Sư Tôn, Người OOC Rồi

Chương 2: Bái sư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Meg
“Người này quá lắm cũng chỉ mười bảy mười tám, song cơ thể lại đã gần đất xa trời, dù có tư chất là nhất đẳng Thiên linh căn thì cũng khó mà tiến xa trên con đường tu tiên, e là sẽ chết trẻ thôi. Ngươi thực sự muốn nhận y làm đệ tử à Tịnh Nhiễm? Thu đệ tử khai môn[1] không thể làm qua loa được đâu, người này không phải sự lựa chọn tốt nhất.”

[1]Đệ tử khai môn: đệ tử đầu tiên của một hệ nào đó, hoặc được một vị tiền bối nào đó thu nhận

Lâm Tịnh Nhiễm không đáp lời, trái lại chỉ nhìn chăm chú Trần Tẩy còn đang hôn mê nằm trên giường.

Trước đây hắn chưa từng gặp người này bao giờ, song ngay ánh nhìn đầu tiên khi thấy y, tim hắn lại như lỡ nhịp, thậm chí tiềm thức còn xuất hiện một cảm giác quen thuộc rất khó miêu tả, thúc giục hắn tới gần người nọ hơn.

Quan trọng hơn là, tim hắn cũng không đau nữa.

Ngoại trừ trưởng môn, không một ai biết rằng vị Thanh Ngọc tiên tôn tiếng tăm lẫy lừng này lại mắc phải bệnh tim, thường xuyên đau đến thắt lại.

Đây là căn bệnh đã theo hắn kể từ khi hắn chào đời, nhiều năm qua Lâm Tịnh Nhiễm đã không ít lần đi tìm kiếm khắp thiên hạ, song vẫn không có cách nào trị dứt điểm, dù cho hắn có tu luyện được một cơ thể bất lão bất tử, thì bệnh tim này vẫn luôn tái phát.

Song mặc cho cơn đau có nghiêm trọng đến mấy, hắn đã sớm học được cách duy trì vẻ mặt vô cảm, bình thản thờ ơ, người khác căn bản không nhìn ra được chỗ bất thường.

Sáng sớm hôm nay cơn đau ấy lại xuất hiện lần nữa, song ngay khoảnh khắc khi Lâm Tịnh Nhiễm nhìn thấy Trần Tẩy, trái tim lại bỗng dưng không còn đau nữa.

Chỉ là một người xa lạ đột ngột xuất hiện, vậy mà lại khiến hắn nảy sinh cảm giác quen thuộc mà trước nay chưa từng có, hơn nữa còn trị khỏi được căn bệnh dai dẳng nhiều năm qua.

Nhưng tại sao lại thế?

Từ nhỏ hắn đã sinh hoạt ở Linh Phong Môn, chưa từng bị hạ cổ, cũng chưa từng lập khế ước với ai, vì sao sự xuất hiện của Trần Tẩy lại khiến căn bệnh này không thuốc mà khỏi?

Lâm Tịnh Nhiễm muốn biết nguyên nhân.

Vừa lúc trong số bốn mươi tám vị đệ tử ở đây, hắn cũng chỉ có thiện cảm với mình y.

Đã thế thì sao không giữ người lại bên mình chứ?

Lâm Tịnh Nhiễm dời đường nhìn đi, đôi con ngươi ánh lên sự chắc chắn.

“Y là sự lựa chọn tốt nhất.”



Trần Tẩy lại nằm mơ giấc mơ đấy.

Sau khi bị thương nặng vào bảy năm trước, y vẫn luôn mơ một giấc mơ y hệt nhau — Có ánh nắng, có hồ sen, và một chiếc cầu vòm đá.

Y không biết chúng tượng trưng cho điều gì, có thể là dấu hiệu của cái chết cũng nên.

Trong giấc mơ, y gian nan vùng vẫy trong đêm dài vô tận, cuối cùng mới thấy được hồ sen kia.

Trời xanh mây trắng, không khí trong lành, từng tia nắng chiếu rọi xuống hồ nước, khiến cho từng phiến lá sen như được mạ một lớp ánh vàng.

