Sư Tôn Người Ổn Chứ?

Chương 42: Sớm Đã Không Còn Hận



Cố Thành Ân cảm thấy bản thân ngủ đủ rồi, cũng nên tỉnh nhưng trước mắt y chỉ có bóng tối, không nhìn thấy gì không nghe thấy gì cũng không thể động đậy.

Lâu thật lâu sau ngũ giác của y mới dần khôi phục bình thường. Y nghe bên tai vang lên tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, tiếng bước chân và vật bị đụng chạm. Y mở mắt nhìn, vì ngủ quá lâu nên không thích ứng được với ánh sáng ban ngày nên hơi nheo mắt lại.

Nơi y đang nằm là một chiếc giường gỗ, giường không treo màn lụa nên có thể nhìn thấy mái nhà bằng ngói cũ và xà nhà bị mọt gặm nhấm xây tổ kép dài từng đường.

Đây là đâu?

Y cử động tay chân, ban đầu tay chân có chút tê cứng nhưng sau đó dần linh hoạt. Y ngồi dậy quan sát căn phòng, phòng nhỏ một giường, một tủ một bàn trang điểm, một bàn trà, một cái rương và một giá đồ. Hoàn toàn đúng tiêu chuẩn nhà nông bình thường.

"Sư tôn, người tỉnh rồi?" Tạ Tước bưng bát thuốc còn nghi ngút khói vào, thấy y ngồi trên giường đầu tiên là sững sốt sau đó là mừng như điên: "Tốt quá, người tỉnh rồi. Có thấy chỗ nào không khoẻ không?"

Phản ứng của Cố Thành Ân có chút chậm chạm, y trừng mắt nhìn Tạ Tước, hình ảnh kiếp trước kiếp này chồng chéo lên nhau dừng lại ở hình ảnh hắn dùng Đoản Mệnh đâm y.

Tên khốn này!

Cư nhiên dám dùng cái đồ chơi làm vết thương không thể lành đó đâm y!

Còn vờ như không biết gì chăm sóc y suốt mấy tháng nay?!

Tạ Tước thấy vẻ mặt y cứ biến đổi liên tục xong lại dùng ánh mắt tức giận muôn phần trừng hắn thì hơi chột dạ gọi: "Sư tôn?"

"Không thầy trò gì hết, trở về ta trục xuất ngươi! Không! Ngay bây giờ trục xuất ngươi!"

Giọng của y có chút khàn vì mới tỉnh, y nhìn chén thuốc còn ấm biết Tạ Tước mang vào thì hẳn là của y nên xem như canh giải khát uống cạn. Uống xong, chưa kịp đặt chén xuống thì mặt y bỗng nhiên đau khổ nhăn lại.

Đắng quá!

Tạ Tước có chút dở khóc dở cười đút cho y một viên kẹo đường: "Quên nói cho sư tôn biết thuốc này có chút đắng."

Cố Thành Ân trừng hắn.

"Sư tôn, đệ tử đã làm gì sai sao? Vì sao người lại muốn đuổi để tử đi?" Tạ Tước hơi cúi đầu xuống, rũ mắt tạo vẻ mặt u buồn.

Nếu là lúc trước y có lẽ sẽ bị vẻ mặt này làm cho xiêu lòng nhưng hiện tại thì không hề nhé!

"Ngươi làm gì ngươi còn không biết?" Cố Thành Ân trừng hắn chỉ vào vai trái mình: "Nhớ chưa?"

Tạ Tước mím môi, sắc mặt tái nhợt: "Sư tôn…"

"Câm miệng! Không cho gọi sư tôn!"

Y thật sự tức giận rồi.

Bỗng Tạ Tước bịch một cái quỳ xuống: "Sư tôn! Ta sai rồi! Ta bị ma xui quỷ khiến nên mới làm người bị thương! Ta tội đáng muôn chết muốn đánh muốn mắng người cứ thẳng tay!"

