Sự Trưởng Thành Của Quái Vật

Chương 6: Sự nổi loạn



Và lại hơn một tuần trôi qua, nhưng tôi không thấy Mén online. Tôi nghi ngờ có gì đó xảy ra.

Tôi lại mon men vào facebook của nó xem có gì. Cũng không một dấu vết. Chỉ duy nhất một biểu tượng kiệt sức và gương mặt bốc hỏa.

Nó nổi giận rồi? Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi với nó liên lạc nhau chủ yếu qua facebook thôi. Nó là đứa không dùng mạng xã hội nào khác ngoài facebook.

Mail ư? Con người mê công việc như nó thì mail là thánh địa mà bạn bè không được đụng vào. Mail với nó là nơi chỉ cho công việc!

Nhớ tuần trước nó bảo là kỳ tới nó phải chuẩn bị luận văn, rồi làm dữ liệu, và kết quả. Rồi bảo là chả thiết tha chỗ đấy, muốn nhanh chóng hoàn thành luận văn và chuồn lẹ lẹ. Nó bảo là nó không muốn làm quái vật, muốn lương thiện.

Chắc là lo chuẩn bị tốt nghiệp nên nó bận rộn đây mà.

Đành chờ vậy!

Tôi chuyển sang làm vài việc riêng của tôi trên máy tính. Xong lại lôi hình thời cấp hai, cấp ba, rồi thời sinh viên ra ngắm.

Công nhận, hồi đó tôi với nó ngáo tàu thật sự. Cơ mà nhìn cưng ra phết!

Không ngờ cấp hai cấp ba, nhìn Mén bụi bụi, nhà quê gớm, nhưng được cái mẻ cũng cá tính. Nó là con nhỏ chuyên đoạt hết các giải thưởng của làng đấy. Tôi chả thấy nó đi học thêm gì, vậy mà cứ cuối năm lại thấy nó nằm trong đội ngũ nào là học sinh giỏi cấp huyện, nào là đứng nhất hoặc nhì. Có lần đứng ba, mặt nó xị hẳn ra, nhưng được một lúc nó lại trở lại bản chất lưu manh, không màng danh vọng, cười nói đùa giỡn với bạn bè. Phải chăng, điều tốt đẹp chỉ đến với người không có mưu toang?

"Tính ra Mén đáng được vinh danh thiên thần ấy chứ!" Tôi thầm nghĩ trong lòng rồi bật cười. Nhà nó thì cũng làm nông bình thường, nhưng hễ nhận được thưởng là nó lại đem chia cho mấy đứa nhỏ trong xóm mỗi người một tí. Phần thưởng đa số là sách vở, bút viết phục vụ học tập. Mỗi lần thưởng cũng tầm 20 cuốn. Thế là nó đem cho mấy đứa lớp 1 lớp 2 trong xóm, mỗi đứa 1 cuốn. Nó bảo "Bọn cưng lấy đi, lấy hên của chị nào!".

Bọn con trai trong lớp thích nó lắm, không phải vì nó đẹp, mà vì nó hâm! Vâng, là hâm đấy! Đáng lẽ nó phải là trai mới đúng! Bọn con trai trong lớp cứ thích chọc ghẹo nó thôi. Và đáp lại sự chọc ghẹo đó thì nó dùng những cú phang dép bay chéo chéo. Đúng là con hâm mà!

Trong khi các bạn nữ thì có đứa dù chơi chung nhóm với nó, nhưng lúc nào cũng cạnh tranh học lực với nó. Một số bạn nữ thì dù ghét nó ra mặt, có lúc còn thốt lên những câu như bà đồng, rằng sau này có ma mà lấy nó! Âu cũng là sự phân bì ngây ngô của mấy đứa con nít thôi mà. Thế mà, lớn lên lời dự đoán quả không sai chút nào!

Lên cấp ba, nó dậy thì hơi chậm so với bạn bè. Tận cuối năm lớp mười tôi mới thấy nó ra dáng con gái một chút. Thế nhưng, vẫn là một con Mén mảnh khảnh cao chỉ mét năm mấy thôi. Nó không lùn vì nó hơi bị tăng động đấy. Đã cấp ba mà nó vẫn đam mê với chiêu dép lào phi đao!

Các bạn có tưởng tượng được cảnh một đứa con gái mặc áo dài thước tha, cúi xuống lột dép, cầm trên tay, đi chân không, rượt đuổi mấy đứa dám trêu chọc nó không? Thùy mị lắm cơ!

Cơ mà, bạn có công nhận với tôi rằng Mén là đứa con gái mạnh mẽ không nào? Mặc dù nhìn cái dáng người nhỏ bé óm yếu của nó, thì ai cũng muốn đưa tay ra che chở. Ai mà biết được nội tâm có nó là một tiểu yêu tinh!

Tính ra, nhờ vậy mà nó có thể trôi dạt qua tận một đất nước xa xăm để theo đuổi cái ngành đam mê sầu khổ ấy.

