Sư Tôn, Người OOC Rồi

Chương 1: Bạch y nhiễm máu



Edit: Meg


Gió mát buổi sớm có hơi se se lạnh, làm cho Trần Tẩy đang đứng trên núi không khỏi hắt xì một cái, y kéo chặt quần áo trên người, yên tĩnh chờ đợi kết quả kiểm tra linh căn.

Hôm nay là ngày tổ chức đại hội bái sư bốn năm một lần của Linh Phong Môn.

Làm môn phái tu tiên lớn số một đương thời, điều kiện thu nhận đệ tử của Linh Phong Môn cực kỳ khắt khe, không chỉ đòi hỏi phải qua được cửa kiểm tra năng lực, mà sau đó còn cần xác định cấp bậc linh căn, hơn nữa mỗi lần chỉ thu bốn mươi tám đệ tử.

Mấy cửa trước Trần Tẩy đều đã qua hết, chỉ còn đúng một bước cuối cùng này.

Trong lúc chờ kết quả, vị tiên trưởng phụ trách kiểm tra linh căn còn nghi ngờ mà liếc mắt nhìn y một cái, có vẻ như rất không có niềm tin vào việc y có thể vượt qua bài kiểm tra năng lực bằng cái cơ thể èo uột này.

Vẻ ngoài của Trần Tẩy quá lắm cũng chỉ mười bảy đến mười tám, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan cực kỳ hút mắt, đôi con ngươi đen bóng hữu tình, dường như chỉ mỗi cái nhíu mày, mỗi cái nhếch môi thôi cũng có thể câu hồn người khác đi mất.

Tuy rằng quần áo trên người chỉ là chất vải thô, song khí chất tỏa ra lại rất bất phàm, khiến cho người ta có cảm giác y tuyệt đối không thể nào xuất thân từ một gia đình bình thường.

Chỉ có điều tuổi tác không lớn lắm mà cả người lại lộ rõ vẻ bệnh tật ốm yếu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết được ngâm trong cái ấm sắc thuốc mà lớn lên, vóc người cũng mảnh khảnh gầy gò, rất có dáng vẻ gió thổi là ngã.

Thấy vị tiên trưởng kiểm tra linh căn đứng đối diện đang trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng Trần Tẩy cũng bồn chồn theo, không biết lớp hóa trang này của y có khi nào bị phát hiện ra hay không.

Cuối cùng thì chốc lát sau, bàn tay đang cầm bùa của vị tiên trưởng kia khẽ rung, người cũng theo đó mà kinh ngạc lên tiếng: “Lão thiên gia! Là nhất đẳng Thiên linh căn ngàn năm khó gặp! Vậy mà hôm nay ta lại có cơ hội thấy được!”

“Hẳn là trưởng môn và các vị trưởng lão cũng đã nhận được tin rồi, mau mời người vào đại điện đi, chắc chắn mọi người đang rất muốn gặp vị tiểu bối này!”

Nghìn năm qua Linh Phong Môn mới chỉ xuất hiện một vị nhất đẳng Thiên linh căn duy nhất, cũng chính là Thanh Ngọc tiên tôn, những nhân vật thuộc hàng nhị đẳng khác thì đều đã trở thành anh tài kiệt xuất từ lâu.

Có thể chứng kiến sự xuất hiện của một vị nhất đẳng Thiên linh căn khác, dĩ nhiên tiên trưởng kia mới hết sức kích động.

Mặt mũi Trần Tẩy lộ vẻ khó xử, y muốn nói lại thôi, song cuối cùng vẫn quyết định bước lên trước.

Nhất đẳng Thiên linh căn thì đúng là tốt thật, nhưng mấu chốt ở đây là y cũng không phải đến để đàng hoàng bái sư, xuất hiện hoành tráng quá sẽ khiến người khác chú ý và nghi ngờ.

Y là người của Ma Vực, cũng là con trai của Ma tôn.

