Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 41: Một đời ba kiếp



"Á á…."

"Phản binh đến rồi! Chạy mau!"

Thành trì chìm trong khói lửa, nhà cửa đổ nát, người trong thành náo loạn chạy trốn về phía cửa Bắc, chỉ có nam tử dáng vẻ cao gầy mặc cẩm bào trắng đi về hướng ngược lại tất cả dân đang chạy nạn. Người trên phố đa phần đều là bách tính nghèo khổ, thành trì đã bị phản binh công phá cũng chỉ biết cùng gia đình chạy trốn, chật vật đến mức khiến người ta thương xót.

Nam tử bạch y như chẳng nhìn thấy quan cảnh đổ nát, một mặt bình đạm đi về phía trước, ung dung mà đi.

Có người kiềm không được quay đầu nhìn y mấy lần, còn có lão nông dân tốt bụng nhắc nhở: "Bên kia phản quân đang vào thành, ngươi chớ dại chạy về phía đó!"

Nam tử như chẳng nghe thấy lời khuyên nhủ, mặt không thay đổi cảm xúc bước tiếp về phía nam thành. Người nọ thấy y như du hồn không nghe lọt tai lời lão đành lắc đầu chạy về phía trước.

Mắt thấy đã đến phía nam toà thành, người trong thành chạy đều đã chạy, trước mặt y chỉ còn nhà cửa đổ nát và thi thể những kẻ bất hạnh, xa xa còn có tiếng chém giết cùng vó ngựa hung tàn.

"Ha.. cứu…"

Bạch y nam tử dừng bước, tiếng thở gấp cùng tiếng kêu nhỏ xíu tưởng chừng như không thể nghe thấy đối với người tu đạo như y lại thập phần rõ ràng. Y đứng tại chỗ một lát rồi chuyển hướng đi về phía âm thanh suy yếu kia.

"Cứu…" Là một phụ nhân bề ngoài bình thường, bà ta bị thương rất nặng, máu me đầy người. Vết thương kia đối với một người bình thường hoàn toàn là cách cái chết không bao lâu, phụ nhân cũng thế nhưng lúc này bà vẫn cố kéo dài hơi tàn, không cam lòng nhỏ giọng kêu cứu.

Tròng mắt bà ta chuyển, nhìn thấy nam tử đến đôi mắt lập tức sáng ngời như nhìn thấy hy vọng. Bà ta tận lực vang xin: "Cứu… xin người cứu…"

Phụ nhân lẩm bẩm xin cứu mạng nhưng chẳng nói cứu ai, đoạn bà cố hết sức nắm lấy vạt áo y tay còn lại chỉ về một phương hướng: "Cứu…"

Hoá ra bà kiên trì như vậy nhưng không phải vì muốn cứu mình?

Nam tử lặng lẽ nhìn theo hướng phụ nhân chỉ, là một con hẻm nhỏ u tối và dơ bẩn.

Phụ nhân dốc hết sức lực kêu cứu cuối cùng trút đi hơi thở, tay nắm vạt áo y cũng buông xuôi.

Nam tử nhìn phụ nhân hồi lâu rồi nhấc bước đi vào hẻm nhỏ. Trong con hẻm tối chứa đầy tạp vật, hôm trước trời vừa mưa nên nay con hẻm vẫn còn ẩm ướt, bùn đất và nước đọng còn chưa khô. Trong con hẻm tối tăm âm u ấy vậy mà còn có sinh vật sống, tiếng hít thở nặng nề dù đã tận lực kiềm chế nhưng vẫn rõ ràng rơi vào tai nam tử.

Nam tử dừng trước tạp vật chắn trong hẻm, y đưa tay gạt vật chắn ra, bùn đất dơ bẩn dính lên bạch y phá lệ bắt mắt. Sau vật chắn, một thân hình gầy gò bé nhỏ xuất hiện trong tầm mắt y. Đứa trẻ bị thương không nhẹ, thần trí đã mơ hồ nhưng vừa nghe tiếng động đã hoảng sợ và cảnh giác trừng mắt nhìn y.

