Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 27: Truy đến Phương Tình các



Ngoài cửa thành có người lén lút đi qua đi lại nhòm ngó, binh lính để ý thấy gã hán tử đi qua lần thứ tư lập tức cho người bắt gã lại: "Ngươi lén lén lút lút ở cổng thành làm gì?"

Thái Hãn sợ đến tái mặt lắp bắp nói: "Quan gia thứ tội, ta đang đợi người!"

"Đợi ai?"

Gã nào có đợi ai, gã chỉ ra cổng thành xem người của Phí Duyệt thành còn ở bên ngoài hay không thôi.

Mấy hôm trước tưởng rằng đã lừa được ba người Cố Thành Ân đến giao cho Phí Duyệt thành nhận thưởng ai ngờ đâu bọn họ vừa đến thành Tương Bình thì trốn mất hại Hạ gia suýt nữa bị bọn Phí Duyệt thành trút giận.

Hôm nay vốn đến Phương Tình các mua vui chút ai ngờ nhìn thấy 'thê tử' của tên họ Cố kia. Thì ra bọn họ đã vào thành, thảo nào Hạ gia bọn họ tìm không thấy người. Gã trở về càng nghĩ càng tức giận việc bị Phí Duyệt thành đánh oan uổng đành lén ra cổng thành xem người còn ở lại hay không mật báo tung tích đám người Cố Thành Ân cho bọn họ.

Lính canh buông Thái Hãn ra xua tay: "Đi chỗ khác mà chờ, đừng có lãng vãng quanh đây."

Thái Hãn tính vâng dạ rời đi ai ngờ nhìn thấy tên thủ hạ Phí Duyệt thành hôm đó đành nói với lính canh một tiếng rồi lách người chạy ra ngoài kêu.

Tên thủ hạ vẫn còn nhớ rõ Thái Hãn, gã không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta tìm thấy bọn họ rồi!"

Gã hừ lạnh: "Không gạt ta nữa chứ?"

"Không không! Lần này là thật! Bọn họ đang ở Phương Tình các trong thành."

Tên thủ hạ nhíu mày, đã vào thành rồi? Này hơi khó!

"Chắc chứ?"

"Chắc chắn, hôm nay ta nhìn thấy nữ nhân trong tranh ở Phương Tình các, chắc sẽ không sai!"

Trước đó không phải bọn họ tự xưng là người của Mộng Tư đại nhân sao? Phương Tình các là địa bàn của Mộng Tư, có lẽ bọn họ trốn ở đó thật.

Tên thủ hạ cân nhắc một hồi rồi nói: "Ta biết rồi."

Thái Hãn thấy gã tính đi vội hỏi: "Quan gia, còn thưởng…?"

Tên thủ hạ quay đầu cười lạnh: "Còn muốn thưởng?"

Thái Hãn sợ hãi lui về sau.

"Xem như chuộc lỗi ngươi lần trước lừa gạt bọn ta, nếu lời này cũng là nói dối thì rửa cổ sạch sẽ chờ ta đến chặt đầu chó của ngươi!"

Thái Hãn vội che lại cái cổ lạnh lẽo nhìn tên thủ hạ hai ba bước đã biến mất trước mặt.

Sau khi sợ hãi qua đi gã lại tức giận, bọn họ vậy mà không ban thưởng! Uổng công gã lừa gạt đám người họ Cố dẫn về thành Tương Bình để gã thủ hạ hưởng lợi!

Phủ thành chủ thành Tương Bình hôm nay đón vài vị khách không mời mà đến, đẫn đầu đám người là tiểu thư thành Phí Duyệt Nhậm Thư Thư.

Sau khi Vương Sơ Thanh-thành chủ thành Tương Bình nghe thuộc hạ trình báo thì lập tức cảm thấy bọn họ đến không có ý tốt. Hai thành Tương Bình Phí Duyệt không hẳn như nước với lửa nhưng nhiều năm nay chẳng thân cận đột nhiên Nhậm Thư Thư đến bái phỏng ắt có nguyên nhân.

Vương Sơ Thanh nghĩ lại những biến động gần đây của Đại Mạc âm thầm thở dài một hơi: "Sắp xếp bọn họ đến chính đường tiếp khách, ta sẽ đến ngay."

