Sự Trưởng Thành Của Quái Vật

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh



Mén, con bạn chí cốt của tôi, đang ngồi nhịp nhịp chân nghe bài hát yêu thích, và hát theo "Tấm thiệp hồng trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng!".

"Coi nào, coi nào, mở mail coi có gì nào!" Mén lẩm bẩm.

Một đoạn thư thông báo xuất hiện "Chào Phan, chúng tôi trân trọng thông báo là bạn đã lọt vào danh sách phỏng vấn của chương trình học bổng, chương trình đào tạo thạch sĩ. Nhóm chúng tôi sẽ bay đến Việt Nam để phỏng vấn và trao đổi trực tiếp với bạn. Vài ngày nữa, sẽ có người liên hệ trực tiếp với bạn. Rất mong sớm gặp bạn. Trân trọng!".

Mén tên thật Phan Lê Thụy, ở nhà ai cũng gọi mẻ là Mén cho nó thơm hương mạ non. Mà mẻ cũng vừa tốt nghiệp đại học mới đây thôi hà, lĩnh vực nghiên cứu khoa học. Cũng đang đi làm tại một trung tâm nghiên cứu nhỏ, công việc khá đơn giản, cuộc sống cũng hết sức nhàn hạ. Sau một năm, nghe đâu là Mén có dự định học lên. Mén là kiểu người sống nội tâm mà, nên bạn bè điếm trên dầu ngón tay, chưa tới ngón chân. Còn nữa, mẻ cũng thuộc dạng ế nhờ năng lực, cho nên, dù có đi chân trời góc bể, bay lên tận mây xanh, vượt qua đại dương, đi năm châu bốn bể thì cũng chẳng ai nếu kéo. Đùa thôi, chứ mẻ đam mê khoa học thiệt. Nhưng mà, cho dù bốn bể là nhà, nhưng ngôi nhà thật sự vẫn là nhà cha mẹ mình, đi để trở về mà.

Quay lại chủ đề, quay lại cái mail. Sự tình ở đâu ra cái mail này, các bạn có biết không? Để kể sương sương cho mà nghe.

Cách đây tầm một tháng, Mén tình cờ đọc được thông tin học bổng của một trường đại học ở nước ngoài. Mén chỉ nộp hồ sơ đại cầu may, không nghĩ ngợi và cũng không mong đợi quá nhiều.

Một tuần sau, Mén nhận cuộc gọi đến, thông báo lịch phỏng vấn, địa điểm, thời gian. Lúc đó Mén còn tưởng người đó nói đùa cơ. Bình tâm và suy nghĩ kỹ lại thì mẻ mới bảo "Dạ dạ.. Đúng rồi ạ.. Là em đây.. Dạ dạ.. Em sẽ đến đúng giờ.. Dạ dạ.. Em cảm ơn ạ..".

Ố là la, thật tình cờ! Như này thì đúng là "Cuộc gọi đến vội vàng, thời gian địa điểm rõ ràng..".

Khả năng nói tiếng Anh của Mén cực kỳ dỡ tệ. Vâng, là tệ trên cả tệ đấy! Cơ mà, chắc do ăn ở chăng? Nên dù với vốn tiếng Anh bập bẹ, Mén đã vượt qua hai vòng sát hạch một cách ngoạn mục. Các bạn nghĩ xem làm thế nào mà Mén có thể vượt qua hay vậy? Dẹp ngay cái ý nghĩ đút lót nha nha nha các bạn ạ. Xuất phát điểm của mén thật sự có thể coi là con đỗ nghèo, tuy chưa ra đường cầm nón lá, bán vé số.. nhưng nói chung là nghèo.

Quay lại chủ đề Mén đã vượt qua hai vòng sát hạch một cách ngoạn mục.

Đến ngày phỏng vấn, Mén vẫn với bộ đồ nhà quê, quần tây và áo thun cổ tròn màu hường cùng với cái áo khoác tay dài màu trắng, tóc thắt bím rồi cuộn lại một cục sau ót giả bộ chỉnh chu. Đeo khẩu trang vải che bụi, chân mang vớ da chống nắng và xỏ đôi dài sandal và đội cái nón bảo hiểm vào lướt trên con xe wave secondhand đi tới điểm hẹn. Tôi biết mọi người đang gào thét trong lòng "Nghèo mà có xe máy là may lắm rồi. Đừng có than nữa!".

