SukuFushi

Quyển 2 - Chương 3



Bóng tối bao trùm tất cả mọi thứ.

Fushiguro nín thở, cậu không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là trợn to hai mắt, cố gắng phân biệt mọi thứ trong bóng đêm, cậu không dám cử động cũng không thể nhúc nhích, sợ tiếng bước chân làm lộ vị trí của mình. Ngọc khuyển nằm sát bên chân cậu nhỏ giọng đè nén nức nở, chúng nó cũng sợ hãi, cho dù là ở thế giới thức thần chúng nó cũng chưa từng gặp qua kẻ địch như vậy.

Bỗng dưng, ngọn đèn nhỏ bên đường lại một lần nữa được thắp sáng, cỗ áp lực kia cũng theo đó biến mất, Fushiguro thở phào nhẹ nhõm, thoạt nhìn "vật kia" đã rời đi, cậu rón rén đi về phía trước vài bước, hai chân bởi vì sợ hãi mà mềm nhũn đến kỳ cục, cậu thất tha thất thểu đi vài bước, dưới chân vướng phải thứ gì làm cậu ngã mạnh một cái. Fushiguro ngồi trên mặt đất xoa mắt cá chân, phát hiện nơi này đỏ hồng, có dấu vết như bị thứ gì đó niết mạnh.

Không đợi Fushiguro nghi ngờ, một cây dây leo màu đen bắt lấy hai mắt cá chân của cậu treo ngược lên, đầu cắm xuống đất chân hướng lên trên, lủng lẳng trên không trung.

"Ngọc khuyển!"

Fushiguro gọi thức thần, chỉ nghe được tiếng hít mũi cầu cứu của chúng nó, chúng nó cũng bị dây leo quấn chặt quanh thân, chậm rãi bị kéo vào trong rừng cây tối đen không có động tĩnh.

Fushiguro vặn vẹo thân thể, muốn đá văng dây leo, hai tay lại bị hai dây leo màu đen mới quấn quanh trói chặt lại, cưỡng ép kéo sang hai bên. Tiếp theo càng ngày càng nhiều dây leo quấn quanh người cậu, từng vòng từng vòng giống như đại xà cắn nuốt nguyền hồn, siết chặt thân thể cậu.

Fushiguro cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, không khí trong phổi theo dây leo từng chút từng chút bị đẩy ra khỏi thân thể, máu bởi vì trọng lực mà dồn hết lên đầu, cậu cực kỳ muốn ngất xỉu, Fushiguro há to miệng, giống như một con cá bị câu lên bờ cố hết sức duy trì hô hấp, miệng cũng vì thế mà bị một dây mây luồn vào.

Thay vì nói thứ này là dây mây, không bằng hình dung nó là một cái xúc tu, nó không thô ráp như dây leo mà bóng loáng, còn mang theo chút chất nhầy, theo đầu lưỡi trượt đến gốc lưỡi, mũi nhọn bịt kín cổ họng Fushiguro, hoàn toàn không cho cậu phát ra tiếng, ở trong miệng Fushiguro đấu đá lung tung, còn đâm sâu vào cổ họng cậu.

Fushiguro bị nó đâm đến nỗi nôn khan một trận, cậu tức giận cắn mạnh một cái nhưng hai hàm răng lại chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang nhỏ, trong miệng không có gì hết, thứ chui vào miệng không phải xúc tu hay dây leo, nó là sương đen, là đám sương đen nghịt bao phủ hòn đảo cô độc này. Ướt át, dính nhớp, chính là đám sương đen vậy quanh Fushiguro khi lên bờ, giờ phút này nó hóa thành một vũng nước, rót vào trong yết hầu của cậu, theo thực quản chảy vào dạ dày, trói chặt từng bộ phận của cậu, nó như biến thành một bàn tay, bò từ cổ áo, thắt lưng cùng mắt cá chân, dán vào thịt rồi bò khắp toàn thân cậu, giống như một lớp màng mà bao vây xung quanh, trói chặt cậu lại.

