Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 31: Là ai?



"Thiếu gia, xin người rũ lòng thương xót!"

"Thiếu gia…"

"Chính là bọn họ hại chết chúng ta! Chúng ta có chết cũng là do bọn họ bứt chết!"

"Thiếu gia, trở về thôi!"

"Thành Ân, tớ thật thất vọng…"

Khung cảnh hỗn loạn dần yên ổn, bóng dáng những người chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt kia nhoè dần rồi biến mất, chỉ có bóng lưng thiếu niên cô độc đứng giữa không gian tối đen.

Vì sao lại như thế?

Vốn dĩ đang rất tốt đẹp mà?

"Không phải lỗi tại con."

"Thành Ân, không phải lỗi tại em."

Vậy là lỗi của ai?

Vì sao không phải lỗi tại ta nhưng bọn họ lại dùng những vẻ mặt đó nhìn ta?

Không phải lỗi tại ta thì sao chứ? Bọn họ đã nhận định thì dù ta có không làm gì cũng mang tội ác tày trời!

"Ta nguyền rủa nhà họ Cố các ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Nguyền rủa Cố gia các ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!"

Thiếu niên quay đầu lại, phía sau là một kẻ bần hàm vừa khóc vừa cười nói ra những lời cay độc nhất. Sau đó người nọ trở nên mơ hồ rồi biến thành cát bụi bay mất.

Đều đi cả rồi, chỉ có thiếu niên vùng vẫy không thể thoát khỏi bóng tối.

"Tiểu thiếu gia… Sẽ không sống qua hai lăm tuổi."

Thiếu niên đang cố chạy trốn bỗng nhiên dừng bước.

Ừ nhỉ? Hai mươi lăm tuổi, tiểu thiếu gia nhà họ Cố chết rồi, thi thể được hoả thiêu, tro cốt được mang về đế đô chôn cất.

Thiếu niên mệt mỏi ngồi xuống, ta chết rồi thì cần gì phải trốn nhỉ?

"Cái gì mà chết sớm? Đại thần, không phải anh lại đi tin lời của mấy thầy bói quỷ quái đó chứ?"

"Cố đại thần, chẳng ai mong anh chết sớm đâu, chúng 'nhân viên nhảy hố' đang chờ anh đấy, đừng có mà nghĩ nhiều, đi viết chương mới nhanh cho em nhờ!"

Thiếu niên ngẩng đầu.

Âm thanh quen thuộc biến mất. Thiếu niên đợi lâu thật lâu, giọng nói ấy lại vang lên.

"Cố đại thần, chỉ là cướp mất vị trí đề cử của anh một lần thôi mà…" Trước mặt thiếu niên xuất hiện một cô gái. Cô gái mặc váy liền thân màu đen, nét mặt u sầu, đôi mắt đỏ hoe chứng tỏ đã khóc rất lâu: "Em không tin."

Người con gái ấy chưa từng tin câu nói 'anh không thể sống qua tuổi 25'.

Cô gái thở dài đặt một cuốn sách xuống kế bên bia mộ: "Đừng mong em sẽ xin lỗi anh, cả việc tạt nước, chửi mắng hôm chia tay và cả việc cướp bảng đề cử nữa. Đó là anh đáng đời!"

Cô gái im lặng một hồi lại nói: "Cửu Lộ Tiên Môn, đây là cuốn sách đầu tiên cũng là cuối cùng em viết, tặng anh. Cố đại thần, sinh nhật 25 tuổi vui vẻ."

Cô gái cũng giống như những người khác biến mất, chỉ có điều ngay lúc này không gian đen tối bỗng biến đổi, xung quanh thiếu niên mây trắng lượn lờ, hạc tiên bay lượn tựa chốn bồng lai tiên cảnh.

Đây là đâu?

"Cố Thành Ân."

Thiếu niên xoay người vừa vặn bắt gặp một nam nhân mặc áo bào trắng thêu bạch hạc, tóc dài xuống eo, đầu mang ngân quang.

