SukuFushi

Quyển 2 - Chương 2



Fushiguro nằm trên thuyền, cậu không biết thuyền đã trôi bao lâu, không khí xung quanh đột nhiên trở nên ẩm ướt, cậu ngồi dậy, phát hiện trước mặt xuất hiện một hòn đảo nhỏ đen nghìn nghịt, giống như bị phủ một lớp mực, ánh sáng phảng phất của mặt trăng và các vì sao cũng không thể chiếu đến.

Dạ điểu còn chưa trở lại, nó vẫn chưa đến được nơi an toàn. Fushiguro nhảy xuống khỏi thuyền, thuyền gỗ đung đưa, mặt nước ào ào một tiếng. Cậu giẫm lên đá ngầm chậm rãi đi về phía đất liền, nếu vận may của cậu không tồi có lẽ cậu sẽ tìm được chút đồ ăn trên hòn đảo này, sau đó ở trong sơn động nào đó đốt lửa chịu đựng ban đêm, ngày mai lại nghĩ cách trở về.

Hòn đảo này khắp nơi đều là sương mù, hơi ẩm theo hô hấp ở phổi bốc lên, rừng rậm thì dày đặc, cành cây tầng tầng lớp làm ánh trăng không thể chiếu đến mặt đất. Trong rừng rậm có một con đường, bên đường cách một khoảng lại có một đôi đèn đá, tuy rằng bên trong có đặt nến, nhìn qua là đèn dùng để thắp sáng nhưng ánh lửa của chúng vô cùng yếu ớt, ngoại trừ có thể chiếu sáng một ít bóng dáng mơ hồ trên mặt đất ra thì không có tác dụng gì khác. Fushiguro hơi thả lỏng, chỉ cần có ánh sáng, cho dù là một chút thì bóng của cậu cũng có thể chiến đấu. Cậu mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt nhè nhẹ. Fushiguro nhìn về phía phát ra âm thanh, trong sương mù dày đặc có người cầm một ngọn đèn bước đi lảo đảo giống như say rượu, nó thất tha thất thểu bước trên mặt đất rụng đầy lá cây, Fushiguro tập trung nhìn, sau đó vội vàng nín thở, lắc mình trốn ở phía sau một gốc cây lớn.

Thứ đi ngang qua cũng không phải là người, nó đầu to chân nhỏ, người mặc một bộ quần áo học sinh rách thủng vài lỗ, da trên toàn thân nó đã thối rữa đến mức lộ ra nửa số xương trắng trên người, nó dùng thanh âm sắc nhọn nỉ non:

"Mấy giờ rồi... mấy giờ rồi?"

Là lời nguyền sao? Fushiguro nín thở, lặng lẽ từ phía sau cây thò đầu ra, bàn tay bày ra thủ thế ngọc khuyển, một khi có nguy hiểm cậu có thể kịp thời triệu hoán ra.

Lời nguyền đó không phát hiện ra Fushiguro. Nó thất tha thất thểu, ánh đèn màu cam hồng lay động yếu ớt kéo dài qua người nó. Nó nhìn qua giống như một con người bị phóng xạ làm cho biến dị, não bộ bị biến dạng nghiêm trọng, phần xương sau đầu phồng lên như bóng cao su, lớp xương mỏng trói buộc não bộ gần như muốn nổ tung, óc đã theo ống tai chảy ra, trộn lẫn với mủ màu vàng lục rơi trên vai nó; một con mắt bị hộp sọ ép đến biến dạng, con mắt nối liền với sợi dây thần kinh run rẩy rủ xuống khóe miệng, một cái xương bị mắc kẹt ở con mắt bên kia, chỗ mũi đã thối rữa hoàn toàn, lộ ra hai lỗ thủng tối om, một bên má đã bị ăn mòn đến tận chân răng, nước dãi chảy ròng ròng, bên trong miệng không có đầu lưỡi, lời nói của nó dường như đều phát ra từ trong cổ họng; trên người nó mặc một bộ quần áo học sinh rách nát, nhìn kiểu dáng có thể nhận ra là đồng phục học sinh của những thập niên 30 thế kỉ trước, phần thân thể phía dưới gầy gò liên tục muốn đi nhanh hơn một chút, lại vì xương đùi đã bị cắt làm ba khúc mà khập khễnh vô cùng chật vật.

