"

Cố Thành Ân: "..."

"Nhìn lại hai người xem, hỷ phục đỏ thẫm, có cần ta mua nến về thắp không? Nơi này hơi đổ nát một chút, tạm miễn cưỡng làm phòng tân hôn cũng được đấy."

Cố Thành Ân mặc hỷ phục của tân lang chạy trốn chưa kịp thay, mà Tạ Tước vẫn mặc sa y đỏ tươi y mua cho hắn. Nhìn lúc này Cố Thành Ân ngồi trên tảng đá sạch sẽ, Tạ Tước quỳ một gối xuống kiểm tra vết thương y, quả thật giống đôi tân nhân mới cưới.

Tạ Tước làm như lơ đãng liếc mắt sang: "Hai ta đều là nam, tân nương tính cho ai?"

Cố Thành Ân: "???"

"Không phải rõ ràng lắm sao?" Bình Tứ không sợ chết, trưng ra khuôn mặt gợi đòn đùa giỡn: "Ngươi cũng vác bụng bầu đi cướp rể rồi, ngươi chính là tân nương chứ ai?!"

Tạ Tước: "..."

Cố Thành Ân bật cười: "A Tước ngoan đừng tức giận, sinh khí không tốt cho hài tử!"

Tạ Tước: "..."

Bình Tứ không chút sợ hãi ánh mắt muốn giết người của Tạ Tước cười phá lên.

Trời đã tối đen, cơn rét thấu xương theo mặt trời lặn ập xuống. Cố Thành Ân bây giờ không có chút xíu nào linh lực để sưởi ấm cơ thể, lạnh đến co rụt lại. Bình Tứ cũng không khác y bao nhiêu nhưng gã nhiều năm sinh sống ở Đại Mạc sớm đã chuẩn bị y phục cho cái thời tiết quỷ quái này.

Tạ Tước lục lọi trong túi càn khôn tìm được một chiếc áo choàng lông dày khoát lên cho y. Đúng lúc này Bình Tứ ra ngoài xem xét tình hình đã trở lại.

"Chao ôi, đêm tối rồi mà bọn họ còn không đi ngủ đang lục tung cả thành lên tìm hai người kia kìa." Bình Tứ cầm hai bức hoạ vẽ hai người bọn họ dán ngoài bảng thông cáo huơ qua huơ lại: "Vẽ xấu muốn chết!"

"Đi mau thôi, đêm nay mà còn không ra khỏi thành được thì đừng hòng chạy thoát khỏi nơi này!"

Tạ Tước hỏi Cố Thành Ân: "Người có đi được không?"

Hắn nghĩ lại dược hiệu có lẽ còn chưa hết, không cần y trả lời đã cõng y lên: "Thôi để ta cõng ngươi vậy."

Tạ Tước tuy gầy yếu nhưng sức lực không hề nhỏ nha! Y xem như cũng mấy mươi kí mà nói nhấc bổng lên liền nhấc.

Bình Tứ dẫn bọn họ ra khỏi khu đổ nát, đi vòng qua một con phố đang có binh lính cầm đuốc kiểm tra đến tường thành gần cổng phía đông.

Cố Thành Ân tò mò hỏi Bình Tứ: "Làm sao ra khỏi thành đây?"

"Chui ra!" Bình Tứ cười hì hì chỉ vào góc chân tường bị cỏ mọc cao che lại "Từ chỗ này chui ra ngoài!"

Cố Thành Ân kinh ngạc nhìn Bình Tứ quen cửa quen nẻo vén cỏ lộ ra cái 'lỗ chó' bự chảng một người trưởng thành có thể đi qua. Tường thành còn có lỗ chó chui? Này mà giặc đến thì còn đánh đấm kiểu gì nữa?!

"Bất ngờ lắm phải không?" Bình Tứ vỗ vỗ tường tự hào nói: "Đây là bổn đại gia đào ra đó! Ta đào hai ngày mới thông ra ngoài được đấy!"

Gã lẩm bẩm: "May thay Phí Duyệt thành phòng hộ không mạnh, không thì còn lâu ta mới đào được. Vốn đêm qua đào xong ta tính chạy đi luôn, ấy vậy mà bắt gặp thê tử của ngươi bị ném đi đó. Vậy nên ta đào lỗ to chút, kéo hắn vào thành lại."

