Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 30: Thân phận của Tạ Tước



Cố Thành Ân tỉnh lại thấy sau gáy ê ẩm như bị ai đánh, y nghiêng đầu liền nhìn Tạ Tước ngồi bên giường. Y nhíu mày hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Tạ Tước đỡ y ngồi dậy im lặng nhìn y, ánh mắt y nhìn hắn lúc này đã trở lại như trước, không có chán ghét của không có thống hận. Hắn điềm nhiên hỏi lại: "Sư tôn không nhớ gì sao?"

Cố Thành Ân: "?" Nhớ cái gì?

"Không phải ta đang nói chuyện với Vương thành chủ sao? Sao lại ở đây rồi?" Nếu y không nhầm khi nãy y còn đang cùng Vương Sơ Thanh nói chuyện về Trạch Vân cơ mà. Sau đó Vương Sơ Thanh dẫn y đi xem đồ Bích Loan để lại... sau đó nữa thì sao nhỉ?!

Tạ Tước chăm chăm nhìn y: "Sư tôn thật sự không nhớ gì?"

Thấy y im lặng trưng đôi mắt ngây thơ nhìn mình thì hắn thở dài: "Sư tôn, thứ cho ta hỏi thẳng, có phải kí ức của người không đầy đủ hay không? Hay nói cách khác người bị mất trí nhớ?"

Cố Thành Ân đờ người ra, sao Tạ Tước lại biết?

"Sư tôn, người còn muốn giấu đệ tử sao?" Ánh mắt hắn trở nên buồn bã: "Hay người không tin tưởng ta?"

Hắn đã chú ý đến y rất lâu, từ lúc ở đại hội Thanh Vân thay đổi tính tình rồi quên mất chuyện xưa của mình và Trạch Vân, không nhớ đã từng gặp Vương Sơ Thanh. Những điều đó ngoại trừ y mất trí nhớ hoặc bị đoạt xá mới có thể giải thích được thôi.

Về phần đoạt xá là không thể nào, nếu thật sự y bị đoạt xá thì sao người của Thiên Tông và Cố Lâm Thanh không nhìn ra?

Cố Thành Ân thở dài: "Sao ngươi phát hiện ra?"

Tạ Tước ũ rủ: "Người rất khác trước, nếu là trước kia thì người chẳng thèm quan tâm ta đâu."

Không đánh không mắng đã là niệm tình rồi, lúc nào y cũng nhìn hắn bằng ánh mắt căm ghét và thống hận.

"Sau đó đến Đại Mạc gặp khá nhiều người quen biết sư tôn và người có dung mạo giống ta nhưng người chẳng nhớ gì cả. Ta đoán người đã mất trí nhớ rồi."

Cố Thành Ân không che dấu chút gì về việc mình mất trí nhớ, có khi Bình Tứ đã sớm nghi ngờ thân phận y ngay khi gã kể chuyện xưa của y và Trạch Vân, Vương Sơ Thanh cũng biết y không nhớ rõ chuyện trước đây, cả Mộng Tư nữa.

"Ngươi biết thì thôi ta cũng không giấu, đúng là vi sư mất trí nhớ nhưng dạo gần đây tìm về được một ít kí ức rồi."

Tạ Tước hỏi: "Người mất trí nhớ từ khi nào ạ?"

"Hai năm trước." Cố Thành Ân dừng lại một lát rồi nói thêm: "Ta từng bị thương bế quan hai năm."

Tạ Tước lặng lẽ nhớ lại quãng thời gian kia trong lòng chết lặng: "..."

Vậy ra là do hắn đâm y một đao à? Không đúng! Đoản Mệnh dùng để giết người chứ đâu có công dụng làm người ta mất trí nhớ?! Hôm đó hắn cũng không đánh vào đầu y mà... đúng không?!

Tạ Tước hốt hoảng: "Vậy người đã nhớ đến đâu rồi?"

"Cuộc chiến phản chinh phạt hơn 30 năm trước."

Tạ Tước nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Vậy người đã nhớ ra Trạch Vân sư thúc chưa?"

Cố Thành Ân nhìn hắn.