Quan hệ giữa Linh Phong Môn và Ma Vực có thể nói là hệt như nước với lửa, mà tình trạng trong mấy năm gần đây lại càng thêm căng thẳng.

Người là dao thớt, ta là thịt cá.

Nếu như thân phận bị phát hiện, vậy y sẽ thành con cá được đưa tới cửa miễn phí.

Song chuyến đi này là y tự nguyện, chung quy vẫn muốn còn mạng mà về.

Mấy năm trước Trần Tẩy bị thương nặng, tuy giữ được tính mạng, song pháp lực lại mất hết, y vẫn luôn nửa chết nửa sống mà dùng thuốc bổ kéo dài hơi tàn.

Ma tôn đã tìm biết bao danh y cùng thuốc tốt mà vẫn không có tác dụng, cuối cùng mới nghe được một tin đồn ít ai biết, rằng thần khí thượng cổ của Linh Phong Môn có thể chia chẵn thành lẻ, hướng chết mà sinh.

Thật ra Ma Vực cũng có một món thần khí thượng cổ, song công dụng của nó lại không giống của Linh Phong Môn.

Vì mối quan hệ giữa hai bên, Ma tôn cũng không tiện tự mình ra mặt, nên mới cho người đi dò la hỏi khéo, song câu trả lời nhận được lại là “Không biết”.

Nhiều năm thương lượng đều không có kết quả, mà cơ thể của Trần Tẩy cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.

Năm nay lại vừa đúng là năm Linh Phong Môn tổ chức đại hội bái sư, Ma tôn mới nghĩ ra kế cài người vào trong dưới danh nghĩa bái sư để tìm thần khí.

Sau khi Trần Tẩy biết được chuyện này thì ra sức ngăn cản, bởi nguyên nhân cũng do y mà ra, y không muốn khiến đệ tử Ma tộc vô tội phải gánh nguy hiểm, kiên quyết muốn tự mình ra trận.

Ma tôn không khuyên can được con trai, cũng đành phải đồng ý để y đi.

Vậy mà mới bước đầu tiên đã chệch đường ray, Trần Tẩy chau mày trầm tư, dáng vẻ thoạt nhìn không khác gì một kẻ gần đất xa trời, nếu mà có cơn gió bất chợt thổi qua, khéo một hơi tàn này của y cũng mất luôn.

Y không hiểu.

Cách đặt tên cho linh căn này hẳn là do Linh Phong Môn tự đề ra, nhưng trước khi y xuất phát, cha y đã cố ý tạo cho y lớp vỏ ngoài là linh căn tam đẳng theo tiểu chuẩn bấy giờ, sao tự dưng lại thành nhất đẳng rồi? Hay có chỗ nào xảy ra sai sót?

Cửa kiểm tra năng lực đối với y quả thực dễ như bỡn, y còn cố tình kéo dài thời gian để tụt hẳn xuống hàng dưới, vốn định từ nay về sau chỉ làm một đệ tử khiêm tốn mà thôi, song với tình hình hiện giờ, chỉ sợ có muốn khiêm tốn cũng không được.

“Vị đồng môn phía trước đợi ta với, đợi với đồng môn ơi!”

Sau lưng y bỗng vang lên một tiếng gào, Trần Tẩy không biết có phải người nọ đang gọi y không, vẫn bước tiếp chẳng dừng.

Giọng nói này cũng không phải vị tiên trưởng vừa mới hô lớn gọi nhỏ khi nãy, tâm trạng Trần Tẩy đang không được tốt, y lười quay đầu xác nhận.

Chốc lát sau, tiếng bước chân vội vàng vang lên mỗi lúc một gần, dù Trần Tẩy đã đề phòng trước, song vẫn bị người nọ bất thình lình choàng cổ.

Pháp lực tuy mất, công phu vẫn còn.

Y linh hoạt tránh ra, tóm lấy cánh tay kia rồi gập ngược lại.