Bên dưới mặt hồ, tất cả các bông sen đều đã nở rộ khoe sắc, duy chỉ một nụ hoa là chỉ mới chớm nở.

Còn Trần Tẩy thì lại ở dưới nước.

Y bơi về hướng có bông sen dường như sẽ mãi mãi không bao giờ nở kia, rồi bỗng dưng y vụt lên khỏi mặt nước, bay về phía bông hoa ấy…

Trần Tẩy mở bừng mắt, y thở hổn hển từng hơi, thoạt trông rất giống một con cá bị ném lên bờ.

Lọt vào tầm mắt y là cách bài trí xa lạ, không khí xung quanh còn thoang thoảng mùi thảo dược, hẳn là một nơi nào đấy giống tiệm thuốc.

Cả người y hiện vẫn còn thiếu linh hoạt, yếu ớt đến độ ngay cả nhấc tay lên cũng không làm được.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa êm tai vang lên.

Trần Tẩy nhìn về phía âm thanh phát ra, trước mắt y không khỏi sáng ngời —

Thanh Ngọc tiên tôn đang đứng cạnh mép giường, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, vóc người đối phương cao thẳng, kiên cường như tùng bách, phân nửa mái tóc đen dài như mực được một chiếc phát quan[2] bằng ngọc búi gọn lên.

[2]Nó như kiểu cái này nè (Hình ảnh chi mang tính chất minh họa):

Bao bọc xung quanh người nọ là một bầu không khí người sống chớ tới gần, dung mạo xuất sắc ấy càng tăng thêm sự xa cách khó tiếp cận, giống như một đóa sen nở rộ, chỉ được phép nhìn ngắm từ xa chứ tuyệt không được khinh nhờn.

“Thanh Ngọc… tiên tôn?”

Trần Tẩy nhỏ giọng lẩm bẩm, y sững sờ vài giây rồi lập tức dời đường nhìn đi, nhịp tim đập vẫn có chút nhanh, song không còn cảm giác khó chịu giống như lần đầu gặp nhau nữa.

“Nơi này là Vấn Y Đường, trưởng lão nói cơ thể ngươi hiện đang rất yếu ớt, hôm nay còn đứng quá lâu để kiểm tra năng lực nên mới thành ra như thế.”

Trần Tẩy vẫn nhớ bản thân hình như còn phun một đống máu lên người tiên tôn, y áy náy xin lỗi: “Tiên tôn, rất xin lỗi ngài…”

“Không sao.”

Lâm Tịnh Nhiễm ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, hắn kéo tay Trần Tẩy ra để bắt mạch, hai ngón tay cũng theo đó mà đặt lên cổ tay đối phương.

Đầu ngón tay của Thanh Ngọc tiên tôn có chút lạnh lẽo, giây phút da thịt đôi bên chạm nhau kia, trái tim Trần Tẩy chợt đập nhanh một cách khó hiểu.

Ngay giây tiếp theo, một luồng linh lực dồi dào bắt đầu men theo cổ tay y mà lan ra toàn thân.

Tiên tôn đang giú y.

Trần Tẩy ngơ ngác nhìn người nọ, y phát hiện phía bên phải sống mũi cao thẳng của đối phương có một nốt ruồi nho nhỏ, tựa như giọt sương sớm điểm xuyết trên cánh hoa sen, làm lòng người xao xuyến, trong nhất thời y cứ thế mà mải nhìn đến đờ người ra.

“Dầu hết đèn tắt.”

Lâm Tịnh Nhiễm trầm giọng nói.

“A?” Trần Tẩy hồi thần, y còn chưa kịp phản ứng được lời đối phương, “Sao thế ạ?”

“Cơ thể ngươi tích bệnh lâu ngày, không thể cứu được, vì sao lại như thế?”