"Ta muốn hỏi sư tôn một điều." Ánh mắt Tạ Tước trở nên kiên định: "Khuôn mặt ta rất giống Trạch Vân sư thúc sao? Ta... Vì sao năm đó người lại cứu ta, nhận ta làm đệ tử?"

Phải chăng sự ghét bỏ của người cũng vì dung mạo này của ta giống người kia?

Cố Thành Ân thở dài: "Đúng thật giống."

Tạ Tước chết lặng: "Vậy người cứu ta chính vì dung mạo ta sao?"

"Ta không biết." Cố Thành Ân không biết trả lời như thế nào nữa, nói không phải thì y có cảm giác không đúng, trong lòng y đã nghĩ đến một nguyên nhân hàng nguyên bản cứu và thu lưu hắn. Tạ Tước có huyết mạch bán ma bán nhân, mẫu thân là một bán ma tư chất tuyệt hảo, vừa vặn trùng hợp với một người.

Tạ Tước cố bình ổn cảm xúc: "Sư tôn... người ghét ta cũng vì dung mạo ta giống người kia?"

Cố Thành Ân lặp lại câu: "Ta không biết."

Tạ Tước cảm thấy rất oam ức, dù câu trả lời của y là không biết nhưng hắn dám chắc đều đúng. Hoá ra cả hai đời y ghét hắn không phải vì hắn làm sai cái gì cả chỉ vì khuôn mặt này rất giống người y ghét!

Như vậy không phải haesn rất thiệt thòi sao? Hắn cũng từng thích y, kính trọng y, ngưỡng mộ y! Vậy mà chỉ vì y giống người nọ mà nỡ lòng chà đạp, vùi dập y xuống vũng bùn một lần nữa! Đây đâu phải lỗi của hắn?!

Cố Thành Ân thấy mắt Tạ Tước đỏ lên sợ hắn bật khóc ngay tại chỗ nên luống cuống dỗ dành: "Tạ Tước..."

"Người đã không thích ta vì sao còn mang ta về? Vì sao còn cứu ta?" Tạ Tước khó chịu, giương đôi mắt đỏ âu chấp vấn y, âm điệu cũng cao hơn không ít: "Vì sao không để mặc ta chết đi?!"

Cố Thành Ân cảm thấy trái tim đau nhói, y thở dài vỗ nhẹ đầu hắn mong hắn se bình tĩnh lại: "Tạ Tước, vi sư đã quên mất vì sao ghét ngươi rồi. Đã quên mất thì ta không nhớ lại vì sao phải ghét ngươi cũng không tiếp tục ghét ngươi nữa. Dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta, từ nay về sau vi sư sẽ yêu thương ngươi, bù đắp cho ngươi có được không?"

Tạ Tước nhìn chằm chằm y: "Người không gạt ta chứ?"

Sau khi nhớ lại sẽ không tiếp tục ghét bỏ hắn chứ?

Y cười: "Ngươi thấy nếu ta ghét ngươi thì hiện tại ngươi còn ngồi trên giường ta được hả?"

Tạ Tước sửng sốt. Đúng nhỉ? Ngày trước chỉ cần y nhìn thấy hắn lập tức ghét bỏ xua đuổi, còn bây giờ y tình nguyện mang hắn bỏ trốn, tình nguyện ở chung phòng ngủ chung giường với hắn. Sư tôn... y sẽ không ghét hắn nữa.

"Người hứa với ta." Lúc này Tạ Tước hệt như trẻ con vòi vĩnh: "Nếu người dối dạt ta thì... thì..."

Thì gì nhỉ?

Cố Thành Ân cảm thấy buồn cười: "Sao ngươi học theo Sương Nhi rồi?"

Nói vậy nhưng y vẫn câu lấy ngón út của hắn làm động tác móc ngoéo ấn dấu: "Nếu hôm nay ta dối dạt ngươi thì ta sẽ bị thiên lôi trừng phạt."

Tạ Tước trợn tròn mắt: "Không cần..."

"Nếu không ngươi tin sao?" Cố Thành Ân cười: "Dạo này ngươi càng ngày càng khó dỗ, Tạ đại cô nương!"

Tạ Tước trừng y, lui về phía sau rồi nhảy xuống giường: "Ta lấy nước cho người rửa mặt."