“A đau đau đau…”

Tiếng hét thảm thiết như heo bị thọc tiết vang lên, Trần Tẩy chăm chú quan sát người nọ, cái tên này, ngoại hình cũng quá… quái dị.

Mặt to mắt hí mũi tẹt, quanh cằm còn có một chòm râu quai nón, như thể đối phương đang cố ý khiến bản thân xấu xí hết mức có thể vậy.

Tổng thể rất giống một cái bánh nướng loại lớn, chính giữa chỉ có hai hạt mè đen, mà mép cái bánh này lại còn đổ bột thiếu, e là ngay cả chủ quán cũng ngại mang ra bày bán.

Người này liên mồm kêu đau, mặt mũi cũng theo đó mà nhăn tít lại, lập tức xấu đến độ đặc sắc.

Trần Tẩy buông tay.

“Râu quai nón” vung vẩy cánh tay: “Vị đồng môn này, trông ngươi gầy thế mà xuống tay ác phết.”

Trần Tẩy hỏi: “Có chuyện gì?”

“Râu quai nón” nở nụ cười thật thà chất phác: “Khà khà, Linh Phong Môn tồn tại tới bây giờ đã được một nghìn năm, mới chỉ xuất hiện một vị nhất đẳng Thiên linh căn duy nhất là Thanh Ngọc tiên tôn, vừa nãy ta có nghe thấy ngươi cũng là loại linh căn này, thật sự quá đỉnh! Nên dĩ nhiên ta mới muốn được vinh hạnh ngắm nhìn dung mạo vị thiên tài này trước những kẻ khác!”

“Cũng tạm.”

“Hơn nữa ngươi còn là người đầu tiên vượt qua kiểm tra năng lực đấy, trong tất cả các đại hội bái sư từng tổ chức, Thanh Ngọc tiên tôn vẫn luôn là người có thời gian vượt bài kiểm tra này nhanh nhất, chỉ tốn một khắc, mà thời gian của ngươi chỉ xếp sau ngài ấy.”

“Người đầu tiên?” Trần Tẩy chau mày.

Y vốn đã tính toán làm một trong những người vào cuối, khi nãy vị tiên trưởng kiểm tra linh căn kia cũng không gọi số, làm y cứ nghĩ bản thân là người cuối cùng rồi.

Xem ra mạch chảy thời gian trong vòng kiểm tra năng lực khác với bên ngoài hiện thực, tốt rồi, giờ muốn khiêm tốn lại càng khó…

“Ngươi thật sự quá đỉnh luôn đấy! Đúng rồi, ta tên là Tư Đồ Diệu.” Đôi mắt hí của Tư Đồ Diệu tràn ngập sự ngưỡng mộ, “Ngươi tên là gì vậy?”

Thấy đối phương nhiệt tình như thế, Trần Tẩy cũng mỉm cười: “Ta là Trần Tẩy.”

Tư Đồ Diệu lại muốn choàng vai bá cổ lần nữa, song Trần Tẩy tiếp tục né, cánh tay đương giơ ra của hắn cứ thế mà bơ vơ giữa không trung, hắn bèn thuận thế mà vỗ lên vai Trần Tẩy: “Trần Tẩy, tên hay! Năm nay ta mười chín, còn huynh đài thì sao?”

“Mười tám.”

“Vậy từ nay ngươi chính là đệ đệ của ta.” Tư Đồ Diệu thở dài một hơi, “Ầy, đệ đệ này, trông dáng vẻ đệ không được tốt lắm đâu, nhìn bệnh tật lắm, đệ có uống thuốc không đấy?”

“Có.”

Trước giờ Trần Tẩy chưa từng sợ sệt việc phải làm quen bạn mới, song người này lại tự nhiên quá thể.

Nếu là ngày xưa thì may ra y còn có thể đùa giỡn vài câu với đối phương, có điều hôm nay y thực sự không có tâm trạng, lười đối phó.

Dọc theo đường đi, Tư Đồ Diệu vẫn luôn ríu rít không ngừng, quả thực y hệt một con ve sầu kêu inh ỏi khi hè về.