Fushiguro chưa bao giờ gặp phải lời nguyền như vậy, nó trông quá giống con người, thay vì nói là nguyền hồn hình người, không bằng nói thứ này là con người vì bị nguyền rủa mà biến thành nguyền hồn.

Nguyền hồn dường như đã nhận thấy ánh mắt Fushiguro, nó đột nhiên xoay về phía cậu, bàn tay nhàn rỗi nắm lấy con mắt đang bung bêu ngoài hộp sọ giơ lên nhìn. Fushiguro lập tức lắc mình trở về cây, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của nó trở nên sắc bén:

“Người sống... người sống... người sống!”

Fushiguro nghe được tiếng bước chân phía sau càng ngày càng dồn dập, cậu vội vàng triệu hoán ngọc khuyển ra, trước khi nguyền hồn đánh trúng đã nhanh nhẹn lắc người né tránh đòn tấn công đầu tiên của nó. Cậu lăn một vòng trên đất kéo dài khoảng cách, một chân quỳ xuống, hai con ngọc khuyển bên cạnh cậu gầm gừ uy hiếp không cho nguyền hồn tiến lên.

“Sukuna đại nhân... vật tế của Sukuna đại nhân...”

Nguyền hồn đứng trên mặt đất cười khẽ, nó ném đèn lồng xuống đất và lao thẳng vào Fushiguro, Fushiguro nhặt lên một nhánh cây dưới đất phi vào đầu nó, nguyền hồn giơ tay ra ngăn cản, bóp nát nhánh cây. Nhân cơ hội này hai con ngọc khuyển bổ nhào vào lên người nó, răng nanh sắc nhọn cắn xé vào da thịt thối rữa, xé ra từng mảnh, đến khi được Fushiguro cho phép thì ăn uống thỏa thích.

Fushiguro nhặt đèn lồng của nó lên, nói cũng lạ, lửa trong đèn lồng vẫn cháy như cũ, tuy đã bị ném xuống đất nhưng không hao tổn hư hại chút nào, ánh sáng bên trong không giống lửa mà giống một bóng đèn hơn. Cậu cẩn thận đi vào rừng cây, nhìn qua thì có vẻ như nơi này đã bị nguyền hồn chiếm lĩnh, cậu tuy có chú thuật nhưng cũng không thể lấy ít địch nhiều, cần phải tìm một nơi an toàn trốn đi.

Fushiguro vừa đi vừa nghiền ngẫm lời nguyền hồn kia nói.

Nguyền hồn biết nói cũng không hiếm, nhưng nguyền hồn có tư duy có trí tuệ như nó thì Fushiguro thật sự chưa từng thấy qua, hơn nữa nó nhắc tới “Sukuna đại nhân”, thoạt nhìn thì nguyền hồn ở đây thật sự còn có thủ lĩnh, Thần mà dân làng thờ phụng là một lời nguyền, quả nhiên là tà giáo. Huống chi...Fushiguro nghĩ, nguyền hồn này nhìn thấy người sống là hưng phấn, hình như hòn đảo này không hề có người sống. Cậu cảm thấy bản thân lựa chọn đưa Tsumiki về trước là đúng, nếu như cô cùng cậu đi tới đây, chỉ sợ là không có năng lực tự bảo vệ mình. Fushiguro chỉ hy vọng chị gái có thể an an ổn ổn vượt qua cả đời, có thể rời xa những chuyện thần quỷ này mà trải qua cuộc đời hạnh phúc mà một người lương thiện ôn nhu như cô nên có.