Cố Thành Ân "..." Tên này cũng trâu bò gớm!

Y tò mò hỏi: "Ngươi dùng cái gì đào tường thế?"

Bình Tứ cười bí hiểm moi từ trong túi càn khôn một cây bát xà mâu* dài hai mét đỏ tươi.

(*Bát xà mâu là biến thể của thương, có mũi nhọn toẽ ra thành hình chữ bát, lưỡi dài uốn lượn hình con rắn. Muốn biết thêm chi tiết xin mời search gg^^.)

Cố Thành Ân hơi ngẩn ra, y trừng mắt nhìn xà mâu trong tay Bình Tứ lẩm bẩm: "Sao giống Xích Liêm bát xà mâu thế nhỉ?!"

Tạ Tước nhìn thoáng qua: "Sư tôn, nó đích thị là tà khí đứng thứ 11 bảng 'Tà Vật', Xích Liên bát xà mâu."

Cố Thành Ân: "!!!"

Bình Tứ cười hề hề: "Thế nào?! Hàng tốt đấy!"

Thảo nào gã đục được tường người ta ra một cái lỗ dễ như vậy!

"Cái này... ngươi từ đâu có được Xích Liêm vậy?"

"Của sư phụ ta đó! Ổng chết rồi đem tài sản cả đời để lại cho ta luôn." Gã vỗ cái túi càn khôn vắt bên hông: "Cái túi này nè, mà toàn thứ linh ta linh tinh, có cây xà mâu này là hàng tốt thôi."

Cố Thành Ân cạn lời, Tà khí có vài loại không giống linh khí, những thứ binh khí đó không cần gặp người có duyên để kí kết khế ước, chỉ cần kẻ mạnh trấn áp được tà khí của chúng đều có thể dùng. Xích Liêm bát xà mâu là một dạng như vậy, cũng không biết tên Bình Tứ này gặp may hay gã thật sự có tài mới sử dụng được Xích Liêm.

Bình Tứ còn đang lẩm bẩm hai hôm rồi gã dùng Xích Liêm đào tường khó khăn thế nào đã bị Tạ Tước cắt lời: "Thôi qua nhanh đi."

Tạ Tước đá Bình Tứ bảo gã chui qua trước để gã dò xét bên ngoài, sau đó mới để Cố Thành Ân chui qua, mình ở lại trông chừng.

"Ai đó?" Cố Thành Ân vừa chui qua thì đằng xa có ánh lửa, binh lính nghe tiếng sột soạt bên này thì cầm đuốc chạy qua: "Ai bên đó?!"

Bình Tứ hoảng hồn nắm lấy vai Cố Thành Ân vừa lộ ra bên ngoài kéo cả y qua luôn: "Nhanh nhanh, chậm chút bị bắt luôn bây giờ!"

Tạ Tước thấy Cố Thành Ân đã an toàn ra ngoài mới ném một quả đạn khói về phía mấy tên lính tuần tra rồi bản thân cũng chui ra ngoài. Hắn còn tiện thể lấy đồ chặn lại 'lỗ chó'.

Binh lính tuần ra rối loạn một phen, sau khi khói bay hết vội chạy tới kiểm tra sau khi phát hiện nơi này có lỗ bị vật chặn lại lập tức quát lên: "Bọn họ trốn khỏi thành rồi, mau báo cho thành chủ biết!"

Bình Tứ nghe âm thanh hỗn loạn như có như không truyền ra ngoài, đoán chừng bọn họ đã bẩm báo chuyện này cho phủ thành chủ: "Chạy mau! Lát nữa phủ thành chủ phái cao thủ đuổi theo chúng ta không đi được nữa đâu!"

Tạ Tước không nói một lời cõng Cố Thành Ân lên chạy.

Bình Tứ chạy theo đuôi hai người bọn họ bỗng cười ha hả.

Cố Thành Ân liếc nhìn gã: "Lại động kinh hả?"

"Ta thấy kiểu chạy trốn này cũng thú vị lắm." Bình Tứ lúc này tuy mang thân xác phàm thai nhưng chạy không chậm hơn Tạ Tước chút nào: "Ta có thể tưởng tượng được mấy hôm nữa trong thành Phí Duyệt sẽ lưu truyền chuyện dân gian nào luôn ấy!"