Vương Sơ Thanh năm nay đã ngoài bốn mươi, là nữ cường nhân không tu đạo. Trước kia bà là cháu gái của thành chủ tiền nhiệm, Vương thành chủ không có con nên rất yêu thương đứa cháu gái này. Đại Mạc Liêu Quốc không giống những quốc gia ở trung nguyên, chuyện một nữ nhân nắm quyền chẳng có gì là kì lạ cả, miễn ngươi đủ mạnh khiến người khác phục tùng dù cho ngươi có là quái thai bọn họ cũng không dám dị nghị.

Bà vừa ra khỏi thư phòng đột nhiên nhớ đến dưỡng nữ vốn nên bị phạt ở bên ngoài giờ không thấy đâu vội gọi hạ nhân lại hỏi: "Hoài Âm đâu rồi?"

"Thưa, một canh giờ trước tiểu thư đã trốn khỏi phủ rồi ạ." Hạ nhân nói chuyện với vẻ mặt 'chuyện thường ở huyện', cũng không sợ thành chủ trách phạt.

Đúng như dự đoán Vương Sơ Thanh chỉ thở dài rồi khoát tay: "Ngươi cho người đi tìm con bé, đợi đến tối hẳn đưa con bé về phủ."

Trong phủ còn có người Phí Duyệt thành đến không rõ nguyên nhân, dưỡng nữ của bà phá phách không phải bà không biết, nhỡ chọc phải vị tiểu thư kiêu ngạo kia lại phiền phức.

"Vâng ạ."

Hạ nhân lui đi Vương Sơ Thanh mới tiếp tục đến chính sảnh tiếp khách, khi bà tới thì Nhậm Thư Thư và thị vệ của nàng ta đã an vị ngồi dùng trà. Nhậm Thư Thư thấy bà đến cũng không đứng lên, nàng ta ngồi đó đưa mắt nhìn rồi cầm ly trà lên uống.

Vương Sơ Thanh cau mày, luận theo bối phận bà là chủ một toà thành còn Nhậm Thư Thư chỉ là một 'tiểu thư' trong phủ thành chủ, nàng ta gặp bà phải đứng lên thi lễ gọi một tiếng tiền bối mới đúng nghĩa. Nghĩ lại tính tình vị tiểu thư này, trong lòng bà chậc một tiếng, nếu tiểu bối không thích lễ nghĩa bà thân là tiền bối không cần khách khí với nàng ta.

Vương Sơ Thanh vừa ngồi xuống chủ toạ đã lạnh nhạt hỏi: "Nhậm tiểu thư đến bổn thành có chuyện gì?"

Nhậm Thư Thư hừ một tiếng bảo thủ hạ dâng lên hai bức vẽ.

Vương Sơ Thanh nhìn một lát, tranh vẽ một nam một nữ, nhìn có hơi quen mắt. Bà nhíu mày hỏi: "Ý gì đây?"

"Vương thành chủ nhận biết hai người này không?"

Vương Sơ Thanh nhớ đến lời đồn mấy hôm trước Vương Hoài Âm nghe bên ngoài kể lại: "Bổn thành chủ không quen biết."

Hẳn là hai người này chính là 'phạm nhân' Phí Duyệt thành gióng trống khua chiêng đi tìm.

Nhậm Thư Thư đặt ly trà xuống bàn chậm rãi nói: "Hai người này là tội phạm thành Phí Duyệt ta truy nã, hôm qua nghe thủ vệ đi tìm người mật báo thấy bọn họ vào thành Tương Bình."

Nàng ta dừng lại nhìn Vương Sơ Thanh: "Vương thành chủ, ngài không ngại cho bổn tiểu thư vào thành tìm người chứ?"

Nói dễ nghe thì vào thành tìm người nói khó nghe chính là muốn xoá thành! Một toà thành đang yên đang lành ai lại chịu cho người thành khác vào xoát chứ? Có khác nào mở cửa cho sài lang vào không?!

Hiển nhiên Vương Sơ Thanh không đồng ý: "Nhậm tiểu thư chỉ vừa mới nghe bọn họ vào thành Tương Bình liền muốn dẫn binh vào xét, thấy thế nào cũng không hợp lí."

"Có gì không hợp lí? Bổn tiểu thư bắt được người rồi đi, thành chủ không cần lo sợ." Nhậm Thư Thư hừ một tiếng: "Lại nói bổn tiểu thư thật sự muốn xoát thành thì thành chủ ngăn được chắc."