Fushiguro đi theo con đường nhỏ, vừa đi vừa cảm nhận hơi thở của dạ điểu, dạ điểu vẫn không giải trừ tín hiệu nguy hiểm như cũ, không biết rốt cuộc nó đã mang Tsumiki đến nơi nào, Dạ điểu có lẽ đã mệt nên dừng ở trên nước nghỉ ngơi một chút. Tsumiki bây giờ có lẽ đã tỉnh. Cậu suy nghĩ miên man, ngọc khuyển màu đen bên cạnh đột nhiên run rẩy, nó liếm lòng bàn tay cậu, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng. Fushiguro sờ đầu ngọc khuyển trấn án nó, đồng thời cũng trấn an bản thân:

“Tao biết, đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ trở về thôi.”

Không biết đã đi bao lâu, ngọc khuyển màu trắng dừng bước hướng về một hướng gầm nhẹ. Phút chốc mười mấy nguyền hồn từ trong rừng cây vừa cười vừa đi ra, bọn chúng cùng nguyền hồn vừa rồi không giống nhau, chúng ăn mặc chỉnh tề khéo léo, ngoại từ cơ thể thối rữa biến dạng thì so với người bình thường không khác nhau là mấy.

“Bọn họ đúng là đưa tế phẩm đến rồi"

Một lời nguyền đứng đầu nói, nó mở rộng cánh tay của mình với Fushiguro, dường như đang hoan nghênh cậu.

“Chúng ta có thể giết nó trước khi đưa đến cho Sukuna đại nhân. Muốn huy động toàn bộ chúng ta đi bắt tên nhãi này, ta còn tưởng thế nào. Nhìn nó gầy như vậy, chúng ta chắc chắn không được ăn lấy một miếng” – một nguyền hồn khác cực kỳ bất mãn lẩm bẩm.

"Lại dong dài nữa, ngươi và hắn luôn mơ tưởng đến bàn ăn của Sukuna đại nhân", nguyền hồn dẫn đầu cười, "người trẻ tuổi, đi theo chúng ta đi, tế phẩm phải có sự tự giác của tế phẩm"

Fushiguro nheo mắt lại, đánh giá đám nguyền hồn này, trên người bọn chúng cũng không có sát khí, thoạt nhìn chỉ là muốn dẫn mình đến trước mặt lời nguyền gọi là "Sukuna" này. Fushiguro nhìn quanh chúng, hỏi với giọng lạnh nhạt:

“Sukuna là thủ lĩnh của các ngươi sao?”

Các nguyền hồn không trả lời, chỉ có vài con khẽ gật đầu.

“Nếu ta không đi thì sao? Các ngươi sẽ giết ta à?”

Fushiguro nhướng mày, hai tay khẽ cong. Đám nguyền hồn phát ra một tràng cười điên cuồng, bọn chúng nhìn Fushiguro như thể cậu vừa hỏi một vấn đề cực kì ngu xuẩn, nói:

“Ngươi chính là tế phẩm, mặc kệ sống hay chết, chỉ cần ăn được là được. Sukuna đại nhân sẽ không để ý nếu chúng ta mang một người chết trở về”

“Ra là vậy...”

Fushiguro hít sâu một hơi, nếu tất cả bọn chúng đều ở đây, vậy thì vì sao không một mẻ diệt gọn tất cả?

“Thoát thố!”

Bóng đen hóa thành vô số thỏ trắng bao phủ cả con đường nhỏ, Fushiguro mang theo hai con ngọc khuyển lao ra khỏi vòng vây của đám nguyền hồn, cậu may mắn vì nơi này toàn là bụi cây dày đặc, mặc dù không thể triệu hoán dạ điểu, thiếu mất một thức thần cũng không tạo nên ảnh hưởng gì lớn lắm. Cậu giẫm nát đèn lồng trong tay, cầm lấy tàn lửa vẫn đang cháy ném vào bụi lá khô, ngọn lửa bùng lên kéo dài bóng của cậu, cậu lại triệu hoán đại xà ra. Con rắn trắng tinh quấn quanh bầy nguyền hồn đột nhiên bị đánh đến không kịp trở tay, mấy chục lời nguyền bị đại xà quấn thành một đống, ngay sau đó mãn tượng từ trên trời giáng xuống, không lệnh một li mà dẫm xuống chính giữa vòng tròn đại xà quấn quanh, đạp bầy nguyền hồn thành một đống thịt vụn. Một con cá lọt lưới muốn chạy trốn đã bị con cóc không biết mai phục trong bụi cỏ từ bao giờ trói chặt tay chân, sau đó bị đám ngọc khuyển vừa dỗ dành vừa xé nát cơ thể.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài chục giây, Fushiguro đã tiêu diệt hết thảy nguyền hồn không còn một mống.

