Sự Trưởng Thành Của Quái Vật

Chương 2: Những ngày tháng sót lại



Kể từ cái bữa phỏng vấn ấy vài ngày, Mén và tôi, và em mèo cứ chầm chậm trãi qua cuộc sống như thường lệ. Tôi vẫn với những ngày đi làm công việc cà tàn ở trường, đêm về viết viết gõ gõ.

Mén thì vẫn ngày ngày xách xe đi làm ở trung tâm nghiên cứu, tối về có hôm đi dạy thêm, vừa kiếm thêm vừa là đam mê của nó từ lúc còn học đại học, hết giờ lại về cày phim, đọc truyện. Đó là cách nó thành fan cứng của tôi.

Sau 8 tiếng thì Mén cũng hoàn thành xong mớ công việc ở chỗ làm của mình, một trung tâm lai tạo giống hoa uy tín ở quận 12, chuyên cung cấp cho vài địa điểm ở Sài Gòn.

Mén mang ba lô màu đen lên người, ngồi lên con xe chiến mã cà tàn của mình chuẩn bị phi về nhà. Tự nhiên chiều hôm nay tôi thèm bún cá đến lạ. Cầm chiếc điện thoại nokia bảnh toản lên bấm gọi cho nó "Ê mày, lát ăn bún chả cá chiên hông? Tự nhiên thèm ghê.. hê hê.. Nãy tao có ghé chợ mua chả cá với bún, mà quên mua rau với trái khóm (còn gọi là trái thơm) rồi. Lát mày nhớ ghé mua nha, nhớ kêu cô bán rau lấy mỗi thứ một ít nha, ăn vậy mới phê!"

"Ừ, tao biết rồi! Gì nữa không? Tao đang chuẩn bị về đây." Mén vừa ngồi lên xe, vừa nghe điện thoại.

"Nhiêu đó thôi!" Tôi dứt khoát đáp.

Mén đạp máy, vô ga rời khỏi chỗ làm việc. Nó tắp qua một cái chợ nhỏ nằm ở một con hẻm trên đường, gần chỗ làm.

Chợ chiều tuy không đông nghẹt, nhưng vẫn có nhiều người đi tới đi lui. Đa số là các cô trong khu vực đến mua. Chợ nhóm hai bên đường của con hẻm nhỏ. Vài chủ sạp bán lâu năm ở đây có hẳn cái giường rồi trãi đệm, bài các măm đồ bán ra. Còn có các cô mở hẳn cái tiệm nhỏ ngay chính căn nhà của mình bày bán các mặt hàng tạp hóa. Mén thích mua hàng ở cuối chợ. Đôi khi là các cụ già với mớ đọt rau lang, rau bí, rau càng cua, hay rau má, rau đắng đồng, mấy trái ổi, hay những rổ cá vừa mới đi xúc được bày bán trên miếng bao bố trãi trên bề mặt đất.

Vì cần mua rau đủ loại để ăn bún, nên nó ghé cô chủ rau khúc trên trước, rồi mới đảo một vòng ở cuối chợ.

"Cô lấy cho con 5 ngàn rau đủ loại đi cô. Nhớ có rau húng, rau răm, với rau ngò rí nha cô. À, cô lấy cho con 2 ngàn ớt nữa!" Nó nhìn cô chủ rau và nói.

Cô chủ rau chìa tay lấy cái bao ni lông nhỏ trong giỏ, tay xới xới mớ rau trong rổ và hốt một nắm bỏ vào túi, bỏ lên cân, rồi với tay lấy thêm cọng hành bỏ vô. Tầm 50 gram ớt chỉ thiên cũng được cân và bỏ vào bịt rau. Mén móc trong túi ra tờ 10 nghìn đưa cô chủ, nhanh chóng nhận lại tiền thối và nói "Cảm ơn cô, chào cô con đi!". "Ừ ừ, hôm khác nhớ ghé ủng hộ cô!" Cô chủ cười bảo.

"Thơm đây thơm đây! Mại dô bà con ơi!" Tiếng rau dăng dẳng phía xa. Ông chủ xe thơm là người miền ngoài, nên lia lịa "Thơm đây! Thơm đây!".

Mén chợt nhớ "Ái cha, xém tí quên mua khóm!".

