Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 26: Lại là Trạch Vân?!



Phương Tình các nằm trên con phố Lưu Thủy lớn nhất Tương Bình thành, có điều không phải nằm ở nơi phồn hoa nhất mà góc chếch phía Đông thành gần giao lộ với phố nhỏ cờ bạc ăn chơi Tính Dương. Phương Tình các là một thanh lâu có tiếng không chỉ trong thành Tương Bình mà còn khắp 27 thành ở Đại Mạc bởi đây là địa bàn của Mộng Tư đại nhân.

Mộng Tư tu đạo Hợp Hoan. Bấy lâu nay Hợp Hoan được tu chân giới quy về ma đạo, những người tu đạo này được gọi là mị ma.

Mộng Tư ở Đại Mạc xem như có tiếng nói, nàng ta không phải chủ một thành trì nào ở Liêu Quốc nhưng số tài sản nàng ta nắm giữ còn nhiều hơn quốc khố của những toà thành đứng đầu bấy giờ. Thuộc hạ dưới trướng Mộng Tư đa phần đều tu Hợp Hoan đạo, hơn ⅔ thanh lâu đều là tài sản nàng ta nuôi quân.

Khi cô nương xuất hiện ở cổng thành dẫn bọn họ đến Phương Tình các Cố Thành Ân cuối cùng cũng biết 'đại nhân' trong miệng nàng là ai. Y hơi bất ngờ, theo lí y và Mộng Tư không quen không thân vì sao nàng ta lại giúp y?

Phương Tình các tổng cộng có ba lầu. Tầng trệt tiếp khách có một vũ đài được xây giữa hồ sen, xung quanh xếp bàn thấp cùng đệm dành cho khách nhân. Tầng hai là các nhã gian bán mở hướng về phía vũ đài, các nhã gian được cách bởi cách tấm bình phong vẽ hoa vẽ cỏ còn có vẽ tuấn nam mỹ nữ. Tầng ba là các phòng nghỉ kín đáo, tư mật.

Đám người Cố Thành Ân được dẫn lên tầng ba, cô nương đứng trước một gian phòng gõ cửa. Không lâu sau cửa mở ra, cô nương không vào chỉ đứng ngoài thi lễ: "Mời các vị."

Cố Thành Ân nhìn màn lụa đỏ vàng lả lướt, không gian còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát, bên tai quanh quẩn tiếng đàn. Y gật đầu với cô nương nọ rồi nhấc chân vào phòng.

"Mạc Quyết tiên tôn đến rồi."

Quả nhiên nàng ta biết y.

Cố Thành Ân theo hướng âm thanh nhìn sang liền thấy Mộng Tư mặc cẩm y màu tím đen nhàn nhã tựa bên bàn trà, đối diện nàng còn có một nữ tử đánh đàn. Y ngoài cười trong không cười chào hỏi: "Mộng Tư đại nhân, nghe danh đã lâu!"

Mộng Tư liếc mắt đánh giá Cố Thành Ân và hai người Tạ Tước Bình Tứ phía sau rồi mới nói: "Một tiếng đại nhân này tiên tôn gọi Mộng Tư không dám nhận."

Nàng ra hiệu nữ tử đánh đàn ngừng lại, chậm rãi nói tiếp: "Còn việc nghe danh đã lâu..." Nàng dừng một chút ngẩng đầu nhìn y cười: "Tiên tôn nghe danh gì về ta?"

Cố Thành Ân: "!" Chỉ là thuận miệng nói lời khách sáo thôi mà!

Y cười khan: "Lần này may mắn có đại nhân giúp đỡ, Thành Ân vô cùng cảm kích. Nếu sau này đại nhân có gì nhờ vả Thành Ân sẽ không chối từ."

Mộng Tư phất tay: "Tiên tôn ngồi xuống đi."

Nàng nhướng mày nói tiếp chuyện dang dở: "Không tính là giúp đỡ gì, dù sao tiên tôn cũng bảo ngài là người của ta, lý nào ta lại để người của mình bị binh lính chặn bên ngoài chứ?"

Xong! Nàng ta đang tính sổ chuyện y mượn danh nàng ở Phí Duyệt thành đây mà! Tuy trong lòng sóng dâng biển trào nhưng ngoài mặt Cố Thành Ân vẫn rất bình tĩnh: "Để đại nhân chê cười rồi, khi đó cấp bách không thể không mượn danh đại nhân để thoát một kiếp tra hỏi."

Mộng Tư nghĩ lại tình cảnh mấy hôm trước bỗng cười, nàng nhìn qua Tạ Tước quy củ đứng phía sau y, nữ trang còn chưa kịp cởi: "Cố phu nhân cũng ngồi xuống đi thôi, phu nhân còn đang có thai đừng để bản thân mệt mỏi."