Nếu như nói hành vi vừa rồi của sương đen còn miễn cưỡng tính là tước đoạt năng lực phản kháng của mình thì động tác hiện tại lại mang theo mười phần ẩn ý. Fushiguro rất nóng, sương đen áp sát cơ thể cậu, giống như có vô số bàn tay cách quần áo mà vuốt ve, chui vào quần ấo cậu mà sờ nắn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

Fushiguro đột nhiên cảm thấy mình giống như là nguyên liệu nấu ăn đang được rửa sạch, sau khi được chà xát sạch sẽ sẽ được bưng lên bàn ăn ngay lập tức. Sương đen lại một lần nữa hóa thành xúc tu, lần này lại biến thành xúc tu giống xúc tu của bạch tuộc, mềm nhũn như bùn lầy sau cơn mưa lớn lại dẻo dai như cành liễu mới sinh, từng vòng từng vòng siết chặt lên đùi cậu, kéo ra hai bên, từ đùi bò đến thắt lưng, siết vào mông; lại có hai cái theo đường viền xương bả vai buộc vào thân thể cậu, ở chỗ xương sườn dưới cùng thắt nút vào nhau, Fushiguro bị nó cố định lại cực kì chắc chắn. Sương đen nâng Fushiguro lên, khôi phục lại tư thế đầu trên chân dưới, giống như sợ cậu bị treo lơ lửng không thoải mái, còn săn sóc lót thêm sương đen nhẹ nhàng ở phía sau cậu, để cậu đứng vững giữa không trung.

Đại não không còn bị máu dồn lên nữa, Fushiguro cảm thấy thế giới đột nhiên rõ ràng không ít, cậu thở hổn hển, nhìn chằm chằm sương đen trước mặt, sương mù càng ngày càng dày đặc che khuất trước mặt cậu, cậu dần dần không thể nhìn thấy ánh nến cách đó không xa nữa. Sương đen để cậu nghỉ ngơi một chút rồi lại một lần nữa quấn quanh cổ Fushiguro, siết chặt cậu, làm cậu hít thở không, xúc tu không biết từ đâu xuất hiện lại một lần nữa dán lên da thịt Fushiguro, mũi nhọn không ngừng chơi đùa đùi trong, nách và đầu v* cậu, kể cả thằng ngu cũng có thể hiểu đây là đang làm cái gì. Thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển chưa từng tự chạm vào bản thân, mặc dù tình huống hiện tại cũng cực kì quẫn bách nhưng Fushiguro được xúc tu đột nhiên ôn nhu an ủi dần dần có phản ứng, cậu nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, xúc tu trong miệng càn rỡ vẫn như cũ đâm chọc trong yết hầu cậu, sườn eo và ngực mẫn cảm cũng bị cái thứ trơn trượt đó đụng vào, xúc tu dường như biến ra móng tay, đùi cậu bị cào ra vài vệt đỏ, cuối cùng còn cù nhẹ cổ chân cậu, Fushiguro nhột đến nỗi cười ra tiếng. Tuy rằng xúc tu không có chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của nửa thân dưới, nhưng Fushiguro vẫn rất không chịu thua kém mà cứng rắn lên. Quần lót tam giác sạch sẽ của thiếu niên giờ phút này bị ép buộc kéo căng ra, đè ép lên dương v*t, phần phía trước bị chất lỏng trong suốt chảy ra làm ướt nhẹp một mảng, tuy rằng quần áo của cậu vẫn còn mặc nguyên trên người, nhưng bản thân đám sương đen kia - Ryomen Sukuna đã nhìn thấy sạch sẽ không sốt một mảnh.

Diễn biến tiếp theo có chút quái lạ, sương đen cười một tiếng, Fushiguro nhận thấy sương đen có gì đó khác thường, cậu hung tợn trừng mắt nhìn nó. Sương đen cũng giống như đại dương, Fushiguro có thể nhìn thấy sóng ngầm bắt đầu khởi động dưới dáng vẻ bình tĩnh của nó, hình như có một thoáng động tác của sương đen dừng lại một chút, sau đó tiếng cười của một người đàn ông từ bốn phía vang lên, từ trong sương mù lộ ra một bàn tay màu đen kịt, hung hăng vỗ vào hạ thể Fushiguro đã hoàn toàn cương cứng.

"A..."

Fushiguro cảm giác được một trận đau nhức, hai chân cậu run rẩy rồi lại căng thăng ngay lập tức, bàn tay kia khi tiếp xúc dường như xuyên thấu qua vải vóc mà bám chặt trên đó, lạnh như băng, thô ráp, lớp sừng thô ráp ở da đầu ngón tay cọ xát với da thịt non nớt của thiếu niên, hai ngón tay nâng một viên tinh hoàn đầy đặn lên chơi đùa, lòng bàn tay lại đặt lên quy đầu đang không ngừng phun ra chất nhầy trong suốt, một nhành cây nhỏ xuất hiện ở lòng bàn tay, từ từ cắm vào trên quy đầu nho nhỏ của cậu.