Hắn ngước mắt nhìn y như là cầu khẩn nói: "Chỉ xin người đừng đuổi ta có được không? Chỉ cần cho phép ta ở bên cạnh người thôi muốn ta làm gì cũng được."

Cố Thành Ân bị hắn làm cho hoảng sợ, một hơi tức giận phát ra không được nuốt xuống cũng không được nghẹn lại ở cổ họng.

Tạ Tước nắm lấy tay y mềm giọng gọi: "Sư tôn…"

Tên… tên này mẹ nó đột nhiên làm nũng làm cái gì! Cố Thành Ân hết sức không có tiền đồ che mặt quay qua chỗ khác, vành tai hơi đỏ lên vì nhớ đến đêm nào đó.

Tạ Tước thấy chiêu này hữu dụng thì mặt dày liên tục mềm giọng nũng nịu bảo 'sư tôn, xin sư tôn tha lỗi cho ta'.

"Khụ, làm phiền chút."

Lúc này Cố Thành Ân và Tạ Tước đều giật mình nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, chỉ thấy Trạch Vân đã đứng ở cửa từ khi nào, hắn bước vào cũng không được đi ra cũng không xong chỉ đành mất tự nhiên xoa mũi gọi người bên trong.

"Đã đến canh giờ, Tiểu An cần được truyền linh lực đả thông kinh mạch." Trạch Vân còn bồi thêm một câu: "Không thể chậm trễ."

Cố Thành Ân có chút xấu hỗ đạp Tạ Tước đang nằm sát bên mép giường, sau đó y lại đơ ra một chút lén nhìn Trạch Vân, thấy hắn không tức giận mới thở phào thu chân về. Trước mặt cha người ta 'chà đạp' con trai người ta… Ừm, Trạch Vân không xách y lên đánh cho vài roi đã là niệm tình lắm rồi.

Đối với sự xuất hiện của cha mình Tạ Tước không thích chút nào, dù sao hiện tại một nhà ba người vẫn chưa nhận thân mà Trạch Vân chính là 'tình địch' số 1 của hắn!

Trạch Vân đi vào trong phòng, tuy hắn mặc áo thô bạc màu không chải chuốt gì nhưng khuôn mặt và bộ dáng đẹp đến mức khiến những thứ ngoài thân chẳng còn quan trọng. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều đầy vẻ quý khí của công tử nhà giàu, khí tràng của kẻ lãnh đạo một phương cũng không thể che dấu.

Khi Trạch Vân đến cách giường gần năm bước thì dừng lại, hắn thăm dò hỏi: "Tiểu An, có thể để ta truyền linh lực cho đệ chứ?"

Cố Thành Ân trầm mặt, y chỉnh lại xiêm y lui về trong một chút chừa ra một khoảng.

Thấy y không cự tuyệt Trạch Vân mới thở phào.

Trong suốt quá trình truyền linh lực đả thông linh mạch Tạ Tước luôn nhìn chằm chằm hai người, hầu như không thèm chớp mắt.

Cố Thành Ân liếc nhìn Tạ Tước, bộ dạng lúc này của đại cô nương có chút buồn cười, nhìn thế nào cũng giống canh chồng sợ chồng mình mèo mỡ gà đồng với người ta.

Trạch Vân vừa xong Tạ Tước đã xông đến bên cạnh y hỏi: "Sư tôn còn không khoẻ chỗ nào không?"

Cố Thành Ân Ân lắc đầu; "Ta ngủ mấy ngày rồi?"

"Hai ngày."

"Bên Cố Trì thế nào rồi?"

Tạ Tước ngoan ngoãn đáp: "Sư thúc không có gì đáng lo ngại, hắn đang ở khách điếm chờ Châu Bằng và Lâm Dương, ta đã báo bình an cho hắn, người không cần lo lắng."

Y cảm thấy thiếu thiếu thứ gì hồi sau mới nhớ ra Cơ Ly Tình: "Nhóc Cơ Ly Tình đâu rồi?"

Tạ Tước không vui: "Nhóc đang ở cùng sư thúc, chuông bạc trên chân đã được gỡ xuống rồi, bên Ngụy gia sẽ không tìm được hắn nữa đâu."