Mén chầm chậm chạy về phía cuối chợ. Đảo mắt thấy có một chú bán đầy một xe thơm ở gần giữa chợ. Cái bảng giá treo ghi "Thơm 1 quả 2 ngàn, 3 quả 5 ngàn!". "Chú ơi lấy con 3 quả khóm!" Mén ngừng xe trước xe chú bán thơm. "5 ngàn con gái!" Chú bán thơm vui vẻ bỏ bọc 3 quả thơm rồi chìa về phí Mén. Mùa thơm đến rồi, nên giá rẻ lắm.

"Đây nè chú ơi!" Nó cầm tiền đưa chú bán thơm.

"Cảm ơn con gái nghen! Thơm đây thơm đây! Mại dô bà con ơi!" Chú lại tiếp tục cất tiếng rau.

Phía xa xa gần cuối chợ là một cụ già đang ngồi trên cái ghế bằng gỗ nhỏ, tay cụ bận rộn sắp xếp mấy trái dưa leo đèo và một rổ ổi sẻ, chắc tầm 1 kg. Ổi sẻ là loại ổi không được trồng rộng rãi, đa số mọc dại trong các vườn nhà.

"Bà ơi, dưa leo bao nhiêu vậy bà? Với mấy trái ổi nữa!" Mén dừng xe trước mớ hàng của bà cụ và nhanh miệng hỏi.

"Này hả con, dưa leo, một mớ 5 ngàn. Rổ ổi này bà mới hái trong vườn đó, con lấy hết hôn. Mớ này 7 ngàn!" Bà lão tay vịnh một mép nón lá, ngước đôi mắt nhăn nheo xa xăm nhìn Mén.

"Dạ, bà lấy cho con 5 ngàn dưa leo với rổ ổi này đi bà. Nay không có rau đắng đồng hả bà?" Mén chỉ chỉ tay vô mớ ổi, tay móc túi ra, và hỏi bà lão. Lâu lâu nó hay ghé ở đây và thấy bà bán lúc thì đọt khoai, lúc thì ngọn bí, khi thì rau đắng, khi thì đọt nhãn lồng. Vài lần nó bắt chuyện với bà, thì biết được là nhà ở quận 12, có cái vườn nhỏ, với tầm một công ruộng. Ở nhà buồn quá nên bà hay trồng cái này cái kia, rồi mang ra chợ bán.

Lâu rồi nó không ăn món canh chua rau đắng đồng nấu với cá ngát. Nó nhớ có lần bà cũng bán rau đắng đồng nên sẵn nó hỏi.

"Không con ơi, cái ruộng mới bị xới trồng khổ qua, nên rau chưa mọc. Chắc tầm vài tuần nữa"! Bà vừa cho mớ dưa leo và ổi vô cái túi ni nông màu đen, giọng bà run run đáp.

"Dạ dạ! Tổng 12 ngàn, con gởi bà ạ. Để tầm đó, nếu con có đi ngang con lại mua ủng hộ bà. Nhìn ổi ngon ghê bà há. Thôi con đi nha bà!" Mén vừa nói vừa treo cái túi vào móc ngay cổ xe, cầm tiền đưa bà cụ.

"Ừ.. ừ.. cảm ơn con nghen!" Bà cụ cười hiền từ.

Mén chạy thêm một khúc cuối chợ để dễ quay đầu xe, sau đó nó chạy ra khỏi con hẻm, quẹo phải dọc theo đường lớn đi về nhà.

"Tao dìa rồi đây!" Mén dựng xe ở một góc nhà, khóa cẩn thận rồi đi lên tầng trên.

Phòng hai đứa tôi thuê ở trần hai, giáp với sân thượng của một nhà hai tầng cũ kỹ.

Tính ra ở tầng này cũng có nhiều cái lợi. Ban đêm, mọi người trong nhà hay lên sân thượng để hóng mát, đôi khi là nướng tôm, nướng thịt xiên, nướng khoai lang.

Cô chủ nhà cũng trồng mấy chậu bông, rồi có cả mấy chậu cà chua, rau húng lủi, hành lá, với mấy cây sả. Thỉnh thoảng cô trồng cả ớt hiểm và rau răm. Mấy bữa trước tụi tôi có leo lên nhưng mấy cái chậu ớt và rau răm đã trụi lủi.

"Có mua khóm hông mày. Đói quá trời quá đất!" Tôi đã hâm nóng lại mấy miếng chả cá mua ngoài chợ gần nhà, cắt khúc, bày ra dĩa và chuẩn bị sẵn tô chén. Chỉ chờ con Mén về để dầm chén nước mắm tỏi ớt thơm là có thể ăn.

