Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà

Chương 10: Cút qua đây



Giờ phút này.

Tân Nguyên trong mắt mọi người đã thay đổi khí chất rất nhiều.

Ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, cắm mạnh vào lòng mọi người.

Giòi hôi thối dưới đáy xã hội?

Thăng nhà quê không có gì?

Tự cao tự đại?

Nhất thời trong mắt Hoàng Xuyên, Tôn Á Nam và những người khác cùng lóe lên vẻ hoảng sợ, khi ánh mắt Tân Nguyên quét qua, theo bản năng, mọi người không dám đối mắt với anh!

Trần Nghiên khẽ nhếch miệng, lời nói kẹt trong cổ họng.

Lúc này cô ấy mới nhận ra.

Thời gian đã trôi qua, nhiều thứ đã vượt quá nhận thức của ba năm ký ức tuổi thơ từ lâu...

Trong phòng tiệc, bầu không khí yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Từng bước một, Tân Nguyên đi về phía bức tường trước mặt.

Thân thể Lý Thành Khang dính vào tường, vết máu tràn ra từ khóe miệng, nhưng anh ta không quan tâm đến cơn đau, đồng tử co rút thành đầu kim, khó khăn hét lên: "Đừng, đừng tới đây".

Tân Nguyên trầm mặt, túm lấy Lý Thành Khang, đập mạnh xuống đất.

Bụp!

Máu phun ra từ miệng Lý Thành Khang.

Rắc rắc! Tiếng xương gãy vang lên.

Tân Nguyên tiếp tục vặn gãy hai cánh tay của Lý Thành Khang, rồi đá anh ta bay đến góc tường.

Lý Thành Khang giống như con chó chết, khẽ run rẩy năm ở góc tường, thở thoi thóp.

Cảnh tượng như vậy khiến Hoàng Xuyên và những người khác sợ hãi, run rẩy!

Đại sư tỷ nhập thế nửa năm, nhiễm quá nhiều nhân quả, nên dù có năng lực làm một vài chuyện nhưng cũng gặp nhiều ràng buộc.

Nhưng Tần Nguyên thì khác.

Anh không quan tâm nhân quả là gì.

Ai dám sỉ nhục anh, anh sẽ không tha!

Lúc này, ở cửa phòng tiệc, một nhóm người khác đi tới.

Người đàn ông trung niên hơi mũm mĩm mặc vest và giày da dẫn đầu là ông chủ của Kim Mai Viên, Kim Thành!

Phía sau ông ta là một nhóm nhân viên bảo vệ khách sạn.

"Ai đang gây chuyện ở đây?", giọng của Kim Thành như tiếng chuông lớn.

"Là hẳn!"

Tôn Á Nam tỉnh táo lại, nhanh chóng chỉ vào Tân Nguyên: "Đầu tiên hẳn đánh cậu Xuyên, sau đó lại hành hạ cậu Khang thành ra thế này, thật sự vô cùng xấu xa".

Những người còn lại cũng lần lượt buộc tội Tân Nguyên.

Dù sao đây cũng là địa bàn của Kim Thành, dù Tân

Nguyên giỏi hơn nữa thì đã chọc giận ông ta, đêm nay cũng không thể ra khỏi cánh cửa này mà không hề hấn gì!

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Hoàng Xuyên và Lý Thành Khang, lông mày Kim Thành nhíu lại dữ tợn.

Bố hai người này là những nhân vật không hề nhỏ.

Trên địa bàn của ông ta, hai người lại bị đánh thành như vậy, sau này phải giải thích thế nào?



Tuy nhiên, không đợi Kim Thành lên tiếng, Tân Nguyên đã nhìn ông ta rồi lên tiếng trước: "Thông báo cho bố của Lý

Thành Khang, bảo ông ta cút qua đây dọn dẹp cho nó, nếu không đêm nay sẽ không xong đâu".

Kim Thành sững sờ.

Những người xung quanh họ thậm chí còn cảm thấy khó tin hơn.

Trong xã hội hiện tại, cho dù có giỏi võ hơn nữa, có thể đánh nhau hơn nữa, cũng không nên kiều ngạo như vậy!

Trần Nghiên tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nói: "Tân Nguyên, anh còn muốn gây chuyện gì nữa, bây giờ không phải là thời đại dựa vào nằm đấm để giải quyết vấn đề. Anh không biết dừng lại đúng lúc hay sao? Mau xin lỗi đi!”

"Đừng dạy đời tôi nữa".

Ánh mắt Tân Xuyên hơi lạnh lùng: "Cô trở về trước đi, cứ mặc kệ tôi".

"Anh!" Trần Nghiên tức giận đến mức chóng mặt: "Nếu không phải vì mẹ tôi, anh nghĩ tôi muốn chăm sóc anh sao? Anh tự cao tự đại, tối nay chết ở đây cũng không liên quan đến tôi!" Trần Nghiên tức giận rời đi.

Tân Nguyên thậm chí còn không nhìn cô ta một cái, trở tay tát Tôn Á Nam ngã xuống đất.

Tôn Á Nam chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đột nhiên bị đánh, sau khi ngã như chó ăn phân, đầu óc lập tức choáng váng.

