Sư Tôn, Người OOC Rồi

Chương 3: Có dị nghị gì không?



Edit: Meg


Trần Tẩy chỉ cảm thấy buồn cười, đường đường là một vị trưởng lão của cả một môn phái, vậy mà lại ngang nhiên xúc phạm đệ tử, xem ra không phải ai trong Linh Phong Môn cũng là người lương thiện.

Hẳn là Phương trưởng lão vẫn đang canh cánh trong lòng với việc bái sư không thành kia, lại thêm thấy y không tuân pháp kỷ nên mới công khai chế nhạo, song nếu ông ta đã nói thẳng thừng như thế trong Hội nhập môn, y mà không phản ứng lại thì chẳng khác nào đang thừa nhận.

Trần Tẩy đáp trả rất dứt khoát: “Phương trưởng lão, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, đừng chơi chiêu âm dương quái khí, đại hội bái sư từ trước tới nay vẫn luôn là đôi bên tình nguyện, hay là Phương trưởng lão không tin vào mắt nhìn người của Thanh Ngọc tiên tôn?”

Thấy tên tiểu bối này không những không nghe dạy dỗ mà còn dám ra vẻ hùng hổ dọa người, Phương trưởng lão đứng trên bục lập tức giận dữ quở trách: “Cái thói không coi bề trên ra gì này của ngươi là do ai dạy?! Đến cả Thanh Ngọc tiên tôn còn không dám dùng giọng điệu như thế để mà nói chuyện với ta đâu, ngươi đúng là nên được dạy bảo đàng hoàng lại!”

Trần Tẩy muốn phản bác, song đột nhiên y lại không tài nào mở miệng nổi.

Tư Đồ Diệu ngồi bên cạnh vỗ y một chút, vừa chỉ chỉ vào miệng vừa làm mặt quỷ với y.

Trần Tẩy hiểu, ra là Phương trưởng lão đang hạ lệnh cấm ngôn với hai người họ!

Nói không lại thì cấm người khác mở miệng, hai thúc cháu nhà này đúng là chung một đức hạnh!

“Ta ở Linh Phong Môn đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy được loại đệ tử như thế này.” Phương trưởng lão càng nói càng tức, ông duỗi tay chỉ vào Trần Tẩy, “Ngang bướng tự đại, ngạo mạn vô lễ! Nhất đẳng Thiên linh căn thì sao, con đường tu tiên rất dài, muốn đi được lâu thì phải có mạng mà chịu trách nhiệm với những gì mình làm, là do Thanh Ngọc tiên tôn thiện tâm nên mới nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi còn dám ngông cuồng?”

Trần Tẩy thầm cười lạnh trong lòng, “phải có mạng mà chịu trách nhiệm với những gì mình làm” nghe thì hay đấy, nhưng thực chất lại là đang ám chỉ y sống không được bao lâu đây mà.

Đáng tiếc y không nói được gì, không thể đáp lại ông ta mấy câu, song hai thúc cháu ông ta hết kẻ trước người sau khiến y không thoải mái, Trần Tẩy không thể nào nhịn được nữa, y lạnh lùng nhìn Phương trưởng lão, đứng dậy khỏi chỗ.

Tư Đồ Diệu vội vàng giữ người lại, lắc đầu với y.

Phương trưởng lão vừa thấy đã bảo: “Làm sao? Còn muốn rời khỏi đây à?”

Thấy đối phương vẫn tiếp tục khiêu khích y, Trần Tẩy nào đã phải chịu cảm giác tức giận như này bao giờ? Y tránh khỏi tay Tư Đồ Diệu, bước thẳng lên trên bục.

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Phương trưởng lão.”

Bước chân của Trần Tẩy khựng lại, bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng đông cứng trong nháy mắt.

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, không biết Thanh Ngọc tiên tôn đã đứng ở cửa từ lúc nào, dáng vóc cao gầy, nhàn nhã điềm tĩnh, chỉ có biểu cảm trên gương mặt là nghiêm túc hơn thường ngày đôi chút.

Lửa giận của Phương trưởng lão lập tức tắt ngóm, ông ta nhìn về phía Thanh Ngọc tiên tôn: “Tịnh, Tịnh Nhiễm à, có chuyện gì sao?”

Lâm Tịnh Nhiễm thong thả bước qua cửa, hắn thấy Trần Tẩy đang đứng thì trầm giọng bảo: “Ngồi lại chỗ đi.”

Trần Tẩy sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng lại, ngoan ngoãn làm theo.

