Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 36: Ước nguyện hoa đăng



Đường phố trong thành Lang Sa đang được người dân trong thành tân trang, nhà mặt đường đều treo đèn lồng, có nhà còn treo nhưng dải lụa hoa sặc sỡ. Những hàng sạp buôn bán trên phố hôm nay bán đủ thứ đồ, nhưng nhiều nhất là đèn khổng minh và mặt nạ nhiều hình thù kì la. Cố Thành Ân ngồi trên phòng nhìn từ cửa sổ xuống phố, lấy làm lạ hỏi Tạ Tước: "Gần đây Lang Sa có lễ hội gì sao?"

Tạ Tước nhìn xuống phố đáp: "Có lẽ là lễ hội hoá trang ạ."

Đôi mắt Cố Thành Ân sáng bừng: "Lễ hội hoá trang? Mùa đông còn có người nguyện ý ra đường trẩy hội hả?"

Khó trách y nghĩ như vậy, Đại Mạc vào đông thật sự rất lạnh, chính y bị lạnh còn không muốn ra ngoài, nhưng mà có dịp ra ngoài chơi đùa cũng tốt! Y xuyên đến đã gần ba năm rồi mà đến cả lễ hội thời cổ đại nhìn cũng chưa nhìn qua nói chi đi trẩy hội, hồi ở Di Lăng vì ngại thân phận y không đi chơi đã uất ức lắm rồi!

Tạ Tước nhìn đôi mắt y sáng ngời hệt như con mèo nhỏ hưng phấn không kiềm được cong khoé môi; "Đại Mạc tuy hoàn cảnh khắc nghiệt nhưng có rất nhiều văn hoá đặc sắc, lễ hội hoá trang là lễ hội ưa chuộng nhất ở các thành lớn Đại Mạc. Còn về việc tổ chức vào thời gian nào thì không thống nhất, nay đã vào tháng mười một vừa vặn Lang Sa tổ chức lễ hội hoá trang lần cuối cùng trong năm."

Lễ hội hoá trang bắt nguồn từ ma tộc, nghe nói ở giới quyền quý ma tộc mỗi khi tổ chức yến hội đều hoá trang và mang mặt nạ. Dù cho Đại Mạc có khắc nghiệt hay cằn cỗi thì hiện tại đã và đang có nhiều người sinh sống, khó mà không có hoạt động mua vui. Lễ hội hoá trang lần đầu diễn ra ở La Mạn thành, sau đó lan truyền trong khắp Đại Mạc.

Cố Thành Ân gật gù, hoá ra là thế!

Y quay đầu dùng ánh mắt lắp lánh nhìn Tạ Tước: "Chúng ta có thể đi chơi không?"

Tạ Tước mím môi không nỡ từ chối nhưng vẫn nói: "Sư thúc bảo tốt hơn nên ở trong khách điếm đợi Châu Bằng sư huynh mang thuốc đến."

Cố Thành Ân ủ rũ: "Đợi bao lâu?"

"Chắc khoảng hai ba ngày nữa ạ." Tạ Tước nói thêm: "Có lẽ hai ba ngày nữa lễ hội mới chính thức bắt đầu, hẳn là kịp đợi người giải độc xông đấy."

Cố Thành Ân nghiêng đầu tính toán, đợi Cao Châu Bằng ba ngày lại thêm bốn ngày phối thuốc nấu và điều trị kinh mạch... Y mím môi có chút bất mãn, lâu như vậy!

Tạ Tước thở dài: "Hay ta hỏi sư thúc thử xem, ta sẽ đi theo bảo vệ sư tôn."

Cố Thành Ân mừng rỡ cười: "A Tước thật tốt!"

Tạ Tước rũ mắt xuống vành tai nóng nóng có xu hướng đỏ lên "Là đệ tử nên làm."

"À phải rồi, ngươi tìm được khách điếm Ngụy Minh Lan ở lại chưa?"

"Rồi ạ." Tạ Tước chỉ ra cửa sổ, nơi cuối con phố có một ngã ba, hắn chỉ về phía bên trái: "Ở con phố bên kia có một khách điếm là sản nghiệp của Điểu Kỳ Môn, bọn họ đang ở đó."