"Đây đây! Tao mua hẳn 3 trái. Rẻ mày! Có 5 ngàn thôi. Gọt một trái, lát mình chấm muối ớt. Có ổi sẻ nửa!" Mén nói lia lịa cái miệng.

"Nhớ chừa cho bé mèo vài miếng chả cá!" Nó lại nói thêm.

Tôi nhanh chóng bày mấy trái thơm ra một góc nhà cho thoáng. Lấy một cái gọt gọt cắt cắt.

Mén cởi ba lô ra để trên bàn, nhanh chóng rửa mặt, rửa tay, thay bộ đồ chợ màu vàng có hình mèo ra mặc cho mát, rồi lấy cái rổ rau ngồi bẹp xuống nền nhà lặt rau.

"Sao mày mua được dưa leo đèo với ổi se này hay vậy? Ít có chỗ nào bán cái này!" Tôi vừa lấy thêm cái rổ, đổ mớ ổi và dưa leo ra để đem đi rửa, vừa quay qua hỏi Mén.

"Cái chợ gần chỗ làm tao á, lâu lâu có bà cụ bán." Mén vừa lặt rau vừa đáp.

Tôi bỏ trái thơm vừa mới gọt sơ qua vào rổ ổi, rồi bưng ra sàn nước rửa sơ.

Mén cũng cầm rổ rau vừa lặt xong ra rửa cùng. Mùi rau thơm càng làm cơn đói bụng tăng lên.

Rửa xong, tôi bưng vô ngồi cắt theo rảnh của từng bông của trái thơm, rồi cắt thành 6 miếng, bày 4 miếng ra dĩa. Hai miếng thơm còn lại được cắt lát nhỏ, lấy một mớ bỏ vô tô rau, một mớ bỏ vô chén để làm nước mắm.

Bông trái thơm chính là các múi trên trái thơm đấy!

Mén một tay gom mớ rau, một tay dùng kéo cắt từng khúc vừa ăn bỏ vào tô. Dưa leo cũng được thái sợi nhỏ cho vào tô.

Hai trái ớt, miếng tỏi, và mấy lát thơm được tôi dầm nhuyễn, chế thêm một ít nước nóng trong bình thủy nước vào, rồi hòa với nước mắm, thêm tí đường và vài hạt bột ngọt cho nó vừa miệng.

Hai đứa tôi, mỗi đứa một tô, gắp bún, rau và chả cá vào tô, rồi rưới thêm tí nước mắm vừa mới pha lên.

Hai đưa vừa ăn, vừa tám chuyện trên trời dưới đất.

Hôm nay, Mén không có lớp dạy thêm, nên hai đứa tha hồ thong thả.

Ăn xong, tôi đi dầm chén muối ớt để ăn mấy miếng thơm và ỏi.

Lấy miếng thơm chấm miếng muối ớt, bỏ vô miệng cắn, tôi quay sang bảo Mén "Ê, mở coi phim Khi hoa trà nở đi mày. Chắc có Vietsub mới rồi đó!".

"Ừ hén! Để coi.." Mén ngừng đũa, kéo kéo chuột máy tính. "Có tập mới nè!" Mén reo lên.

"Mở liền! Mở liền!" Tôi vừa nhai vừa cười hí hí..

Hai đứa vừa ăn, vừa coi, vừa xúc động, mũi sụt xịt, cũng gần 1 tiếng đồng hồ.

"No quá đi!" Tôi bưng mấy cái tô đi rửa, vừa nói.

Mén cũng lau dọn bàn, cầm cây chổi quét quét cái phòng.

"Để lau nhà xong rồi hai đứa mình lên sân thượng tập thể dục cho xuống bụng đi mày!" Mén đề nghị.

"Ừ, ý kiến hay đó!" Tôi đồng tình.

Mén cầm cái cây lau nhà, lau đi lau lại hết căn phòng, rồi đem giặt, xả nước, và treo lên phơi.

Tôi cũng rửa xong mớ tô chén và sắp xếp lại cái bếp.

Hai đứa leo lên cầu thang sau nhà dẫn lên sân thượng.

Sau vài động tác vươn vai, ưỡn eo các kiểu, chúng tôi ngồi xuống cái ghế mà cô chủ nhà bày sẵn trên sân thượng.

Ngồi im lặng ngắm thành phố dần chìm vào màn đêm.

Tiếng còi xe vẫn còn inh ỏi..