Mặt mũi Trần Tẩy vô cảm, y lâu lâu mới đáp lại vài lời, trong lòng chỉ hận sao vết thương năm đó không làm bản thân mất luôn thính giác đi cho rồi.

Cuối cùng thì một lúc sau, cả hai cũng thấy được bóng dáng của đại điện, Tư Đồ Diệu cực kỳ hào hứng, hắn tóm lấy cánh tay Trần Tẩy mà nói: “Kia chính là điện bái sư đấy! Chúng ta còn phải đứng chờ ở sân đến khi nào đủ bốn mươi tám người, bấy giờ đại hội mới chính thức bắt đầu, sẽ có trưởng môn, các trưởng lão và Thanh Ngọc tiên tôn xuất hiện đó, ngươi muốn bái vị nào làm thầy?”

“Ai cũng được.”

Y cũng không tới đây để tu tiên thật, tốt nhất là nhận một vị sư tôn vô danh. Trần Tẩy vất vả lắm mới rút được tay ra khỏi bàn tay đối phương.

Tư Đồ Diệu cực kỳ nghiêm trang: “Sao mà tùy tiện vậy được! Nghe nói năm nay là lần đầu tiên Thanh Ngọc tiên tôn nhận đồ đệ đấy, ngài ấy chưa tới ba mươi đã tu luyện được cơ thể thần tiên, bất lão bất tử, có gọi là con cưng của trời cũng không quá, chỉ có điều tính cách ngài ấy cực kỳ lạnh lùng, không thích xuất đầu lộ diện, được người của Tứ giới vô cùng sợ hãi kính trọng.”

Tư Đồ Diệu như vừa mới nhớ ra điều gì, lại tán tụng tiếp: “Ta đã có lần may mắn được đứng từ xa nhìn ngài ấy, chỉ bằng khí chất xuất trần thoát tục cùng vẻ ngoài tuấn mỹ đoan chính ấy thôi, e là có tìm khắp Tứ giới cũng không một ai có thể so sánh được!”

Tư Đồ Diệu càng nói càng kích động: “Thanh Ngọc tiên tôn đã không nhận đồ đệ rất nhiều năm, nghe nói năm nay ngài ấy rốt cục cũng bị thuyết phục, đồng ý nhận đệ tử, hơn nữa còn rất có khả năng là lần đầu cũng như lần cuối, vừa vặn thế nào mà hôm nay ta cũng thông qua kiểm tra, có khi ta lại được ngài ấy thu làm đệ tử cũng nên!”

Nói dứt câu xong, Tư Đồ Diệu bèn muốn huých vai người bên cạnh để nghe lời tán đồng.

Song hắn nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh kia của Trần Tẩy, sợ bản thân lại huých chết người, đâm ra phải miễn cưỡng dừng lại: “Tuy rằng Thanh Ngọc tiên tôn hơi khó ở chung, nhưng ai mà không muốn có một vị sư tôn vừa xuất sắc vừa nổi danh tứ phía đâu, đúng không?”

Uy danh của Thanh Ngọc tiên tôn từ lâu đã là thứ mà Tứ giới không ai không biết, không ai không hay, ngay cả một kẻ vẫn luôn đau ốm nằm liệt giường như Trần Tẩy cũng biết.

Nhưng y không định bái một vị sư tôn như thế đâu, quá dễ lộ.

Nghe nói tính tình của vị tiên tôn này lạnh lùng vô cùng, mà Tư Đồ Diệu lại nói lắm như vậy, nếu mà thành công bái sư thì vừa vặn bù trừ lẫn nhau.

Nghĩ đến đây, Trần Tẩy chân thành chúc hắn: “Hi vọng ngươi cầu được ước thấy.”

“Ha ha, cảm ơn nhiều.”

Phía bên trong đại điện không hề nguy nga lộng lẫy như mọi người tưởng tượng, ngược lại còn rất có vẻ trang nhã cổ kính, lộ ra nét đặc trưng của người tu tiên.