Cố Thành Ân thấy mọi việc đều ổn thoả thì thở phào: "Vậy thì tốt."

Tạ Tước ai oán: "Người hỏi sư thúc rồi hỏi tới con hồ ly kia sao không hỏi thăm ta?"

Y lườm hắn: "Chưa chết là được rồi, nhờ phúc của ngươi vết thương ta còn không lành được nè!"

Y ghét bỏ đẩy tay hắn đang nắm tay mình ra: "Tránh xa ta ra chút!"

Tạ Tước lập tức ĩu xìu, nếu trên đầu hắn có đôi tai thì lúv này đã ủ rũ cụp xuống! "Xin lỗi mà."

Cố Thành Ân lười để ý đến hắn đang bán thảm. Y nhìn qua Trạch Vân, nhiều năm không gặp bộ dạng hắn vẫn như trước chỉ là khí chất càng thêm thành thục, trong mắt nhiều thêm chút tang thương. Trạch Vân cũng vừa vặn nhìn y, yêu chiều trong mắt vẫn như ngày nào, hiện tại còn có chút đau lòng vào thương xót.

"Tạ Tước, ngươi ra ngoài chút."

Tạ Tước lặp tức cảnh giác: "Vì sao ạ?"

"Ta có chuyện muốn nói với Trạch Vân."

Tạ Tước căng thẳng, có chuyện gì mà không nói được trước mặt hắn: "Sư tôn…"

"Ngoan, ra ngoài đi."

Tạ Tước đành im lặng, mang theo uất ức rời khỏi phòng. Hắn vừa ra khỏi phòng lập tức bắt gặp Bích Loan đang đứng trong sân. Từ hôm Trạch Vân cứu bọn họ về Bích Loan vẫn như vậy, đôi khi sẽ đến trước phòng y lặng lẽ đứng một hồi rồi rời đi, tuy trong mắt nhuốm màu lo lắng nhưng chưa từng bước vào phòng.

"Cái đó… Thành Ân tỉnh rồi?"

Tạ Tước gật đầu.

Nàng thở ra một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng mấy hôm nay cuối cùng cũng buông xuống: "Tốt quá."

Lúc này bên yrong phòng cả Cố Thành Ân và Trạch Vân đều im lặng không ai nói gì, hồi lâu sau vẫn là y mở miệng phá vỡ trầm mặc: "Đa tạ ngươi tương trợ."

"Nên làm thôi." Trạch Vân do dự chút mới hỏi: "Đệ đến Đại Mạc làm gì? Vì sao người Thiên Tông không đi cùng?"

Cố Thành Ân im lặng.

"Xin lỗi." Đột nhiên Trạch Vân nói lời xin lỗi. Y sợ hắn lại nhắc đến chuyện xưa nên vội nói: "Đến Đại Mạc vì chút chuyện cần tìm hiểu thôi, không ngờ đến gặp phiền phức như vậy."

Cả hai lại rơi vào im lặng.

Cố Thành Ân nhìn về phía cửa rồi nhìn Trạch Vân: "Ngươi có nhận ra Tạ Tước rất giống ngươi?"

"Nó... là đứa trẻ đó sao?"

"Ừ"

Nghe thấy câu trả lời chắc chắn ấy cũng không khiến Trạch Vân bớt sầu muộn hơn chút nào: "Ta và Bích Loan cứ tưởng nó đã mất rồi, hiện tại thấy nó sống tốt cũng mừng."

Cố Thành Ân không dám nói Tạ Tước không sống tốt lắm, thường xuyên bị bắt nạt. Nhưng thôi, y còn muốn giữ người nếu nói ra Trạch Vân bắt y trả người mất. Truyện Quân Sự

"Ta muốn giữ Tạ Tước lại, tuy biết lời này của ta có chút không đúng nhưng ta nghĩ phải nói với ngươi một tiếng." Y nhìn thẳng vào đôi mắt của người sư huynh nhiều năm trở mặt, nghiêm túc nói: "Dù cha mẹ hắn không muốn để hắn theo ta, ta cũng sẽ nhất quyết giữ hắn lại."