Mén chạy bon bon trên con đường đầy nắng nóng, gió, và cả bụi nữa. Theo sau là dàn nô tì khói xả ra từ ống bô xe đã cũ kỹ và đầy mùi hăng hăng. Mẻ chuẩn bị quẹo vào con hẻm nhỏ, chợt lướt mắt nhìn về một góc ngay ngã ba. Ở đó loáng thoáng có bóng dáng của ba người đàn ông quần tây, áo sơ mi, tay cầm vét, một vai mang cặp sách đang đứng đợi taxi. Mén lướt qua một cách ngầu lòi, cặp mắt cười, lướt nhẹ qua từng người, kiểu vừa tò mò, vừa dò xét, tự hỏi "mấy người đàn ông này đang làm gì ở đây?".

Lướt vào con hẻm để đến điểm hẹn. Đường có chút lầy lội, vài ổ gà đọng nước mưa từ đêm qua. Loáng thoáng đã thấy công ty ở trước mặt. "Hên quá, lần này không bị lạc đường" Mén thầm nghĩ trong bụng và tự khen mình. Một chiếc taxi cũng vụt qua, đổ ngay trước mặt Mén. Mén chớp chớp mắt nhìn "Ủa, không phải đây là ba người đàn ông mình thấy lúc nảy hay sao? Lẽ nào.. Xong rồi!" Trong lòng Mén đang rối bời, ngỗn ngang với nhiều dấu chấm hỏi và chấm than nữa. Có một đôi mắt đang lặn lẽ dò xét từng hành động của Mén.

Nhanh chóng tìm chỗ đỗ chiếc xe cà tàn, mẻ lau nhẹ những giọt mồ hôi đang chảy hay bên tóc mai, bước vào phòng phỏng vấn. "Sao cảm giác như đang đi thi thế này?" Mắt Mén lướt một lượt quanh phòng, và ngước lên bục micro. Ba người đàn ông ấy đang ở đó. Máy chiếu cũng đã bật chiếu rọi ánh sánh xanh trắng sáng lên màn hình. Lần lượt từng người giới thiệu sơ lược về mình và những dự án của từng người.

Chăm chú.. chăm chú..

Mọi người ai nấy đều rất hào hứng theo dõi.

"Xung quanh chắc cũng lắm nhân tài đây" Mén nhiều chuyện quan sát.

Có một ánh mắt vẫn lặng lẽ ngừng lại ở góc ngồi của Mén.

Vòng sát hạch bắt đầu. Đó là một bài kiểm tra kiến thức chuyên sâu của ba lĩnh vực, gộp lại trong một bài khảo sát. Vâng, tất nhiên là bằng tiếng Anh nhé các bạn.

Với vốn tiếng Anh bập bẹ, đủ để Mén hiểu được đề và không biết bằng một cách thần kỳ nào, Mén đã hoàn thành bài sát hạch một cách trơn tru và hoàn chỉnh, còn có thêm cả thiết kế mô hình để mô tả cho nó sinh động nữa. Thật là vi diệu!

"Đã hết giờ! Các bạn nhanh chóng nộp bài hoàn thành sát hạch của mình!"

Có một bóng dáng lướt nhẹ về phía Mén. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tờ sát hạch của Mén. Ánh mắt sắt bén lướt cái rẹt qua gương mặt Mén. Một luồn gió lạnh lướt nhẹ qua sóng lưng, nhưng mẻ vẫn thảo mai mỉm cười thân thiện.

"Tạm biệt các bạn! Chúng tôi sẽ liên lạc với các bạn ngay sau khi có kết quả!" Giọng người đại diện chương trình vang lên.

Tiếng sắp xếp bút viết, tài liệu, sổ sách bỏ vào cặp, tiếng kéo khóa rẹt.. rẹt.. từng người một rời khỏi căn phòng.

Tại bãi đỗ xe nhỏ, Mén đang đứng tám chuyện với các bạn vừa mới gặp. Mọi người hỏi thăm nhau như thể quen nhau từ kiếp nào. Tại đây, Mén có thêm những người bạn em Yến, chị Chang, bé Thảo, bạn Minh, em Hoàng, và anh Mạnh. Cuộc nói chuyện ngắn gọn. Mọi người chào nhau và hẹn gặp lại, như thế mình đã lọt qua vòng khảo sát không bằng.

Buổi tối, Mén đang ngồi vừa măm măm và xem phim, hưởng thụ cuộc sống của tuổi trẻ, khóc ròng ròng và cười hí hí rất dỡ hơi theo từng phân cảnh phim.

Điện thoại reo lên. Là số lạ gọi đến.

"Alo!"