Đối diện với ánh mắt kia nam tử sững lại một chốc, y dứng thẳng dậy từ trên cao quan sát nhóc con. Nhóc con bề ngoài chỉ tầm ba tuổi co ro trong góc, dùng đôi mắt nhỏ trừng y.

Hai người cứ giữ tư thế như vậy, đến khi đôi mắt nhóc con đau xót bỗng nam tử bật cười: "Không ngờ còn có thể tìm được…"

Vốn là đến tìm nhóc con này nhưng toà thành sớm đã loạn thành một nùi, nghĩ rằng nhóc này không chết cũng đã trốn đi nhưng không ngờ có được niềm vui bất ngờ này. Nam tử ngồi xổm xuống đối diện với nhóc con mở miệng nói lời cay độc: "Sao ngươi chưa chết nhỉ?"

"Một sinh mệnh ngoài ý muốn lại mệnh lớn như vậy."

Lần đầu gặp gỡ y đã có thể nhẫn tâm nói lời độc ác với một đứa trẻ ba tuổi, cho đến nhiều năm sau, khi y chết dưới tay đứa trẻ đã lớn vẫn nói lại lời cay độc ấy.

"Ngươi không nên tồn tại."

Cố Thành Ân mỉm cười nhưng bàn tay hạ xuống đặt ngay cổ nhóc con lẩm bẩm: "Hay ta tiễn ngươi một đoạn nhé?"

Tiểu Tạ Tước chỉ có thể trơ mắt nhìn y dần dùng lực không thể phản kháng. Đầu óc nhóc con hỗn loạn, vì thiếu dưỡng khí nên trước mặt tối sầm chẳng thấy gì nữa.

Bỗng Cố Thành Ân không cười nữa, y hoảng hốt buông tay ra, tiểu Tạ Tước nằm rạp xuống dưới đất hít lấy hít để không khí mới mẻ, khoé mắt vì đau nên ẩm ướt nhưng nhóc con kiên cường cắn răng không khóc.

Nhìn một đoàn nho nhỏ chật vật bất kham, thân thể bị thương dính đầy bùn đất ẩm ướt y đột nhiên cảm thấy lòng ngực khó chịu. Cảm giác khó thở khiến y đứng vội lên lui ra sau mấy bước.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Nó chỉ là đứa trẻ…"

Cố Thành Ân giơ tay che mắt mình, cố gắng đè nén bạo ngược và khó chịu trong lòng xuống. Hồi sau, y thả tay ra mở mắt lần nữa đã nhìn thấy tiểu Tạ Tước nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Y hơi nhíu mày ngồi xổm xuống kiểm tra, tuy yếu ớt nhưng mạch vẫn còn đập, nhóc con chưa chết.

Y lấy trong túi càn khôn ra lọ thuốc nước đúc cho nhóc uống, liếc nhìn sắc mặt nhóc dần tốt hơn chút mới thả nhóc xuống.

Cố Thành Ân đặt nhóc ở một nơi khô ráo và kín đáo hơn, quan sát xung quanh thấy nơi này không dễ bị phát hiện, ít nhất cho đến khi nhóc con tỉnh sẽ an toàn rồi mới rời đi.

Hẻm nhỏ sau khi tiễn tiên nhân đi lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh và âm u. Nhưng chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên, vật chắn trước tiểu Tạ Tước bị xê dịch để lộ bóng dáng đơn bạc gầy yếu của nhóc con. Cuối cùng vẫn là Cố Thành Ân không đành lòng, trở về mang nhóc đi.

Thôi, cứu nhóc một mạng xem như hết nghĩa hết tình, sau khi nhóc phục hồi rời đi thì chẳng còn liên quan gì nữa.