Giữ Tạ Tước lại bên người ư? Trạch Vân không thể lí giải được lý do y khiên quyết muốn giữ Tạ Tước như thế, dù gì phận làm cha mẹ như bọn họ còn chưa nói gì mà? Hắn im lặng một lát, hồi lâu hỏi: "Đệ còn hận ta và Bích Loan sao?"

Cố Thành Ân lắc đầu: "Ân oán giữa chúng ta không liên quan gì đến Tạ Tước, ta muốn giữ hắn chỉ vì tư tâm thôi."

Trạch Vân kinh ngạc, hắn nghĩ đến bộ dạng Tạ Tước chăm sóc y cùng với cách hai người chung đụng dần hiểu ra.

"Hai người…" Nói giữa chừng hắn lại ngừng lại: "Thôi, đây là chuyện của hai người, ta cũng chẳng thể quản."

Hắn không ngờ đến sẽ có một ngày bản thân gặp chuyện khó xử như thế này. Đứa con mà hắn nghĩ rằng đã mất vẫn đang sống tốt bên cạnh sư đệ mà hắn luôn cảm thấy có lỗi, hơn nữa giữa họ còn tồn tại một số tình cảm cấm kị. Trạch Vân hỏi: "Còn Tạ Tước? Nó có ý nghĩ thế nào đệ đã biết chưa?"

Cố Thành Ân rũ mắt: "Người là ta nuôi lớn, ta giữ hắn hay thả hắn đều không phải hiển nhiên do ta làm chủ sao?"

Y không biết khi nói câu này giọng điệu có chút kiêu ngạo lại thiếu đòn. Nếu không phải trong tâm Trạch Vân có áy náy với y chỉ sợ đã vì đau lòng con mình xách y lên đánh cho một trận rồi.

Trạch Vân cạn lời: "Tùy đệ vậy…"

Hiện tại y có chút giống trước đây, vẫn luôn dương quang và kiêu ngạo như vậy. Mà chính y có thứ đáng để kiêu ngạo, dù cho trước đây hay là bây giờ đều thế.

Trạch Vân đứng lên: "Thôi ta không quấy rầy đệ nghỉ ngơi nữa, nếu trong người khó chịu cứ gọi ta."

Cố Thành Ân gật đầu, khi Trạch Vân đã gần đi đến cửa y bỗng nói: "Ta sớm đã không còn hận."

Y sớm đã không còn hận, dù cho là kiếp trước hay là hiện tại y đều chẳng còn thù hận nữa. Kiếp trước y mang bệnh trong người không thể trị, bệnh của y từ tinh thần và thể xác giày vò nhau nên mới phát ra tính tình điên cuồng hận cả thế giới. Lúc y thanh tỉnh đã nghĩ thật kĩ, y không có hận chỉ có áy náy.

Trạch Vân ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn y thấy y vẫn nhìn hắn, trong đôi con ngươi kia thanh triệt đơn thuần giống như tiểu sư đệ năm nào. Hắn cười, trong lòng pha lẫn chua xót và ngọt: "Là ta nợ đệ."

Cố Thành Ân lắc đầu: "Chẳng ai nợ ai cả."

Trạch Vân rũ mắt, hắn xoay người mở cửa ra ngoài. Tuy y đã không còn hận, giữ bọn họ không còn yêu hận tình thù giày xéo nhưng chung quy vẫn không thể quay lại lúc đầu. Giữa bọn họ có một khoảng cách không thể nào thu hẹp.

Tạ Tước thấy Trạch Vân đi ra thì lập tức trở vào phòng, trước mặt cha mẹ mình không chút lưu tình đóng sầm cửa lại.

Bích Loan nhìn cánh cửa đã đóng chặt rồi lại nhìn phu quân của mình: "Chàng và y đã nói gì?"

"Tạ Tước."