Cố Thành Ân: "!"

Tạ Tước: "..."

Tạ Tước nâng mắt nhìn nàng ta, cũng không kiêng dè gì ngồi xuống bên cạnh y: "Đa tạ đại nhân."

Bình Tứ thấy hai người đều ngồi hết rồi bản thân cũng ngồi xuống theo, gã cười hì hì nịnh nọt Mộng Tư: "Lâu rồi không gặp đại nhân càng ngày càng xinh đẹp!"

Mộng Tư ném cho gã cái liếc sắc lẹm, không thèm tiếp lời.

Mộng Tư và Bình Tứ đều sống ở Đại Mạc thời gian dài khó trách thường xuyên gặp gỡ. Hai người bọn họ từng gặp nhau vài lần, trong ấn tượng của nàng tên này ngoài dẻo miệng thì rất tuyệt tình.

"Lần này tiên tôn đến Đại Mạc có chuyện gì sao?" Mộng Tư sai thị tỳ mang trà vào rót cho mỗi người một ly.

"Không giấu gì đại nhân, hai tháng trước ta nhận một vụ án, trong quá trình điều tra tất cả manh mối đều dẫn đến Đại Mạc, ta đến đây tìm chân tướng."

Mộng Tư cũng không quản y nói thật hay giả: "Nhưng lần này tiên tôn gây ra động tĩnh lớn đó! Phí Duyệt thành đã treo chân dung của ngài lên truy nã, chẳng bao lâu những toà thành lớn sẽ biết Tông chủ Thiên Tông đại giá quang lâm. Đến lúc đó ngài muốn tra cái gì cũng khó."

Cố Thành Ân: "Đa tạ đại nhân nhắc nhở, ta cũng đã nghĩ đến điều này."

"Ta có thể cho ngài mượn danh tính ở lại Tương Bình thành vài hôm, ngài xem giải quyết bên Phí Duyệt thành trước đi."

Cố Thành Ân hơi nghi ngờ, y do dự một lát cuối cùng cũng hỏi: "Mộng Tư đại nhân, trước đây ta và ngài từng quen biết sao?"

Tạ Tước liếc nhìn y, hôm đó ở khách điếm không phải y bảo từng gặp Mộng Tư một lần sao? Vì sao hiện tại xa lạ như vậy?

Mộng Tư cười nhìn qua Tạ Tước: "Đáng nhẽ không biết tân lang hôm đó là tiên tôn đâu nhưng phu nhân của người có khuôn mặt quá dễ nhận ra. Ta đoán một chút, ngoại trừ Mạc Quyết ngài còn có ai có thể dẫn theo một người có khuôn mặt như vậy chứ?"

Cố Thành Ân: "?"

Y nhìn sang Tạ Tước rồi nhìn nàng ta: "Đại nhân từng gặp qua Tạ Tước rồi?"

Tạ Tước cũng mở miệng: "Ta chưa từng gặp qua đại nhân, có phải đại nhân nhận nhầm người rồi không?"

Mộng Tư bừng tỉnh đại ngộ: "Hoá ra tên Tạ Tước."

Nàng ta cười: "Ta và phu nhân chưa gặp nhau nhưng mà từng gặp một người rất giống phu nhân đây."

Cả Cố Thành Ân và Tạ Tước đều suy nghĩ đến một người, Trạch Vân. Lại là hắn!

Tạ Tước bực bội nghĩ.

Trái lại Cố Thành Ân khá bình tĩnh, Trạch Vân từng là đại sư huynh của Thiên Tông, hắn từng rất nhiều lần xuống núi xử lý sự vụ chưởng môn giao ắt sẽ có nhiều người quen biết hắn. Năm đó danh tiếng Trạch Vân lan xa, hầu như trong tu chân giớ không ai không nghe qua tên tuổi hắn.

"Đại nhân nói Tạ Tước rất giống Trạch Vân sao?"

Trước đây Phương Ứng Trường và Từ Khúc Ninh từng ám chỉ y về dung mạo của Tạ Tước. Hiện tại y mất trí nhớ không nhớ nổi Trạch Vân có bộ dạng ra sao càng không thể biết hai người có giống nhau hay không.

Mộng Tư ngạc nhiên: "Nghe đồn hai sư huynh đệ các người tình như thủ túc, người đến cả dung mạo sư huynh mình cũng không nhớ?"

Tạ Tước nhướng mày, tim hắn bỗng đập thình thịch. Y không nhớ?

Cố Thành Ân cười nhạt che giấu: "Ta thấy Tạ Tước cũng không giống Trạch Vân lắm, có lẽ do ta đã nhìn hắn lớn lên nên không nhận ra."