Fushiguro giải trừ thức thần, chỉ lưu lại hai con ngọc khuyển như cũ, hiện tại đại khái đã an toàn, nhưng trực giác Fushiguro nói cho cậu biết, cậu gây ra âm thanh quá lớn, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, cậu còn chưa nhìn thấy "Sukuna" trong miệng nguyền hồn, cũng không muốn nhìn thấy.

Nhưng có một số việc cũng không phải cứ nghĩ là sẽ thành công, Fushiguro bước nhanh dọc theo con đường từng đi qua để trở về, mũi ngọc khuyển rất linh hoạt, sẽ không dẫn cậu đi lối rẽ, nhưng không hiểu sao cứ luôn luôn trở về nơi đã xuất phát, nhìn một mảnh hỗn độn ở nơi xảy ra cuộc chiến, Fushiguro biết, cậu gặp phiền phức rồi.

Quỷ đả tường hẳn là “Sukuna” ngáng đường cậu, không biết từ phương hướng, vị trí nào, không biết dùng cách gì, Sukuna sẽ đến hưởng thụ tế phẩm của hắn, Fushiguro cảnh giác nhìn bốn phía, lui ra phía sau một cây đại thụ, lưng dán vào thân cây. Rất yên tĩnh, một trận gió lạnh thổi qua, chui vào ống quần cậu, Fushiguro hít một hơi khí lạnh, cậu cảm giác được có thứ gì đó tới.

Từ xa đến gần, từng đôi đèn dầu hai bên đường dần dần vụt tắt, Fushiguro trợn to hai mắt, nhìn giữa đường, nơi đó cũng không có một bóng người, nhưng cảm giác áp bách từng bước ép sát mà đến làm hai chân cậu run rẩy.

Những thứ đến, bất luận là cái gì, đều không giống với những nguyền hồn vừa rồi. Uy nghiêm cùng sát khí tràn ngập trong không khí làm Fushiguro dùng hết sức lực toàn thân mới bảo trì được một tia lý trí cuối cùng, không có hét toáng lên mà chạy trốn.

Nó càng ngày càng gần, ánh đèn trên con đường nhỏ chỉ còn lại hai ngọn, đây là chút ánh sáng cuối cùng Fushiguro có thể nhìn thấy. Fushiguro cảm giác có thứ gì đó đụng phải mặt mình, lạnh lẽo, nhớt sệt, dường như có người đang dùng ngón tay bôi lên mặt mình màu sắc mang theo dầu mỡ, cậu có chút ghê tởm, nhưng không dám giơ tay lên sờ, nếu như hiện tại cậu có bất kỳ động tác gì, cho dù là thở mạnh một chút cũng đều có khả năng chọc giận đến vật kinh khủng cả đời cậu cũng không muốn gặp phải.

Cái thứ dính dính này chạy từ mặt đến vành tai, một bên lỗ tai cậu bắt đầu thấy khó chịu, không biết nguyên nhân gì mà bị dính nước, âm thanh nước bọt mông lung vâng lên từ trong đêm tối, cả người cậu chấn động, đầu vùng vẫy theo bản năng.

Cảm giác dính dính kia đột nhiên biến mất, cảm giác áp bách cũng theo đó tan thành mây khói, ngay khi Fushiguro đang hổn hển thở từng hơi, hai ngọn đèn cuối cùng cũng tắt.