SukuFushi

Quyển 2 - Chương 1



Khó mà tin được trong thế giới văn minh hiện đại sẽ có một ngôi làng ở ven biển còn bảo tồn hủ tục hiến tế như vậy.

Fushiguro Megumi ngồi trong một chiếc thuyền nhỏ, xuất phát từ thôn theo sóng biển đi về phía hòn đảo đơn độc của tà Thần trong truyền thuyết. Fushiguro nhìn mặt biển bình tĩnh, tầm mắt cậu chuyển về phía mực nước biển dường như hòa thành một thể với bầu trời phía xa xa. Tuy rằng mặt biển không có sóng gió nhưng Fushiguro vẫn cảm thấy chóng mặt nhức đầu, có cảm giác muốn phun sạch mọi thứ trong bụng ra, cậu bám vào mép thuyền, nhìn bóng dáng của mình trên mặt nước và cố nén cảm giác muốn nôn mửa, thay vì nói đây là một chiếc thuyền nhỏ, thà rằng bảo đây là chiếc quan tài đàng hoàng mà dân làng cho cậu. Người trong thôn thờ phụng một tà Thần, tà Thần này tên là Ryomen Sukuna, truyền thuyết nói rằng hắn thần thông quảng đại, tính cách khi thì từ bi, khi thì tàn bạo, thay đổi thất thường, có thể bảo vệ thôn làng một phương mưa thuận gió hòa, nhưng cái giá phải trả là cứ năm năm một lần thôn dân phải dâng lên một đôi thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp làm tế phẩm. Có lẽ Sukuna thật sự tồn tại, sau mỗi lần hiến tế dân làng khi ra biển luôn có thể bắt được cá lớn hơn, bán được giá tốt hơn, vì thế hủ tục này từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Fushiguro và chị gái Tsumiki là tế phẩm năm nay. Vốn dĩ hai người có một cuộc sống bình yên ở Tokyo, bỏ qua việc bản thân Fushiguro là một chú thuật sư có năng khiếu trời cho, thi thoảng sẽ dành thời gian giúp người bình thường trừ bỏ lời nguyền, một ngày nọ bỗng nhiên chị gái lại bị người trong thôn gọi điện thoại trở về. Fushiguro cảm thấy vô cùng may mắn vì cậu đã đi theo chị trở về thôn. Người trong thôn dường như không khác gì mười năm trước, có một bà cụ già lúc nào cũng bám vào cửa thôn, một ông chú lạnh mặt hung hăng đóng sập cửa sổ lại, còn có đứa bé mãi không thấy lớn lên luôn nhìn chằm chằm vào người lạ, miệng lẩm bẩm lẩm bẩm, mọi thứ đều làm Fushiguro ghê tởm một trận.

Nguyên nhân là bởi vì trưởng thôn gọi điện thoại muốn Tsumiki trở về một chuyến, ông ta nói các thôn dân bỗng nhiên tìm được một chiếc nhẫn trong căn nhà cũ hai chị em ở, thoạt nhìn rất có giá trị nên muốn chị cậu tự đến lấy. Vốn dĩ cậu vì không thích nơi này mới quyết định cùng Tsumiki rời đi, người trong thôn cũng coi hai chị em là người kì dị, hận không thể cả đời này không bao giờ gặp lại nữa, tại sao bây giờ lại phải vì người bố khốn nạn đã qua đời nhiều năm mà trở lại căn nhà đó? Bản năng mách bảo Fushiguro có gì đó không đúng, cậu lôi kéo Tsumiki muốn cô đừng động vào việc này, Tsumiki cười trấn an Fushiguro, muốn cậu đừng nghĩ người khác xấu xa như vậy:

"Nếu chị gặp nguy hiểm, Megumi nhất định sẽ bảo vệ chị mà"

Cô mỉm cười vui vẻ và bước lên chiếc xe trở về thôn. Fushiguro thanh tẩy nguyền hồn cũng đã bảy tám năm, quanh năm chiến đấu khiến trực giác của cậu chuẩn đến đáng sợ, quá trình chờ đợi cậu như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cậu liền đi theo cô trở về. Cậu len lén vào thôn, trốn ở trong bóng tối, nhìn thấy chị gái bị dân làng gây mê, hai tay trói phía sau rồi đặt lên một chiếc thuyền gỗ nhỏ điêu khắc hoa văn tinh xảo. Bên cạnh thuyền chị còn có một chiếc thuyền giống nhau như đúc, bên trong có một thiếu niên bị trói gô lại, miệng còn nhét một chiếc khăn tay, đang nức nở sợ hãi. Thôn dân giơ đuốc lên, dùng sắc mặt vô cùng thành kính mà đẩy hai chiếc thuyền từ bãi cát đến sát bên bờ biển, các thôn dân quỳ gối cạnh thuyền, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm. Trong nháy mắt, trong đầu Fushiguro hiện ra hai từ “hiến tế”.