Cố Thành Ân rất hận phụ mẫu đứa trẻ này, hận Trạch Vân và Bích Loan, càng hận bản thân mình hơn. Nếu không phải vì Thiên Tông còn cần chưởng môn tồi tệ này thì y đã sớm xuống dưới bồi tội với sư tôn Vân Hải.

Sự hiện diện của đứa trẻ này cứ như đang nhắc nhở Vân Hải sư tôn là vì y mới chết vậy.

Nếu không có Bích Loan thì y và Trạch Vân có lẽ vẫn như trước, hai người bọn họ có thể sẽ mang Dưỡng Hồn Đăng về kịp thời, sư tôn cũng sẽ không chết.

Nhưng chẳng có nếu, Bích Loan vẫn xuất hiện, nàng ta vẫn đoạt Dưỡng Hồn Đăng, vẫn dùng nó cứu phụ thân đứa trẻ. Cuối cùng chỉ có trách y vô dụng không thể giữ được đồ…

Nhưng nếu không có Dưỡng Hồn Đăng sư huynh cũng sẽ mất mạng…

Hoặc sư tôn hoặc sư huynh, chỉ có một người có thể sống…

Thật là tạo hoá trêu ngươi!

Cố Thành Ân nghe thấy động tĩnh nhỏ vang lên bên giường trúc, y mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy tiểu Tạ Tước ngồi dậy mở to đôi mắt non nớt nhìn y.

"Người… là ai?"

Cố Thành Ân lẳng lặng nhìn nhóc.

"Là người cứu ta sao?"

Nhóc không nhớ gì?

Đúng là tiểu Tạ Tước không nhớ rõ, có lẽ vì quá sốc hoặc bị thương ảnh hưởng đến, trong đầu nhóc lúc này chỉ có cảnh loạn lạc mơ hồ, tiếng hô đánh giết và tiếng vó ngựa hung hãn làm lòng người sợ hãi. Nhóc không nhớ cha mẹ là ai cũng chẳng nhớ vì sao lại xuất hiện ở toà thành đó, càng không nhớ người trước mắt từng nổi lên sát tâm muốn giết nhóc.

Chung quy chỉ là đứa trẻ ba tuổi, gặp chuyện như vậy không bị doạ cho ngốc đã tốt.

Cố Thành Ân mím môi không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn nhóc con trong lòng như đang đấu tranh kịch liệt. Hồi sau y hỏi: "Ngươi tên gì?"

Nhóc con ngẩn ra. Nó tên gì nhỉ?

"Tạ Tước, từ nay ngươi tên Tạ Tước."

Kể từ đó trên Mạch Phong có thêm một nhóc đệ tử ngoại môn.

Cố Thành Ân đối với tiểu Tạ Tước vừa yêu lại vừa ghét. Tạ Tước khi còn nhỏ rất đáng yêu và còn ngoan ngoãn, ban đầu còn có chút gầy gò nhưng sau khi thương thế tốt lên người có thêm tí thịt thì càng nhìn càng đáng yêu, chỉ tiếc khuôn mặt và đôi mắt kia vô cùng giống phụ mẫu nhóc khiến y đôi lúc tinh thần không tỉnh táo thường có ác ý với nhóc.

Y nghĩ phụ thân tiểu Tạ Tước thiên tư trác tuyệt là kiếm cốt tuyệt hảo trăm năm hiếm gặp, còn mẫu thân đầu óc linh hoạt thông minh thì hẳn nhóc cũng sẽ không đến nỗi tệ. Y muốn Tạ Tước nhập đạo sớm, sớm tu luyện, chí ít lúc y phát bệnh thì nhóc còn chạy được, chứ với tu vi của y nhóc chờ người đến cứu e rằng thi thể đã lạnh.

Nhưng y vạn vạn không ngờ đến nhóc này không có tiên duyên, đối với tu tiên đạo tiến triển vô cùng chậm chạp. Lúc để nhóc nhập đạo y tốn rất nhiều công sức và thời gian, cuối cùng nhóc cũng thành công nhập đạo nhưng mạng nhỏ suýt rơi mấy lần.