Mộng Tư biết lời này của y không phải thật: "Chậc, năm đó Trạch Vân còn từng tìm ta mua lại một khối đá tinh luyện vũ khí. Ta còn cho rằng hắn mua cho ngươi, dù sao năm đó hắn khua chiêng gióng trống tìm bảo vật luyện cho sư đệ mình một thanh kiếm bản mệnh mà."

Cố Thành Ân siết chặt tay, lời nàng ta nói là thật, Mặc Quyết kiếm là do Trạch Vân đúc, chuyện này y từng nghe Phương Ứng Trường nói qua. Ngực y đột nhiên khó chịu, y cau mày theo bản năng nói: "Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại."

Nói xong y chợt sững sờ, đột nhiên y gắt gỏng như vậy làm gì?

Mộng Tư thấy y phản ứng như vậy chỉ cười không nói, từng có quan hệ tốt như vậy cuối cùng biến thành ngươi sống ta chết. Ai đúng là nhân tình thế thái khôn lường mà!

"Thôi, các vị ở lại Phương Tình các vài hôm, ta bảo Linh Tú dẫn các người đi nghỉ ngơi."

Linh Tú là cô nương dẫn bọn họ từ cổng thành đến.

Cố Thành Ân vì chuyện xưa mà trong lòng rối bời, nghe nàng ta tiễn khách cũng không nán lại thêm: "Đa tạ đại nhân."

Không biết có phải vì những lời của Mộng Tư ban ngày hay không mà ban đêm Cố Thành Ân lại nằm mơ. Giấc mơ này lâu hơn những lần trước, ban đầu chỉ là những việc lặt vặt khi Cố An mới vào Thiên Tông. Tiếp đến Cố Trì trúc cơ được Bạch Vân Môn đón về, Cố An lên trúc cơ, Cố An nhược quán được Vân Hải tiên tôn tổ chức tiệc trưởng thành ban tên chữ Thành Ân.

Nét mặt dịu dàng của Vân Hải tiên tôn, vẻ mặt lạnh băng nhưng trong mắt đầy kiên nhẫn của Cố Lâm Thanh, bộ dạng sủng nịch ôn nhu của đại sư Trạch Vân... càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thân thuộc tựa như đây chính là kí ức của y đóng bụi đã lâu được lật lại.

Giấc mơ dừng lại ở đại chiến phản chinh phạt, Vân Hải tiên tôn trước khi đi còn từng hứa với 'Cố Thành Ân' đợi sư tôn trở về sẽ đưa y đến Đông Hải xem giao long duy nhất còn sót lại ở nhân giới.

Khi Cố Thành Ân tỉnh lại đã thấy cả người ướt sũng, khoé mắt y cũng ươn ướt không biết là mồ hôi hay do y khóc. Y thở dốc từng hơi cố làm bản thân bình tĩnh nhưng trái tim trong lòng ngực không chịu yên mà đập nhanh không ngừng.

"Người làm sao vậy?" Cố Thành Ân ngẩng đầu nhìn Tạ Tước nghe thấy tiếng động mang nước vào cho y rửa mặt.

Y ngây ngẩn không phân biệt rốt cuộc đây là mơ hay thật: "Sư huynh..."

Tạ Tước dừng chân, khuôn mặt hắn sầm xuống, tay xiết chặt thành thau nước: "Sư tôn, người ngủ đến hồ đồ rồi!"

Cố Thành Ân sực tỉnh, y nhắm mắt lại khi mở ra đã khôi phục dáng vẻ thường ngày. Y nhận lấy khăn mặt từ tay Tạ Tước im lặng lau mặt.

Mộng Tư nói rất đúng, Tạ Tước thật sự trong rất giống Trạch Vân. Nếu hỏi điểm khác nhau thì Tạ Tước thấp hơn Trạch Vân một chút, đôi mắt cũng khác hắn.

Người xưa từng nói ma tộc có đôi mắt rất đẹp, có thể câu hồn đoạt phách người khác, đôi mắt Tạ Tước được di truyền từ người mẹ bán ma của mình.

Cố Thành Ân đột nhiên sững người, Trạch Vân mất tích đến nay đã ba mươi năm, Tạ Tước năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi.

Tạ Tước được sinh ra khi nào... Sẽ không cẩu huyết đến thế chứ?

Cố Thành Ân len lén nhìn Tạ Tước lại bị hắn bắt được, hắn cảm thấy sáng nay y khác lạ chính vì người tên Trạch Vân đó liền không vui: "Sư tôn, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi, Bình Tứ đang chờ người bên ngoài đấy."

"À." Cố Thành Ân mang một bụng tâm tư làm gì cũng qua loa, đến điểm tâm y thích cũng không dùng nhiều.

Tạ Tước thấy thế càng tức, giận dỗi một hồi cũng không thấy y dỗ dành mình thì càng tức hơn. Hắn dùng điểm tâm xong lập tức tìm cớ rời đi trước, sau đó tìm cô nương Linh Tú dẫn hắn đến gặp Mộng Tư.