"Hai mươi lăm năm đó là ngươi cướp đoạt được, nên trở về rồi."

Về đâu?

Không ai đáp, nam nhân cũng biến mất.

Thiếu niên đột nhiên nhìn lại bản thân, y phát hiện trên thân không còn là quần tây áo sơ mi nữa mà là cẩm bào trắng tươm. Y chẳng còn mang dáng vẻ thiếu niên mà đã cao lớn trưởng thành.

Đây là…?

"Vốn muốn bù đắp cho sư tôn một quãng thời gian yên bình hạnh phúc, không ngờ đến… Là lỗi của đệ tử."

Cố Thành Ân quay người nhưng chẳng thấy ai, y cảm thấy giọng nói này thật quen nhưng chẳng nhớ nỗi rốt cuộc là ai.

"Sư tôn, cung nghênh người trở về."

Y có cảm giác như mặt đất mềm xuống khiến bản thân đứng không vững, trong một thoáng không gian mất đi trọng lực cơ thể y rơi xuống dưới, trong lòng tràn đầy hoang mang.

Y là ai?

Là tiểu thiếu gia nhà họ Cố?

Hay là Mạc Quyết tiên tôn?

Cố Thành Ân mở mắt chết trân nhìn trần nhà, hơi thở của y dồn dập, trên trán lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt y dần có tiêu cự, ý thức cũng tách khỏi giấc mơ. À, khi nãy là mơ?!

Y nặng nề thở dài một hơi rồi ngồi dậy, vén màn nhìn ra ngoài, đèn đã tắt, giường bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều. Tạ Tước đã ngủ rồi.

Vốn Vương Sơ Thanh chuẩn bị cho bọn họ phòng riêng nhưng Tạ Tước sợ ban đêm vết thương y lại tái phát nên nhờ người kê thêm một cái giường khác trong phòng, giống như mấy ngày trước để y tùy thời gọi hắn.

Y nhẹ tay nhẹ chân xuống giường rót ly trà đã lạnh lẽo uống. Cái lạnh khiến y tỉnh táo hơn, cũng phân rõ được đâu là thực đâu là mơ.

Trước đây y rất ít khi nằm mộng, nhưng dạo gần đây y thường xuyên mơ. Nếu không phải mơ về kí ức của hàng nguyên bản thì chính là mộng thấy quá khứ của y.

Từ khi nào nhỉ?

Cố Thành Ân nheo mắt nghĩ, qua hồi lâu y sự nhớ ra, là từ khi từ Sâm Lâm đi ra.

Trong Sâm Lâm y chẳng tiếp xúc với cái gì kì lạ ngoại trừ hắc y nhân kia, cũng không tính là tiếp xúc, chỉ là nói vài câu. Chẳng lẽ hắn ta là chốt mở kí ức?

Nhưng hắn là ai cơ chứ?

Y đột nhiên nghĩ đến câu 'cung nghênh sư tôn trở về' trong mộng, tâm tình trở nên phức tạp. Y nhìn về phía giường bên cạnh đã rũ màn xuống.

Sư tôn này phải chăng là y?

Vậy… Người trong mộng bảo y trở về là ai? Lâm Dương hay Tạ Tước?

Rốt cuộc y xuyên qua là trùng hợp hay có nguyên do phía sau?

Cố Thành Ân mơ hồ cảm thấy đã chạm tới điểm nào đó, có cảm giác chỉ cần một bước nữa đã có thể nắm bắt được giải đáp những nghi hoặc trong đầu.

Y rót thêm cho mình vài ly trà lạnh lặng lẽ thở dài, hết chuyện này đến chuyện khác, từ khi y xuyên qua ngoại trừ hai năm bế quan thì chẳng an nhàn chúng nào.

Thôi tái ông mất ngựa chưa chắc đã là hoạ*, chuyện đến đâu hay đến ấy là được.

(*Nguyên câu: tái ông thất mã, an tri họa phúc: ý chỉ hoạ và phúc liền nhau, chuyện xảy ra trước mắt chưa thể chắc chắn là hoạ.)