"Tạ Tước." Cố Thành Ân gọi hắn.

"Vâng."

"Thôi." Y đột nhiên không muốn nói nữa, dù sao cũng chỉ là suy đoán, y còn muốn chứng thực rõ ràng hơn: "Ta đến tìm Vương thành chủ một chuyến."

Lúc Cố Thành Ân đến tìm Vương Sơ Thanh thì bà đang ở thư phòng xét duyệt sự vụ trong thành. Y ở ngoài chờ một hồi, đợi bà rảnh mới vào trong.

"Công tử không sao chứ?"

Cố Thành Ân cười: "Không sao, khi nãy đã để thành chủ chê cười rồi."

Chuyện y mất khống chế khi nãy Tạ Tước đã kể lại cho y. Y không có chút kí ức về việc đó cả, có lẽ là cảm xúc của cơ thể chi phối.

Vương Sơ Thanh lắc đầu, bà gọi thị tỳ mang trà nước lên: "Công tử tìm ta còn có chuyện gì sao?"

Trước hết Cố Thành Ân nói đến chuyện tìm đại phu trong kinh thành phối dược.

"Là giải dược hôm đó Bình Tứ đòi được từ tay Nhậm Thư Thư?"

Y gật đầu: "Không giấu gì thành chủ, ta cũng bị nàng ta hạ dược, hiện tại linh lực trì trệ bất tiện nên muốn tìm người phối dược nhanh."

Thân thể y khoẻ mạnh thì không nói, muốn đợi bao lâu thì đợi bấy lâu nhưng trên vai y còn mang vết thương từ Đoản Mệnh đao, không có linh lực duy trì ngày nào cũng phải đắp thuốc. Tuy y đã quen với đau đớn ở bả vai nhưng hôm nào cũng phiền đến Tạ Tước giúp y thay băng gạc, truyền linh lực cầm máu giúp y.

Y hồn nhiên không biết kẻ ngày ngày xử lí vết thương giúp mình là kẻ đầu têu khiến y bị thương.

"Đã vậy ta tìm mấy thầy lang có tiếng trong thành đến thử xem. Nếu không được ta cho người đến La Mạn thành mời dược sư giúp công tử?!"

"Vậu thì phiền thành chủ quá."

Vương Sơ Thanh khoát tay: "Công tử không cần khách sáo, dù sao trước kia người và Lương công tử cũng từng giúp đỡ ta rất nhiều."

Cố Thành Ân không nhớ đã giúp được bà cái gì vội xua tay: "Ta có giúp gì được cho người đâu chứ?!"

Vương Sơ Thanh lắc đầu: "Giúp được nhiều lắm chứ, nếu không có hai vị e rằng ta vẫn còn đang u sầu chuyện nữ nhi tình trường nào có thể đứng lên nắm quyền quản lí thành."

Năm đó tin tức Bình Hoài tử trận truyền về khiến bà gần như gục ngã. Trước khi lão thành chủ qua đời bà vẫn luôn được nuôi ở dòng nhánh Vương thị, vẫn luôn lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của gia đình và cậu, đâu có ngờ rằng sẽ có một ngày gặp phải tình cảnh nếu không đứng lên sẽ bị người khác nhấn chìm chết đâu?!

Lão thành chủ mất, ông lại không có con nối dõi, trong thành không có chủ trở nên loạn, các dòng nhánh và quý tộc thượng lưu tranh nhau phủ thành chủ. Còn khi đó Vương Sơ Thanh bà đang làm gì? Ngoại trừ đau buồn vì Bình Hoài đã mất thì có làm nên trò trống gì đâu?

Nếu năm đó bà không được thức tỉnh sớm e rằng đã bị những người tranh đoạt chức thành chủ kia dẫm đạp xuống chân. Dù cho bà có không thèm cái ghế thành chủ nhưng bọn họ đều coi bà là cái gai trong mắt. Dù gì khi còn sống lão thành chủ cũng yêu thương bà như con ruột.

Nhớ lại những ngày tháng đó Vương Sơ Thanh lại thở dài. Đối với bọn họ chỉ là tiện tay chỉ điểm nhưng đối với bà chính là ân đức to lớn.