"Chào bạn! Tôi gọi đến từ chương trình tuyển chọn. Xin thông báo là bài sát hạch của bạn đã được thông qua. Mời bạn ngày mai đến địa điểm, vào lúc.. để tham gia phỏng vấn vòng hai."

"Dạ, em biết rồi ạ. Em xin cảm ơn! Em sẽ đến đúng lịch hẹn ạ!"

Một cảm giác "À.. ủa? Vậy mà cũng được hả? Qua vòng rồi hả?" cứ thế xẹt qua trong bộ não chậm một phút của Mén.

Lại tiếp tục coi phim, lại cười hí hí và khóc tu tu.

"Khúc này đau lòng quá, hu hu.."

Tám giờ..

Chín giờ..

Mười giờ.. trôi qua qua từng tập phim.

Em mèo kêu meo meo. Đã gần mười giờ rưỡi. Em mèo vừa tròn ba tuổi đang vừa meo meo, vừa tiến về phía Mén.

Mén ôm em vào lòng vuốt ve "Bé cưng đi đâu giờ mới về? Cho miếng bánh cá nè". Em mèo khẽ meo meo, duỗi duỗi đầu trong vòng tay Mén.

Vuốt thêm vài cái, Mén đứng dậy duỗi người, bước ra sảnh sau rửa mặt đánh răng. Bước chân vào phòng vệ sinh, đặt cái mông lép xẹp yên vị trên bồn cầu, đôi mắt nghĩ mông lung trong lúc xả hết bao uẩn khúc trong lòng.

Xong xuôi mọi việc, mẻ vào nhà đứng trước cái tủ quần áo "Mai mặc cái bộ này đi".

Nói tủ quần áo chứ có năm bộ đồ thôi. Bộ hôm qua, bộ quần tây áo sơ mi dài tay màu kem, một cái áo sơ mi tay ngắn cổ họa tiết xinh xinh mặc cùng cái quần tây ống suông màu xanh dương đậm, và hai bộ đồ chợ mặc ở nhà.

"Thôi giăng mùng đi ngủ!"

Tới khúc này chắc mọi người sẽ thắc mắc "Ủa, giăng mùng làm gì?". Thành phố nhưng vẫn có muỗi mọi người ạ, để có giấc ngủ ngon thì giăng mùng thôi ngại chi.

Chui tọt vào giường, đắp cái chăn mỏng manh lên và nằm miên man.

Có một kiểu người dù trời có nóng đến đâu thì khi ngủ vẫn trùm chăn. Họ cô đơn chăng? Họ có cảm giác bất an và cần được bảo vệ chăng? Đối với kiểu người này, chăn như một chiếc màn bảo vệ che chắn và yêu thương, như vòng tay mẹ vậy.

Màn đêm buôn xuống, thành phố vắng dần, tiếng xe cũng đần thưa thớt. Mén duỗi người, rồi co người hình con tôm, ôm cái gối vào lòng và dần chìm vào giấc ngủ, bỏ mặt bé ngoan meo meo đang nằm cuộn tròn cạnh đấy.

Mở mắt ra, Mén nằm suy nghĩ. Suy nghĩ về nước Mỹ chăng? Không! Là suy nghĩ về một khoảng không gian trống rỗng, như cái tiền đồ của các bạn sinh viên vừa tốt nghiệp vậy!

Lăn qua lăn lại, Mén cũng bật dậy nấu nước pha mì tôm. Ngắt mấy cọng hành và lá húng quế bỏ vào tô mì tôm cho nó thêm phần hấp dẫn. Phòng có duy một cây lá quế chỉ cần qua vài lần mì tôm thì cây trơ lá. Mấy củ hành cũng được nhét vào bên cạnh, và lá vừa đủ một tô mì tôm. Thật đúng lúc!

Nước đã sôi, đổ nước vào tô mì có lác đác mấy lá rau vừa ngắt. "À, hôm qua còn cây xúc xích, phải ăn mới được. Thiệt là sang quá đi!" Mén chợt nhớ ra hôm qua có mua hai cây xúc xích.

Húp miếng nước mì, gắp mấy sợi mì bỏ vào miệng, gắp thêm cọng hành và lá rau húng quế bỏ vào miệng, rồi lại húp miếng nước mì, cắn miếng xúc xích.. xì xụp, lập đi lập lại.. cái miệng chép chép..

"Đã 9 giờ rưỡi rồi. Ồ không! Đi pha một ly cà phê Neste' xanh uống cái coi nào!"

Mén đổ phần nước sôi còn lại vào ly cà phê và ngồi nhâm nhi.

