Sự Trưởng Thành Của Quái Vật

Chương 3: Bắt đầu rồi!



Trời cũng khuya dần, hai đứa lại lót cót đi bộ xuống phòng, chuẩn bị vệ sinh cá nhân và đi ngủ.

Mén cái khăn tắm lên vai, và cầm bộ đồ ngủ đi vào nhà tắm. Nghe tiếng xả nước bồn cầu ào ào là biết nó đã giải quyết xong. Tiếp sau đó là tiếng dội nước và mùi xà bông tắm lavender lan tỏa..

Đeo cái cài tóc để vén hết tóc mái lên, tôi quệt miếng kem đánh răng lên bàn chải, thấm thêm tí nước cho ướt, vừa đánh răng sột soạt, vừa đi tới đi lui như đang mong đợi chuyện gì, nhưng thật ra chẳng mong đợi chuyện gì cả.

Tôi giơ tay lấy cái ca hứng đầy nước rồi ngụm một ngụm, súc súc rồi phun ra. Lại ngụm thêm một ngụm nữa, súc súc rồi phun ra.

Cả ngày nay đi làm cũng mệt mỏi quá rồi. Đường Sài Gòn mùa này, dù có che chắn khẩu trang cẩn thận, nhưng mồ hôi và bụi bám nhiều lắm. Nên nhất định trước khi ngủ vài tiếng, chúng tôi phải tắm rửa sạch sẽ. Đặc biệt là rửa mặt thật sạch để không bị mụn. Mụn là nổi ám ảnh của cái đẹp và sự tự tin.

Nặn một tí sửa rửa mặt vào tay đã được làm ướt, tôi xoa đều lên tay, rồi xoa xoa và mát xa mặt một lúc mới rửa lại bằng nước.

Mén đã tắm xong và đi ra. Tôi cũng nhanh chóng vào lấy bộ đồ ngủ rồi cầm cái khăn nhanh chóng phóng nhanh vào nhà tắm.

Tôi giơ tay lên sờ tóc, nó cũng đến lúc để gội. Vừa tắm vừa gội, cảm giác thiệt là sạch sẽ và sảng khoái.

Tắm xong, tôi bước ra khỏi nhà tắm và đi vào nhà. Mén đang ngồi trước máy tính, có vẻ ưu tư. Tôi vừa lau khô tóc, vừa hỏi nó "Chuyện gì vậy mày?".

"Chào Phan, Bạn khỏe không? Là tôi đây! Chào mừng bạn đến với nhóm nghiên cứu của tôi. Hãy chuẩn bị hồ sơ để sang đây khi học kỳ mùa xuân bắt đầu. J. CH" Nó chỉ vào màn hình máy tính.

Đó là thư mà ông giáo sư lần trước gặp trong buổi phóng vấn gởi cho nó.

Mén bảo "Lần trước tao có thử tham gia phỏng vấn một chương trình học bổng đào tạo sau đại học tại nước ngoài. Nay có tin rồi nè mày!".

"Lần đó, có một ông giáo sư bảo là sẽ liên hệ sớm với tao." Mén nói tiếp.

"Ồ! Chúc mừng mày! Vậy còn có mấy tháng nữa thôi! Mày phải tranh thủ chuẩn bị các thứ thôi!" Tôi nói.

"Vậy là tao lại cô đơn với em mèo của tao à?" Tôi nói tiếp, đôi mắt ươn ướt.

"Ô hay! Mày làm như tao đi luôn vậy! Học mấy năm rồi về mà. Khi tao trở về, chắc sẽ thăng hạng hơn một bậc, sẽ không còn là con đỗ nghèo vừa tốt nghiệp, mà có thể là cô thạch sĩ hay tiến sĩ siêu nghèo với vài món nợ khổng lồ. Haha. Lúc đó nhớ cho tao mượn tiền sống qua ngày nha mậy!" Mén lại tiếp lời.

Cho dù lương làm ở trường không được nhiều, nhưng cũng tạm ổn và cuộc sống của tôi vẫn nhẹ nhàng và nhàn rỗi cái đầu hơn so với mấy đứa học ngành khoa học. Khoa học đầy bí ẩn, và cuộc sống của những người làm khoa học cũng lắm phong ba bão táp.

Sẽ không quá bất ngờ nếu chúng ta thấy sự khác biệt rõ ràng giữa các cô cậu sinh viên chuyên ngành khoa học tự nhiên với các sinh viên khoa nhân văn, hay kinh tế, hay thương mại.

Đối với những sinh viên ngành khoa học, gương mặt có khi phờ phạt và đôi khi phong trần theo kiểu bụi đời. Các bạn ấy yêu nghiên cứu hơn là quan tâm đến thời trang tóc tai.