Trần Tẩy hiểu ra, hóa ra Thanh Ngọc tiên tôn mượn việc truyền linh lực để xem xét kinh mạch y, Trần Tẩy bèn giải thích: “Mấy năm trước vãn bối bị thương nặng, được người ta cứu về từ quỷ môn quan thì cơ thể cũng biến thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ như thế này, nhưng dù sao cũng coi như may mắn, vẫn sống được đến bây giờ.”

Được nghe kể một câu chuyện đáng thương xót đến vậy mà biểu cảm của Lâm Tịnh Nhiễm vẫn cứ ngàn năm như một, trước sau thờ ơ lạnh nhạt.

Chốc lát sau hắn mới nói: “Vừa nãy hộc máu là chuyện tốt, khai thông được kinh mạch.”

“Phúc họa tương y[3].” Trần Tẩy gật đầu, lòng lại thầm nghĩ nếu bị hỏi nữa chỉ sợ sẽ lòi, y bèn lảng sang chuyện khác: “Tiên tôn, vãn bối thấy đỡ hơn nhiều rồi, ngài đừng vì vãn bối mà hao tổn linh lực nữa, đại hội bái sư đã kết thúc chưa ạ? Đệ tử còn chưa kịp bái sư, bây giờ qua chắc vẫn còn kịp chứ?”

[3]“Phúc họa tương y” là câu nói nổi danh nhất của Lão Tử, vừa súc tích ngắn gọn lại lột tả hết bản chất mối quan hệ của phúc và họa.

Ẩn chứa sau lưng bất kể sự phồn thịnh nào cũng đều là nguy cơ, mà bản thân nguy cơ cũng lại chứa đựng hy vọng giải thoát khỏi khốn cảnh. Khi gặp họa, cần phải bình tĩnh đối đãi, thuận theo tự nhiên, khi hạnh phúc tới phải thản nhiên không hoan hỷ quá mức.

Trong cuộc sống hàng ngày, khi chúng ta lâm vào hoàn cảnh không được như ý, gặp phải thất bại và bất lợi, cần phải từ trong mối nguy ấy mà tìm được biện pháp giải quyết, không nên ở trong khó khăn mà đánh mất động lực. Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.org. Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.


“Ta là sư tôn của ngươi.”

“A?”

Trần Tẩy sững sờ, y vốn chỉ định nhận bừa một vị sư tôn nào đó không có tài mà thôi, vừa không lo sợ thân phận bị phát hiện, lại còn dễ đối phó.

Chẳng ngờ cuối cùng lại thành đồ đệ của Thanh Ngọc tiên tôn, ngày ngày ở cạnh một nhân vật tài giỏi như thế, y nhất định phải cẩn thận hơn rất nhiều mới không bị lộ tẩy…

Trần Tẩy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng phải đã bảo chuyện này là đôi bên tình nguyện mới được ư?”

Lâm Tịnh Nhiễm ngước mắt nhìn thẳng y: “Ngươi không muốn?”

“Không phải không phải không phải.”

Trần Tẩy liên mồm phủ nhân, ánh nhìn kia của Thanh Ngọc tiên tôn thực sự quá mức rét lạnh, như thể chỉ cần y nói một câu “Không muốn” mà thôi, giây tiếp theo sẽ lập tức bị đối phương làm cho chết cóng.

Vả lại ai mà không muốn bái vị Thanh Ngọc tiên tôn tiếng tăm lẫy lừng này làm sư tôn cơ chứ, nếu như y bảo không muốn, ngược lại còn khiến người khác sinh nghi.

Song Trần Tẩy vẫn không hiểu, lần đầu gặp nhau y đã phun một đống máu lên bạch y của đối phương, nếu mà là người khác thì tuyệt đối không thể nào để lại ấn tượng tốt, ai dè khẩu vị của Thanh Ngọc tiên tôn lại rất độc đáo, còn bằng lòng nhận y làm đồ đệ.

Nên Trần Tẩy mở miệng hỏi: “Nhưng… sao tiên tôn lại bằng lòng nhận vãn bối làm đồ đệ?”

Lâm Tịnh Nhiễm đáp: “Có duyên.”