Vòng kiểm tra hôm nay quả thực rất hao tâm tốn sức, nếu cứ tiếp tục chờ đợi thêm một lúc nữa, e là cơ thể y không chịu nổi.

Nên trước khi tiến vào đại điện, Trần Tẩy lấy một viên thuốc ra uống.

Phía bên trong đã có đệ tử đứng chờ sẵn để chỉ đường, từng người đứng theo thứ tự được sắp xếp mà chờ đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, bốn mươi tám vị đệ tử vượt qua kiểm tra đã tụ lại đầy đủ, đám đông xếp hàng theo trình tự, dĩ nhiên Trần Tẩy và Tư Đồ Diệu đứng ở đầu hàng.

Cửa điện mở ra, nhóm tiên tôn chậm rãi bước vào.

“Kìa kìa kìa, người đó chính là Thanh Ngọc tiên tôn Lâm Tịnh Nhiễm! Đúng là người cũng như tên, tẩy sạch duyên hoa, không nhuốm bụi trần!”

Trần Tẩy nhìn theo hướng Tư Đồ Diệu chỉ tay —

Hiện đang là thời điểm giữa trưa, ánh mặt trời có chút chói mắt, y nheo mắt lại theo bản năng, song cũng đúng vào giây phút ấy, tiên tôn bạch y kia như thể bước ra từ trong ánh sáng chiếu rọi.

Trần Tẩy giật mình, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng dưng xuất hiện, toàn bộ khung cảnh xung quanh y chợt như vô hình, đường nhìn lúc bấy giờ cũng chỉ còn bóng dáng bước đến của vị Thanh Ngọc tiên tôn kia.

Mỗi một bước chân của người nọ đều khiến trái tim y rung lên, máu trong cơ thể cũng sôi sục, khí huyết xộc thẳng lên trán làm y hoa mắt váng đầu, nơi cổ họng cũng trào lên vị tanh ngọt, song đã bị y cực lực nhịn xuống.

May mà có người đẩy y một cái, Trần Tẩy vội nghiêng người sang một bên như thể đang trốn tránh, hai mắt cũng nhắm lại, thở hổn hển từng hơi.

Tư Đồ Diệu nhẹ giọng hỏi y: “Đệ sao vậy Trần Tẩy? Sao mặt mũi trắng bệnh thế này? Trán cũng túa mồ hôi, là do phơi nắng lâu quá hả?”

Trần Tẩy miễn cưỡng ngước mắt: “Không sao.”

Đại hội bái sư cũng vừa đến lúc bắt đầu, y không tiện nói nhiều.

Trần Tẩy quay người lại, bấy giờ mới phát hiện Thanh Ngọc tiên tôn đang đứng trên bậc thang đối diện y, mà người nọ cũng đang nhìn y.

Bốn mắt chạm nhau, trái tim phải vất vả lắm mới bình tĩnh lại của Trần Tẩy tiếp tục đập liên hồi, như thể muốn phá ngực mà chui ra, máu trong người y sôi sục càng lúc càng nghiêm trọng, Trần Tẩy hệt như bị bỏ bùa mê mà bước vài bước đến gần Thanh Ngọc tiên tôn, song cơ thể y lại không chống đỡ nổi nữa, cứ thế mà ngả về phía trước.

Có một đôi tay cực kỳ ổn định đỡ được người y.

Ngã vào trong lồng ngực Thanh Ngọc tiên tôn, bấy giờ mặt mũi Trần Tẩy đã tái hẳn, mồ hôi lạnh cũng túa ra không ngừng, khoang miệng cũng chỉ có thể khó khăn thở dốc, y mơ màng nhìn sang Thanh Ngọc tiên tôn, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được chất lỏng tanh ngọt trong miệng, cứ thế mà hộc máu.

Bạch y nhiễm máu.

Đây là hình ảnh cuối cùng mà Trần Tẩy nhìn thấy trước khi bản thân mất ý thức.