Cố Thành Ân cũng không chối bỏ tâm ý của bà nữa: "Vậy chuyện này làm phiền thành chủ rồi."

Y im lặng một lát rồi do dự hỏi: "Ta có một số thắc mắc cần thành chủ giải đáp."

Vương Sơ Thanh thấy y nghiêm túc cũng căng thẳng theo, bà hỏi: "Công tử muốn biết cái gì?"

"Ngươi có nhớ năm đó ta và hai người Trạch Vân Bích Loan đi đến Đại Mạc tìm cái gì không?"

"Ta chỉ biết các người tìm một đồ vật, hình như để cứu sư phụ của người." Năm đó bọn họ che giấu thân phận nên Vương Sơ Thanh không biết được nhiều.

"Vậy người có quen biết Bích Loan không? Trước khi nhìn thấy nàng ta đi cùng ta."

"Trước đó thì ta không gặp nhưng Mộng Tư và Bình Hoài biết nàng đấy." Vương Sơ Thanh im lặng một lát như đang lục tìm trong kí ức: "Ta từng nghe Mộng Tư nói Bích Loan là một ma tu, bọn họ đều là người trong tu chân giới nên ít nhiều sẽ có giao thiệp."

Cố Thành Ân cau mày.

Vương Sơ Thanh lại nói: "Ta nghe Mộng Tư kể mấy mươi năm trước Bích Loan và em trai của nàng từng làm mưa làm gió ở Đại Mạc. Bọn họ là ma tu dưới trướng Huyền Nguyệt thành. Nhưng sau đó em trai của nàng chết, nàng cũng rời khỏi Huyền Nguyệt Thành từ đó không có tung tích. Ba mươi năm trước cuộc chinh phạt diễn ra Bích Loan mới xuất hiện, sau đó thì ta gặp nàng đồng hành cùng các ngươi."

Từng là ma tu dưới trướng Trần Ngạo Lang, có một người em trai đã mất...

Mẫu thân là một bán ma, phụ thân là một phàm nhân...

Quả nhiên là vậy!

"Nếu công tử còn muốn biết thêm cái gì thì hỏi Mộng Tư xem, những gì ta biết cũng nghe được từ Mộng Tư và Bình Hoài thôi."

Cố Thành Ân gật đầu, những gì cần biết đã biết rồi: "Đa tạ thành chủ."

"Còn có." Y đột nhiên nhớ ra hộp gỗ: "Khi Bích Loan đưa thứ này cho người có nói gì không?"

"Nàng chỉ bảo ta giao cho công tử." Vương Sơ Thanh nhớ lại chuyện cũ: "Nhưng ta hỏi nàng khi nào người đến lấy thì nàng lại không nói, chỉ bảo ta giữ đồ vật."

"Khi đó... Nàng đưa cho người vào khoảng thời gian nào?"

"Gần hai năm từ khi công tử rời đi."

Hai năm?

Y trở về Thiên Tông chưa đầy năm tháng Vân Hải tiên tôn đã viên tịch.

Đều đã rõ rồi.

Cố Thành Ân nặng nề thở dài một hơi: "Đa tạ thành chủ."

Vương Sơ Thanh thấy sắc mặt y có chút kém thì lo lắng hỏi: "Công tử ổn chứ?"

"Ta không sao." Cố Thành Ân đứng dậy cáo từ: "Tại hạ trở về trước."

Cũng không đợi Vương Sơ Thanh trả lời y đã đi mất.

Ba mươi năm trước, Vân Hải tiên tôn bị thương sau cuộc phản chinh phạt.

Ba mươi năm trước, Cố Thành Ân và Trạch Vân xuống núi tìm Dưỡng Hồn Đăng cứu Vân Hải tiên tôn.

Ba mươi năm trước, hai sư huynh đệ bọn họ lần theo manh mối tìm đến Đại Mạc gặp Bích Loan và đồng hành cùng nàng.

Ba mươi năm trước, Trạch Vân vô tình mở ra vực luyện ngục chỉ có mình y 'sống sót trở ra' được đưa về Thiên Tông. Y không mang Dưỡng Hồn Đăng trở về được, Vân Hải tiên tôn viên tịch.