Tôi tin là nó có thể quản cuộc đời đó nhờ cái tính mạnh mẽ ấy.

Tôi quay qua mở facebook lên, định tìm vài cái ảnh mới đây của nó. Nick facebook màu xanh hiện lên rồi! Hình đại diện là cái hoạt hình cũng khá là hâm.

Tôi bấm nút nhận cuộc gọi facetime. "Alo.. có đó không con kia?" Lời Mén dỏng dạc gọi tôi.

"Helo, tao đứng đây từ chiều!" Tôi đùa phớ lớ.

"Ê.. Ê.. Cái con thì kia! Mày đi đâu mất dạng mấy bữa nay thế hả? Sao tuần rồi không online thế hả?" Tôi bắt đầu dò xét nó.

"Có biến mày ạ!" Mén mặt biểu cảm rất ư là mờ ám!

"Biến gì, còn không mau nói nhanh nào. Trẫm đang đợi!" Tôi nhanh miệng thúc giục.

Mén đứng dậy đi lây cốc nước. Có lẽ câu chuyện dài lắm đây, nên nó chuẩn bị dụng cụ hành nghề. Cầm cốc nước húp một ngụm, rồi đặt lên bàn, nó nhìn thẳng vào mắt tôi kể "Mày còn nhớ lần trước tao kể vụ thằng cha học chương trình tiến sĩ đang chuẩn bị báo cáo đề tài không?".

"Ừ nhớ chứ! Tiếp đi!" Tôi kiệm lời, mặt chăm chú.

"Tuần rồi lão ấy in luận văn ra đủ 5 cuốn dày cộm mày ạ. Đùng một phát, giáo sư hướng dẫn đề tài yêu cầu làm lại trong vòng một tuần. Nghe bảo có nguy cơ ngoẽo trong lần báo cáo này mày ạ!" Mén mặt biểu cảm ngao ngán.

Nó kể là có lần nó tình cờ nghe cuộc thảo luận của lão ấy với ông giáo trong văn phòng. Bảo nghe có vẻ căng lắm. Nguy cơ hoặc là lão ấy phải lùi lại cả một năm, hoặc là lão ấy phải cày ngày cày đêm để có đủ dữ liệu tốt nghiệp trong kỳ tới. Nó còn bảo là lão ấy mặt rất chi là sát khí. Cả mấy năm nay đã ít cười, vậy mà cả tháng nay chẳng thấy lão ấy giao tiếp với ai. Nghe phông phanh là định bỏ về nước hay sao á.

Tôi rùng mình nghĩ về nỗi uất ức của một con người. Liên tưởng đến cảnh nô lệ thời phong kiến, ngậm đắng nuốt cay.

Thật kỳ lạ là ở một thế giới hiện đại, con người ta có khi cũng gặp phải những tình cảnh chèn ép đến trầm cảm như vậy luôn.

Và tôi nhận ra một sự bóc lột vô hình ở xứ sở tư bản. Đó là sự bóc lột cao cấp! Vâng, là sự bóc lột cao cấp! Bóc lột chất xám!

Sự im lặng của lão nghiên cứu sinh đó nói riêng, và của tất cả sinh viên nói chung, hay sự im lặng của những người làm công ăn lương trong thời đại tiên tiến là phát súng đầu tiên báo hiệu một căn bệnh thế kỷ: Trầm cảm!

Khi bị trầm cảm, người ta có thể không tha thiết với cuộc sống nữa, đam mê cũng tuột dốc và có khi vụt, người ta sẽ im lặng. Có thể là vì họ cảm thấy thật phí phạm cho những cố gắng và sự nỗ lực của họ. Rồi đến một đỉnh điểm nào đó, họ sẽ bùng nổ, phản kháng và đấu tranh cho quyền lợi của họ.

"Thôi, thấy tình thế căng quá, nên tao biết thân biết phận, phải nên lo chuẩn bị từ giờ thôi!" Mén vừa suy nghĩ, vừa gật gật đầu, vừa nói giọng như tự an ủi chính mình.

"À, mà mày còn nhớ bữa tao kể mày nghe là chỗ tao còn có con sinh viên nữ thảo mai không? Nó bỏ về nước rồi mày ạ! Tao nói đố có sai vào đâu được. Tao chưa kịp chống mắt lên chờ xem mà chưa gì quả táo đến nhanh quá. Sốc nhẹ mày ạ!" Nó mỉa mai.

"Đúng là miệng mày xứng danh bà đồng lang băm rồi đó! Nào bói tao một quẻ xem khi nào tao giàu để còn rước mày về với tao nào!" Tôi bắt đầu cà khịa.

"Nô tì kia, dám láo với trẫm à! Trãm!" Mặt nó nghểnh lên trời, khinh miệt.

Tiếng cười giòn của hai đứa phá tan bầu không khí ảm đạm từ những câu chuyện của bầu trời phương ấy..