"À! Hết sẩy!"

Tính ra, Mén bắt đầu lao vào còn đường "nghiện ngập" lúc học đại học. Vâng, là các đại tỷ xinh đẹp trong phòng ký túc xá dụ dỗ nó. Và thế là nó "nghiện" vị cà phê hòa tan, ít béo, đắng đắng ngọt ngọt, hơi khét khét. Gọi là original đó.

Ăn xong tô mì, uống hết ly cà phê, một loại combo có thể đánh gục hết tất cả mọi thể loại, Mén lom khom đi rửa tô và ly, rồi đánh răng rửa mặt, ăn bận quần áo chỉnh tề. Hôm nay là combo giả bộ ngoan hiền, chiếc quần tây xanh đậm và cái áo sơ mi màu kem. Một phong cách rất sinh viên. "Thôi, bỏ áo vào quần cho nó bớt sinh viên vậy!" Mén lẩm bẩm.

Các bạn có thấy thấp thoáng bóng hình của mình trong đó không?

Sài Gòn mùa này nắng nóng lắm. Vẫn là phong cách lai ninja khi ra đường. Địa điểm đến hôm này khác hôm qua, nó lọt thỏm trong trung tâm quận nhất. Một tòa nhà sang trọng với sảnh tráng lệ. Vâng, là khách sạng năm sao! "Ồ, thì ra các ông ấy ở chỗ này trong mấy ngày qua" Nó nhận ra. Rất nhiều ứng viên đã chờ sẵn trước cửa. Mén nhìn thất mấy bóng dáng quen quen, và nhẹ nhàng đến bắt chuyện. Xa xa, các vị ấy đã xuất hiện. Vẫn là có một ánh mắt đảo quanh một lượt, rồi dừng lại ở một góc nơi mà Mén đang luyên thuyên nhiều chuyện với người quen.

Tới đây, có người sẽ liên tưởng đến một cuộc xem mắt! Và tôi cũng tưởng tượng ngoằng nghoèo các kiểu giống các bạn!

Sau tiếng chào hỏi và thông báo của người đại diện, vòng phỏng vấn thứ hai bắt đầu. Từng người một bắt đầu nôn nao, xôn xao. Mỗi lần ba người sẽ được trực tiếp trao đổi phỏng vấn với ba vị kia.

Hai bên Mén là hai bạn bắn tiếng Anh như gió. Mén đưa mắt long long nhìn các bạn, trong lòng dậy sóng, thầm ngưỡng mộ "Các bạn thật giỏi, thật tài ba!".

Bổng vị giáo sư kia cất tiếng hỏi Mén "Chào bạn, viện của tôi đang làm về lĩnh vực này, bạn có biết nó là gì không? Bạn có hứng thú với nó không?", và nói nhiều thứ nữa.

Mén cứ thế mà nói, và không biết là nó đã nói cái gì nữa, dù không lập bập, nhưng thiệt tình là Mén đã thần trí mất thần hồn rồi. Vậy đấy, Mén quên luôn chuyện gì đã xảy ra trong cái vòng phỏng vấn thứ hai.

Vòng này, phải nói chính xác là màn tự vả vào mặt của Mén. Nhìn mặt sáng láng thế mà nói cái gì vậy? Một sự xỉ nhục cho tiếng Anh! Lòng Mén đang gào thét.

Nhắc lại lại thấy xấu hổ cho cái vốn tiếng Anh bập bẹ của thị Mén. Các bạn đừng như Mén lúc đó nhé! Nó mà biết tôi đang nói xấu nó trước bàn dân thiên hạ thế này thì chắc nó tống cổ tôi ra khỏi phòng đấy các bạn. Nó giang hồ lắm! Và tôi là thân ở ké.

Vòng phỏng vấn kết thúc. Mén cảm thấy lạnh. Mùa hè Sài Gòn mà sao lạnh quá!

Sẽ có rất nhiều các bạn hiểu được cảm giác này nhé!

Khác với kiểu phỏng vấn xin việc, đây là một quá trình phỏng vấn mang tính hơi Tây một chút, nên sau cuộc phỏng vấn, các đại boss sẽ mời tất cả mọi người đi ăn giao lưu để hiểu thêm.

Mọi người đi bộ dọc theo còn đường quận nhất, đi lên tầng hai của một quán ăn. Thực đơn đủ món. Có cơm sườn, nhưng lại không có hủ tiếu, bún rêu, cháo lòng nha các bạn. À, có phở!