Cố Thành Ân nhướng mày, nếu là địa bàn của bọn họ thì khó đột nhập vào cứu người rồi. Có lẽ Cơ Ly Tình có duyên với nam chủ nên chỉ có thể là chủ cứu rỗi hắn hả ta?

Nghĩ đến Cơ Ly Tình vẫn còn mang bộ dáng trẻ con đáng thương hề hề nhìn xung quanh y lại không đành lòng. Tính ra bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ, so với Phong Nhu Sương hay Vương Hoài Âm cũng không khác bao nhiêu, bị đối xử như vậy thật sự rất tàn nhẫn.

"Ngươi nói tỉ lệ cứu được người ra là bao nhiêu?"

Tạ Tước lẳng lặng nhìn y: "Ba thành."

Thấy dáng vẻ nỗ lực tìm cách cứu người của y hắn lại cảm thấy hơi chua, huống hồ kiếp trước người kia từng là kẻ thù của mình, quá đáng hơn kẻ thù vừa xinh đẹp vừa có lông mềm mềm xinh xắn!

"Sư tôn, người thích con hồ yêu kia lắm sao? Màu lông đẹp? Hay vì dung mạo xinh đẹp?"

Cố Thành Ân: "?"

Cái giọng điệu oán phụ này là sao đây?

Y đùa hỏi: "Ngươi ghen đấy à?"

Tạ Tước mím môi không nói.

Cố Thành Ân đột nhiên cảm thấy có chút hoảng, y đùa chút thôi mà, không lẽ đại cô nương này thật sự ghen? Ơ nhưng sao lại ghen chứ?

Tạ Tước buồn bã nói: "Không có ạ, người thích con hồ yêu đó thì ta sẽ tìm cách mang về cho người. Ừm, hắn dung mạo xinh đẹp, tính tình cẩn trọng hẳn sẽ chăm lo cho sư tôn chu đáo hơn."

Sao càng chua hơn vừa nãy rồi?

Tạ Tước tự ngửi thấy mùi dấm chua của bản thân quá mức mất tự nhiên ho khan: "Ừ, nói chung có thêm người chăm sóc cho sư tôn cũng tốt."

Cố Thành Ân: "..."

Y đột nhiên phì cười giơ tay búng một phát lên trán hắn, trong ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của hắn y nói: "Không phải đã nói rồi sao, ngươi là đệ tử của ta ta sẽ không ghét bỏ ngươi. Ngươi nghĩ ta sẽ mang Cơ Ly Tình về để nó chăm sóc ta rồi đuổi ngươi đi chắc?"

Không phải, Tạ Tước vô thức phản bác trong lòng, hắn chẳng qua không muốn có cái bóng đèn hoặc tên đáng ghét nào có nguy cơ cướp mất vị trí thân cận bên y của hắn mà thôi.

Y là thẳng nam, đối với chuyện thân cận với nam nhân không chú ý nhiều nhưng đối với những kẻ thích nam nhân như hắn thì lại khác. Hành vi cử chỉ lúc vô ý của y càng khiến người khác muốn cùng y nói chuyện yêu đương thôi! Ai bảo y cứ ôn nhu dung túng hắn như vậy làm gì?!

"Đệ tử không có." Hắn ỉu xìu nói, đương lúc còn sầu não hắn đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: "Cơ Ly Tình?"

Vì sao y lại biết con hồ yêu kia tên Cơ Ly Tình?

Vẻ mặt Cố Thành Ân thoáng chốc cứng nhắc, thôi toi! Quên mất đây là lần đầu tiên y gặp Cơ Ly Tình, sàn đấu giá cũng không có giới thiệu tên nhóc ta (nhóc ấy bị coi là hàng hoá thì sàn đấu giá muốn biết tên nhóc để làm chứ?!)

Tạ Tước hơi cau mày biết rõ còn cố hỏi: "Cơ Ly Tình là ai? Là con hồ yêu kia à?"

"Hả?" Cố Thành Ân đảo mắt một vòng cười lấp liếm: "Ta có bảo hồ yêu kia có tên hả? Chắc ngươi nghe lầm rồi."