"Phu nhân sao lại đến rồi?"

Tạ Tước: "..."

Rõ ràng nàng ta nhìn ra hắn là nam nhân nhưng vì sao cứ thích gọi hắn là phu nhân thế nhỉ?!

Mộng Tư nhìn phía sau hắn không thấy Cố Thành Ân thì biết hắn đến vì việc gì: "Ngồi đi."

Tạ Tước không vòng vo: "Đại nhân hình như rất thân quen Trạch Vân?"

"Không tính là thân, từng gặp qua vài lần thôi." Mộng Tư cười hỏi lại hắn: "Tò mò hả?"

"Người có thể nói cho ta biết đôi điều về Trạch Vân không?"

Nàng ta biết rõ còn cố hỏi: "Mạc Quyết tiên tôn không kể ngươi nghe hả?"

Thấy Tạ Tước im lặng nàng ta cũng không truy hỏi thêm mà thành thật nói ra những gì mình biết: "Lần đầu ta gặp Trạch Vân là khi hắn xuống núi lịch luyện, chẳng có gì để nói. Lần thứ hai, hắn nghe tin ta có một khối bạch thiết tinh luyện có thể dùng để đúc kiếm nên tìm đến. Trạch Vân bảo hắn đang tìm nguyên liệu đúc cho sư đệ mình một thanh kiếm. Khi đó khắp tu chân giới ai mà không biết Trạch Vân rất sủng sư đệ của mình?! Khi đó hắn chỉ có một sư đệ cùng sư phụ chính là Mặc Quyết tiên tôn, kiếm hắn đúc cũng chính là Mặc Quyết kiếm."

Mộng Tư kể thêm cho Tạ Tước nghe một số tin đồn mình nghe được của Trạch Vân. Sau đó nàng ta còn hỏi: "Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Trạch Vân?"

Tạ Tước im lặng hồi lâu cuối cùng lạnh nhạt lên tiếng: "Không biết."

Mộng Tư cười dài đột nhiên nói một câu không liên quan: "Đôi mắt ngươi rất đẹp."

Trong tu chân giới từng lưu truyền một câu 'đôi mắt ma tộc có thể câu hồn đoạt phách người khác, dung mạo thiên tộc nhìn qua một lần liền không thể quên'. Nếu có một người khen ngươi dung mạo xinh đẹp là đang ví ngươi giống thiên thần, nếu ai nói đôi mắt ngươi rất đẹp tức đang ám chỉ ngươi là ma tộc hoặc bán ma.

Đời trước sau khi phát hiện ra mình có thể tu luyện ma công Tạ Tước đã biết bản thân là một bán ma. Hắn không phải tu ma đạo mà là tu ma, ma công chính thống từ ma tộc thất lạc đến nhân giới. Ma công không phải bán ma nào cũng tu được nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải có huyết mạch ma tộc trong người.

Đối với ý tứ Mộng Tư ám chỉ Tạ Tước không phản ứng cũng chả nói gì chỉ cảm ơn nàng ta đã giải đáp thắc mắc của hắn rồi cáo từ.

Lúc Tạ Tước tới cửa bỗng Mộng Tư nói; "Ba mươi năm trước Cố Thành Ân và Trạch Vân từng gặp nạn ở Tương Bình thành, ngươi có thể tìm hiểu thử xem biết đâu tìm ra được một kinh hỉ."

Tạ Tước dừng chân lại: "Đa tạ đại nhân."

Nói rồi hắn đi thẳng ra ngoài, Tạ Tước tựa vào lan can thở dài một hơi. Hai đời, hắn sống hai đời chỉ có hai khúc mắc mà hắn không bỏ được. Thứ nhất vì sao Cố Thành Ân lại căm ghét hắn như vậy, thứ hai là thân phận của người tên Trạch Vân kia.

Kiếp trước cho đến khi chết dưới tay Lâm Dương hắn vẫn không gặp được người tên Trạch Vân, hắn chỉ biết người đó tồn tại qua lời nói của Lạc Yến Phi. Nàng ta nói hắn rất giống người kia khiến hắn khó chịu, hắn không khỏi nghĩ có khi nào liên quan đến việc sư tôn căm ghét hắn?

Đời trước hắn cứ nghĩ Trạch Vân đã chết rồi nhưng xem ra người nọ vẫn chưa chết, hơn nữa người này đối với hắn và cả Cố Thành Ân đều rất quan trọng. Hắn có cảm giác chỉ cần tìm được người tên Trạch Vân này khúc mắc hai đời hắn sẽ buông được.

Trạch Vân Trạch Vân, rốt cuộc hắn đang ở đâu?