Lâm Tịnh Nhiễm chậm rãi tiến đến trước mặt Phương trưởng lão, vóc người hắn cao lớn, luôn vô hình trung tạo nên cảm giác áp lực, hơn nữa biểu tình hắn bấy giờ còn rất nghiêm túc, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng tận xương.

Tuy rằng thường ngày Thanh Ngọc tiên tôn vẫn luôn lạnh lùng xa cách, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên, khí thế này của hắn dọa Phương trưởng lão sợ tới độ nhất thời chẳng biết nên nói gì.

“Phương trưởng lão, có thể để ta nói vài lời được không?” Lâm Tịnh Nhiễm hỏi.

Trên trán Phương trưởng lão đã rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, ông gật đầu liên tục: “Đương nhiên đương nhiên…”

Ông ta nói xong thì đứng lùi sang một bên, để lại vị trí trung tâm cho Lâm Tịnh Nhiễm.

Lâm Tịnh Nhiễm gật đầu, hắn quét mắt một vòng rồi lạnh giọng lên tiếng: “Việc ta nhận đồ đệ, chư vị ở đây có dị nghị gì không?”

Nhóm đồ đệ đều bị khí thế của Thanh Ngọc tiên tôn dọa sợ, không một ai dám lên tiếng.

Lâm Tịnh Nhiễm lại hỏi: “Phương trưởng lão, ngài có dị nghị gì không?”

Đôi bên giằng co trong chốc lát, cuối cùng Phương trưởng lão mới cụp mắt: “Dĩ nhiên là không…”

Đối với việc nhận đồ đệ này, Phương Dương Lễ có cả vạn ý kiến, song tình hình trước mắt lại khiến hắn không dám trực tiếp mở miệng, bèn hít một hơi thật sâu rồi giơ cao tay lên.

Lâm Tịnh Nhiễm liếc nhìn hắn một cái: “Có dị nghị thì sao, không vi phạm môn quy thì chính là hợp tình hợp lý.”

Lời này rõ ràng có ý “Không phục thì tự giữ trong lòng”, Trần Tẩy nghe xong chỉ hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Biểu cảm của Phương Dương Lễ đờ đẫn một chốc, cuối cùng cũng hạ tay xuống.

Mọi người đều nín thở theo bản năng, không dám lỗ mãng.

“Phương trưởng lão, dễ nổi giận cũng là một điểm bất lợi đối với tu luyện chính đạo.” Lâm Tịnh Nhiễm nghiêm nghị nói lời ngay, “Hơn nữa, sống chết của mỗi người đều đã có số mệnh, mong ngài đừng nên nói bừa.”

Chỉ bằng hai câu đã có thể “trả lễ” tất cả những lời châm chọc của Phương trưởng lão, Tư Đồ Diệu nghe mà sung sướng cả người, chỉ tiếc là lệnh cấm ngôn vẫn còn, hắn không mở miệng được, chỉ có thể hưng phấn mà lắc tay Trần Tẩy.

Song bấy giờ Trần Tẩy chỉ mải miết mà nhìn sư tôn đang đứng trên bục, y mặc kệ Tư Đồ Diệu quậy phá, thậm chí quên cả chớp mắt mất một lúc.

Phương trưởng lão đứng bên cạnh đã tái mặt, cuối cùng cũng chỉ có thể mím môi hùa theo: “Thanh Ngọc tiên tôn nói rất đúng…”

Lời này của ông xem như đã nhận sai, có nói thêm cũng không được gì, Lâm Tịnh Nhiễm nhìn về hướng Trần Tẩy: “Đi.”

Trần Tẩy lập tức đứng dậy đuổi theo hắn.

Động tác của y còn hơi lóng ngóng, song lại khiến người ta có cảm giác rất nhanh nhẹn lưu loát, Tư Đồ Diệu nhìn theo bóng y, cảm thán trong lòng: Kiểu này chắc là hồn cũng bị câu mất rồi ấy chứ?

Sương mờ trên núi đã sớm tan từ lâu, chỉ để lại một bầu không khí cực kỳ thoải mái dễ chịu, từng tia nắng chiếu qua tán cây đại thụ cao lớn chọc trời, rọi xuống từng vệt loang lổ trên mặt đất.

Thầy trò cả hai người sau bước theo người trước mà đi, thoạt nhìn rất giống một buổi đi dạo bình thường khi chiều xuống mà thôi.

Sau khi bước qua cánh cửa kia, lệnh cấm ngôn của Trần Tẩy cũng mất tác dụng, song y vẫn do dự mãi không mở lời được, cuối cùng mới nói câu cảm ơn: “Đa tạ sư tôn đã giúp con giải vây.”