Mối duyên phận này nói ra cũng rất mờ ảo, song thấy đối phương không định bàn luận thêm, Trần Tẩy cũng không tiện hỏi kĩ quá, có điều y vẫn hơi cáu giận vì người nọ không chịu nói, đâm ra bèn giở giọng âm dương quái khí: “Không ngờ Thanh Ngọc tiên tôn cũng sẽ tin vào cái gọi là duyên phận này.”

“Là sư tôn.” Lâm Tịnh Nhiễm sửa lại.

“Sư tôn.” Kết quả đã định xong, Trần Tẩy ngoan ngoan sửa miệng rồi lại hỏi, “Tiếp theo đệ tử phải làm gì?”

“Theo thường lệ, chiều nay sẽ là Hội nhập môn, nhưng ngươi còn đang bị thương, không đi cũng không sao.”

“Con đi.”

Ngoại trừ việc tìm thần khí ra, thì Trần Tẩy đến Linh Phong Môn còn để vui chơi, thuận tiện thăm thú những trò hay, những đặc sắc của giới Tu Tiên.

Y đã nằm trên giường hết bảy năm, vất vả lắm mới có cơ hội rời khỏi Ma Vực, nếu còn vì chuyện hộc máu này mà tiếp tục nghỉ ngơi nữa, thì chẳng phải chỉ đang đổi chỗ nằm thôi à? Thế thì tới Linh Phong Môn còn ý nghĩa gì?

Sau khi nghỉ ngơi và dùng bữa tại Vấn Y Đường, Lâm Tịnh Nhiễm đưa Trần Tẩy tới tham gia Hội nhập môn.

Những cuộc tụ hội như thế này thường sẽ do các trưởng lão chủ trì, nội dung cũng chỉ giảng giải cho các đệ tử mới vào hiểu biết thêm về môn phái, đồng thời khuyên răn chỉ bảo thêm một chút.

Dĩ nhiên Thanh Ngọc tiên tôn không cần phải có mặt, sau khi đưa Trần Tẩy đến trước cửa, hắn bèn để y tự vào một mình.

Giữa đại sảnh rộng lớn, vị trưởng lão chủ trì vẫn chưa tới, các đệ tử đang tốp năm tốp ba mà tụ thành từng nhóm, buôn chuyện trời đất, bầu không khí vô cùng ồn ào huyên náo.

Trần Tẩy chưa có ý muốn làm quen bạn mới, y tìm một góc nào đó kín kín rồi ngồi xuống, vừa mới đặt mông chưa được bao lâu đã nghe được âm thanh thảo luận vô cùng chói tai —

“Đấy đấy, y chính là cái đứa hộc máu hồi sáng thì phải, mặt mũi đúng là không tồi, nhưng cái dáng vẻ nửa người nửa quỷ này e là chẳng sống được bao lâu đâu, thật sự chẳng hiểu Thanh Ngọc tiên tôn nghĩ cái gì nữa!”

Trong lòng Trần Tẩy tự nhủ: Ta cũng muốn biết…

“Trông y như thế thì dĩ nhiên không thể không làm gì được rồi, thoạt nhìn thì tưởng yếu đuối mỏng manh, thật ra thì bụng dạ đen tối, cố tình ngất xỉu trong lòng Thanh Ngọc tiên tôn thì thôi, lại còn hộc máu, đúng là kịch hay! Ta đứng bên cạnh thấy rất rõ, lúc chưa ngất xỉu y còn cố tình bước vài bước về phía Thanh Ngọc tiên tôn cơ, đúng là buồn nôn muốn chết!”

Những lời này thật sự quá ác, Trần Tẩy nhìn qua hướng phát ra âm thanh, nơi đó có khoảng bốn năm đệ tử đang tụ lại nói chuyện phiếm, mà mấy câu vừa rồi đến từ một thiếu niên tuấn tú tầm mười ba mười bốn tuổi.

Thiếu niên kia cũng đang nhìn về hướng Trần Tẩy, tầm mắt cả hai chạm nhau, song đối phương lại hoàn toàn không có vẻ hổ thẹn khi bị phát hiện nói xấu sau lưng, trái lại còn khiêu khích mà nhướng mày với y.

