Sư Tỷ, Buông Tha Cho Đệ Đi Mà

Chương 9: Quỳ xuống



Chấp nhận sự tầm thường của bản thân!

Tân Nguyên đột nhiên mỉm cười.

Anh chưa bao giờ là một người kiêu ngạo, nhưng khách quan mà nói, anh tinh thông y học, võ thuật, phong thủy và

tướng thuật.

Anh tùy ý thể hiện tài năng cũng có thể lấy được khối tài sản ngút trời.

Cũng giống như đại sư tỷ, tạo ra huyền thoại mấy chục tỷ trong vòng nửa năm!

Anh vốn cũng đã không tầm thường, tại sao phải ép mình trở nên tầm thường!

Côn trùng mùa hè không biết đến băng! "Đừng đến giáo dục tôi, cảm ơn", Tân Nguyên nói.

“Anh..."

Trần Nghiên cắn môi: "Nếu không nghe lọt thì quên đi, lên thôi, mười phút sau chúng ta sẽ rời đi”.

Bách điểu triều phượng thính.

Quy cách của phòng tiệc này có thể được coi là số một trong cả Kim Mai Viên.

Bởi vì có Hoàng Xuyên tới nên tiệc sinh nhật của Tôn Á Nam có bầu không khí rất tốt.

Tân Nguyên không phải là người cùng đường với bọn họ, anh tình cờ đói bụng nên tự mình đi vào góc ngồi ăn.

Kết quả lại khiến người khác khinh bỉ. Ngay lúc này.

Ở cửa sảnh tiệc, một đám người cao lớn đột nhiên đi tới, trông có vẻ hung dữ bất thiện!

Người cầm đầu bất ngờ chính là Lý Thành Khang! Tôn Á Nam nhận ra Lý Thành Khang, vội vàng bước lên phía trước mỉm cười: "Cậu Khang, cậu đến đây để tham dự tiệc

sinh nhật của tôi, thật sự khiến tôi tỏa sáng!"

"Cút ngay, mày là cái thá gì, ông đây có quen mày không?", Lý Thành Khang bất mãn nói.

Sắc mặt Tôn Á Nam cứng đờ, nhưng anh ta không dám tức giận.

Ngoài mặt bố của Lý Thành Khang chỉ là ông chủ của một công ty bất động sản, nhưng mọi người trong giới đều biết bố anh ta không làm ăn đứng đắn, bí mật thông đồng với các thế.

lực ngầm.

Ngay cả Hoàng Xuyên cũng không có cảm giác ưu việt trước mặt Lý Thành Khang, hai người có thể coi là ngang hàng!

"Cậu Khang, có chuyện gì vậy, bạn tôi đắc tội anh à?", Hoàng Xuyên mỉm cười đi tới.

“Là cậu Xuyên à”.

Vẻ mặt Lý Thành Khang hơi kỳ lạ, anh ta chỉ vào Tân Nguyên ở trong góc: "Thằng nhãi kia là bạn anh à?”

Hít. Mọi người đều hít sâu một hơi.

Sau đó lập tức lộ ra biểu cảm hả hê khi thấy người gặp. họa.

Hóa ra Lý Thành Khang này hùng hổ chạy tới đây là để giải quyết tên nhà quê đó!

Đặc biệt là Lưu Hân Hân, cô ta phấn khích đến mức siết chặt nằm đấm!

Chưa đợi Hoàng Xuyên lên tiếng.

Trần Nghiên nhanh chóng đi tới, thấp giọng nói: "Cậu Xuyên, anh có thể giúp tôi một việc được không, Tân Nguyên là bạn thuở nhỏ của tôi, mẹ tôi rất coi trọng anh ấy, nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, tôi về nhà không thể giải thích được".

Khi Trần Nghiên nói lời này, tay cô ấy đang run rẩy.

Cô ấy không thích Hoàng Xuyên, cũng không muốn nợ ân tình này, nhưng bây giờ, cô ấy phải dọn đường cho Tân Nguyên!

Lý Thành Khang nhìn Hoàng Xuyên, cau mày: "Anh muốn bảo vệ thằng nhãi đó à?"

Hoàng Xuyên do dự.

Anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Trần Nghiên không thích Tân Nguyên, cô ấy chỉ ngỏ lời vì áp lực từ mẹ mình.

Muốn theo đuổi Trần Nghiên, nếu tối nay anh ta từ chối yêu cầu này, e rắng sau này sẽ không dễ tán...

Sau khi suy nghĩ kĩ càng.

Hoàng Xuyên chỉ vào Tân Nguyên, trịch thượng nói: "Tao không muốn quan tâm đến mày, nhưng nếu Nghiên Nghiên đã lên tiếng, tao sẽ cho mày một cơ hội".

"Lúc nãy mày vừa mới ăn nói thô lỗ với tao, quỳ xuống thành thật nhận lỗi, tối nay tao sẽ giúp mày giải quyết chuyện này, tao tin rằng cậu Khang sẽ nể mặt tao!”



Nghe vậy, sắc mặt Lý Thành Khang đột nhiên thay đổi. Nếu như Hoàng Xuyên quyết tâm bảo vệ Tân Nguyên, anh †a thật sự không muốn lật mặt, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự đấu tranh giữa các phụ huynh!

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tân Nguyên.

Chỉ thấy Tân Nguyên chậm rãi ăn một miếng bánh ngọt, võ vụn bánh trên tay, rồi chậm rãi bước tới.