"Đau!"

Fushiguro bị cảm giác căng trướng hành hạ đến nỗi nước mắt rưng rưng, miệng cậu há to, một cái xúc tu lại nhân cơ hội cắm vào, nó bắt chước hình dáng của dương v*t, xúc tu vừa thô to vừa cứng rắn, máy móc đâm chọc trong khoang miệng Fushiguro, mỗi lần rút ra đều mang theo một đống nước miếng cùng một trận nôn khan không thể ngăn được, tất cả những thứ đó đều bị chặn lại trong miệng Fushiguro làm cậu không thể hô hấp. Xúc tu ở trên đầu v* Fushiguro dùng ống hút bọc hai hạt đậu nho nhỏ, hút đến nỗi làm chúng vừa đỏ thẫm vừa sưng to, xúc tu hôn tới hôn lui trên đầu v* cậu, lưu lại dấu vết giống như hoan ái. Nó còn nhẹ nhàng chạm vào lối vào bí ẩn dưới thân Fushiguro, giống như hai ngón tay nhẹ nhàng mở ra nhưng chỉ sờ sờ ở lối vào, Fushiguro không nhịn nổi ngứa ngáy vặn vẹo vòng eo. Cành cây nhỏ bị kẹt ở miệng niệu đạo từ từ bị đẩy ra, tinh dịch bắn tung tóe phía trước, chất nhầy sau đó thong thả chảy ra trên đầu lỗ nhỏ. Khuôn mặt Fushiguro đỏ đến tận cổ, cậu bị tùy tùy tiện tiện chơi đến cao trào, tiếng rên rỉ của cậu bị chặn lại trong cổ họng, chỉ có thể phát ra nức nở bất lực.

Sương đen buông Fushiguro ra để cậu có có cơ hội thở dốc, hắn cần chính là cái này, Fushiguro đã hút vào rất nhiều sương đen, Sukuna cần hắn hút thêm một chút, thoạt nhìn tế phẩm này có thể thỏa mãn dục vọng của hắn.

Fushiguro bị sương đen nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, sương đen buông tay chân cậu ra, nhưng không có ý để cho cậu rời đi. Fushiguro cũng rõ ràng, ở trước mặt Sukuna, mình chính là con chuột bị mèo bắt được, tránh không thoát, phản kháng sẽ chỉ gia tăng niềm vui của hắn, chính mình cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Ngươi làm gì ta cũng được, nhưng ta hi vọng ngươi có thể giết ta trễ một chút"

Fushiguro nằm trên mặt đất, cậu vẫn thở hồng hộc như trước, cảm giác vừa rồi bị xúc tu xâm phạm quá mức kỳ lạ, cậu còn chưa từ trong khiếp sợ cùng xấu hổ lấy lại tinh thần.

"Dù sao cũng không thoát được" Fushiguro bổ sung.

Fushiguro nhìn thấy sương mù bắt đầu quay cuồng, hình như là Sukuna đang giãy dụa một phen, cuối cùng sương đen càng ngày càng dày, thanh âm của người đàn ông kia lại vang lên:

"Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta"

Đúng là không có, Fushiguro nghĩ, cậu từng suy nghĩ nếu như mình triệu hoán ra thức thần, đồng quy vu tận với tà Thần này, cũng coi như vì dân trừ hại, nhưng dạ điểu vẫn không có gửi tín hiệu "an toàn", cậu không thể chết, một khi cậu chết, thức thần cũng sẽ theo đó biến mất, Tsumiki có lẽ sẽ rơi xuống biển, hoặc nửa đường sẽ bị thôn dân bắt được lần nữa, cậu không dám mạo hiểm như vậy.

Tsumiki, Tsumiki... Fushiguro cắn môi, em không bảo vệ được chị. Trước khi chết người ta nghĩ đều là người mình yêu nhất, Fushiguro nghĩ, trong đầu cậu đều là thời gian ở cùng một chỗ với chị gái, tuy rằng sống vất vả, ở trong phòng ốc chật hẹp, một tuần chỉ có một ngày được ăn đồ ăn nóng, hàng xóm kế bên lúc nửa đêm xem DVD âm thanh sẽ ồn ào đến mức không ngủ được, nhưng Tsumiki sẽ quét dọn phòng ốc sạch sẽ, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn Fushiguro thích, lúc Fushiguro không ngủ được sẽ ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hát ru dỗ cậu ngủ...