Cũng từ đó truyền ra Cố Thành Ân y không thích đệ tử mới nhận này, thậm chí là ngược đãi nhóc! Ừ, không tính tới lúc y phát bệnh gặp ai cũng muốn ngược người ta thì đúng là y oan ức thật!

Nhưng y sẽ đứng ra giải thích sao? Ha, cái gọi là nhân sĩ chính phái chính là một đám thích cong vẹo châm chọc đả kích ngươi, một kẻ tiềm ẩn bệnh điên như y không bị bọn họ kích thích đến mức vác kiếm chém người một hai lần thì hôm đó Thiên Tông có lẽ sẽ mở tiệc ăn mừng đấy!

Dần dà Cố Thành Ân cũng khôi phục được tu vi hơn nữa còn thăng tiến nhưng lúc đến Hoá Thần cảnh đỉnh cao y lại gặp phải bình cảnh mãi trì trệ không thể tấn chức. Y có khúc mắc trong lòng nên sinh ra tâm ma, mà người tu đạo kị nhất là tâm ma, nếu không thể khống chế được nhẹ thì tự tổn thương mình tụt lùi tu vi, nặng thì tẩu hoả nhập ma góp cả mạng mình vào.

Sư thúc ở Mộc Quan đường năm đó điều trị cho y còn nói có lẽ đời này y không thể lên được cảnh giới Đại Thừa.

Theo thời gian, Tạ Tước cũng trưởng thành, nhóc con ngày nào đã trở thành thiếu niên tuấn tú, hắn càng ngày càng giống phụ thân hắn. Giống đến nỗi đôi khi Cố Thành Ân mơ hồ cảm thấy sư huynh của y đã về rồi. Nhưng khi y đối diện với đôi mắt xinh đẹp của hắn y nhận ra tất cả chỉ là ảo giác của y, Trạch Vân không còn có thể về Thiên Tông nữa, người này là con trai của sư huynh.

Những lúc như vậy y sẽ cảm thấy rất buồn cười, Trạch Vân là do chính y đuổi khỏi sư môn còn Tạ Tước lại do y tự tay mang về.

Nói khi đó y nhỏ nhen, giữ Tạ Tước lại vì muốn trả thù đôi phu thê kia cũng được, nhưng cuối cùng vẫn không phải là tự làm khổ mình hay sao?!

Vì thế y càng hạn chế chạm mặt Tạ Tước hơn, chỉ khi quan trọng bất khả kháng hoặc tình cờ chạm mặt y mới gặp được người vừa là con của kẻ thù vừa là đồ đệ y này.

Cho đến khi Tạ Tước lên trúc cơ, y ở Mạch Phong nhìn mây đen cuồn cuộn, vân lôi tím bạc ẩn hiện trên bầu trời bất giác lo lắng cho hắn. Trận thế kia giống như không phải tấn chức trúc cơ mà đến để đòi mạng hắn ấy!

Y vô thức nghĩ đến lần đầu gặp mặt, nhóc Tạ Tước vừa bẩn vừa đáng thương co ro trong hẻm tối. Có lẽ trong lòng y Tạ Tước vẫn mãi là nhóc con yếu ớt đáng thương như năm đó. Năm đó y đã không đành lòng bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt mà mang về Thiên Tông thì bây giờ y cũng không nỡ để hắn một mình chống chọi lôi kiếp khủng bố này.

Chỉ là vạn vạn không ngờ đến, thói đời luân chuyển, năm đó y suýt chút bóp chết nhóc 'yếu ớt đáng thương' hôm nay nhóc 'yếu ớt đáng thương' ấy suýt nữa kết liễu y dưới đao Đoản Mệnh.