Bích Loan mở to đối mắt đẹp: "Nó… Tạ Tước là A Niệm đúng không?"

Trạch Vân gật đầu, thấy bộ dạng vui vẻ của thê tử không đành lòng nói: "Nhưng y không có ý để Tạ Tước ở lại với chúng ta."

Bích Loan kinh ngạc: "Vì sao?"

Trạch Vân im lặng không nói, không phải hắn không muốn nói mà chẳn biết phải mở lời thế nào.

"Là vì A Niệm là đệ tử Thiên Tông sao? Cùng y trở về cũng tốt, dù sao ta cũng là ma tu đối với thanh danh của A Niệm ở chính đạo không quá tốt." Bích Loan cười dịu dàng: "Chỉ cần A Niệm sống tốt là ta vui mừng rồi. Chỉ là sợ Thành Ân còn khúc mắc chuyện xưa làm khó dễ nó."

Trạch Vân thở dài: "Tiểu An đối với Tạ Tước rất tốt."

Mắt Bích Loan sáng ngời, nàng thấy Tạ Tước chăm sóc y rất chu đáo và dụng tâm, còn sợ y không thích Tạ Tước khiến hắn tổn thương; "Vậy thì tốt quá!"

Trạch Vân nhìn Bích Loan vui vẻ lại lần nữa thở dài, thôi thì để tìm thời điểm thích hợp nói với nàng chuyện của hai người họ vậy.

Trong phòng, Tạ Tước lại gần giường một bộ dạng muốn nói lại thôi, trưng ánh mắt cún con đáng yêu hề hề nhìn Cố Thành Ân.

Y nhướng mày, buồn cười hỏi: "Sao đấy?"

"Sư tôn và người kia… Ừm, đã nói gì vậy?"

Y không trả lời ngược lại thiếu đánh hếch cằm: "Đoán xem?"

Tạ Tước lủi đến bên cạnh y, ngồi xuống giường, thấy y không đuổi hắn lập tức mạnh dạn đưa tay cầm lấy tay y: "Sư tôn sẽ không thật sự trục xuất ta chứ?"

Cố Thành Ân chỉ cười nhìn hắn mà không đáp.

Tạ Tước mím môi, hắn lặng lẽ lấy ra thanh đoản đao Đoản Mệnh dúi vào tay y dè dặt nói: "Nếu không người cũng dùng Đoản Mệnh đả thương ta nhé? Người muốn hạ xuống bao nhiêu đao đều được!"

Cố Thành Ân cầm thanh đoản đao xoay trái xoay phải nhìn kĩ, vỏ đao bằng được bọc bằng bạc, điêu khắc những nhìn thù kì quái vô cùng tinh tế. Y hỏi: "Ngươi lấy được món đồ chơi này ở đâu?"

Không phải kiếp trước hay chính là nguyên tác khi Tạ Tước hắc hoá mới lấy được Đoản Mệnh sao?

"Đệ tử… Đệ tử tình cờ có được ạ."

Y nhướng mày, xem ra con hàng này cũng trùng sinh giống y. Ban đầu y đã cảm thấy lạ, hắn trúc cơ sớm hơn nguyên tác tám năm. Đoản Mệnh đao vốn không có đất diễn đột nhiên xuất hiện ở Thiên Tông, thần không biết quỷ không hay làm y bị thương suýt mất mạng. Đúng là vai ác, tâm tư thâm trầm gớm! Nếu hôm đó hắn không bí quá hoá liều để lộ Đoản Mệnh và ma công chắc y còn không biết được quá!

"Còn chuyện ma công thì thế nào? Cũng tình cờ tu luyện?"

Tạ Tước im lặng.

"Ha, vậy là không phải tình cờ nhỉ?! Luyện bao lâu rồi?"

"Ba… ba năm ạ." Tạ Tước hiện giờ hệt như trẻ nhỏ bị bắt lỗi cúi đầu ngoan ngoãn trả lời, nhưng trong lòng thì sớm đã nghĩ đến hắn có bao nhiêu phần thành công khi nhân cơ hội y còn chưa phục hồi tu vi bắt đem đi nhốt lại, khiến hai người ngoài kia và Thiên Tông không tìm thấy.