Mặt Vương Sơ Thanh lạnh xuống: "Nhậm tiểu thư nên nhớ Tương Bình chưa chắc là quả hồng mềm."

Nhậm Thư Thư khinh thường, hôm nay nàng ta tới đã có chuẩn bị, cao thủ bên cạnh đều là tu giả tu vi kim đan trở lên, muốn xoát một toà thành chỉ có phàm nhân thì có gì khó!

"Vậy phải xem Vương thành chủ có cho bổn tiểu thư tìm người hay không."

Vương Sơ Thanh đột nhiên nói qua chuyện khác: "Nghe nói mấy hôm trước Nhậm tiểu thư thành hôn, Phí Duyệt sao lại không gửi thư mời đến thành Tương Bình thế? Bổn thành chủ sau khi nghe tin còn đang muốn đến Phí Duyệt chúc mừng tiểu thư đây."

Bà cười một tiếng: "Nhưng thật đáng tiếc, hai vị tân lang bị bắt về đều bỏ chạy, mất mặt trước bao đại lão trong giới còn không nói chính dãy phòng ốc và kho lương thực cũng bị đánh lửa. Thật đáng tiếc!"

Nhậm Thư Thư biến sắc, sao bà ta biết kho lương thực của phủ thành chủ bị cháy?

Vốn kho lương thực kia là quân lương bọn họ chuẩn bị cho trận chiến sắp đến, không ngờ Bình Tứ đánh bậy đánh bạ thế nào đốt trúng kho. Việc này chỉ có người trong phủ thành chủ biết. Kể cả việc hôn lễ của nàng ta có hai tân lang cũng chỉ trong phủ biết.

Chẳng lẽ trong thành có nội gián của thành Tương Bình?!

Vương Sơ Thanh nhìn sắc mặt của nàng ta dần trắng bệch chỉ cười: "Tuy binh lực thành Tương Bình đơn bạc nhưng cũng không đến nổi chống đỡ không được mấy người theo Nhậm tiểu thư đến. Hơn nữa mấy hôm nay Mộng Tư đại nhân vừa vặn ở trong thành, Nhậm tiểu thư khiến đại nhân mất hứng thì khó trách có thể thuận lợi tìm người đâu."

Mọi người đều đồn đại quan hệ của Mộng Tư đại nhân và Vương thành chủ Vương Sơ Thanh rất tốt. Nhìn xem Phương Tình các được xây dựng nguy nga trong thành thì hẳn biết không phải giả.

Nhậm Thư Thư bắt đầu do dự. Huống hồ nơi nàng ta muốn xoát lại là Phương Tình các, người nàng ta muốn bắt còn là 'nam sủng' của Mộng Tư đại nhân.

Vương Sơ Thanh cười lạnh trong lòng, chỉ một nhãi con mà muốn ra oai với bà! Khi bà gồng gánh Tương Bình thành vượt qua khó khăn nhãi con này vẫn còn không biết đang oa oa làm nũng với cha mẹ cái gì đâu!

"Nhậm tiểu thư, Tương Bình thành không muốn kết oán với bất kì thành nào cả. Phí Duyệt muốn tìm người, ta sẽ cho người nhìn xem người tiểu thư muốn tìm có ở trong thành không. Nhưng tiểu thư vừa đến đã không chút gia giáo, không tôn trọng tiền bối thì thôi còn uy hiếp bổn thành chủ!"

Nhậm Thư Thư ban đầu hống hách giờ chỉ biết đen mặt nghe phê bình. Nàng ta khó chịu muốn gân cổ cãi lại nhưng nghĩ đến tình cảnh mấy hôm trước bị phụ thân quát mắng đành ngậm miệng. Chuyện hôm thành thân nàng ta đã làm mất lòng phụ thân nếu bây giờ lại gây chuyện phụ thân sẽ không thu dọn cục diện rối rắm này nữa.

Nàng ta biết co biết duỗi đứng lên chắp tay cúi đầu: "Thành chủ thứ cho Thư Thư trẻ người non dạ không biết lẽ phải, trở về Thư Thư sẽ cho người mang đến chút quà mọn bù đắp cho thành chủ. Còn việc tìm người cấp bách mong thành chủ giúp đỡ!"