Gã hắng giọng: "Vị tiểu thư phủ thành chủ nào đó cưỡng ép nam nhân đã có thể tử, đe doạ nếu không theo nàng về phủ thì sẽ giết thê tử và đứa con trong bụng của y. Ngay trong hôn lễ, thê tử của y vác bụng bầu đến làm loạn, nam nhân nhớ lại tình xưa khiêng quyết mang thê tử bỏ trốn!"

Bình Tứ vừa chạy vừa nói tuyệt không thở gấp: "Lại qua thêm mấy ngày nữa thuyết thư sinh thế nào chả biến câu chuyện này thành nhiều bản khá nhau. Sau này có dịp trở lại Phí Duyệt thành, các ngươi đến trà lâu mà nghe lại chiến tích của mình!"

Cố Thành Ân cạn lời.

Bình Tứ thao thao bất duyệt: "Đáng tiếc công thần là ta không được nhắc đến nhỉ? Chi bằng ta giả làm thuyết thư sinh kể lại một phiên bản khác?"

Gã thấy hai người chăm chăm chạy trốn không khỏi thấy chán, gã hỏi Cố Thành Ân: "Ngươi nói xem khi đó người nghe bình phẩm chúng ta thế nào đây?"

Cố Thành Ân không trả lời.

Gã tự hỏi lại tự trả lời "Chắc là bọn họ sẽ nói 'ôi thật đáng thương, đúng là người xưa có câu chữ tài liền với chữ tai một vần* mà!'."

Cố Thành Ân: "Ngươi dùng sai câu rồi, hẳn phải là 'hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh*'!"

Tạ Tước: "..."

Hai cái tên này!

Bình Tứ cười lớn: "Tân lang quan cũng hiểu biết quá ta! À, ta chưa biết tên ngươi đâu, chẳng lẽ cứ gọi là tân lang quan hoài?!"

Tên này sao giống Nhậm Thư Thư thế nhỉ? Không biết tên mà như thân quen lắm!

"Họ Cố, tên An."

Trong đầu Bình Tứ dò xét hết các đại lão trong tu chân giới một lần, họ Cố thì có vài người nhưng đâu ai tên Cố An nhỉ? Gã thấy 'tân lang quan' khí chất bất phàm lắm mà? Hay là y cố ý che giấu thân phận?

Thôi vậy!

"Cố huynh đài, đoạn đường kế tiếp đi cùng nhau chiếu cố tại hạ nhiều hơn nhé!"

Cố Thành Ân thật không hiểu nổi mạch não của tên này: "Sao ngươi không bảo Tạ Tước chiếu cố ngươi?"

"Vừa nhìn vào liền biết ngươi là chủ gia đình, hắn không phải cũng nghe ngươi sao?"

Tạ Tước: "..."

Cố Thành Ân: "..."

Gã nói cũng đúng nhưng mà cứ kì quái thế nào ấy nhỉ?!

Bình Tứ còn đang mở miệng tính nói cái gì đã bị Tạ Tước quát "Câm miệng!" cho nghẹn lại.

Cố Thành Ân cười trộm: "Bình Tứ, ngươi có biết gần đây có chỗ nào dừng chân không?"

Bình Tứ nhìn xung quanh: "Thành trì gần nhất phải mất hai ba ngày đường nếu cứ đi bộ thế này đấy! Chắc gần đây có mấy cái hang động, các ngươi chú ý chút nếu gặp phải bão cát còn có thể chạy về tránh bão."

Không biết do bọn họ quá xui hay miệng Bình Tứ quá thối, trời vừa tờ mờ sáng bọn họ đã gặp phải bão cát, đến khi mặt trời lên cao bão cát cũng không có dấu hiệu dừng lại.

_____________

(*Chữ tài liền với chữ tai một vầng: người có tài thường hay gặp tai hoạ.

*Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh: câu thơ nói về vẻ đẹp của Thúy Kiều, Kiều đẹp đến nổi hoa phải ghen liễu phải hờn, cũng là câu thơ dự báo cho cuộc đời nàng gặp phải nhiều tai ương bất hạnh. Ý anh Cố bảo ảnh gặp nạn là do ảnh đẹp quá.(>^<)

*Hai câu thơ trong 'Truyện Kiều' - Nguyễn Du.)