Lâm Tịnh Nhiễm khựng lại: “Việc này không phải ngươi sai, đừng để trong lòng.”

Trần Tẩy gật đầu.

Khí thế mà Thanh Ngọc tiên tôn lộ ra khi nãy đã khiến y được chiêm ngưỡng phong thái của một trong số những người đứng đầu giới Tu Tiên, Trần Tẩy thầm nhủ trong lòng, xem ra về sau y cần phải cẩn thận hơn một chút.

Mới ngày đầu tiên tới Linh Phong Môn thôi mà đã gây ra trò cười này, hẳn là danh tiếng y đã lan xa rồi…

Vốn còn muốn khiêm tốn, mà giờ là hoàn toàn không khiêm tốn nổi nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Tẩy thật sự không ngờ sư tôn sẽ vì chuyện này mà ra mặt giúp y, trong lòng y quả thực rất vui…

Ngay cả quãng thời gian y còn ở Ma Vực cũng chưa bao giờ cảm thấy vui như thế.

Nghĩ tới đây, khóe môi Trần Tẩy cong lên.

Quãng đường tiếp theo cả hai đều không nói gì nữa.

Trần Tẩy đi theo sư tôn vào một cái viện nhỏ ở sâu trong rừng cây, đường đi dưới chân được lát đá xanh.

Cửa viện là dạng hình vòm, bên trên có treo một tấm biển, trên biển lại có ba chữ mạ vàng rất to, đều được viết bằng thể chữ Lệ — Vô Tầm Xử.

Mới bước vào trong, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là một hồ nước.

Trần Tẩy kinh hãi, bởi hồ nước này giống y đúc hồ nước trong giấc mơ của y!

Vô luận là cầu vòm đá hay là bố cục xung quanh đều không sai một li nào!

Chỉ có điều mặt nước rất sạch sẽ, không có hoa sen hội tụ.

Trần Tẩy nhìn về phía hồ nước, chẳng nhẽ thứ này có liên quan đến lần y bị thương năm đó sao? Song y có nghĩ đau đầu cũng không ra, nhác thấy sư tôn đã cách y một khoảng, Trần Tẩy chỉ có thể bước theo hắn trước.

Sau khi xuyên qua hành lang gấp khúc, hiện ra trước mặt là một khu tứ hợp viện nhỏ.

Lâm Tịnh Nhiễm chỉ thẳng về phía trước: “Phòng này là của ta, còn lại ngươi muốn chọn đâu cũng được.”

Trần Tẩy chọn một phòng gần nhất: “Phòng này được không ạ?”

Lâm Tịnh Nhiễm gật đầu, lấy một quyển sách hơi mỏng từ trong tay áo rộng ra đưa cho y.

Trần Tẩy nhận lấy, trên bìa ngoài của cuốn sách có ghi — Những điều cần lưu ý cho đệ tử mới nhập môn.

Y cúi đầu tùy tiện lật lật vài tờ, vừa ngẩng đầu lên muốn thỉnh giáo một vấn đề, đã thấy đối phương bước vào phòng.

Đưa y một quyển sách rồi cứ thế mặc kệ đấy à?

Không hổ là Thanh Ngọc tiên tôn nổi danh lạnh lùng.

Trần Tẩy cười rồi lắc đầu, cũng mong sư tôn của y có thể mãi mãi duy trì thái độ chẳng quan tâm này, để y có thể “mượn” được thần khí như mong muốn.

Trần Tẩy cầm quyển sách nhỏ rồi bước vào gian phòng y vừa chọn, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, vừa sạch sẽ vừa mộc mạc.

Song lòng y còn đang nhớ mong cái hồ nước y hệt trong mơ kia, căn bản không có tâm trạng để xem xét sổ tay gì cả.

Y vứt quyển sách lên trên bàn, đứng ở cửa thăm dò động tĩnh cách vách một lúc, mới bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.

Khi đã đứng trên chiếc cầu vòm đá rồi, bấy giờ Trần Tẩy bèn cẩn thận quan sát một phen, thật sự không khác giấc mơ của y chút nào, chỉ có hồ nước này là trong đến mức thấy được đáy, còn bóng dáng của hoa sen thì lại chẳng thấy đâu.

Nhưng vì sao khung cảnh này lại liên tục xuất hiện trong giấc mơ của y?

Trước giờ y chưa từng tới Linh Phong Môn lần nào, ngay cả việc ra khỏi Ma Vực cũng mới có một lần duy nhất, cũng chính là lần y bị thương, song hậu quả không chỉ là mất hết pháp lực, mà ngay cả ký ức của y về ngày hôm đó cũng trắng xóa.