Tối hôm sau phủ thành chủ mở một bữa tiệc nhỏ, nói là bữa tiệc nhưng đúng hơn là một bữa ăn tối đón gió đám người Cố Thành Ân. Vương Hoài Âm bị cấm túc hai ngày trong phòng cũng được thả chạy quanh Cố Thành Ân ríu rít không ngừng.

Vương Sơ Thanh bất đắc dĩ kéo cổ áo cô nhóc lui ra sau quở trách: "Con cứ quấn lấy Cố công tử làm gì?!"

"Người ta muốn thân cận với huynh ấy mà!" Vương Hoài Âm cong mắt cười hi hi kéo bà xuống nói nhỏ: "Con đã nhìn trúng Cố An ca ca rồi, sau này huynh ấy chính là hiền tế* của mẫu thân đấy!"

(*Hiền tế: con rể)

Vẻ mặt Vương Sơ Thanh cứng nhắc, tâm tình phức tạp nhìn nữ nhi của mình: "Hoài Âm, con biết Cố công tử bao tuổi rồi không?"

"Không biết." Chưa đợi bà nói gì cô nhóc đã nói trước: "Con biết Cố An ca ca không phải người phàm. Vậy càng tốt! Chờ con cập kê thì huynh ấy vẫn dáng vẻ đó, không sợ trông chênh lệch quá nhiều tuổi!"

Vương Sơ Thanh nghẹn lời.

"Còn có!" Vương Hoài Âm hếch cằm kiêu ngạo nói: "Con đã quyết định rồi, con muốn tu đạo! Nếu con tu đạo thì có thể song túc song phi với huynh ấy rồi!"

Vương Sơ Thanh đỡ trán không biết phải làm sao, nữ nhi bà dự trù rất nhiều con đường đấy nhưng chưa tính đến việc 'Cố An ca ca' của cô nhóc không thích nữ nhân!

Vương Sơ Thanh cố tìm lời ám chỉ: "Cố công tử có người trong lòng rồi."

Cô nhóc chỉ về phía Tạ Tước hỏi: "Là hắn sao? Mẫu thân chẳng nhẽ không nhìn ra hắn là nam nhân?!"

Cô nhóc bĩu môi: "Hắn chỉ dùng để che mắt người khác thôi, con đã sớm nhìn ra giữa bọn họ chả có gì hết!"

Ai đời phu thê lại chẳng chút thân mật nào đâu chứ?! Cô nhóc chẳng dễ bị lừa đâu!

Vương Sơ Thanh thở dài: "Vậy Cố công tử thích con sao?"

Lần này đến lượt Vương Hoài Âm nghẹn lời.

"Con thích Cố công tử là chuyện của con nhưng người ta có thích con hay không lại là chuyện khác. Y cũng thích con thì con làm gì cũng được nhưng y không thích thì con thì những chuyện con làm là cưỡng ép người khác."

Vương Hoài Âm im lặng, lát sau cô nhóc lí nhí nói: "Cũng có thể lâu ngày sinh tình mà."

"Sinh tình? Cô nhóc mười hai tuổi như con?" Vương Sơ Thanh tàn nhẫn đạp bay mộng đẹp của tiểu cô nương. Nếu y để ý cô nhóc mười hai tuổi thì đến lượt người làm mẹ như bà lo lắng rồi đấy!

Vương Hoài Âm ủ rũ: "Vậy thì phải thế nào? Con thích y."

Vương Sơ Thanh thở dài: "Như ta đã nói, thích y là quyền của con nhưng đừng dùng tình cảm của con tạo nên áp lực cho y là được."

Cô nhóc cái hiểu cái không gật đầu: "Vâng ạ, vậy từ hôm nay con sẽ theo đuổi y!"

Vương Sơ Thanh: "..."

Cô nhóc không nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của mẫu thân mình lon ton chạy đến chỗ Cố Thành Ân: "Cố An ca ca."

Tạ Tước chớp mắt cảnh giác nhìn cô nhóc.