Cậu và chị gái khi còn bé đã gặp qua một lần hiến tế, khác biệt so với lần này là khi đó thiếu niên phản kháng rất kịch liệt, cậu ta giãy giụa trên thuyền, còn chạy đi nhiều lần, cuối cùng bị đám thôn dân đã mất sạch kiên nhẫn kéo lên giàn hỏa thiêu. Cậu không thể để chị gái trở thành tế phẩm, cậu muốn mang theo chị gái chạy thoát, Fushiguro vừa mới bày ra thủ thế muốn triệu hoán ngọc khuyển đã bị người phía sau đánh ngất.

Người đánh ngất cậu là mẹ của nam tế phẩm không biết đã lén tới phía sau cậu từ khi nào, bà ta run rẩy buông cục gạch trong tay ra, một hồi lâu sau mới bình tĩnh mở miệng với mọi người:

"Tôi... con trai tôi..."

Nếu cậu ta đã theo chị gái đến thì để cho đôi chị em này làm vật tế đi, người trong thôn quyết định.

Khi Fushiguro tỉnh lại, chị cậu còn chưa tỉnh. Hai tay bị trói ngược lại phía sau lưng, cậu giãy dụa ngẩng đầu nhìn ánh lửa bên bờ biển phía xa, Fushiguro đã hiểu chuyện gì xảy ra ngay lập tức, cậu kiên nhẫn chờ đợi cho con thuyền trôi dạt ra một khoảng cách các thôn dân không không thấy gì, Fushiguro vội vàng triệu hồi Dạ Điểu, dùng móng vuốt sắc nhọn của nó để kéo sợi dây thừng. Cậu hoạt động chân tay, muốn Dạ Điểu đem chị gái đến nơi an toàn, sau khi Tsumiki an toàn thì trở về bên cậu. Dạ Điểu cọ cọ vào tay Fushiguro sau đó quắp lấy dây thừng bay đi, Fushiguro ngồi trên thuyền lẳng lặng chờ đợi nó.

Thế giới này thật sự không có tà Thần sao? Fushiguro tự hỏi, nếu mình có thể dựa vào thức thần để thanh tẩy lời nguyền thì tà thần đại khái cũng sẽ tồn tại. Ngón tay Fushiguro nắm lấy mép thuyền, cảnh giác nhìn bốn phía, xung quanh yên tĩnh một cách kì quái. Mặt biển càng bình tĩnh sóng ngầm mãnh liệt, có thể trước khi cậu gặp được tà Thần đã bị một lốc xoáy nào đó dưới đáy biển làm cho mất mạng. Nhưng mà cậu cũng không để ý sống chết của bản thân, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn cho chị gái thì cậu chết cũng không vấn đề gì, điều kiện tiên quyết là chị phải an toàn, chỉ cần cậu còn sống thì thức thần vẫn tồn tại, cậu chống má nhìn mấy con đom đóm không biết từ đâu bay ra, chúng nó di chuyển quanh cậu, chiếu sáng một khoảng không lớn trước mắt Fushiguro.

Trong từng đốm sáng màu huỳnh quang, Fushiguro đột nhiên nhớ tới bố mình, người bố này chọn ở lại tại thôn làng ngu muội này. Fushiguro Touji, gã ngoại trừ để lại cho cậu một đôi mắt có thể nhìn thấy lời nguyền và huyết mạch mang thuật thức có thể thanh tẩy chúng thì chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố cả.

Gã mang theo cậu khi mới hai tuổi đến ở nhà Fushiguro còn mình thì biến mắt chẳng thấy bóng dáng, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, sau khi mẹ kế chịu đủ lời ra tiếng vào mà bỏ đi mất thì chỉ còn cậu và chị gái lương tựa vào nhau mà sống.

Megumi sáu tuổi thức tỉnh khả năng nhìn thấy lời nguyền, Tsumiki vì sợ cậu bị dân làng coi là người mang điềm xấu liền bán hết của cải và gia sản lấy tiền mặt rồi dẫn cậu đến Tokyo, cuộc sống hàng ngày trôi qua bình thản nhưng đủ hạnh phúc. Bất luận là trước khi đi học chị có dặn dò cậu tan học nấu bữa tối hay không, khi về chính chị lại nấu xong xuôi hết cả, tất cả từng chút từng chút tích tụ lại thành thời gian hạnh phúc nhất cậu có thể nghĩ đến.

Tsumiki là người tốt đẹp cỡ nào, cuộc sống của cô hẳn là phải rất dài rất dài, chỉ cần chị gái được cứu lên bình an, mình có như thế nào căn bản không quan trọng, cậu chết cũng không hối tiếc. Fushiguro đắm chìm trong hồi ức khi ở cùng chị gái, không hề phát hiện mình đã trôi vào trong một đám sương đen.