Tạ Tước tựa hồ vẫn còn nghi hoặc nhưng không tiếp tục chấp vấn, hắn biết dù hắn có hỏi y cũng sẽ không nói.

"Thôi ta mệt rồi, ngươi ra ngoài đi." Cố Thành Ân muốn tiễn Tạ Tước đi nhanh, sợ hắn lại tìm ra sơ hở gặn hỏi y.

"Vâng." Tạ Tước đứng dậy mang theo mầm nghi hoặc rời đi.

Cố Thành Ân thở phào nhẹ nhõm, xem như qua được một kiếp, may mà là Tạ Tước nếu y lỡ lời trước Cố Lâm Thanh hay Từ Khúc Ninh bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ, để bọn họ biết sư đệ bảo bối cũng mình bị một linh hồn đến từ dị thế chiếm thân thể chắc phanh thây y mất.

Lễ hội hoá trang ở Lang Sa thành diễn ra vào tháng tư và tháng mười một hằng năm. Lễ hội diễn ra trên con phố lớn nhất Lang Sa thành, kéo dài từ phủ thành chủ đến cổng thành.

Ban đầu lễ hội hoá trang ở Đại Mạc chỉ diễn ra vào ban đêm, người trẩy hội phải mang mặt nạ, tay cầm đèn lồng. Hai bên đường phố sẽ bày các trò chơi dân gian ở Đại Mạc và bán những món đồ chơi, điểm tâm đặc sản của các thành.

Sau này văn hoá trung nguyên du nhập vào Đại Mạc theo di dân và thương nhân, trong lễ hội hoá trang còn có đố đèn*, thả đèn khổng minh, ban ngày thì đối tửu, đối thơ và tỷ võ.

(*Đố đèn: câu đố sẽ được viết trên đèn lòng hoặc treo trên đèn lòng, mọi người sẽ tụ họp lại giải những câu đố trên đèn.)

Ở Đại Mạc rất chuộng mặt nạ quỷ, nghe người dân nơi đây nói Đại Mạc âm khí quá nặng thường xuyên có tà vật, đeo mặt nạ quỷ lên thì quỷ quái sẽ không nhận ra bọn họ nữa, bọn họ sẽ an toàn trong những lễ hội xuyên đêm.

Cố Thành Ân cũng chẳng biết thật giả, y và Tạ Tước mua mỗi người một cái mặt nạ quỷ mang lên, lẫn vào trong đám đông đi dạo phố.

Ban đầu Cố Lâm Thanh không tính cho y đi xuống phố nhưng nhìn ánh mắt đầy lên án và ủy khuất của y hắn lại không có cách nào nhốt y ở trong khách điếm. Dường như sau khi y mất trí nhớ càng ngày càng giống Cố An lúc chưa nhược quán, ngay cả ánh mắt vòi vĩnh muốn thứ này thứ kia cũng giống y như đúc. Càng như vậy Cố Lâm Thanh càng không đành lòng từ chối y.

Cố Lâm Thanh cho y chơi hội nhưng điều kiện tiên quyết không được tách ra khỏi Tạ Tước, không được phép để mình bị thương. Trước khi hai người ra ngoài hắn còn đe doạ Tạ Tước nếu để y lạc mất sẽ chặt cái đầu Tạ Tước xuống.

Cố Thành Ân nhìn Cố Lâm Thanh rồi lại nhìn Tạ Tước không khống chế được mỉm cười, trong cơ thể như có dòng nước ấm chảy qua bao bọc trái tim. Cố Lâm Thanh thật giống anh trai của y ở kiếp trước, suốt ngày mặt lạnh như rất quan tâm y.

Tạ Tước cam đoan hết lần này đến lần khác sẽ bảo vệ Cố Thành Ân thật tốt mới có thể dẫn y ra ngoài.

Y không khỏi cười cảm thán: "Sư thúc của ngươi càng ngày càng giống lão phụ thân hết lòng hết dạ lo cho nữ nhi mình ấy, lúc nào cũng sợ bắp cải nhà mình nuôi bị heo rừng ủi mất."