Vương Hoài Âm bay đến ngồi bên cạnh y cười hì hì: "Cố An ca ca đẹp như vậy chắc nhiều cô nương theo đuổi lắm hả?"

Cố Thành Ân: "?"

"Chắc là không." Trước đây thì khá nhiều đấy nhưng từ khi y đổi tính người ta hận không đánh y mắng y còn có ai có hơi sức đi thích một kẻ điên đâu?!

"Huynh nói dối." Vương Hoài Âm bĩu môi: "Huynh đẹp thế này mà!"

Chưa chờ y nói gì cô nhóc lại phán thêm một câu: "Ta rất thích huynh!"

Cố Thành Ân: "?"

Ăng-ten cảnh giác của Tạ Tước dựng cao, hắn tiện tay lấy cái bánh nhét vào cái miệng nhỏ đang thổi phồng y lại lạnh nhạt nói: "Ngươi mới bao tuổi, biết thích là cái gì sao?! Đừng nói lung tung."

Bình Tứ nghe động tĩnh nghiêng đầu nhìn: "Hoài Âm, con là nữ nhi đấy! Sao chẳng rụt rè tí nào thế?!"

Hôm qua đến nay cô nhóc đã ngỏ ý với Cố Thành Ân hai lần rồi đấy!

Vương Hoài Âm nhai nhai bánh trong miệng trừng mắt với Tạ Tước: "Nữ nhi thì sao? Nữ nhi mà không chủ động người mình thích chạy mất thì phải làm sao bây giờ!"

Cô nhóc còn nói: "Ta đã mười hai tuổi, còn bốn năm nữa cập kê rồi! Ta thừa biết thích là cái gì!"

Tạ Tước nhướng mày không biết có ý gì "Ồ" một tiếng.

Cố Thành Ân dở khóc dở cười: "Sao ngươi lại thích ta?"

"Vì ca ca đẹp đó!" Cô nhóc siêu thành thật.

"Bên ngoài còn nhiều người đẹp hơn cả ta, có phải sau này ngươi nhìn thấy bọn họ liền không thích ta nữa không?"

Vương Hoài Âm nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu cô nhóc xoắn xuýt nói: "Vậy…ta cũng sẽ không bạc đãi huynh, dù sao huynh cũng là người đầu tiên."

Cố Thành Ân: "!!!" Quao, còn tính thành lập hậu cung nữa hả?!

Bình Tứ phì cười: "Nhóc con có chí lớn lắm!"

Vương Hoài Âm được cổ vũ kiêu ngạo nói: "Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp thì nữ nhân sao không thể có nhiều lang quân? Sao này ta lên làm thành chủ rồi lúc đó sẽ tuyển chọn nam sủng xinh đẹp khắp Đại Mạc!"

Cố Thành Ân: "..." Vừa nãy còn hùng hồn bảo thích y cơ mà?

Tạ Tước liếc cô nhóc, lời này của nó không phải điêu, sau này cô nhóc lên làm thành chủ có khá nhiều nam sủng, những nam sủng ở bên cạnh cũng không phải dạng vừa.

Cố Thành Ân cười: "Vậy thì không được rồi, ta sẽ chỉ lấy một người, cùng người đó một đời một kiếp một đôi người."

Tạ Tước sửng sốt.

Vương Hoài Âm ngây ra, vẻ mặt rối rắm: "Vậy phải làm sao đây? Ta sẽ cho ngươi làm chính phu mà."

Cố Thành Ân phì cười xoa đầu cô nhóc không xem lời cô nhóc nói là thật: "Như vậy cũng không được."

Cô nhóc bĩu môi cân nhắc xem giữa Cố An ca ca và dàn hậu cung sau này nên chọn thế nào. Nghĩ lại nam nhân trong thiên hạ còn rất nhiều, bỏ qua một Cố An ca ca chắc chắn sẽ còn nhiều ca ca xinh đẹp khác.