Hai năm sau đó Bích Loan mang Dưỡng Hồn Đăng gửi Vương Sơ Thanh nhờ bà bảo quản.

Hai mươi sáu năm trước, Cố Thành Ân tìm được tung tích Trạch Vân, y mang kiếm giết đến nơi ở của hắn. Cuối cùng thì thả hắn rời đi.

Hai mươi hai năm trước, Cố Thành Ân cứu được Tạ Tước sắp chết mang về Thiên Tông nhận làm đệ tử. Năm đó Tạ Tước mới ba tuổi.

Tạ Tước có dung mạo rất giống Trạch Vân, mẫu thân hắn là bán ma.

Đều rõ cả rồi, đã hiểu vì sao y lại ghét Tạ Tước như vậy, đã hiểu vì sao năm đó y xuống núi cứu người, thu hắn làm đệ tử nhưng chưa bao giờ chăm sóc hắn.

Cũng hiểu vì sao Cố Thành Ân đổi tính, Từ Khúc Ninh và Cố Lâm Thanh đều mong y quên đi chuyện trước kia.

Cố Thành Ân không biết từ khi nào bản thân đã trở về khách viện, y nhìn thấy Tạ Tước đang ngồi dưới tán cây chờ mình trong lòng nặng nề thở dài.

"Sư tôn về rồi."

"Sư tôn làm sao thế? Nhìn sắc mặt người không tốt lắm."

Chẳng lẽ lại mất kiểm soát hả ta?

Cố Thành Ân lắc đầu: "Không có."

Tạ Tước lo lắng hỏi: "Thật không sao ạ?"

Cố Thành Ân lẳng lặng nhìn hắn trong lòng ngoại trừ phiền muộn cũng chỉ có phiền muộn. Đứa trẻ này trước khi hắc hoá cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, vốn dĩ Tạ Tước chẳng làm gì sai lại chịu biết bao nhiêu ác liệt từ sư tôn và sư huynh đệ đồng môn để rồi bước lên con đường không thể quay đầu. Đáng lẽ hắn cũng sẽ giống Lâm Dương là một đệ tử chính phái dương quang và chính nghĩa, nhưng chỉ vì lòng y không vui đã vùi dập cả một thiếu niên tiền đồ vô lượng.

Đều là y hại hắn.

Cố Thành Ân thở dài vươn tay xoa đầu Tạ Tước: "Đợi ở đây làm gì?"

Tạ Tước hơi ngẩn ra chút: "Đợi người về, ban nãy trông sắc mặt người không được tốt lắm."

Cố Thành Ân im lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Tạ Tước, ngươi có từng tò mò về thân phận ngươi?"

Tạ Tước chớp mắt: "Không phải ta là cô nhi sao? Phụ mẫu ta đã chết trong loạn lạc... Sư tôn đã nói với ta như vậy."

Hắn lén nhìn y: "Chẳng lẽ không phải?"

Cả hai đời hắn chưa từng tìm hiểu thân thế bản thân cũng chẳng có ai tìm hắn nhận thân nên hắn cứ nghĩ bản thân giống y nói cha mẹ đã chết trong loạn lạc.

Cố Thành Ân hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình thường nói với hắn: "Ta vừa hỏi thành chủ một số chuyện, ta đoán ra được vài phần có liên quan đến thân thế ngươi, có muốn nghe không?"

Tạ Tước im lặng, ngay lúc này y nói điều như thế vậy có nghĩa thân phận hắn liên quan đến người kia? Chẳng trách hắn giống người kia đến vậy.

Thấy vẻ mặt rối rắm của đối phương y thở dài xoa đầu hắn: "Không muốn biết cũng không sao, dù sao ta chỉ đoán thế thôi, đợi ta phục hồi trí nhớ ngươi lại tìm ta hỏi cũng không muộn."

Tạ Tước đáp: "Được."

Đợi khi người phục hồi trí nhớ mong rằng người có thể giữ được lời hứa.

_____________

P/s: biu biu thân phận của Tạ Tước đã được tiết lộ, đoán xem ba mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến anh Cố đổi tính nào~