Vương Sơ Thanh hừ một tiếng: "Nhậm tiểu thư đã biết sai ở đâu thì tốt. Tiểu thư cứ ở lại trong phủ chờ tin, ta tìm người xong sẽ báo cho tiểu thư."

Nhậm Thư Thư cau mày: "Xin cho người của tiểu bối đi cùng."

"Hửm." Vương Sơ Thanh nhướng mày: "Tiểu thư không tin tưởng người của Tương Bình sao?"

"Không không, chỉ là hai người nọ quỷ kế đa đoan sợ rằng sẽ qua mặt thành chủ mất!"

Nhậm Thư Thư vội nói: "Bọn họ có kẻ là người tu đạo, khó trách sẽ dùng một số thủ thuật che mắt phàm nhân, vừa vặn tiểu bối có mang đến tu sĩ và pháp khí kiểm tra đây."

Vương Sơ Thanh suy nghĩ một lát mới cất tiếng: "Được thôi, nhưng tiểu thư quản tốt người của mình, nếu có kẻ thừa cơ gây rối theo luật lệ của Tương Bình thành giết không tha."

Nhậm Thư Thư thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt tươi cười vâng dạ.

Vương Sơ Thanh sắp xếp người kìm kẹp thủ hạ của Nhậm Thư Thư đi tìm người, xong xuôi bà trở về thư phòng đã thấy dưỡng nữ Vương Hoài Âm đứng ở cửa thư phòng.

"Hoài Âm? Không phải ta đã cho người truyền lời đến bảo con tối mới trở lại sao?"

Vương Hoài Âm không nghe thấy câu hỏi, cô nhóc thấy bà lập tức nhảy tới kéo tay: "Mẫu thân mau đi theo ta!"

"Đi đâu?"

Vương Hoài Âm vội vã nói: "Phương Tình các! Con thấy phụ thân ở Phương Tình các!"

Vương Sơ Thanh ngơ người ra, bà lạnh mặt khẽ quát: "Hoài Âm! Con nói cái gì vậy?!"

Ai mà không biết Vương Sơ Thanh bà có một phu quân nhưng người ấy chết trận trong cuộc phản chinh phạt, bà kết âm hôn cùng người đó chứ?!

"Thật đấy! Con thấy một người rất giống phụ thân! Giống y như đúc phụ thân trong bức hoạ ở từ đường luôn!"

Tim Vương Sơ Thanh rối loạn, người giống như trong bức vẽ… Chẳng lẽ chàng ấy trở về rồi?!

Vuong Hoài Âm gấp đến giơ tay giơ chân kéo bà: "Mẫu thân đi đến đó liền biết phải hay không mà!"

Vương Sơ Thanh cứ mơ mơ hồ hồ như thế bị Vương Hoài Âm kéo đến Phương Tình các. Hai mẫu tử vừa đến cổng thì gặp phải nhóm người Nhậm Thư Thư đến tìm người.

Nhậm Thư Thư liếc nhìn bà rồi tươi cười hỏi: "Thành chủ tự mình đến tìm người sao?"

Vương Sơ Thanh hồi thần: "Đến xem một chút thôi, các ngươi tìm người đi."

Trước khi người ra khỏi phủ Vương Sơ Thanh đã cho người dặn dò đến Phương Tình các báo cho Mộng Tư trước một tiếng. Nghe bảo người Nhậm Thư Thư muốn tìm là 'thuộc hạ' của Mộng Tư, nếu là sự thật người còn ở đây thì Mộng Tư cũng biết mà đối phó. Vậy nên khi Nhậm Thư Thư cố ý đến thẳng Phương Tình các, vừa đến cửa Linh Tú đã nhận được tin báo cho Mộng Tư và ba người Cố Thành Ân biết.

Mộng Tư bảo Cố Thành Ân và Tạ Tước qua phòng mình, bọn họ dù to gan thế nào cũng chẳng dám lục tung lên tìm người đâu.

"Nếu bọn họ dám xông vào thật thì ta trốn ở đâu?"

Mộng Tư chỉ vào cái rương trống khá lớn dùng để đựng chăn nệm: "Trốn vào đó đi."

Cố Thành Ân nhìn cái rương, tuy to thật nhưng nếu hai người thì có hơi chen chút: "Vậy Tạ Tước?"