Vương Hoài Âm nắm chặt tay kiên định nói: "Bây giờ còn chưa thể khẳng định điều gì, ta sẽ tiếp tục theo đuổi huynh!"

Đuổi không được thì còn nhiều ca ca khác, không sao!

Cố Thành Ân dở khóc dở cười. Nhóc con này cũng thật cứng đầu!

Tạ Tước im lặng nhìn Cố Thành Ân, câu 'một đời một kiếp một đôi người' của y cứ quanh quẩn mãi bên tai. Khi y nói câu ấy trong mắt có dịu dàng và ôn nhu khiến người ta ao ước, liệu ai may mắn để y nguyện dùng tất cả ôn nhu đối xử đây?

Ai sẽ may mắn chiếm trọn ánh mắt của y, nụ cười của y?

Ai sẽ được y cõng, được y ôm mỗi khi mệt mỏi?

Ai sẽ hằng đêm cộng chẩm ngày ngày bầu bạn cùng y?

Hắn đã nhìn qua ánh mắt thương tiếc của y, dáng vẻ dịu dàng của y nên biết nó có bao nhiêu mê hoặc, nghĩ đến sau này những thứ đó chỉ dành cho một người hắn lại khó chịu.

Hai kiếp người nọ đều chưa xuất hiện… vậy đừng xuất hiện nữa có được không? Để hắn chiếm lấy mọi đặc quyền chỉ dành cho một người y yêu thương…

"Tạ Tước, đừng uống nữa."

Tạ Tước ngẩng đầu nhìn, không biết từ khi nào y đã đến trước mặt hắn đoạt lấy bình rượu của hắn. Hoá ra từ nãy hắn chìm trong suy nghĩ của mình mà không tự giác uống biết bao nhiêu là rượu.

Cố Thành Ân nhíu mày lắc bình rượu chỉ còn một ít, y đặt bình rượu sang một bên: "Ngươi uống nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Tạ Tước ngơ ngác nhìn y thầm nghĩ, được y quan tâm… cảm giác thật thích. Hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy eo y làm nũng: "Sư tôn, sư tôn ơi."

Cố Thành Ân: "!!!"

"Này, ngươi say rồi hả?"

Tạ Tước không nói chỉ mềm mại kêu: "Sư tôn."

Vương Hoài Âm ngó qua xì một tiếng khinh thường: "Uống một bình hoa tửu cũng say? Tửu lượng kém thế?!"

Bình Tứ nén cười: "Phu nhân đã say đến như vậy rồi, Cố An ngươi đưa người về phòng đi."

Cố Thành Ân bất đắc dĩ nói với Vương Sơ Thanh: "Vậy ta đưa hắn về trước đây, các người cứ chơi tiếp ha."

Vương Hoài Âm gào lên: "Ơ còn chưa uống đã mà, hắn say thì để hạ nhân dẫn về phòng đi! Còn huynh ở lại chơi tiếp chứ?!"

Tạ Tước bất động thanh sắc siết chặt áo Cố Thành Ân, nhẹ giọng kêu một tiếng sư tôn.

Vương Sơ Thanh vội kéo con gái lại cười nói: "Hai người cứ về đi."

"Mẫu thân…" Vương Hoài Âm chưa nói hết đã bị mẫu thân cô nhóc bịt miệng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố An ca ca của cô đưa 'thê tử' về.

Cô nhóc ấm ức: "Hoa tửu sao say được chứ?! Khẳng định hắn ta giả vờ!"

Bình Tứ liếc nhìn cô nhóc lại nhìn Vương Sơ Thanh, tuy thái độ đùa với nhưng lời lại mang ý thật: "Quản con ngươi chặt chút, cẩn thận nó đạp phải kình lôi cứu cũng không cứu được đâu."

Vương Hoài Âm hếch cằm: "Ta sợ hắn chắc?!"

Vương Sơ Thanh lắc đầu: "Hoài Âm, được rồi đừng náo nữa."

Cô nhóc bĩu môi không cam lòng ngồi xuống ăn điểm tâm uống rượu mật giải sầu.