"Sau này mày bớt nói lại, sẽ ít bị đánh hơn", Tân Nguyên thản nhiên nói.

"Mày...

Sắc mặt Tôn Á Nam dữ tợn, anh ta đang định nói gì đó, nhưng lại bị Lưu Hân Hân vội vàng kéo đi.

Vốn dĩ Hoàng Xuyên muốn ở lại xem kịch, nhưng lại sợ Tân Nguyên đột nhiên tát mình nên vẫn rời đi trước.

Tên nhà quê này ỷ mình có thể đánh người, quá điên cưồng.

Giờ anh ta phải tạm lánh mũi nhọn, tìm cơ hội để trả thù!

Trong chớp mắt, tất cả những người tham gia bữa tiệc này đều rời đi, trước mặt Tân Nguyên chỉ còn lại Kim Thành và đám bảo vệ.

"Cậu là cao thủ ngoại kình?"

Kim Thành nhìn nhóm người trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Mặc dù cao thủ ngoại kình rất mạnh, nhưng không đủ để làm ngang ngược, không chút kiêng kị như vậy, thiếu niên à, cậu quá kiêu ngạo”.

"Đừng nói nhảm với tôi, lập tức thông báo cho bố của Lý Thành Khang, để ông ta cút qua đây dọn dẹp cho nó, tôi không muốn nói lần thứ bai"

Chân mày Tần Nguyên đầy tức giận.

Đánh từ nhỏ đến lớn là tình huống anh không muốn nhìn thấy, bây giờ anh phải gánh cái nồi này rồi!

Đột nhiên, Kim Thành cũng không nhịn nữa, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn: "Mày mẹ nó đừng tưởng là..."

Chát!

Tân Nguyên vung tay tát qua.

Kim Thành lập tức ngã ra đất, nửa khuôn mặt bên trái sưng vù.

"Nói nhảm nhiều ghê", Tân Nguyên mất kiên nhẫn nói.

Mặt Kim Thành đỏ lên, tức giận đến mức không thể diễn tả thành lời.

Ông ta sao có thể khinh bỉ đến mức thậm chí còn không có cơ hội nói hết một câu, lại làm người ta thành như vậy!

Ngay khi Kim Thành chuẩn bị để nhân viên bảo vệ động thủ.

Bố của Lý Thành Khang, Lý Trạch Dương, vội vàng chạy đến.

Ngay từ lúc Lý Thành Khang gặp nạn, đã có người thông báo cho Lý Trạch Dương!

“Thành Khangl!"

Lý Trạch Dương lao về phía Lý Thành Khang, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, cả người giống như bị điên.

Tân Nguyên nhìn người đàn ông trung niên gầy gò này, thờ ơ nói: "Ông là bố của Lý Thành Khang à?"

"Mày đánh con trai tao thành như vậy?" "Đúng vậy." "Lão Dương!"

Linh hồn Lý Trạch Dương dường như đang run rẩy, ông ta phát ra tiếng gào cuồng loạn.

Giây tiếp theo.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi bước vào từ cửa phòng tiệc.

Đây chính là lão Dương trong miệng Lý Trạch Dương.

Đây là một cao thủ ngoại kình, khổ luyện ra công phu, gần như đạt đến đỉnh phong. Nếu tiến lên bước nữa, luyện được nội kình, ông ta có thể trở thành một một cao thủ nội kình!

Không nói một lời, lão Dương đi về phía Tân Nguyên.

Tân Nguyên không rút lui, mà còn đi về phía đối phương.

Tuy nhiên, vẻ mặt thờ ơ ban đầu của lão Dương đã sớm thay đổi.

Trong ánh mắt run rẩy, ông ta thấy mỗi bước chân Tần Nguyên đi tới, gạch ngói trên mặt đất đều nứt ra như mạng nhện.

Mà bước chân của Tân Nguyên trông rất nhẹ nhàng, giống như không có trọng lực nào thêm vào người anh.

Nội kình?

Lão Dương chợt run lên, trước khi Tân Nguyên kịp tới gần, ông ta cong chân, quỳ mạnh xuống đất.

Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ sợ hãi!

Võ giả ngoại kình và võ giả nội kình khác nhau một trời một vực.

Lão Dương không thể sinh ra một chút ý định chiến đấu nào với anh, sự kiêu ngạo bị đập nát ngay tại chỗ!

Thấy vậy, Lý Trạch Dương và Kim Thành đều trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.

"Lão Dương, ông đang làm gì vậy?", Lý Trạch Dương tức giận mắng.

"Cao thủ nội kình!", môi và răng của lão Dương run rẩy.

Lý Trạch Dương và Kim Thành nhìn nhau, ù ù trong đầu, suýt nữa ngã quy xuống đất.

Hóa ra là một cao thủ nội kình

Người như vậy, tùy tiện tìm một người trâu hơn Lý Trạch Dương và Kim Thành, người ta cũng sẽ sẵn lòng ném cành ô liu.

Nói không ngoa chút nào, quyền, tài, người đẹp, dễ như trở bàn tay!