"Thân hình phu nhân khá gầy, tiên tôn ôm phu nhân vào lòng không phải đã vừa rồi ư?"

Cố Thành Ân: "..."

Tạ Tước: "..."

Mộng Tư nén cười gõ gõ ngón tay lên bàn: "Chứ chỗ ta chẳng còn nơi nào khác đâu. Hay tiên tôn cởi đồ lên giường nằm đóng giả làm nam sủng của ta đang được lâm hạnh?"

Sắc mặt Tạ Tước phắt một cái biến đổi, hắn cảnh giác kéo tay Cố Thành Ân trừng mắt nhìn nàng: "Không cần, ta và sư tôn chen nhau được!"

Mộng Tư cười khoát tay: "Vậy đi, bọn họ sắp lên rồi!"

"Vậy còn ta?" Bình Tứ chỉ vào mình.

Mộng Tư liếc gã: "Ngươi cũng muốn chen cùng đôi phu thê bọn họ?"

Gã vội xua tay: "Thôi thôi ta không chơi ba người!"

Cố Thành Ân: "..."

Thật muốn bổ cái đầu gã ra xem rốt cuộc đen tối tới mức nào!

"Vậy thôi, ngươi trình mặt ra ai dám bắt ngươi?" Mộng Tư lười biếng dựa vào ghế mềm: "Thành chủ cũng đi cùng đấy."

Bình Tứ: "!"

Hắn đứng bật dậy quát lên câu "Sao ngươi không nói sớm! Ta cũng trốn!" rồi cuốn cuồn tìm chỗ chạy trốn.

Mộng Tư ra hiệu Linh Tú xách gã đang tính tung cửa sổ chạy trốn về: "Ngươi còn tính trốn tới bao giờ?"

"Ít nhất không nên lúc này!" Bình Tứ nghĩ đến cả hai người bị gã đào hôn đều đang bên dưới khóc không ra nước mắt: "Nhậm Thư Thư và Vương Sơ Thanh đều đến đó! Ngươi muốn ta bị chém chết hay gì?!"

Mộng Tư cười trên nỗi đau của người khác: "Đáng đời, ai bảo năm đó ngươi vô tình thế làm gì! Đáng!"

Cố Thành Ân đang vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện thì đã bị Tạ Tước kéo nhẹ, hắn nhỏ giọng nói: "Đến rồi."

Dứt lời bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa: "Mộng Tư đại nhân!"

"Có chuyện gì?"

Tạ Tước và Cố Thành Ân trốn sau màn gần cái rương, chỉ cần bọn họ mở cửa liền trốn vào rương.

Bình Tứ biết bản thân hôm nay khó thoát thì điều chỉnh tâm trạng lạu, chỉnh sửa quần áo ngồi xuống đối diện Mộng Tư ra vẻ đạo mạo thưởng trà.

"Chả là chúng ta đang tìm người, mong Mộng Tư đại nhân phối hợp mở cửa kiểm tra!"

"Chỗ ta không có người nào cần tìm cả, đi chỗ khác đi." Mộng Tư lười biến dựa vào ghế.

"Đại nhân xin thứ lỗi cho, kẻ ta tìm là tội nhân thành Phí Duyệt, bọn họ rất giảo hoạt có thể trốn trong phòng ngài. Vì an nguy của ngài cũng như để Thư Thư làm tròn lệnh xin đại nhân mở cửa!" Lần này là Nhậm Thư Thư đã lấy cả danh phận của Phí Duyệt ra nói không sợ Mộng Tư không cho vào.

Mộng Tư nhìn về phía Cố Thành Ân, y hiểu ý mở rương kéo Tạ Tước trốn vào. Lúc này Mộng Tư mới ra vẻ bực bộ nói: "Thật phiền! Linh Tú mở cửa đi."

Linh Tú vâng một tiếng, vừa mở cửa Nhậm Thư Thư đã xông vào đầu tiên, nàng ta nhìn Mộng Tư rồi nhìn đến Bình Tứ sững sờ.

Vương Hoài Âm ló cái đầu vào nhìn vừa nhìn thấy Bình Tứ lập tức la lên như sợ gã chạy mất: "Mẫu thân nhìn xem con nói không sai đâu! Hắn thật sự rất giống phụ thân!"