Y càng nghĩ càng thấy buồn cười, đùa hỏi: "Vậy là ta là bắp cải hả? Hôm nay ngươi đưa ta ra ngoài có tính là heo rừng không?"

Tạ Tước bị ví dụ của y làm cho cạn lời, y không biết ví dụ của y ghép với bọn họ có bao nhiêu vấn đề hả? Người trong lòng lúc nào cũng vô tâm vô phế trêu chọc hắn rồi phủi mông không chịu trách nhiệm phải làm sao đây?

"Sư tôn không phải bắp cải, cũng không phải là nữ nhi của sư thúc."

Cố Thành Ân nhìn Tạ Tước nghiêm túc như vậy thì bật cười: "Đùa thôi!"

Khi ở khách điếm Cố Thành Ân đã nhìn thấy Thư Nhạc Trai từ xa đèn đuốc sáng trưng, Thư Nhạc Trai là tửu lâu lớn nhất Lang Sa thành cũng là nơi tổ chức đố đèn và đấu tửu mỗi hội hoá trang. Từ mấy ngày trước y đã nhìn thấy toà tửu lâu ba trầng kiến trúc đồ sộ kia giăng đèn kết hoa, nay lễ hội vừa khai mạc Thư Nhạc Trai liền mở rộng đại môn đón khách, đèn lồng treo đầy thắp sáng cả một vùng.

Cố Thành Ân tò mò dẫn Tạ Tước vào Thư Nhạc Trai xem, y bị vẻ ngoài lộng lẫy của toà tửu lâu choáng ngợp. Tầng một vốn là nơi tiếp khách dùng bữa nay bàn ghế đã dọn ra hết, giữa sảnh ngăn bằng rèm châu phân chia hai bên đấu tửu và đố đèn. Đèn lồng treo câu hỏi đã được thắp sáng, bên đấu tửu cũng đã tiếp qua vài lượt khách.

"Khách quan đến đấu tửu hay đố đèn ạ?" Tửu lâu tuy đông đúc nhưng hoả kế làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã phát hiện ra có khách mới vào chạy đến nghênh đón.

Cố Thành Ân nhìn lầu hai được xếp nhiều bàn thấp và đệm ngồi: "Đến xem một chút thôi."

Hoả kế dẫn hai người lên lầu: "Vậy mời hai vị lên lầu. Các vị có cần gì cứ gọi tiểu nhị đến dặn dò ạ."

Cố Thành Ân gọi trà và điểm tâm, chọn một bàn bên cửa sổ ngồi xuống, nơi này vừa vặn có thể nhìn xuống phố và sảnh tầng một Thư Nhạc Trai. Tuy kiếp trước Cố Thành Ân từng đi đó đây tìm kiếm nguồn cảm hứng viết sách nhưng chưa từng trải nghiệm cảm giác trẩy hội thời cổ đại nên nhìn thứ gì cũng thấy mới lạ.

Tạ Tước thấy y nhìn chằm chằm những đèn lồng treo dưới đại sảnh thì hỏi: "Người có muốn thử chút không?"

Cố Thành Ân khoát tay: "Thôi đi, bảo ta đánh người thì được chứ bảo ta giải đố thì thua."

Câu hỏi được treo trên đèn lồng chủ yếu về thi thư cổ đại, mà đối với thơ văn cổ y chỉ biết chút ít nền tảng cơ bản, bảo y đi so tài cùng người ta không khác nào trưng mặt ra cho người ta chê cười.

Tạ Tước nhìn những ngọn đèn treo bên dưới bất giác nhớ đến đêm trung thu ở Di Lăng, sau khi tách ra với đám sư huynh đệ đồng môn Lâm Dương từng kéo hắn đi mua hoa đăng. Khi đó hắn đã nghĩ hoa đăng kia là mua cho y nhưng rất nhanh đã bác bỏ, hắn nghĩ y đời nào lại thích những thấy này. Nhưng hôm nay thấy y thích thú như vậy không khỏi nghĩ có lẽ hắn đã đoán đúng.

Tạ Tước cau mày, không cam lòng hỏi: "Sư tôn, khi còn ở Di Lăng người từng cùng Lâm Dương sư huynh thả hoa đăng hả?"