Quá trình trưởng thành của Fushiguro chỉ có Tsumiki, cậu chỉ cần Tsumiki, tuy rằng ý nghĩ này có chút quỷ dị, cậu thậm chí còn chiếu theo bộ dáng chị gái mà nghĩ đến hình mẫu người yêu tương lai, hoặc dứt khoát mà nói, cậu đồng ý chăm sóc Tsumiki cả đời. Nhưng hiện tại, cậu lại bị một lời nguyền nhục nhã, Tsumiki sống chết còn chưa biết, cậu ngay cả bảo vệ chị gái trong nhất thời cũng không làm được, làm sao có thể khoác lác nói phải cả đời bảo vệ chị ấy?

Sukuna nhìn ánh mắt thiếu niên này từ hối hận trở nên tuyệt vọng, nước mắt lại bướng bỉnh không chịu rơi mặc dù đã đỏ hồng đôi mắt, Sukuna đã gặp qua vô số tế phẩm, nam nữ già trẻ, trước khi chết đều ai cũng khóa lóc, phát run, thậm chí còn mất khống chế, nhưng nước mắt của thiếu niên trước mặt này cùng bọn họ không giống nhau.

Cậu không rơi nước mắt cho chính mình, cậu đang rơi nước mắt cho người khác.

Sukuna cực kì có hứng thú, hắn ở trên đảo ngàn năm, chưa bao giờ thấy tế phẩm nào như vậy:

"Nếu ngươi chịu được "tra tấn" kế tiếp của ta - ta nghĩ con người các ngươi dùng từ như vậy - ta sẽ suy nghĩ chấp thuận điều kiện của ngươi, thế nào?"

Fushiguro vừa nghe lời này đã ngẩng mạnh đầu lên, mắt lóe sáng.

Tốt, Sukuna nghĩ, rất tốt.

Đã lâu lắm rồi không thấy loại ánh mắt thuộc về nhân loại như thế này.

Sương đen đồng loạt xông lên vây quanh Fushiguro, giống như mang theo gai nhọn cào qua da thịt cậu. Fushiguro cắn mu bàn tay chịu đựng từng tầng đau đớn chồng lên nhau. Đau đớn, sung sướng cùng vận động đều sẽ làm cho hô hấp của người ta tăng tốc, Fushiguro cũng không ngoại lệ, hô hấp của cậu vì đau đớn mà rối loạn, cậu thở dốc từng hơi, nuốt một phần sương đen thuộc về Sukuna vào bụng, để cho hắn theo máu, theo mồ hôi chảy xuôi đến mỗi một chỗ trong ngoài thân thể cậu. Sukuna chậm rãi dung nhập vào thân thể Fushiguro, giống như đàn dương cầm gõ vào thần kinh thiếu niên, gãi túi dạ dày của cậu, xoa xoa một hồi trên lá phổi rồi lại theo huyết dịch đè ép bàng quang cùng tuyến tiền liệt.

Fushiguro cảm thấy nội tạng của mình bị đánh mạnh một cái, vừa như muốn chảy máu vừa như toát ra khoái cảm kỳ quái, như thể mỗi một lỗ chân lông của cậu đều đang kêu gào, bị Sukuna mạnh mẽ mở ra, cắt đứt máu thịt rồi lại bị rót vào chú lực mới.

Fushiguro cảm thấy mình đang bị biến dạng, thần kinh và cơ bắp như thể đang tái tạo lại một lần nữa, có thứ gì đó mới sinh ra cắm rễ vào bụng, liên kết với tất cả sự chú ý và tiêu hao sinh mệnh của cậu, đây là một hạt giống, một phôi thai, một con quái vật bởi vì chú lực hình thành, vắt khô tất cả năng lượng của Fushiguro, sau đó sẽ phá vỡ bụng cậu, chào đón một cuộc sống mới.

"Mình không muốn mang thai đâu...nhưng một người đàn ông thì có con bằng cách nào?"

Sukuna rất kinh ngạc, tại thời khắc này mà Fushiguro còn có tâm tư suy nghĩ lung tung. Bởi vì tò mò, hắn lưu lại cửa sau (?) trong đầu thiếu niên, có thể đọc hiểu tâm tư của cậu. Hắn nhìn vào thiếu niên này, bởi vì không khỏe, trán thiếu niên đã chảy ra một tầng mồ hôi, mặt cũng đau đến trắng bệch, cậu ôm bụng, nằm nghiêng trên bãi cỏ phát run, càng ngày càng suy yếu, "thứ kia" hắn đưa vào trong thân thể thiếu niên đang tham lam mút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, để nó thoải mái mà lớn lên, sau đó tùy ý hắn sử dụng.