Vậy hắn trùng sinh sớm hơn y một năm?

"Tầng bao nhiêu?"

"Tầng một thượng cấp."

Ma công tổng cộng chín tầng, mỗi tầng lại chia làm ba cấp sơ-trung-thượng. Tầng một sơ cấp ứng với trúc cơ, mà thượng cấp có thể đối chiến với một Kim Đan sơ kì.

Nhóc này tu tiên mười mấy năm chỉ mới miễn cưỡng tới trúc cơ hậu kì, ma công thì chỉ tu ba năm đã sắp đột phá lên tầng hai. Quả là huyết mạch ma tộc ưu việt!

Tạ Tước len lén nhìn y: "Sư tôn, ta sai rồi."

"Sai thế nào?"

"Không nên đả… thương người, không nên tu luyện ma công…"

Cố Thành Ân nhướng mày: "Còn gì nữa?"

Tạ Tước suy nghĩ lát rồi dè dặt hỏi: "Lừa gạt sư tôn?"

"Tiếp."

"..."

"Đồ nhi không nghĩa ra." Tạ Tước thật sự không nghĩ ra bản thân còn sai chỗ nào.

Cố Thành Ân nhướng mày nén cười, tuy không quá muốn trách cứ hắn dù sao nhân quả báo ứng trong chuyện này đều bắt nguồn từ y. Là y đối xử với Tạ Tước không tốt, thỉnh thoảng còn đối với hắn phát bệnh, khó trách hắn hận y.

Nhưng! Vết thương trên vai y là hắn gây ra khiến y phải bế quan hai năm còn lo được lo mất cái mạng nhỏ của mình, nhất là lúc không có linh lực duy trì đau muốn chết! Không thể dễ dàng tha thứ được!

"Khi nào suy nghĩ ra tính tiếp." Cố Thành Ân nói rồi làm bộ chẳng quan tâm xoay người nằm xuống để lại cho Tạ Tước một bóng lưng kiêu ngạo.

Tạ Tước: "..." Hắn thật sư suy nghĩ không ra mà!

"Sư tôn, dù là chuyện gì đi chăng nữa thì tất cả đều là lỗi của ta, trăm sai ngàn sai đều là ta sai tất. Người tha thứ cho ta nha?"

Cố Thành Ân đè khoé môi đang cong lên xuống ra vẻ lạnh nhạt nói: "Ra ngoài đi, vi sư muốn nghỉ ngơi."

Hồi lâu phía sau không có động tĩnh, khi y tính quay lại xem thì nghe thấy tiếng vải vóc ma sát, Tạ Tước đã nằm xuống bên cạnh y: "Đồ nhi ở cạnh canh giữ cho người."

Y khẽ cong môi, không đồng ý cũng không phản đối.

Hồi lâu sau, khi nhận thấy Cố Thành Ân nằm bên cạnh đã thở đều đều dường như đã ngủ, Tạ Tước mới trở mình vươn lấy ôm lấy y, giọng điệu nhỏ nhẹ nỉ non như sợ làm y thức giấc: "Sư tôn, ta đều đã biết sai người đừng đuổi ta được không?"

Nói đoạn hắn chôn mặt ở cổ y, tay ở eo nhẹ nhàng siết chặt vòng ôm.

Cố Thành Ân bị hơi thở của y làm cho nhột mở mắt ra, y hơi cong môi nhắm mắt lại giả vờ cử động một chút tìm tư thế thoải mái đi vào giấc ngủ.

*

Đôi lời của bé tác giả lười biếng: Bỏ bê Tiểu An và A Tước lâu quá, nay mới đột nhiên nhớ ra hai bé nên lục lại bản thảo may mà còn mấy chương dự trữ. Hứa với độc giả không drop truyện mà sao nó lạ quá, thôi thôi bé sẽ cập nhật từ từ bộ này nhé. Cảm ơn mọi người đã đón đọc:3