Cái loại khiêu khích này là thứ mà bao nhiêu năm qua Trần Tẩy chưa từng nếm trải, bởi tất cả mọi người ở Ma Vực đều rất quý mến y.

Nếu là ngày trước, những kẻ vô lễ với y đã sớm bị người đá ra ngoài từ lâu, song hiện giờ y đang ở Linh Phong Môn, vẫn không nên gây chuyện thì tốt hơn.

Trần Tẩy nhìn đi nơi khác, không để ý nữa.

“Ầy, vất vả lắm Thanh Ngọc tiên tôn mới có dịp nhận đồ đệ mà chúng ta lại để lỡ, không biết đệ đệ ta có cơ hội hay không.”

Giọng nói của thiếu niên nọ lại vang lên: “Có chứ sao không, nhưng ngươi vẫn nên về dặn dò đệ đệ, rằng muốn thành công bái sư thì phải học được một cách.”

“Cách gì?”

Thiên niên nâng cao âm lượng: “Phải biết ngất xỉu, hơn nữa góc độ còn phải chuẩn mà ngã đúng vào trong lòng Thanh Ngọc tiên tôn mới được, phun ra máu thì lại càng tốt, như thế sẽ gợi lên lòng trắc ẩn của ngài ấy. Chẳng qua cách này vẫn nên hạn chế hết mức có thể, chung quy vẫn quá bỉ ổi!”

Lời này càng lúc càng quá đà, hơn nữa đối phương còn cố ý cao giọng để y nghe thấy, rốt cục thì Trần Tẩy cũng không nhịn được nữa, y đứng dậy đi sang phía bên kia.

Mấy người kia thấy Trần Tẩy đi tới thì đều tự giác ngậm miệng, chỉ có thiếu niên nọ là vẫn tỏ vẻ khiêu khích mà nhìn y.

Trần Tẩy cười lạnh: “Bỉ ổi? Từ này chỉ nên dùng cho những kẻ tiểu nhân đi chửi bới sau lưng người khác mới phải.”

Thiếu niên đùng một phát mà đứng dậy, chất vấn y: “Ngươi nói ai đấy?!”

“Ai giật mình thì là nói kẻ đó.” Trần Tẩy vẫn thong dong nhàn nhã nhìn đối phương, “Có vài kẻ đúng là đáng thương thật, bản thân kém cỏi hơn người khác bèn muốn tìm cách bôi nhọ thanh danh người ta, dùng chút thủ đoạn này để thỏa mãn tâm địa xấu xa của —”

Lời còn chưa dứt, thiếu niên kia đã đột ngột nhào tới muốn tóm lấy vạt áo y, Trần Tẩy lùi về sau vài bước, thẳng thừng giơ chân đá văng đối phương đi.

“Ngươi nói ai tâm địa xấu xa?! Con mẹ nó đừng có mà ra vẻ tiểu nhân đắc chí!”

Thiếu niên được đám bạn đi cùng đỡ dậy, mở miệng ra là giận dữ chất vấn, thậm chí bản thân còn chưa đứng vững lại, đã vung nắm đấm về phía Trần Tẩy.

Trần Tẩy vừa định tránh đi, thì đột nhiên có một người đứng chắn trước mặt y, tóm được tay thiếu niên kia.

Người mới tới cười toe toét: “Đều là đồng môn cả, đừng để ảnh hưởng cảm tình.”

Râu quai nón mắt híp nhỏ, đúng là Tư Đồ Diệu.

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, rụt tay về.

“Chỗ này sao lại tụ tập lại đây? Xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói của nam tử trung niên vang lên.

Nhóm đệ tử liên thanh chào hỏi: “Phương trưởng lão hảo.”

Phương trưởng lão tiến lại gần, liếc nhìn Trần Tẩy một cái rồi quay sang hỏi thiếu niên nọ: “Dương Lễ, làm sao vậy?”

Dương Lễ cúi đầu: “Dạ không, không có việc gì ạ…”

Nguyên nhân mọi chuyện là do hắn mà ra, dĩ nhiên hắn không dám nói.