Đây chính là tra tấn của Sukuna, Fushiguro nghĩ, cậu đã đau đến khó có thể tập trung suy nghĩ được, ép buộc bản thân không thể khuất phục Sukuna, vượt qua cửa ải này, cậu sẽ có thể bảo vệ được Tsumiki. Không biết có phải Sukuna đột nhiên nổi lên lòng trắc ẩn với thiếu niên hay không, đau đớn đột nhiên không còn quá kịch liệt nữa mà ngừng lại ngay lập tức, Fushiguro vừa muốn mở miệng cùng Sukuna nói điều kiện, một trận buồn nôn ập đến, cậu chống tay trên đất bắt đầu nôn mửa.

Vừa rồi chỉ là màn dạo đầu thôi, bây giờ tra tấn mới thực sự bắt đầu, Sukuna nghĩ, hắn lui về sau mấy mét, không muốn để thứ cậu nôn ra dính vào người, thế nhưng hắn cũng không cách quá xa, hắn muốn biết thiếu niên này có thể kiên trì đến khi nào.

Đã từng có không ít tế phẩm cũng trải qua hết thảy phát sinh trên người thiếu niên như bây giờ, nhưng bọn họ hoặc là chịu không nổi tra tấn, cầu xin hắn chấm dứt bọn họ, hoặc là thân thể quá kém, quá trình mang thai cũng không thể hoàn thành, nhưng Sukuna cảm thấy thiếu niên này có lẽ có thể vượt qua.

Fushiguro không ngừng nôn mửa, dạ dày vốn chưa từng ăn cái gì gì mãnh liệt co rút lại, nước chua trong người bị nôn ra sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không ngừng nôn, đến khi một trận đau nhức như xé rách từ lồng ngực truyền đến, cậu "Ọe" một tiếng, phun ra một ngụm máu, Fushiguro kinh ngạc nhìn máu tươi bị đất hấp thu, cậu lại bắt đầu không ngừng nôn ra máu, thực quản hẳn là đã bị xé rách, axit dạ dày trộn lẫn máu từ trong miệng chảy ra, niêm mạc bị thiêu đốt cực kì đau đớn, mùi rỉ sét máu tươi sặc vào khí quản, Fushiguro lại bắt đầu ho khan, cậu ho rất ác liệt, có mấy tia máu gần như phun ra từ miệng, bắn lên thân cây.

Fushiguro mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, ngã trên mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, cậu há to miệng, mu bàn tay lau máu mới vừa rồi chảy ra ngoài, lại một trận buồn nôn ập tới, nhưng cậu thật sự không còn sức nữa, tứ chi nặng nề như đeo chì, tim đập kịch liệt như sắp từ lồng ngực nhảy ra, nhưng cảm giác buồn nôn này càng ngày càng rõ ràng, giống như tay chân bò trong cổ họng, mấp máy, siết lấy thực quản Fushiguro, cuối cùng bò đến yết hầu cậu, Fushiguro không biết lấy sức lực từ đâu ra, cậu đưa tay vói vào trong cổ họng, lôi dị vật nhuốm máu từ bên trong ra ngoài.

Nếu Fushiguro mà không được học hành tử tế, cậu đã nghĩ mình vừa nhổ trái tim của bản thân ra. Cái thứ to bằng nửa nắm tay kia là một khối thịt, một khối thịt đang động đậy (như tim đập ấy), mang theo máu, khối thịt này dính đầy bùn đất, mặt ngoài phập phồng phập phồng làm thiếu niên nhớ tới thai nhi vừa mới sinh ra, nhưng nó cũng không khóc nức nở mà chỉ cử động trên tay cậu, giống như một khối thịt vừa mới cắt từ trên người cậu cắt xuống.

Fushiguro giơ tay lên muốn sờ nó, bất luận nó là cái gì, chung quy cũng là thứ từ trong thân thể cậu đi ra, cậu có quyền biết, nhưng trước khi chạm vào, cơn sốc khi bị mất quá nhiều máu và đau nhức mỏi mệt vừa rồi khiến trước mắt cậu tối sầm, mất đi ý thức.