Trần Nghiên vội vã nói: "Nhanh lên, cậu Xuyên đã cho cơ: hội, anh nhất định phải nằm lấy, nếu không đêm nay không ai có thể cứu được anh đâu, đừng uổng phí tấm lòng của tôi!"

"Cô muốn tôi quỳ với hắn à?", Tân Nguyên cau mày.

"Tôi biết là rất nhục nhã, nhưng tình huống khẩn cấp, Hàn Tín có thể chịu nhục bò qua háng, anh nghĩ thoáng ra đi".

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Trần Nghiên đè thấp giọng nói: "Lai lịch của Lý Thành Khang này rất kinh khủng, nếu tối nay anh ta trừ khử anh, ngày mai sẽ không còn tin tức nào nữa, không có cả chỗ để lý luận!"

Haha.

Tân Nguyên cười không nói gì.

Hoàng Xuyên mất kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên, lại đây quỳ đi, lát nữa mày có quỳ xuống gọi ông nội, tao cũng không thèm giúp đỡ..."

Chát!

Một tiếng tát giòn tan đột nhiên vang lên.

Trong ánh mắt khó tin của mọi người, thân thể Hoàng Xuyên giống như một cái giẻ rách, đập mạnh sang một bên, gập lại thành một chiếc kim tự tháp.

Đùng, một âm thanh nữa vang lên

Trong phút chốc, cả bốn người đều sửng sốt!

Tân Nguyên chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Xuyên, giãm lên mặt anh ta, nặng nề đè xuống: "Cả đời tao quỳ trời quỳ đất quỳ sư phụ, muốn tao quỳ mày, mày là cái thá gì!" "

Là cái cọng hành gì chứ!

Lời nói của Tân Nguyên vang khắp cả phòng!

Bùn vàng trên đế giày dính lên mặt Hoàng Xuyên, nỗi đau lúc này gần như không thể diễn tả được!

Tôn Á Nam, Lưu Hân Hân và những người khác đều sốc đến mức không nói nên lời.

Thăng nhà quê này điên thật rồi. Hoàn toàn điên rồi!

Cậu Xuyên nổi lòng từ bi, cho hản một cơ hội, hản chẳng những không trân trọng mà còn dám làm càn, đêm nay không ai có thể cứu hắn!

Sắc mặt Trần Nghiên trằng như tờ giấy, môi và rắng không ngừng run rẩy: "Tân Nguyên, anh... anh có biết anh đang làm gì không, tôi khó có thể xin được cơ hội như vậy cho anh, đó là cách anh đối xử với tôi sao!"

Tân Nguyên không muốn để ý tới cô ấy, đi thẳng về phía Lý Thành Khang.

Trần Nghiên lại kêu lên: "Đủ rồi! Anh còn muốn đánh nhau sao? Sao anh không biết tự lượng sức mình chứ? Anh cho rằng anh là thần tiên sao? Tôi không ngờ anh lại là một kẻ cuồng vọng như vậy!"

Tân Nguyên ngoảnh mặt làm ngơ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Lý Thành Khang.

Lúc này, Lý Thừa Khang cười tươi như hoa: "Tao còn tưởng rằng đầu óc mày bình thường, mày nhất định sẽ nằm bắt cơ hội này, tao cũng chuẩn bị về rồi, nhưng không ngờ... Mày thật sự não tàn, đúng là buồn cười chết mất".

"Sao mày lại không thấy quan tài không đổ lệ?", Tân Nguyên thở dài.

"Sợ? Lý Thành Khang khinh thường nói: "Tao thừa nhận mày.

cũng có chút bản lĩnh, buổi chiều tao bất cẩn, nhưng bây giờ

phía sau tao có hơn hai mươi người, tất cả đều là người luyện võ, đêm nay mày mọc cánh cũng khó mà bay được”.

Ngay lập tức, hơn hai mươi người kia lần lượt bước về phía trước.

Bầu không khí rất căng thẳng!

Hoàng Xuyên khó khăn đứng dậy, đứng cùng với Tôn A Nam và những người khác, trên mặt lộ ra vẻ độc ác, đồng thời cũng hả hê trước đau khổ của người khác.

Trần Nghiên hít sâu vài hơi, cuối cùng bất lực lắc đầu.

Tâm tính như vậy.

Một thiếu niên như vậy.

Sau này định trước không thể làm nên việc lớn.

Kiến càng hám đại thụ, không thể hiện được bản lĩnh.

Ngược lại, đây là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, ngu ngốc!

Chớp mắt, hơn hai mươi tên côn đồ lên tiếng đáp lại rồi cùng tiến lên.

Tân Nguyên lạnh lùng, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ, tiếng năm đấm va chạm vào da thịt liên tục vang lên.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở.

Khi Tân Nguyên quay về đứng yên, đám côn đồ đã ngã ra đất, gào thét thảm thiết.

"Đánh không sợ đúng không, đêm nay tao sẽ dạy mày, chữ "sợ" nên viết thế nào!"

Chát! Một cú tát nặng nề.

Thân thể Lý Thừa Khang bay lộn ngược, đập vào tường, khảm sâu vào tường, không thể rút ra được.

Bùm!

Đầu óc những người trong phòng như phát nổ, não của họ dường như ngưng hoạt động.

Bầu không khí im lặng bao trùm!