Cố Thành Ân chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Sao ngươi đột nhiên hỏi đến chuyện này?"

"Hôm đó ta cùng sư huynh trở về thấy huynh ấy mua hoa đăng..." Hắn mím môi: "Ta còn tưởng huynh ấy mua cho cô nương nào đây."

Cố Thành Ân trợn mắt không vui nói: "Chỉ có nữ tử mới được thả hoa đăng hả?"

"Đệ tử không có ý này." Tạ Tước ủ rũ nói: "Đệ tử cũng muốn cùng người thả hoa đăng."

Y bật cười: "Hà đăng thì thả không được, nhưng có thể thả đèn khổng minh, muốn cùng ta thả không?"

Lang Sa thành không có sông cũng không có hồ, nước cung cấp sinh hoạt đều là mạch nước ngầm hoặc các ốc đảo cận kề, hầu hết các toà thành ở Đại Mạc đều vậy, nên Đại Mạc không chuộng thả hà đăng mà chuộng thả đèn khổng minh hơn.

(*Theo ta biết thì hoa đăng chia làm hai loại: hà hoa đăng (đèn thả trôi sông) và thiên đăng (hay đèn khổng minh, đèn thả lên trời).)

Tạ Tước ngẩng đầu, mắt sáng ngời: "Thật ạ?"

"Ừ" Y cười: "Không cần ghen tỵ sư huynh ngươi."

Tạ Tước chớp mắt nhìn đi chỗ khác: "Ai ghen tỵ với sư huynh..."

Chỉ là muốn cùng người thả đèn thôi, nghĩ đến người đã từng thả đèn cầu nguyện cùng người khác hắn lại cảm thấy khó chịu, nhưng thôi, nếu là ngày trước đừng nói y đáp ứng, xem như là có tiến triển rồi.

Đương lúc này dưới phố bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, khách nhân trên lầu đều nghe thấy nhìn xuống phố qua cửa sổ. Chỉ thấy dưới phố người đông đúc lúc này đều tụ tập lại, lẫn trong đám đông có hai ba người không mang mặt lạ đi tới đi lui như tìm kiếm gì đó. Những người bị chặn đường không hài lòng phàn nàn nên mới tạo ra náo động.

Sau khi không tìm thấy thứ cần tìm những người kia đều rời đi, dưới phố lại tiếp tục náo nhiệt như trước.

Tạ Tước thấy những người kia hơi quen mắt: "Hình như là người bên Ngụy gia."

"Ngụy Minh Lan? Hắn đang tìm cái gì?"

Tạ Tước lắc đầu: "Hay ta xuống dưới nghe ngóng xem nhé?"

Cố Thành Ân cũng đứng lên: "Ta cũng đi."

Tạ Tước nghĩ lại, để một mình y ở lại hắn cũng không an tâm, y vẫn chưa phục hồi tu vi nơi này lại người đến người đi đông đúc, vẫn là giữ y bên cạnh an toàn hơn.

Hai người trả bạc rồi đi xuống phố, lúc này người của Ngụy Minh Lan đã đi cả, người trên phố cũng chẳng bàn tán gì về bọn họ. Cố Thành Ân đến một sạp bán đèn khổng minh gần đó vừa chọn đèn vừa giả vờ bâng quơ hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông chủ bán đèn nghe vậy thì nói: "Khách điếm con phố bên kia gặp trộm, nghe nói trộm phải vật gì quan trọng lắm, chủ nhân vật kia đang phái người bắt trộm ấy mà."

Cố Thành Ân "À" một tiếng ra vẻ không để tâm lắm, y quay sang Tạ Tước hỏi: "Ngươi thích cái nào?"

"Người thích cái nào thì mua cái đó đi."

Y chọn hai ngọn khổng minh, đưa bạc cho ông chủ rồi rời đi.

"Cảm ơn khách quan!"

Đi được một đoạn xa Cố Thành Ân mới nhỏ giọng nói: "Ngươi nói xem Ngụy Minh Lan mất trộm cái gì mà điều động người nhiều như vậy?"