Phương trưởng lão cũng không gặng hỏi tiếp, ông ta nhìn quanh bốn phía, lớn giọng nói: “Các vị tiểu hữu ngồi xuống hết đi, Hội nhập môn năm nay do ta đây chủ trì.”

Tư Đồ Diệu ngồi xuống bên cạnh Trần Tẩy: “Sao thế? Sao còn đánh nhau là thế nào?”

“Chuyện bái sư.” Trần Tẩy khựng lại, “Vừa rồi, cảm ơn ngươi.”

“Với ta còn khách sáo gì chứ.” Tư Đồ Diệu vỗ vỗ vai y, rồi lại nhìn thoáng qua thiếu niên kia, “Đệ biết người vừa mới đánh nhau với đệ là ai không?”

Trần Tẩy lắc đầu.

Tư Đồ Diệu cũng không làm trò bí ẩn, hắn nói thẳng: “Hắn họ Phương, tên Phương Dương Lễ, cháu trai của Phương trưởng lão.”

Trần Tẩy sực hiểu, khó trách vừa nãy Phương trưởng lão chỉ hỏi han Phương Dương Lễ.

Tư Đồ Diệu lại nói: “Vốn là Phương trưởng lão định cho Phương Dương Lễ nhận Thanh Ngọc tiên tôn làm sư tôn, lại không ngờ trong đại hội bái sư hồi sáng, Thanh Ngọc tiên tôn cứ thế mà ôm đệ chạy mất, trong lòng hắn cũng khó mà thoải mái được.”

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy quai quái, Trần Tẩy khó hiểu: “Cái gì mà ôm ta chạy…”

“Đúng là ôm đệ chạy thật mà! Còn ôm ngang nữa đấy!” Tư Đồ Diệu cực kỳ hăng say, “Khi đó ai nấy đều choáng váng sững sờ! Phải đến một khắc sau đại hội mới tiếp tục.”

Lại còn là ôm ngang, Trần Tẩy không khỏi tưởng tượng ra khung cảnh ấy, trong lòng cũng khó tránh tò mò, song y lại vội vàng lắc đầu, ném văng ý nghĩ khó hiểu kia ra khỏi tâm trí, cũng chuyển chủ đề: “Sao ngươi lại biết hắn là cháu trai của Phương trưởng lão?”

“Hồi trưa ta dùng bữa ở Tục Vật Đường thì nghe thấy bọn họ nói chuyện.” Tư Đồ Diệu hỏi, “Mà lúc đệ hộc máu quả thật khiến ta sợ muốn chết, cứ tưởng chiều nay đệ sẽ không tới chứ, sao rồi, cơ thể khỏe lại chưa?”

“Không biết hai vị tiểu hữu đằng kia có cao kiến gì, sao không chia sẻ cho mọi người cùng hay?” Phương trưởng lão lạnh lùng hỏi.

Cả hai ngẩng đầu lên, phát hiện ai nấy đều đang nhìn về phía bọn họ, ra là Hội nhập môn đã bắt đầu.

Tuy rằng giọng nói của hai người cực kỳ nhỏ, song vẫn bị Phương trưởng lão để ý.

Tư Đồ Diệu gượng cười mà hòa giải: “Không có gì đâu ạ.”

Phương trưởng lão nhìn chằm chằm vào Trần Tẩy: “Người nào đó đừng nghĩ rằng bản thân có tư chất cao là có thể khinh thường người khác, tu tiên cũng không phải chỉ dựa vào tư chất, còn đòi hỏi sự nỗ lực khắc khổ. Còn loại người chỉ biết dùng mánh lới, chơi một ít thủ đoạn thì cũng khó mà đi đường ngay lẽ phải được.”

Nói lời ẩn ý, âm thầm mỉa mai, Trần Tẩy nghe rất rõ.

Những người ngồi phía dưới cũng đều hiểu, âm thanh nhỏ giọng bàn luận bắt đầu càng ngày càng lớn.