Song lần gặp nạn ngoài ý muốn khi đó của y là ngay khi y bước khỏi ranh giới của Ma Vực, hoàn toàn không liên quan gì tới Linh Phong Môn.

Nhìn xuống ảnh ngược của chính mình dưới mặt hồ, Trần Tẩy thở dài một tiếng, bệnh tật quấn thân suốt bao nhiêu năm, y đã sớm không còn hi vọng vào việc có thể chữa khỏi.

Tám năm nằm trên giường, y nhìn cha mình và đệ tử Ma giới bôn ba khắp nơi để tìm thầy hỏi thuốc, thậm chí có lúc y đã nghĩ, chi bằng y chết đi, vậy mọi chuyện sẽ có thể kết thúc.

Nhưng y còn chưa được nhìn ngắm thế giới bên ngoài Ma Vực, ít nhất thì trước khi chết, y muốn được chiêm ngưỡng một lần, đây cũng chính là lý do khiến y kiên quyết một mình đi tìm thần khí.

Như vậy sẽ không làm phiền đến người khác nữa, dù cho có thể cuối cùng y vẫn không thu hoạch được gì, thì y vẫn có thể tìm một chỗ nào yên tĩnh mà y thích, lặng lẽ rời đi.

Nhưng chung quy y còn chưa tới được nhân gian và Yêu Cảnh, y vẫn chưa thể chết được, thần khí dĩ nhiên vẫn muốn tìm, dù gì nó cũng là phao cứu sinh của y mà.

Nên là thuốc cũng vẫn phải uống, nhớ lại phần thuốc buổi chiều nay y vẫn chưa dùng, Trần Tẩy bèn lấy bình ra đổ hai viên lên lòng bàn tay.

Viên thuốc màu nâu tròn vo, lóe lên tia sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thứ thuốc này đã hao tổn hết linh lực một trăm năm của Ma Tôn, nếu cho người bình thường dùng thì sẽ kéo dài được tuổi thọ, pháp lực cũng tăng, đây cũng là thứ đã giúp Trần Tẩy giữ lại được một hơi tàn suốt mấy năm qua.

“Sao lại đứng ngẩn ra ở đây?”

Giọng nói bất ngờ vang lên này khiến Trần Tẩy giật mình, tay cũng theo đó mà rung nhẹ, hai viên thuốc màu nâu kia lập tức rơi tõm xuống hồ nước, làm tan vỡ ảnh ngược của y, cũng khiến cho mặt hồ yên tĩnh nổi lên từng gợn sóng liên tiếp.

“A…” Trần Tẩy chán nản nhìn mặt nước, lãng phí quá…

Song chuyện cũng đã rồi, y cũng không có cách nào, bèn quay người lại gọi: “Sư tôn.”

Lâm Tịnh Nhiễm nhìn về chiếc bình sứ trong tay đồ đệ: “Cái gì đây?”

Trần Tẩy giật thót một cái.

Hỏng rồi!

Thuốc này là dùng linh lực của Ma Tôn để luyện, không biết Thanh Ngọc tiên tôn có phát hiện hay không.

Y siết chặt bình thuốc, gượng cười: “Chỉ là thuốc bổ bình thường thôi ạ…”

Lâm Tịnh Nhiễm vươn tay.

Đây rõ ràng là ý nhất định phải xem cho bằng được, nếu y mà không dưa thì kiểu gì cũng khiến đối phương nghi ngờ, lòng bàn tay Trần Tẩy nhanh chóng toát mồ hôi, y nhìn chằm chằm sư tôn mất một lúc, cuối cùng vẫn thua cuộc mà đưa bình thuốc cho hắn.

Lâm Tịnh Nhiễm nhận lấy, ngửi nhẹ gần miệng bình một chút, mày kiếm chau lại.

Trần Tẩy nhác thấy biểu tình của người nọ, chỉ giây lát y đã phát hoảng, lập tức cái khó ló cái khôn nghĩ ra đủ loại lý do, phòng hờ khi đối phương tra hỏi.

Lâm Tịnh Nhiễm: “Có một loại nguyên liệu đến từ Ma Vực.”

Giọng điệu chắc nịch này khiến Trần Tẩy càng thêm luống cuống, y vội vàng giải thích: “Đúng vậy! Thuốc này là do cha đệ tử đi khắp Tứ giới mới tìm được, đâm ra mới có một nguyên liệu của Ma Vực, đệ tử vẫn luôn dựa vào thứ này để kéo dài hơi tàn tới tận bây giờ.”

Song hàng mày của Lâm Tịnh Nhiễm lại mỗi lúc một chau nhiều hơn: “Bất thường.”