Tạ Tước lắc đầu: "Ngụy Minh Lan đến Lang Sa vì buổi đấu giá hẳn sẽ không mang theo vật gì quý hiếm. Vật bị trộm có lẽ là thứ bọn họ đấu giá được hoặc vật tùy thân."

Cố Thành Ân nhớ lại Ngụy Minh Lan đúng thật đấu giá được rất nhiều đồ tốt, người Đại Mạc có câu vật trong tay ai là của người đó, không khéo có kẻ muốn đoạt vật từ tay hắn. Y cười trộm trong lòng thập phần cao hứng, đáng đời! Còn muốn y nhường Tuyết Liên cho hắn này!

Y kéo Tạ Tước đi đến một kiến trúc khá cao trong thành, nơi này là một toà tháp, không biết bên trong tháp thờ cúng vị thần nào, tầng trên cùng của tháp là lầu bát giác, mái vòm được nâng đỡ bởi tám cái trụ lớn, xung quanh phủ màn chắn gió nhưng màn lúc này đã được kéo lên. Bên trên lầu bát giác đã có khá nhiều người tụ tập, bọn họ từ nơi này thả đèn khổng minh.

Dưới chân tháp cũng có bán các loại đèn vào một sạp bán bút mực viết chữ, y quay đầu hỏi Tạ Tước: "Ngươi có muốn cầu nguyện gì không?"

Tạ Tước im lặng một lát như đang suy nghĩ, xong hắn hỏi: "Có thể linh nghiệm sao?"

Cố Thành Ân nhún vai: "Không biết. Nhưng ngươi cầu thử xem, biết đâu may mắn được thần giới nghe thấy cấp cho cơ duyên đạt được ước nguyện thì sao?"

"Vậy người có ước nguyện không ạ?

Y cười: "Tạm thời không có."

Tạ Tước nghĩ một lát cũng mang đèn khổng minh của mình đến sạp bút mực. Lát sau hắn quay lại cùng y lên tháp. Y tò mò hỏi: "Ngươi cầu cái gì?"

"Nói ra sẽ không linh nghiệm."

Y cười nói: "Nếu ước nguyện của ngươi đơn giản không khéo ta có thể giúp ngươi thực hiện đấy."

Tạ Tước nhướng mày: "Thật ạ?" Xong hắn lại cười lắc đầu: "Nhưng thôi, ta nghĩ ta có thể tự mình đạt được, không cần sư tôn nhọc lòng vì ta."

"Nếu ngươi có thể thực hiện được thì còn cầu trời làm gì?"

Tạ Tước nghiêng đầu nhìn y: "Phòng ngừa vạn nhất, biết đâu trời cao đột nhiên thấy được lời cầu nguyện trên đèn giúp con đường thực hiện ước nguyện của ta càng thêm thuận lợi thì sao?!"

Cố Thành Ân cười không nói. Rất nhanh bọn họ đã đến lầu bát giác trên đỉnh tháp, hai người đứng song song nhau ở lan can bảo vệ, cùng thắp đèn cùng nhau thả đèn. Tạ Tước không nói y biết lời cầu nguyện của hắn nên y cũng không nhìn lén, hai ngọn khổng minh mang lửa nhàn nhạt song song nhau bay lên trời, hoà với bầu trời đèn khổng minh đã được thả trước đó.

Cố Thành Ân nhìn đèn của mình càng bay càng cao, vô ý nhìn thấy chữ viết đoan trang trên chiếc đèn bên cạnh.

[Mong quân một đời an khang, mong ta và quân đời này kiếp này có được kết quả viên mãn.]

Y kinh ngạc nhìn qua Tạ Tước, trong lòng hắn đã có người mình thích rồi?

"Sao vậy sư tôn?"

Cố Thành Ân lắc đầu: "không có gì."

Y cười hỏi: "Còn muốn đi đâu chơi không?"

"Tùy ý người ạ." Tạ Tước lặng lẽ nhìn y rồi lại nhìn ngọn đèn khổng minh đã bay xa tít chỉ nhìn thấy được bóng mơ hồ.

Y đã nhìn thấy chưa nhỉ?

Tạ Tước thở dài, thôi được rồi, cứ từ từ thôi.