Trái ngược với các bạn khoa nhân văn, kinh tế, hay ngoại giao, các bạn ấy luôn có phong cách chỉnh tề, xinh xắn, lúc nào cũng trông năng động trẻ trung, tràn trề năng lượng, và trông rất yêu đời.

Quay lại với chuyện của Mén. Tính ra còn vài tháng nữa là tôi lại phải chia xa nó rồi. Bắt đầu xúc động dần dần.

Vừa sấy khô và chải tóc, tôi vừa miên man suy nghĩ.

Đêm nay, tôi cũng không buồn xem phim nữa.

Trời bắt đầu khuya dần. Cũng gần 11 giờ đêm rồi. Tôi lèo lên giường cuộn chăn suy nghĩ vu vơ.

Mai chúng tôi vẫn phải tiếp tục đi làm vì miếng cơm manh áo. Mén cũng tắt máy tính, cũng leo lên giường đã giăng sẵn mùng.

Chúng tôi mỗi đứa một giường cạnh nhau, vừa nằm ôm chăn, vừa nói chuyện.

Rằng mai mốt dù đứa ở nơi đây, đứa ở nơi kia, nhưng nhớ là giữ liên lạc với nhau.

"Mày làm như thời đại đồ đá không bằng! Giờ cái gì cũng có rồi. Muốn nói chuyện thì cứ lên mạng, có thể facetime mà khóc lóc kể lể và làm trò con mèo luôn. Có mạng để làm gì. Yên tâm đi!" Mén cười ha hả.

"Ừ nhỉ! Nhớ đó! Thôi ngủ. Còn hẳn mấy tháng!" Tôi giục.

Căn phòng từ từ im lặng, chỉ còn tiếng quạt máy rè rè, quay đều, quay đều..

Chúng tôi chìm vào giấc ngủ.

Thắm thoát cũng gần đến ngày Mén phải ra nước ngoài học. Trước khi đi, nó về quê chơi vài ngày, cũng để ăn cưới chị nó. Cả nhà vẫn chưa biết nó đi theo tiếng gọi của trai nước ngoài!

Rồi ngày ấy cũng tới!

Ngày.. tháng.. năm.. thương nhớ..

Nó xách cái vali vỏn vẹn 7 kg chứa vài bộ đồ, vài cuốn sách và cái máy laptop!

Nếu ai không biết chắc nghĩ là nó đi du lịch, chứ không phải đi nước ngoài học tận mấy năm!

Sân bay thật đông đúc! Người người đi lại, đưa tiễn người đi, đón người về.

Hãy gạt bỏ đi cái tưởng tượng chia tay đẫm nước mắt biệt ly nhé!

Đây là cuộc chia tay thời buổi công nghệ. Cái thời mà phương tiện đi lại rất phổ biến, phương tiện liên lạc cũng rất phát triển.

Nếu bảo không đến được, hay không về được do xa quá thì đó là ngụy biện. Ngoại trừ thời loạn lạc, dịch bệnh nhé!

Chia tay, những cái ôm, những lời dặn dò của người thân và của tôi cho nó. Rồi giờ vào đăng ký hồ sơ (Check in) cũng đến, nó tạm biệt mọi người, vểnh vểnh và lắc lắc cái mông xẹp lép đi vào bên trong.

Sau một hồi, cho đến khi nghe tiếng loa thông báo "Giờ máy bay số X.. Y.. Z.. đã chuẩn bị cất cánh! Mời hành khách lên máy bay!" thì tôi và gia đình nó biết là nó đã yên vị trên máy bay rồi. Chúng tôi ra về.

Một tuần sau, nó liên lạc, kể cho tôi nghe về nơi ở mới, về những cảnh đẹp. Ở đó có rất nhiều hoa vào mùa xuân, những tầng nhà cao to, những loài cây lạ mà nó không biết tên, những người bạn mới từ khắp đất nước. Rằng nhiều hoa lạ lắm, đẹp lắm, nó chưa nhìn thấy bao giờ. Thấy hoa gì nó cũng nhào đến chụp như đứa nhà quê lên tỉnh. Lâu lâu nó lại đăng hình cây này cây kia, nhưng lại không để tên.

Khi thì hình những tòa nhà và các khoa trong trường. Có khi là đăng hình chụp chung với các bạn trong lớp trên facebook.

"Món ăn nhìn đẹp lắm, nhưng không hợp khẩu vị mày ơi. Mỗi ngày, tao ăn chưa được nửa chén cơm. Tao thành siêu mẫu siêu xương rồi!" Mén kể với tôi.

Nhưng chưa một lần nào tôi nghe nó kể lể về chuyện nghiên cứu, chuyện phòng thí nghiệm, chuyện về các cộng sự.

Rồi sau một năm, như thường lệ, tối tối tôi lại lên facebook tám chuyện với nó.

Hôm đó, nó lạ lắm. Nó bắt đầu kể về chuyện trong phòng thí nghiệm của nó..