Lại càng không ngờ đến nữa, một đao này hạ xuống trực tiếp đâm cho hồn phách luân hồi nơi dị thế quay về, kí ức ba kiếp chồng chéo lên nhau khiến đại não thân thể này nhất thời tắc nghẽn, kí ức ở thế giới này bị phong bế chỉ còn mang kí ức với thân phận tiểu thiếu gia nhà họ Cố sống. Cũng vì vậy y luôn nghĩ rằng bản thân và 'Cố Thành Ân' là hai người khác biệt, là y tu hú chiếm chỗ sống lại trong cơ thể này.

Nghe cũng thật kì lạ, kiếp đầu tiên của y là Mạc Quyết tiên tôn chết dưới tay đồ đệ Tạ Tước của mình, sau khi rơi xuống núi thi thể không tìm được. Không biết có phải mãnh thú đã chia nhau thi thể y hay không hay do y không được chôn cất đàng hoàng nên không thể xuống âm phủ ghi danh vào luân hồi. Ba hồn bảy phách của y mơ hồ phiêu đãng trong trời đất lâu thật lâu cuối cùng dường như địa phủ đã phát hiện ra y, câu hồn y về thả vào bánh xe luân hồi. Không vấn tội không xét công cứ thế mà chuyển thế.

Kiếp thứ hai y đầu thai vào nhà họ Cố trở thành tiểu thiếu gia được người người sủng ái, chúng tinh phủng nguyệt* mà lớn lên. Chỉ đáng tiếc mệnh không tốt, bị người ta nguyền rủa không sống quá hai năm tuổi, xui xẻo thay lời nguyền ấy ứng nghiệm, ngay hôm y vừa bước sang tuổi hai lăm chung cư gặp động đất sụp đổ, y bỏ mạng bên trong.

(*Chúng tinh phủng nguyệt: những ngôi sao làm tôn lên mặt trăng, ý chỉ được người người vây quanh tâng bốc.)

Lần thứ hai chết đi y cũng không xuống âm phủ, nhưng cũng không giống lần đầu phiêu đãng trong thời gian dài ngược lại y gặp phải kì tích xuyên không gian xuyên qua thời gian trở về kiếp đầu tiên. Cùng một thế giới cùng một thân thể nhưng y đã trãi qua hai đời hai lần chết, khi qua về khởi điểm y đã sống ba kiếp.

Y vừa trùng sinh gặp phải Tạ Tước phiên bản nâng cấp (trùng sinh), hắn không một lời trực tiếp muốn tiễn y đi tây thiên luôn. Nhưng may mà hoạ và phúc không tách rời nhau, một đao của hắn không lấy mạng được y chỉ khiến quá trình dung nạp hồn phách của y không hoàn chỉnh dẫn đến kí ức không đầy đủ. Có lẽ cũng chính vì thế mà bệnh điên ở kiếp đầu không được truyền lại. Cũng có thể vì kiếp thứ hai y được thế giới ấy đối xử quá dịu dàng nên tâm tính đã đổi khác đi? Dù cho là lý do nào đi nữa thì hiện tại y dùng trái tim bình thường đối đãi với hắn, trực tiếp câu luôn trái tim của kẻ thù-Tạ Tước.

__________________

P/s: Chin nhỗi độc giả thân yêu của bộ Sư Tôn, dạo này ta bắt đầu cuộc sống sinh viên đại học nên có nhiều thứ phải làm quá (deadline dí sấp mặt T.T) nên khum có thời gian nhiều để viết và update thường xuyên như trước đây. Vậy nên ta tạm thời drop bộ này nhé, cũng không hẳn là drop, chỉ là ta sẽ ít cập nhật hơm trước, khi nào ta rảnh rỗi và ý tưởng dồi dào sẽ viết chương mới và cập nhật. Đảm bảo sẽ khum drop luôn bộ này đâu! Hứa danh dự lun nè!!!

Cuối cùng, cảm ơn các độc giả thân ái đã theo dõi và đồng hành cùng Sư Tôn, cũng cảm ơn các bạn đã dành chút thời gian đọc dòng thông báo này. Chúc các bạn có một ngày tốt lành ^3^