Nếu các bạn hỏi người nước ngoài thích món ở Việt Nam, họ sẽ bảo là phở. Tại sao ư? Vì nó dễ đọc, và vì phở rất phổ biến ở nước ngoài. Những món khác thì khó gọi tên, và lại ít quản bá rộng rãi.

Đừng cố cãi với tôi là bánh mì. Ít ai lại ăn trưa với bánh mì. Hơn nữa, những nước phương Tây lại đầy rẫy các món hamburger và sandwich các kiểu, những thứ na ná bánh mì. Vậy nên, họ cũng không có thèm thuồng bánh mì cho lắm. Hơn nữa, ngay cả người Việt chúng ta, bánh mì cũng chủ yếu để ăn sáng hoặc ăn khuya sương sương. Bạn hiểu ý tôi chứ?

Mọi người ngồi vào bàn. Vị giáo sư ấy kéo ghế ngồi sát bên Mén. Mén ngước lên mỉm cười dù trong lòng đang dậy sóng.

Cầm menu lên, ông ấy bảo "Nên chọn món nào?"

Mén chỉ đại một món "Món này đi!".

Lúc đó nhìn cái menu, nó lạ lắm. Tên món dù có tiếng Việt, nhưng tiếng Anh nó lạ lắm. Quả nhiên, Mén không quen nó "Tôi không biết bạn là ai!" Mén gào thét trong lòng.

Tại sao Mén chỉ món đó? Vì là món Mén biết. Chả hiểu sao, sau khi phỏng vấn xong, người Mén cứ lơ lửng trên mây, dù vào quán rồi nhưng vẫn chưa đáp xuống.

"Thôi, tôi ăn phở cho chắc" Ông ấy phán.

Ồ, thì ra chỉ là hỏi lơi. Bạn biết hỏi lơi là hỏi gì không? Là hỏi cho có thôi, không cần biết câu trả lời, vì trong lòng đã có lựa chọn.

Trong khi chờ món, Mén đảo mắt một vòng. Vì là buổi tiệc của nhiều người, nên cả tầng chỉ có mỗi bọn họ. Bàn được xếp thành một dãy dài thật dài.

Vẫn là đôi mắt long lanh, thầm ngưỡng mộ các bạn đang bắn tiếng Anh líu lo phía đằng kia.

Bên này là một góc với hai người chầm chậm nhìn và lặng lẽ cười bẽn lẽn.

Các bạn hãy ngược dòng lên xem lại cái trình độ tiếng Anh của Mén!

Món Mén gọi là cơm sườn. Không biết tại sao chẳng có vị gì. Có lẽ là sáng đã no với combo sang chảnh chăng? Hay lò do trong đầu đang loáng thoáng hiện lên hai bốn chữ "Thôi rồi lượm ơi!" mà Mén không buồn ăn. Hoặc do bên cạnh là đại boss đang ngồi, nên Mén hơi bị khớp chăng.

Khớp là run, là hồi hợp, một chút hoang mang lo sợ.

Cuộc trao đổi giữa cô sinh vừa mới tốt nghiệp không lâu, mang trong người mơ ước nhẹ được thử sức, cùng với vị giáo sư nước bạn diễn ra một cách chóng vánh đến lạ. Trong khi xung quanh vẫn đang cười cười nói nói rất vui vẻ và xôm tụ.

Thế giới có hai trường phái:

Một là những người sống nội tâm, hướng nội, kém giao tiếp.

Hai là những người có rất nhiều chuyện nói hoài không hết, rất lanh lợi hoạt bát, giỏi giao tiếp. Nhìn vào họ, ta có thể nhìn thấy cả một trời động lực và sự sôi sục của tuổi trẻ.

Còn Mén, Mén thuộc trường phái nào vậy? Nhóm hướng nội? Một phần thôi!

Mén đang bị khớp mà, đừng chọc vào nỗi đau của Mén nữa!

"Quyết tâm học tiếng Anh, quyết tâm, quyết tâm!" Đó là những gì diễn ra trong đầu của Mén trong lúc này.

"Hãy cho tôi số liên lạc và địa chỉ email của bạn!" Ông ấy nói.

Mén nhìn vào ông ấy, dò hỏi.

"Tôi sẽ liên lạc với bạn sớm thôi!" Ông ấy nói tiếp.

Mắt Mén long lanh..

Mặt trời chiếu ánh sáng chói lọi qua khung cửa kính. Mùa hè Sài Gòn thật ấm, thật sáng chói!

Mén cũng cảm thấy ấm hơn..